"Nương nương, vừa rồi ngài như vậy..." Đối Nguyệt đến bên người Trần Mạn Nhu, cẩn thận hỏi. Trần Mạn Nhu bĩu môi: "Ta làm cái gì? Nàng nói không cho mở cửa sổ, ta cũng không mở a, nàng nói muốn uống trà, ta liền cung kính pha trà cho nàng a, tuy rằng cuối cùng nàng không uống, nhưng cũng không phải ta không cho nàng uống."
Đối Nguyệt có chút lo lắng: "Nương nương, vừa rồi Dương quý phi đã nói dáng vẻ ngài có vấn đề, vạn nhất nàng nếu..."
"Cho nên chúng ta vội vàng rút lui a, tốt lắm, ta biết nên làm như thế nào." Trần Mạn Nhu vỗ vỗ bả vai Đối Nguyệt, để cho nàng đừng lải nhải, Đối Nguyệt cũng chỉ có thể im miệng, buồn bực đi theo phía sau Trần Mạn Nhu, đoàn người đi hướng Vĩnh Thọ cung.
Dương quý phi gần đây hỏa lực rất lớn, hôm qua vừa châm chọc Hồ phi, hôm nay nhìn nàng không vừa mắt. Trên thực tế, Dương quý phi túy ý nhìn bất kỳ phi tử nào của Hoàng thượng cũng không vừa mắt bao gồm Hoàng hậu, ước chừng là thật tâm yêu thương Hoàng thượng.
Lúc trước thời điểm chưa tiến cung còn nghe nói Dương quý phi là tài nữ khó có, cầm kỳ thị họa mọi thứ đều tinh thông, tuy rằng tính tình có chút lạnh lùng, nhưng tính tình cũng rất tốt. Nhưng hiện tại xem ra, cũng không giống như lời đồn a, quả nhiên đồn đãi đều cũng có sai lầm.
Đang suy nghĩ lung tung, Trần Mạn Nhu cũng không đề phòng, xém chút đụng đầu vào cây cột, may mắn Tẫn Hoan ở phí sau đưa tay túm một cái, mới tránh được hậu quả đầu của nàng cùng cây cột thân mật.
Quay qua Tẫn Hoan phía sau làm cái mặt quỷ, Trần Mạn Nhu lần này cũng không dám thất thần, một đường đi đến Vĩnh Thọ cung, chờ sau khi tiểu cung nữ thông truyền, mới đi theo vào, vừa vào cửa trước hết hành đại lễ: "Thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương ân điển."
"Đứng lên đi, không cần cảm tạ bản cung, quy củ cũng phải tuân theo, ngươi là chính nhị phẩm Huệ phi, ngẫu nhiên cũng có thể để cho Trần phu nhân tiến cung." Hoàng hậu tùy ý khoát tay nói, sau khi cho Trần Mạn Nhu đứng dậy, tùy ý hỏi một ít chuyện, tỷ như Trần lão thái gia thân mình có khỏa, Trần lão phu nhân thân thể như thế nào linh tinh.
Trần Mạn Nhu nhất nhất trả lời, liền mang tin tức đại ca nhà mình muốn thành thân nói ra. Hoàng hậu thoáng có chút kinh ngạc: "Đại ca ngươi? Định là cô nương nhà ai? Đã chọn được ngày tốt?"
"Đã chọn được, sau vạn thọ tiết, mẫu thân thiếp nói, cũng muốn dính chút phúc khí của Hoàng thượng, vừa vặn tháng mười có một ngày lành." Trần Mạn Nhu cười hì hì nói, lại hơi nghi hoặc hỏi: "Nương nương, thiếp có thể trong ngày đại ca thành thân đưa tặng một ít lễ vật?"
"Uh, ngươi cứ tùy ý, bất quá không thể đưa vượt quy cũ." Hoàng hậu nương nương suy nghĩ trong chốc lát lại hỏi: "Bản cung nhớ rõ đại ca ngươi là thám hoa lang đi năm nay?"
"Trí nhớ nương nương thật tốt, quả thật đúng vậy." Trần Mạn Nhu gật đầu, Hoàng hậu cong môi cười cười: "Cũng nên như thế, không bằng bản cung lại làm người tốt một lần, cầu Hoàng thượng tứ hôn, nói ra Huệ phi ngươi cũng có mặt mũi."
"Thật sự?" Trần Mạn Nhu vui vẻ, vội vàng đứng dậy tạ ơn, Hoàng hậu khoát tay nói: "Đứng dậy đi, không cần đa lễ, đại ca ngươi nếu là thám hoa lang, ngày sau cũng là rường cột nước nhà, bản cung chỉ nguyện hắn có thể phân ưu cho Hoàng thượng nhiều hơn."
Phía trên còn nói chưa hết lời, Trần Mạn Nhu cũng đã đạt được mục đích, nghe thấy bên ngoài thông truyền Đại hoàng tử cùng Đại công chúa tới, Trần Mạn Nhu liền thừa cơ cáo lui. Nàng cũng không cùng hài tử của người khác tiếp xúc nhiều, thời điểm những hài tử này không nói đạo lý, có đôi khi đặc biệt khó thu phục, không cẩn thận còn mắc phải tội, phía sau người ta có đại BOSS hậu cung, nàng một chút cũng không dám chạm vào.
Một người đi ra ngoài, một người tiến vào, hai bên lướt qua nhau, Trần Mạn Nhu chỉ nghe thanh âm Hoàng hậu ở phía sau ôn ôn hòa hòa: "Chậm một chút, cẩn thận ngã."
Cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, sang năm, hoặc là năm sau, mình hẳn cũng là có thể có hài tử của bản thân đi? Bất quá, hiện tại quan trọng nhất là phải có thân thể khỏe mạnh, như vậy, mới sinh ra hài tử khỏe mạnh.
Đến buổi tối, Hoàng hậu cho người đi thỉnh Hoàng thượng, Đại công chúa dẫn Đại hoàng tử ở bên cạnh chơi đùa, Hoàng hậu bưng một ly trà cho Hoàng thượng, cười nói: "Hôm nay ta nghe Huệ phi nói, đại ca nhà nàng sắp thành thân, sau vạn thọ tiết sẽ thành hôn, Hoàng thượng, người xem có nên ban một ân điển hay không?"
"Ngươi nghĩ thực chu đáo, ngày mai trẫm tứ hôn cho hắn đi. Tô Trường Thanh tuổi cũng không còn nhỏ, không biết đã có người chưa." Hoàng thượng dừng một chút, bỗng nhiên nói thêm, Hoàng hậu nghĩ nghĩ tiếp câu chuyện: "Ngày mai là trung thu, An Quốc Công phu nhân sẽ tiến cung, đến lúc đó ta hỏi một chút, nếu như không có, Hoàng thượng chọn cho một người."
Hoàng thượng gật gật đầu, tư liệu nam nữ chưa thành hôn trong kinh thành, Hoàng hậu đều nắm giữ đầy đủ hết. Đến lúc đó, hắn chỉ cần xem qua, chọn một người gia thế thân phận không tệ lắm là được, cũng không phải đại sự gì.
Hai người còn nói vài câu nhàn thoại, thế này mới an trí xuống dưới.
Tiết trung thu quá bận rộn, nhưng Trần Mạn Nhu vẫn có vẻ nhàn nhã, nhoáng lên một cái điển lễ sắc phong Hồ phi cũng trôi qua, nháy mắt lại đến vạn thọ tiết.
Năm nay Hoàng thượng rất rộng rãi cũng ban thưởng tứ hôn cho bảng nhãn, hai nhà một trước một sau làm hỉ sự. Bởi vì ở trên tứ hôn, cho nên sau đại hôn, hai cặp vợ chồng đều vào cung tạ ơn. Trần Mạn Nhu không quan tâm phu thê Tô Trường Thanh kia, nàng chờ là đại tẩu nhà mình.
Về phần Trần Hoài Cẩn, Hoàng thượng cũng chỉ cho kia một lần trường hợp đặc biệt kia, lần này sẽ không có vận khí tốt.
"Thần phụ gặp qua Huệ phi nương nương, cấp Huệ phi nương nương thỉnh an." Lần này Trần Mạn Nhu ngược lại không tự mình đi qua ngăn cản, mà để cho Đối Nguyệt đi qua đỡ tân nhiệm đại tẩu: "Đại tẩu khách khí, đến chỗ ta cũng khôngcần đa lễ, chúng ta vẫn là người một nhà đâu. Mau mau ngồi đi, Tẫn Hoan, đi lấy chút điểm tâm đến."
"Nương nương thông cảm, vậy thần phụ cũng không ý tứ." Tân nhiệm đại tẩu mím môi nở nụ cười một chút, đứng dậy ngồi xuống phía dưới Trần Mạn Nhu, hành động tự nhiên hào phóng, nhưng không thấy câu nệ. Diện mạo quả thật không tệ, xinh đẹp lại đoan trang, làm được con dâu trưởng Trần gia.
Trần Hoài Cẩn là trưởng tử Trần gia, tương lai sẽ gánh vách gánh nặng Trần gia, nếu cưới một thê tử không năng lực, vậy có thể không chỉ một mình Trần Hoài Cẩn sống không tốt, mà là đại họa cho cả Trần gia gia tộc.
"Đại tẩu quả nhiên rất xinh đẹp, lúc trước mẫu thân tiến cung, khen đại tẩu không ngừng, lúc ấy ta thật tức giận." Trần Mạn Nhu cười hì hì nói, thấy trên đầu nàng cây trâm điểm thúy ngày đó mình cho người đưa đến Đổng phủ, ý cười cũng chân thành vài phần.
"Nương nương yên tâm, khi trở về thần phụ nhất định nói cho bà bà, lần sau tiến cung vấn an nương nương, cần phải dùng sức khoa nương nương mới được." Đổng Xuân Ny cười nói, trải qua một màn vui đùa như vậy, hai người liền cảm thấy thân cận thêm một ít.
Trần Mạn Nhu lại hỏi về các việc khác, thấy cách nói năng của Đổng Xuân Ny cũng rất biết điều, lòng dạ cũng có vẻ khoan dung, thế này mới yên tâm, lôi kéo tay nàng nói: "Ngày sau, đại ca của ta liền nhờ đại tẩu chiếu cố, bởi vì chịu trách nhiệm trọng trách trong nhà, đại ca luôn luôn có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, đại tẩu phải chú ý thân thể đại ca, để cho hắn không cần liều mạng như vậy, ngày thường cũng phải ăn nhiều hơn, phải chú ý lao dật kết hợp."
Đổng Xuân Ny nhất nhất đáp ứng, cười nói: "Tiểu cô cùng phu quân thật đúng huynh muội ruột thịt, lời nói cũng giống nhau, trước khi ta đến, phu quân bảo ta dặn tiểu cô, ăn ngon ngủ ngon, chuyện bên ngoài không cần quan tâm nhiều, chỉ lo cho thân thể của mình là được."
Một tiếng nương nương, một tiếng tiểu cô, khoảng cách hai người cho đã kéo gần lại.
"Đại ca thích quan tâm nhiều chuyện a." Trần Mạn Nhu cười tủm tỉm nói, nhìn thời gian không sai biệt lắm, để cho Tẫn Hoan lấy đồ trang sức đã sớm chuẩn bị tốt đến đây: "Đại tẩu, đại hôn các ngươi, ta cũng không tham dự, đây là một chút tâm ý của ta, đại tẩu đừng chối từ."
Mặt Đổng Xuân Ny đỏ lên, tự mình tiếp lấy trang sức đưa cho nha hoàn phía sau, sau đó lại lấy ra một đôi hồng ngọc khắc thành trâm gài tóc hoa thạch lựu hoa cùng vòng tay quả thạch lựu: "Đây là quà gặp mặt ta tặng cho tiểu cô, vốn là chuẩn bị hà bao cùng khăn tử, nhưng ở trong cung, ước chừng tiểu cô cũng không dùng được, cho nên liền đổi thành cái này, tiểu cô đừng ghét bỏ."
Tiễn bước Đổng Xuân Ny, Trần Mạn Nhu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thái độ đại tẩu, có quan hệ rất lớn với việc Trần gia ở phía sau chống lưng cho nàng. Dù sao, phụ mẫu cũng yêu thương chính mình, Trần gia cũng là nhà đại ca mình, gió bên gối luôn luôn không thể coi thường. Hiện tại xem ra, Đổng Xuân Ny là người không tệ, nàng hoàn toàn không cần lo lắng cuộc sống về sau.
Đảo mắt liền tới tháng mười một, Trần Mạn Nhu phân phó người đốt chậu than, lấy một quyển sách ngồi ở bên cạnh đọc, còn không lật vài tờ, chỉ thấy Bôi Đình vội vàng tiến vào: "Nương nương, việc lớn không tốt."
Trần Mạn Nhu nhíu mày, đem sách để qua một bên: "Chuyện gì? Đừng có gấp, chậm rãi nói."
"Khiết Đan bên kia lại đánh tới, hôm nay Hoàng thượng ở Càn Thanh cung phát giận rất lớn, chỉ sợ đêm nay không tới được." Lúc trước Lưu Thành đã đến truyền chỉ, nói là Hoàng thượng đến, lúc này được biên quan cấp báo, tự nhiên là không tới được.
Bôi Đình cùng Trần Mạn Nhu lo lắng cũng không phải cùng một chuyện, Trần Mạn Nhu càng chú ý câu nói trước: "Ngươi nói, Khiết Đan lại đánh tới đây?"
Lúc này Khiết Đan cùng Đại Liêu trong lịch sử không cùng một dạng, ngược lại càng thiên về với Mông cổ, đến mùa đông, cuộc sống trên thảo nguyên sẽ khó khăn hơn rất nhiều, những người này sẽ mang binh tấn công thành trấn biên quan Khánh quốc, đoạt lấy vật tư.
Hàng năm đều có chiến tranh nhỏ xảy ra, nói như vậy, cũng không có chiến tranh lớn. Năm rồi Hoàng thượng cũng tương đồi thích cầu an ổn yên bình, cho nên chỉ làm cho người đánh người Khiết Đan chạy đi là xong việc, nhưng là hoàng đế, cũng không phải là người có thể chịu được tức giận.
Trần Mạn Nhu trong lòng lo lắng, đứng dậy đi vài bước, quay đầu hỏi: "Chuyện này vừa hỏi thăm được?"
"Là, thời điểm nô tỳ đi tìm hiểu tin tức, nghe được thật nhiều đại nhân đều mới tiến cung trong khoảng một canh giờ." Cái này còn là vì chuyện Khiết Đan xâm nhập cũng không xem như bí mật mới có thể tìm hiểu được, nếu thật sự có người nào mưu phản hay gì đó, nàng cam đoan không tìm hiểu được.
"Để cho Minh tổng quản tiến vào." Trần Mạn Nhu suy nghĩ trong chốc lát phân phó nói, Bôi Đình vội vàng đi ra ngoài. Không bao lâu, Minh tổng quản liền vào: "Tiểu nhân thỉnh an nương nương."
"Minh tổng quản, ngươi cũng biết chuyện Khiết Đan xâm nhập?" Trần Mạn Nhu khoát tay để cho hắn đứng dậy vội vàng hỏi, minh tổng quản nhìn Trần Mạn Nhu, trầm giọng nói: "Nương nương, tiểu nhân quả thật có biết chuyện này, nhưng tiểu nhân cũng biết, chuyện này đều có Hoàng thượng làm chủ. Nương nương, ngài là người trong hậu cung."
Trần Mạn Nhu sợ run một chút, trầm mặc trong chốc lát, mới khoát tay để cho Minh tổng quản lui xuống. Mình quả thật không thể hỏi, chuyện này, chỉ có chờ lúc Hoàng thượng phái binh, mới có thể tìm hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...