Khuôn mặt Thuần Lộ cùng Thuần Vụ lập tức biến xanh.
Phỉ Nhi nàng ta chỉ muốn nhìn sự thay đổi gương mặt của các nàng, vừa nói xong thì ưỡn ngực đi luôn.
Thấy bầu không khí có chút không thích hợp, Ninh Lạc lập tức trêu đùa các nàng “Nhìn sắc mặt là biết chúng ta có phúc, không có gì phải sợ."
Gương mặt của Thuần Vụ vẫn còn chìm đắm trong suy tư “Ai da, tỷ hỏi di nương nhưng người sống chết cũng không chịu nói một lời, yêu cầu tuyển tú gì đó cũng không nói cho các tỷ nghe, làm tỷ sốt ruột muốn chết.”
Ăn tối xong, mỗi người ôm suy nghĩ trở về phòng nghỉ ngơi, khi nói đến chuyện kết hôn ở triều đại này thì nữ tử đặc biệt được quan tâm nhiều hơn, nếu là đích nữ thì còn được dọn đường lớn, nhưng thứ nữ như bọn họ biết rằng họ luôn luôn thua kém đích nữ, vẫn luôn chênh lệch nhau rất xa.
Ninh Lạc nằm trên giường nhìn khung giường tinh xảo, trong lòng thầm nghĩ “Chẳng lẽ cả đời này mình chỉ có thể làm thê thiếp cho người khác thôi sao, mỗi ngày canh giữ căn phòng trống chờ người đến sủng hạnh, xã hội phong kiến thật ác độc với các nữ tử ”
Trong triều đại này, các trưởng bối sẽ không chia sẻ kinh nghiệm cho những nữ tử chưa thành thân như các nàng, họ chỉ muốn các nàng ngây thơ không biết gì khi kết hôn, vì nếu mới kết hôn mà các nàng đã biết quá nhiều thì sẽ bị nhà trượng phu tương lai cho là không biết giữ đạo làm thê.
“Cũng không biết là kẻ nào đã nghĩ ra nhiều quy tắc như vậy.” Ninh Lạc sau vài suy nghĩ thì mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, dù sao Ninh Lạc bẩm sinh không muốn dùng não suy nghĩ nhiều, có nghĩ cũng không nghĩ tiếp được, hỏi người khác cũng không tin tưởng được, thôi thì nước đến đâu hay đến đó vậy.
Mùa đông lạnh lẽo vừa qua, lập tức đã tới đầu hạ, chẳng mấy chốc liền đến ngày tuyển tú.
Bởi vì có hạn chế của khóa trinh tiết, một năm nay Ninh Lạc hoàn toàn trải qua cuộc sống cấm dục, ngay cả việc "tự an ủi" cũng không có cơ hội.
Ninh Lạc khổ mà không nói nổi, trải qua cuộc sống như vậy ngược lại làm thân thể nàng ngày càng mẫn cảm, buổi tối thường xuyên mộng xuân, đến sáng mép âm hộ đã dính đầy dâm thủy̠, đôi khi còn thấm ra tới bên ngoài.
Mỗi lúc như vậy, Ngọc ma ma đều sẽ cười trộm, làm Ninh Lạc cảm thấy xấu hổ không biết trốn vào đâụ
Hôm nay chính là ngày vào cung tuyển tú, đối với việc quan trọng lại có ảnh hưởng sâu xa đến mình như vậy, Ninh Lạc cảm thấy vô cùng hồi hộp, còn có thêm vài phần sợ hãi.
Vừa mới sáng sớm, cả nàng cùng Thuần Lộ, Thuần Vụ đều bị kéo ra khỏi giường, từng người ngồi trước bàn trang điểm, Ninh Lạc nhìn thấy Ngọc ma ma tùy tiện tìm vài bộ váy áo tương đối mới, sau đó giúp bọn họ mặc vào.
Hành động của Ngọc ma ma làm Ninh Lạc cảm thấy rất tò mò, liền hỏi "Không phải hôm nay hẳn là cần ăn mặc xinh đẹp hoa lệ một chút sao?” Ngọc ma ma biểu tình muốn nói lại thôi, đành trả lời “Không cần, rất nhanh liền không dùng tới”
Ngọc ma ma dùng nửa canh giờ để chuẩn bị tốt cho ba người bọn họ, sau đó liền đưa các nàng lên xe ngựa từ trong cung phái ra.
Lúc đi gần tới cửa, vô tình gặp được Phỉ Nhi cũng cùng tham gia tuyển tú đợt này.
Phỉ Nhi quăng cho ba người bọn họ một ánh mắt xem thường rồi leo lên một chiếc xe ngựa khác tương đối hoa lệ, không cùng bọn họ ngồi một chiếc xe.
Các nàng bái biệt chủ mẫu xong liền phải cùng nhau xuất phát, Ninh Lạc vẫn luôn chờ di nương của mình sẽ đến, tiếc là lại không chờ được.
Tuy rằng sau khi xuyên đến triều đại này, nàng mới chỉ gặp qua di nương không tới hai mươi lần, nhưng bởi vì máu mủ tình thâm, Ninh Lạc đối với mẫu thân của thân thể này vẫn rất gần gũi cùng ỷ lại, cho nên có chút mất mát, nhưng chút mất mát ấy nhanh chóng bị cảm xúc khẩn trương che giấụ
Vừa đến cửa cung đã nhìn thấy hơn một ngàn chiếc xe ngựa đang đứng đợi, thật đúng là cảnh tượng đồ sộ.
Ninh Lạc vén lên màn xe, thấy xe ngựa chở Phỉ Nhi trực tiếp đi đến vị trí tương đối ít người, chỉ như vậy liền hiểu được, đích nữ cùng thứ nữ được đối xử chính là không giống nhaụ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...