5.Trên đường đến Thọ Ninh cung, ta suy nghĩ trong đầu không biết bao nhiêu là kế hoạch để có thể đối đáp với thái hậu, nhất định không được có chút sai sót nào.Đi một vòng cung mồ hôi nhễ nhại, ta là thường tại thì chưa được ngồi trượng nên có đi xa đến đâu cũng chỉ có thể dùng hai chân tự thân vận động mà thôi, đi băng qua cây cầu giữa hồ sen là tới nơi ở của thái hậu, thật là yên tĩnh và thanh tịnh trong tâm hồn.“Mời chủ tử, thái hậu đang đợi bên trong” Lam cô cô thấy ta đến thì quy củ hành lễ sau đó kính cẩn mời ta.Ta nhấc váy nhẹ nhàng đi vào gian phòng chính của thái hậu.
Mùi đàn hương thơm phảng phất, ở giữa phòng là chiếc ghế được chạm rồng trổ phượng, 2 bên là 2 dãy bàn ghế để mọi người đến thỉnh an, hoa sen được cắm trang trí khắp nơi, ta nhìn quanh phòng thầm đánh giá cách bài trí, tuy đơn giản nhưng toàn là đồ trân quý ta chưa từng thấy bao giờ.Chợt có tiếng ho nhẹ bên gian phòng, ta vội vàng đi tới hành lễ “Con xin thỉnh an thái hậu”“Đứng lên đi” thái hậu giọng còn hơi yếu, người mặc đồ bộ lụa vàng nằm đắp chăn trên giường, thần sắc khá hơn hôm qua rất nhiều.“Con tạ ơn thái hậu” may quá, bà ấy không bắt ta quỳ như hôm qua, ta đi bộ một vòng cung tới đây mà quỳ lâu nữa chắc ta ngã ra mất.“Con lại đây”Ta thoáng sững sờ rồi tiến đến ngồi trên mép giường, thái hậu nắm lấy tay ta thủ thỉ “Cũng nhờ có con mà ai gia mới giữ được tính mạng, ai gia rất cảm kích.
Cứ tưởng sẽ sớm đi theo tiên đế rồi chứ!”“Thái hậu, người nói gì vậy? Con thấy người sức khoẻ vẫn khang an lắm, người hãy xem chuyện hôm qua là sự cố nhẹ, chỉ cần tịnh dưỡng vài hôm là khỏi”“Thằng nhóc đó nó có thưởng cho con không?”“Bẩm thái hậu, hoàng thượng phong cho con làm thường tại còn ban rất nhiều trang sức quý giá” ta thành thật trả lời.“Thằng nhóc này thật là không có lòng, con cứu ai gia qua cơn nguy kịch, ai gia là hoàng ngạch nương của nó, nó chỉ cho con làm thường tại thôi sao? Truyền chỉ của ai gia, phong cho con làm quý nhân mới xứng đáng, lựa ngày lành tháng tốt nói Kính Sự phòng làm lễ sắc phong cho con đi!”“Thái hậu, như vậy là không hợp quy tắc” ta vội quỳ xuống khẩn khoản đáp“Ai gia đường đường là thái hậu của Đại Nguyên quốc, lời của ai gia truyền ra ai dám nói là không có quy tắc? Con đứng lên đi”“Con xin đa tạ ân điển của thái hậu, con có biết làm một vài món ăn có thể bồi bổ sức khoẻ, nếu thái hậu thích con sẽ xuống bếp làm cho người dùng” Tuy ta là người nổi tiếng nhưng thời gian rảnh ta vẫn thích xuống bếp nấu ăn, gọi là sở trường của ta cũng được đi.“Đã có hạ nhân làm, con cần gì phải động tay?”“Đây là lòng thành của con, mong thái hậu không chê” ta giương đôi mắt chờ mong nhìn thái hậu“Con bé này, thôi được, ai gia đợi con”Thái hậu khẽ mỉm cười nhắm mắt vờ ngủ, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Thật là giống trưởng công chúa Như Ý của người, nhiều năm trước đã được gả qua nước Ung xa xôi, lâu lắm rồi cũng chưa về lại Đại Nguyên thăm người.
Nay nhìn thấy Dung quý nhân lanh lợi, hoạt bát, đáng yêu nên giữ lại bên mình trò chuyện để giải khuây cũng tốt, để người đỡ nhớ trưởng công chúa.Trước đây trong cung đồn đại Dung quý nhân tính tình uỷ mị, yếu đuối lại bị thất sủng, hôm nay nhìn lại thì đâu có giống như lời đồn? Đúng là miệng lưỡi thế gian này thật đáng sợ, còn ở trong cung thì khỏi nói, đâu phải người chưa từng trải qua chứ, cũng may ngồi ở vị trí Thái hậu như hôm nay là người, nếu là người khác chắc giờ người cũng xanh cỏ mất thôi.Thấy ta bước ra bình an vô sự, Liên Từ thở phào nhẹ nhõm định đưa ta về nghỉ ngơi.“Làm phiền Lam cô cô dẫn đường, ta muốn xuống nhà bếp”“Chủ tử, người định làm gì?” Cả Liên Từ và Lam cô cô kinh ngạc hỏi, tưởng ta nói lầm“Ta định nấu cho thái hậu một bữa ăn thôi”“Chủ tử, việc này đã có hạ nhân lo” Lam cô cô giãi bày.“Cô cô nói thật giống thái hậu lúc nãy, không sao đâu, thái hậu cho phép ta rồi” ta cười nhẹ nhàng trấn an“Vậy xin mời chủ tử đi theo nô tỳ” Lam cô cô đi trước dẫn đường, Liên Từ dìu ta phía sau.
Đúng là cung thái hậu có khác,bếp to rộng rãi bằng cả nơi ta đang ở, cung nhân ra vào tấp nập, đồ ăn nhìn thôi đã thấy thèm.
Ta nhanh chóng chọn nguyên liệu rồi trổ tài.Thái hậu ở tuổi tiền mãn kinh này nên ăn uống thanh đạm, có nhiều chất bổ để vừa dịu trong mà đẹp ngoài mới hợp lý.
Loay hoay một hồi với sự trợ giúp của Liên Từ cùng vài cung nhân, thức ăn nóng hổi cũng được bưng lên.Thái hậu bị mùi thức ăn làm cho tỉnh giấc, Lam cô cô hầu thái hậu thức dậy rồi dìu tới bàn ăn, nhìn một bàn đầy đồ ăn đủ màu sắc, thái hậu cũng ngạc nhiên không kém.“Thái hậu, đây là canh gà rừng hầm táo đỏ, kỷ tử cùng vài vị thuốc bắc, đây là bánh tuyết yến, đây là rau củ xào bào ngư con đã ninh mềm bào ngư rồi nhé, đây là chè dưỡng nhan, đây là óc chưng gia vị, đây là trái cây ướp mật, con mời thái hậu nếm qua”Thái hậu lúc đầu lo sợ ăn không hết, còn trách ta nấu nhiều nhưng càng ăn càng cuốn, những món ăn ta nấu cứ thế mà tan vào miệng, thái hậu mới khỏi bệnh nhưng tâm tình hôm nay có vẻ không tệ.“Con nấu ăn ngon lắm, đã học qua ở đâu rồi sao? Những món này vị rất lạ” thái hậu vừa ăn vừa hỏi“Thái hậu quá khen, con chỉ là tự học mà thôi, không dám so với ngự thiện phòng của thái hậu”“Ai gia rất thích con, sau này rảnh rỗi cứ đến Thọ Ninh cung trò chuyện cùng ai gia”“Nếu thái hậu không chê con phiền, con xin tuân mệnh” ta nở một nụ cười tươi như hoa đào đầu xuân, có lời này của thái hậu, trong cung này ta còn sợ ai được nữa chứ?“Bẩm thái hậu, hoàng thượng đang đi đến Thọ Ninh cung” Lưu công công bẩm báo.Thái hậu mải ăn không trả lời, chưa tới 5 phút Lâm đế đã đến trước mặt thái hậu.“Nhi thần xin thỉnh an hoàng ngạch nương”“Thần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng”“Đứng lên đi, lại đây ăn với ai gia, thử nếm qua tay nghề Dung quý nhân thử đi”“Dung quý nhân? Hoàng ngạch nương, người có nhầm lẫn không?” Hoàng thượng ngơ ngác nhìn“Con chê ai gia đầu óc không minh mẫn hay sao? Con bé đã giúp ai gia cứu được cái mạng này mà con keo kiệt chỉ thăng một bậc sao? Ai gia đã quyết định rồi, con liệu mà sắp xếp” thái hậu khó chịu nói một tràng, sau đó múc một muỗng canh gà hầm nếm thử “rất ngon ngọt, Vĩnh Cơ, con nếm qua thử đi”“Con đã dùng bánh ngọt giờ vẫn còn no, thái hậu nên tẩm bổ thân thể của người đi” nói đoạn quay qua nhìn thấy ta “Trẫm định đến Tuý Lan hiên tìm nàng, hoá ra nàng ở đây lấy lòng hoàng ngạch nương, cũng khá lắm!”“Con không ăn thì đừng nhiều lời, ai gia nghe đau hết cả đầu rồi, Lam Thiền, dọn xuống hết đi, ai gia mệt rồi”Tự nhiên thái hậu không vui, cũng không ai dám nói thêm gì đều đứng lên cáo lui.
Ra tới trước cung, hắn thắc mắc hỏi ta “trẫm nói gì sai à?”Ta kiểu: “Ủa mẹ ngươi mà ngươi đi hỏi ta? Dô diên!”“Thiếp cũng không biết nữa, trước khi người đến thái hậu đang ăn vui vẻ lắm” ta trả lời có ý châm chọc xong định rảo bước đi nhanh.
“Trẫm đã sai kính sự phòng sắp xếp, nàng về cung đi, trẫm ghé qua thăm tam công chúa rồi tối nay sẽ ngự giá đến Tuý Lan hiên của nàng”“Thần thiếp đã biết, cung tống hoàng thượng”Đợi hoàng thượng cùng đoàn người đi xa, Liên Từ mừng rỡ nắm lấy tay ta “chủ tử, hào quang cuối cùng cũng chiếu đến chúng ta rồi”“Ngươi vui vậy sao?”“Nô tỳ vui cho chủ tử, chủ tử được sủng hạnh thì nô tỳ không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, cũng không ai dám chèn ép chúng ta nữa, đồ ăn cũng ngon hơn hihi”Nhìn Liên Từ vui mừng ta lại nhớ đến trợ lý của ta, không biết con bé ở đó thế nào rồi? Có tìm việc khác không hay là đang đợi ta nữa.
Thấy ta trầm mặc, Liên Từ cũng thu hồi nét vui vẻ lúc nãy yên lặng đi bên cạnh ta.Chuyện ta được thăng phân vị sau khi cứu thái hậu đã làm cho cả cung này chấn động không ngừng.
Những người coi thường ta trước đây cũng phải dè dặt, còn ai phân vị thấp hơn ta mà lần trước trêu chọc ta cũng đang đứng ngồi không yên.Bằng mặt không bằng lòng nhưng họ cũng phải giả vờ kêu cung nữ thái giám chuyển quà mừng đến ta để tỏ sự hảo ý, tỷ muội tình thâm.Ta vừa bước vào cổng cung đã thấy tấp nập người ra người vào, quà cáp hộp to hộp nhỏ chất đầy cả sân trước.
Bọn họ thấy ta liền hành lễ, cung kính gọi ta là Dung quý nhân nghe thật êm tai, như chưa từng có sự khinh thường nào trước đây xảy ra cả.
Ta cũng khách sáo gởi lời cảm tạ đến những phi tần đã gởi quà, sau đó lệnh cho cung nhân kiểm đồ rồi cất hết vào kho.Ta cả ngày ở bên thái hậu nấu nướng đi lại cũng khá mệt nên định lên giường nằm một lúc, nào ngờ đâu một lúc của ta đã là tối khuya mất rồi…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...