Hậu Cung Mưu Sinh Kế

"Đảo mắt một cái là đã qua mười lăm tháng tám, qua hơn một tháng nữa, chính là vạn thọ tiết, vạn thọ tiết trước đây, nhưng là có một ngày lành, cũng không biết Hoàng hậu nương nương có tính toán gì." Trần Mạn Nhu nhìn nhìn Hoài Tâm đứng ở hạ thủ của mình, dừng một chút tiếp tục nói: "Hoài Tâm, ngày xưa ngươi đi theo Hoàng hậu nương nương, có từng nghe Hoàng hậu nương nương nói qua ngày ấy muốn an bài như thế nào?"

Sinh nhật hai cung Thái hậu, không phải là chuyện nhỏ, ngày xưa trong cung cũng từng tổ chức quá thọ yến các loại, Hoài Tâm nếu là người Hoàng hậu tín nhiệm, nhất định cũng từng tiếp xúc qua, nàng đã nhắc nhở rõ ràng như vậy, chỉ mong Hoài Tâm có thể nhớ tới ngày kia mình nói như thế nào.

Không đợi Hoài Tâm trả lời, Trần Mạn Nhu tự mình vỗ tay một cái nói: "Ai nha, xem đầu óc ta này, Hoàng hậu nương nương luôn luôn là người thuần hiếu, từ trên xuống dưới ai không khen Hoàng hậu nương nương hiếu thuận? Nói vậy, chuyện này, nương nương chắc đã sớm có quyết định đi? May ta không đi hỏi Hoàng hậu nương nương chuyện này, bằng không, đã có thể thành tội nhân."

Thọ thần Từ An thái hậu, nếu Hoàng hậu không ra mặt, ngay cả một chủ ý cũng không ra, bị Dương quý phi các nàng bắt nhược điểm, đó là tai họa. Làm sao hướng quân vương, không phải là khoa trương rùm beng mình là dùng nhân hiếu trị quốc? Huống chi, đó vẫn là mẹ ruột Hoàng thượng.

Cho dù là Hoàng thượng không muốn thấy Từ An thái hậu vì cùng Từ Ninh thái hậu tranh nổi bật muốn nắm cung quyền, nhưng cũng là mẹ ruột người ta. Từ xưa, con dâu nhà ai dễ làm? Hoàng hậu còn không phải là đóa bạch liên hoa trong lòng Hoàng thượng, nhiều lắm thì là hồng mẫu đơn, ung dung hoa quý là đủ, cung kính tôn trọng chính là đạo ở chung.

Hoài Tâm mân mân môi, cười nói: "Làm sao, nô tỳ nghe nói Huệ phi nương nương luôn luôn thông minh thiện lương, ngài có thể nghĩ đến Hoàng hậu nương nương, chính là đại thiện."

Trần Mạn Nhu không nói chuyện, cười chuyển đề tài. Nàng còn phải thẩm tra sổ sách đâu, chính là Từ An thái hậu đại thọ, chuyện linh tinh vụn vặt trong vạn thọ tiết của Hoàng thượng cũng sắp tới, các loại chuyện đều tiêu tiền, Đức phi đem một bộ phận lòng người thu mua rồi, Trần Mạn Nhu chỉ có thể nhìn sổ sách.

Xem tốt, đó là phải làm, xem không tốt, hoặc là chính là tham ô, hoặc là chính là keo kiệt, không dễ nói. Trần Mạn Nhu phải đem này chuyện này tính rõ ràng trước, chờ ngày khác Đức phi đến lãnh tiền bạc, trong lòng cũng có tính toán tốt.

Hoài tâm thấy Trần Mạn Nhu bắt đầu làm việc, lặng lẽ thay một ly trà nóng, sau đó rón ra rón rén ra cửa.

Một lát sau, từ Vĩnh Thọ cung có một tiểu thái giám đi ra, dẫn Hoài Tâm đi vào trong: "Hoài tâm cô nương, tại sao lúc này ngươi đến đây? Hoàng hậu nương nương vừa phân phó người chuẩn bị ngọ thiện, ngươi đối với khẩu vị của nương nương luôn luôn hiểu biết, không bằng chỉ điểm một chút cho tiểu nhân?"


"Lúc này nương nương mang thai, khẩu vị tất nhiên là có thay đổi, ngươi hỏi ta còn không bằng đến hỏi hỏi Vọng Hương tỷ tỷ các nàng." Nói chuyện, đã sắp đến cửa tẩm điện, Hoàng hậu được Vụ Diêu đỡ tay ở trong phòng đi lại, nghe thấy thanh âm, ở bên trong hỏi một tiếng: "Ai ở bên ngoài nói chuyện?"

"Hoàng hậu nương nương, là Hoài Tâm vội tới ngài thỉnh an." Hoài Tâm vội vàng đi hai ba bước đến trước cửa, ở phía trước quỳ xuống thỉnh an. Hoàng hậu nâng nâng tay, thoáng có chút nghi hoặc: "Như thế nào, Huệ phi nơi đó có chuyện gì?"

Buổi sáng người này mới đi theo Huệ phi trở về, giữa trưa đã trở lại, chẳng lẽ là đã xảy ra đại sự?

"Không phải là Huệ phi nương nương có việc, mà là nô tỳ bỗng nhiên nhớ tới đến một đại sự." Hoài Tâm được Hoàng hậu ý bảo đứng dậy, đi đến bên người Hoàng hậu, đỡ một cánh tay khác của Hoàng hậu, Hoàng hậu thuận thế đi đến bên nhuyễn tháp ngồi xuống, nhìn Hoài Tâm, chờ nàng tiếp tục nói.

"Nương nương, ngày chín tháng chín, là đại thọ Từ An thái hậu năm mươi đâu." Hoài Tâm nhẹ giọng nói, Hoàng hậu cũng khẽ nhíu mày, thời gian nàng không hài lòng Từ An thái hậu đoạt quyền, lại bởi vì cách vài năm mới hoài thai hài tử, đối với sinh thần Từ An thái hậu cũng không quá để ý.

Không nghĩ tới, năm nay cư nhiên là đại thọ. Từ An thái hậu cũng kỳ quái, loại chuyện có thể làm náo động này, nàng cư nhiên không đề cập một câu. Chẳng lẽ, là đang chờ bắt bím tóc Đức phi cùng Huệ phi?

Nghĩ đến đây, Hoàng hậu liền cảm thấy, Từ An thái hậu thật đúng là lão yêu bà, cung quyền làm không đến tay nàng sẽ không bỏ qua! Chuyện này tự mình biết, không thể để cho nàng thực hiện được, hiện tại mình hoài đứa nhỏ, nếu Huệ phi thua, vậy trong cung có thể thành thiên hạ của Dương quý phi các nàng.

Nghĩ, Hoàng hậu vội vàng khoát tay: "Chuyện này bản cung đã biết, bản cung nghe nói, Huệ phi đem ngươi đề bạt thành nhất đẳng cung nữ của nàng?"

"Là, Hoàng hậu nương nương." Hoài tâm vội vàng đem chuyện điều động nhân thủ trong cung Trần Mạn Nhu nói một lần, Hoàng hậu sờ sờ móng tay, ngón tay rơi vào khoảng không, thế này mới nhớ tới, sau khi mình mang thai thì không mang móng tay. Vì thế liền chuyển tay nắm vòng tay trên cổ tay vòng vo hai vòng, mày nhíu lại, suy nghĩ trong chốc lát, mới đứng thẳng dậy từ từ nói: "Cũng nên như thế, ngươi ngày sau liền đi theo Huệ phi hảo hảo làm việc, ngày thường không có đại sự, cũng đừng tới đây, bản cung sẽ phái người đi tìm ngươi."


Hoài Tâm kinh ngạc một chút, nhanh chóng nhìn Vọng Hương, Vọng Hương rũ mi mắt xuống cũng không để ý nàng. Hoài Tâm đành phải vội vàng tạ ơn, thấy Hoàng hậu không còn dặn dò khác, mới khom người rời khỏi phòng, ở cửa sân đứng trong chốc lát, mang theo chút do dự xoay người rời đi.

Hoàng hậu vừa đứng dậy đi ra bên ngoài, vừa phân phó Vọng Hương: "Ngươi đi tìm Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng không có tiếp kiến đại thần, mời Hoàng thượng đến đây một chuyến, bản cung có chuyện quan trọng cùng Hoàng thượng thương lượng."

Mẹ ruột Hoàng thượng, vậy Hoàng thượng mình ra chủ ý là tốt nhất. Có bản lĩnh, Từ An lão yêu bà cùng con ngươi nháo đi.

Trần Mạn Nhu viết viết vẽ vẽ trên giấy, Tẫn Hoan đứng ở một bên hầu hạ, thường thường mài mực hoặc là phô giấy, chờ Đối Nguyệt tiến vào, mới nhỏ giọng nói: "Nương nương, dùng ngọ thiện xong rồi lại làm, ngài hiện tại cũng không phải là một người ăn cơm nha."

Trần Mạn Nhu ngẩng đầu, xoa xoa cổ có chút mỏi, thật lâu không viết nhiều chữ như vậy, thực sự có chút không thích ứng. Phía sau Tẫn Hoan vội vàng đến xoa cổ cho nàng, thuận tiện nói thầm: "Nương nương, Hoài Tâm kia thực không phải người an phận, tốt xấu gì cũng phải làm dáng a, tới chỗ này ngày đầu tiên đã trở về Vĩnh Thọ cung, chuyện này truyền ra đi, thanh danh nương nương ngài có thể xong rồi."

"Không nghiêm trọng như vậy, nếu bản cung tự mình, đó mới là thanh danh bị mất." Tốt xấu gì cũng là danh môn khuê nữ, cũng là tứ phi chi nhất, cư nhiên trong ngày đâu tiên quản sự liền tới cửa cầu cứu, còn không phải là không có thanh danh sao?

"Người khác hoặc là nói Hoài Tâm là người tâm niệm chủ cũ, hoặc là nói Hoài Tâm là ngươi không an phận, làm sao cùng nương nương nhà ngươi liên quan?" Trần Mạn Nhu cười giải thích hai câu: "Huống hồ, nàng muốn thật sự là người an phận, vậy không có người thay bản cung làm việc. Các ngươi ngày thường cũng cẩn thận đối đãy nàng, vạn vạn không thể quá bất hòa, biết không?"

"Đã biết nương nương." Đối Nguyệt đi đầu đáp, Bôi Đình cũng vội vàng ở một bên ứng một câu. Tẫn Hoan tuy rằng không quá vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lời của nương nương nhà nàng, đối với nàng mà nói, đó là so với thánh chỉ còn có tác dụng hơn.


Dùng xong ngọ thiện, Trần Mạn Nhu vốn muốn nhìn lại sổ sách, nhưng cũng không biết sao lại thế này, tổng cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời. Ở trong lòng làm một cuộc đấu tranh, nghĩ dù sao này cung vụ quản lý tốt cũng không phát tiền khen thưởng, không cần phải quá liều mạng.

Vì thế, khoát tay chặn lại phân phó: "Ta muốn đi vào ngủ trưa, các ngươi tùy tiện xem xem sổ sách kia, trong lòng có tính toán đại khái là được. Quay đầu, chúng ta tìm vài Mỹ nhân Tiệp dư giúp chúng ta tính sổ là xong."

Tẫn Hoan há mồm, thấy Trần Mạn Nhu đã đi đến nội thất, quay đầu hỏi Đối Nguyệt: "Để cho nhóm mỹ nhân tính sổ, cái này được sao?"

"Sao lại không được? Các nàng chẳng lẽ chỉ biết ăn cơm, không biết kiếm sống sao?" Đối Nguyệt bĩu môi, đi theo vào nội thất hầu hạ. Tẫn Hoan méo mó đầu, nếu mọi người đều nói có thể, vậy là có thể đi, quay đầu nàng phải đi xem mỹ nhân nào phẩm tính có vẻ tốt, ít nhất có thể viết có thể tính toán mới được.

Trần Mạn Nhu vừa ngủ, vẫn ngủ đến gần hoàng hôn, nếu không phải Đối Nguyệt cảm thấy buổi chiều nàng ngủ quá nhiều, buổi tối sẽ ngủ không được, thế nào cũng phải đem nàng kêu dậy, phỏng chừng nàng có thể trực tiếp ngủ thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau.

"Nương nương, Tề mỹ nhân ở bên ngoài chờ, đợi gần một canh giờ." Đối Nguyệt vừa mang khăn mặt cho nàng vừa nói, Trần Mạn Nhu có chút kinh ngạc: "Một canh giờ? Tại sao ngươi không cho người gọi ta?"

"Nương nương đừng trách tội Đối Nguyệt cô nương, là thiếp không cho nàng đi quấy rầy nương nương." Đối Nguyệt còn không có trả lời, chợt nghe gặp cửa truyền đến tiếng nói, quay đầu liền nhìn thấy Tề mỹ nhân trong tay ôm cái một cái bọc tiến vào.

Trần Mạn Nhu liếc liếc mắt nhìn Đối Nguyệt một cái, Sắc mặt Đối Nguyệt ửng đỏ, vội tới cửa hô một tiếng: "Tẫn Hoan, Bôi Đình! Các ngươi đi nơi nào? Không phát hiện Tề mỹ nhân còn ở trong phòng sao? Các ngươi cũng không lưu người bồi Tề mỹ nhân trò chuyện?"

Sắc mặt Tề mỹ nhân cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng xoa xoa góc áo nói: "Đối Nguyệt cô nương, ngươi đừng trách cứ các nàng, là ta có chút khát nước, nhờ Tẫn Hoan cô nương đi tìm chút nước trà đến cho ta, vừa vặn có tiểu cung nữ tìm Bôi Đình cô nương có một số việc, thế này mới không có người ở bên ngoài."

Trần Mạn Nhu cười nhìn nhìn Tẫn Hoan cùng Bôi Đình: "Thôi, lần này là Tề mỹ nhân cầu tình cho các ngươi, bản cung sẽ không xử phạt các ngươi, lần sau nếu còn có chuyện như vậy, các ngươi cũng không nên trách bản cung không lưu tình."

Tẫn Hoan cùng Bôi Đình đều vội vàng hành đại lễ với Trần Mạn Nhu, sau đó lại hành lễ với Tề mỹ nhân: "Đa tạ Tề mỹ nhân vì nô tỳ cầu tình."


"Mau đứng lên mau đứng lên, cũng không phải các ngươi sai, là ta nóng vội một chút." Tề mỹ nhân có chút vô thố, xém chút đã muốn đi lên đỡ Tẫn Hoan cùng Bôi Đình, Trần Mạn Nhu ở một bên mở miệng hỏi: "Tề mỹ nhân, ngươi đến để đưa y phục?"

"Nương nương đoán một lần là đúng, thiếp quả thật là tới đưa y phục." Tề mỹ nhân cũng cố chấp chuyện Tẫn Hoan cùng Bôi Đình, tiến lên mở cái bọc trong tay ra, mang ra y phục ở bên trong, trên dưới hai món, ở trên là áo ngắn tà khâm màu đinh hương, trên tay áo thêu tầng tầng lớp lớp hoa bách hợp, trên tà khâm thêu câu chi ngay cả mạn chu đỉnh hồng (huhu không hiểu gì luôn). Ở dưới là váy màu trứng muối thập nhị phúc mã, thượng trung hạ ba đường mạt lỵ hoa (hoa lài) sáng lạn.

Thủ công thêu ở trên rất sống động, vạn phần đẹp mặt. Trần Mạn Nhu vừa thấy liền thật thích, lúc này nói muốn thay thử xem. Tề mỹ nhân thấy nàng thích, cười không thấy mắt, vội bước tới hầu hạ.

Nhưng là Tẫn Hoan cùng Bôi Đình lần này đã qua giáo huấn, vội vàng che ở trước mặt Trần Mạn Nhu, Tẫn Hoan đi hầu hạ Trần Mạn Nhu, Bôi đình đỡ Tề mỹ nhân ở một bên ngồi xuống ghế: "Tề mỹ nhân, vạn không dám làm phiền ngài, ngài ở chỗ này chờ, nô tỳ nhóm một lát là tốt rồi."

Nàng bên này nói chuyện, Trần Mạn Nhu bên kia cũng đã được hai đại cung nữ hầu hạ thay đổi y phục. Trần Mạn Nhu nâng tay áo nở nụ cười trong chốc lát, nhấc chân đi hai bước, chỉ thấy hoa thêu trên váy, lập tức sống động như thật, cư nhiên làm cho người ta có một loại cảm giác hoa mai di động.

"Tề mỹ nhân thật sự là phí tâm, y phục này bản cung rất thích. Tẫn Hoan, ngươi đi mang hai thất vải lần trước Hoàng hậu nương nương ban thưởng đưa cho Tề mỹ nhân, coi như là tạ lễ của ta." Trần Mạn Nhu nghiêng đầu cười nói với Tề mỹ nhân, Tề mỹ nhân liên tục chối từ, Trần Mạn Nhu cũng không cho nàng cự tuyệt.

Mắt thấy thời điểm không còn sớm, Tề mỹ nhân cũng không ở lâu, sau khi cùng Trần Mạn Nhu nói mấy câu, liền vội vã tiêu sái rời đi.

Tẫn Hoan muốn tới giúp Trần Mạn Nhu thay y phục, Trần Mạn Nhu lại khoát tay: "Lập tức ăn bữa tối, đỡ phải phiền toái."

"Nương nương, ngươi cũng quá lớn mật, Tề mỹ nhân vừa đưa y phục tới, ngài liền vội vã thử, vạn nhất y phục này..." Tẫn Hoan nhỏ giọng nói, Trần Mạn Nhu cười nhạo một tiếng: "Yên tâm đi, đừng nói nàng căn bản không biết ta mang thai, chính là đã biết, y phục này, nàng cũng không dám động tay động chân."

Thấy Tẫn Hoan còn là có chút lo lắng không yên lòng, Trần Mạn Nhu hơi bất đắc dĩ nói: "Vương tiệp dư cùng Vương tu nghi đưa đồ đến chỗ Hoàng hậu, ngươi thấy có ai kiểm tra qua sao? Liễu tu dung như vậy, trong hậu cung cũng chỉ có một người như vậy. Huống hồ, bản cung cũng không phải Dương quý phi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui