Trước mặt Ninh Lạc có một vị công công trẻ tuổi đang quỳ một ͼhân, dùng bàn tay to lớn không ngừng trêu chọc núm vú nhỏ của nàng, khi thì chạm rồi xoa nhẹ, lúc thì vê tròn quanh viền núm vú, khi lại búng liên tục vào đầu nhũ hoa của nàng.
Bởi vì các nàng đã đợi gần một giờ đồng hồ rồi mà Lục gia vẫn chưa quay lại, ngài vẫn còn đang bận rộn tɾong thư phòng.
Để tránh cho dâm thủy̠ của các nàng khô đi, Tiểu Tước Tử công công đã sai hai công công sờ mó âm hộ của các nàng, để duy trì ham muốn tình du͙c của các nàng, khiến cho dâm thủy̠ vẫn luôn chảy ròng ròng cho đến khi Lục gia quay trở lại.
Những có vẻ suy nghĩ của Tiểu Tước Tử công công đã dư thừa rồi, phiến đá kế dưới mông Ninh Lạc thực sự đã bị dâm thủy̠ chảy ra của nàng làm ướt toàn bộ, chảy ra một vũng lớn, xuân dược càng lúc càng được nàng hấp thu nhiều hơn, cũng chỉ có dương vật lớn đút vô mới có thể vơi bớt tác dụng͟͟ của nó.
“Tại sao không rên tiếp nữa, tạp gia chạm vào dâm huyệt của ngươi mà ngươi không thấy thoải mái sao?”
"Rên to hơn nữa đi, để Lục gia ở bên ngoài sân kia nghe tiếng kêu động dục mê hồn của ngươi.
” Công công nhỏ tuổi nói.
“A a ! thật thoải mái, thật thoải mái, sướng quá đi, a ưm, tiểu huyệt sướng quá, a a tiểu huyệt bị sờ càng thấy thoải mái hơn.
”
Tiểu huyệt của Ninh Lạc bị dày vò đã lâu, vốn dĩ xuân dược đã khiến đầu âm vật sung huyết đến cực điểm, cương cứng cao độ giống như hạt đậu đỏ thượng phẩm, mỗi lần bị công công chạm tay vào hạt đậu nhỏ, cảm giác như được tích điện bởi một dòng điện rồi xông thẳng lên não, nhưng vẫn luôn giữ ở ngưỡng cực khoái, ngăn không cho đạt cao trào.
Cũng may cho nàng bây giờ là ban đêm, nhiệt độ mát hơn ban ngày một chút, nếu không lại đổ mồ hôi rồi sẽ có chuyện, hiện tại Ninh Lạc chỉ muốn Lục gia mau chóng trở về.
Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xổm ở đối diện nghe Ninh Lạc buông lời dâm đãng mà không kém cạnh muốn so đo với nàng, rên càng to hơn nàng, nhưng những lời dâm đãng của nàng ta không phải do sướng quá mà thốt ra, tất cả chỉ là do nàng ta giả vờ, hơn nữa thanh âm của nàng ta nghe cũng không được thuận tai cho lắm, Lộng Nguyệt Cung không biết đã dạy nàng ta phần này chưa, nhưng không khí nơi đây lúc này đã bị giọng của nàng ta phá hủy.
Lục gia lúc này đã hoàn thành công việc, vừa đi đến cổng sân đã nghe được giọng của một nữ tử đang hét lên cuồng loạn, hoàn toàn không nghe ra nàng ta đang nói cái gì, bên cạnh nàng ta lại vang lên một giọng nói mỏng manh, âm điệu tinh tế ngọt ngào như ăn mật.
Nhưng nếu không phải do Tiêu Phi Ngôn từ nhỏ có luyện võ, thật sự không thể nghe ra bên trong sân có hai giọng nói, vì vậy liền cau mày đi vào cửa.
“Nô tài cung nghênh Vương gia.
” Những người ở đây dừng lại hành động đang làm, hành lễ với Lục gia đang bước vào.
Tiêu Phi Ngôn phất phất tay ra hiệu không cần hành lễ, sau đó chậm rãi đi tới, ánh mắt đa tình nhìn xuống nữ nhân dưới chân, ánh mắt dường như nhìn xuyên qua da thịt hồng hào, nhìn thôi đã thấy cực kì mê hồn, hai cánh môi đỏ tươi mấp máy căng mọng.
Nghe tiếng bước chân đang chậm rãi đến gần, tim Ninh Lạc đập nhanh hơn, ngay cả một cái ngẩng đầu liếc mắt cũng không dám làm, lúc này lý trí nàng đột nhiên tỉnh táo hơn liền bày ra một bộ dáng thẹn thùng.
Tiêu Phi Ngôn bước thẳng qua nàng không ngừng lại, nhưng cũng đủ cho Tiểu Tước Tử công công hiểu ý của Vương gia, ra hiệu cho hạ nhân khiêng Ninh Lạc vào bên trong.
Đôi mắt Quách Tĩnh Tĩnh đỏ hoe trừng mắt nhìn, khó chịu tại sao Ninh Lạc lại đi vào trước mà lại không phải là nàng ta, không lẽ phải đợi đến khi hứng thú vủa Vương gia với Ninh Lạc bớt đi mới đến lượt, nhưng vừa bị Tiểu Tước Tử công công liếc một cái nàng ta cũng không dám ho he gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...