Hậu Cung Chuyên Sủng


Vương Chi Lăng theo lời Thân Giang Kiệt đứng chờ hắn ở Chiêu Dương cung, tuyệt đối không dám tùy tiện đến thăm Quách Chiêu dung.

Vương Chi Lăng vừa nghe lời kể của Đào Dung, nàng đã có dự cảm không lành.

Phụ thân cùng di nương của Quách Chiêu dung vừa phạm tội tày đình, lại dính líu đến phụ thân của nàng, Vương Chi Lăng không dám không đề phòng.
Hơn nữa, Vương Chi Lăng suy đoán, Hiền phi có lẽ đã biết được Thôi Vĩnh Khanh cùng Vương Khiết không thể nào đào được góc tường của Tạ gia, đem chuyện liên quan đến nha hoàn Tiêm Tiêm ra ánh sáng.

Chuyện này đích thực là do Vương phu nhân thông qua một vài buổi trà dư tửu hậu bên ngoài thành biết được, truyền báo cho Vương Chi Lăng.

Vương Chi Lăng suy nghĩ một thời gian, mới quyết định cùng với Vương Khiết và Thôi Vĩnh Khanh tiếp cận nha hoàn này.

Mọi chuyện đến hiện tại đều trót lọt, nằm trong toàn bộ kế hoạch của Vương Chi Lăng và Thân Giang Kiệt, không chút sơ hở.

Nhưng vì kết cục quá mức bất lợi cho Tạ gia cùng Quách gia, Vương Chi Lăng không thể không đề phòng Hiền phi và Quách Chiêu dung bị hận thù che mờ mắt, trút hận lên đầu nàng.

Quách Chiêu dung lại đang mang long thai, Vương Chi Lăng lại càng phải cẩn thận.
Thân Giang Kiệt cũng không để Vương Chi Lăng chờ đợi lâu, chưa đến nửa canh giờ, hắn đã xuất hiện ở tẩm cung của nàng.

Vương Chi Lăng khoác tay Thân Giang Kiệt, vừa đi vừa hỏi:
- Thần thiếp nghe Đào Tổng quản kể lại chuyện Chiêm tinh sứ Phan đại nhân nói sáng nay, không biết Bệ hạ nghĩ thế nào?
- Trẫm vốn không tin! – Thân Giang Kiệt nhướn mày nói – Nhưng chuyện có liên quan đến nàng, trẫm thà tin là có.

Nghe Phan Thành Vinh nói, kẻ có bát tự khắc với nàng chính là Quách Chiêu dung.
Vương Chi Lăng sửng sốt một chút, ánh mắt lộ ra một tia hoài nghi.

Nàng rũ mi mắt, trong lòng thầm nghĩ, trên thế gian này có chuyện trùng hợp như vậy sao? Nàng ta vừa mang long thai, phụ thân vừa bị mất chức, phải vào đại lao, thì lập tức phát sinh chuyện bát tự tương khắc.
- Bệ hạ, thần thiếp chỉ sợ có kẻ ngấm ngầm dở trò quỷ.
Vương Chi Lăng nhỏ giọng nói, trong giọng nói thoáng chút lo âu.


Thân Giang Kiệt xoa xoa bàn tay nàng, khẽ cười rồi nói:
- Nàng đừng lo, có trẫm đây.

Trẫm cũng cảm thấy chuyện này thực sự có điểm khả nghi, nên không muốn nàng một mình đối mặt với Quách Chiêu dung.

Chỉ sợ nàng ta đang mangb long thai lại còn kích động, lỡ có phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nàng lại không tránh được liên can.
Vương Chi Lăng mỉm cười, cảm thấy an tâm không ít.

Nàng thầm nghĩ trong lòng, Thân Giang Kiệt hiện tại dù là chuyện gì cũng đều nghĩ cho nàng trước tiên.

Nếu không phải vì nàng cố gắng mãi cũng không có được hài tử, thì với ân sủng của hắn, nửa đời còn lại của nàng sẽ chẳng còn phải lo âu.
Khi Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng đến tẩm cung của Quách Chiêu dung, nàng ta đang dùng bữa, vừa ăn vừa khóc rất thê thảm.

Vương Chi Lăng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thực sự rất khó chịu.
Thân Giang Kiệt cầm lấy chén cháo từ tay cung nữ, nhẹ nhàng đút từng muỗng cháo cho Quách Chiêu dung.

Vương Chi Lăng nhìn chằm chằm vào chén cháo trên tay Thân Giang Kiệt, đột nhiên cảm thấy không vui.

Nàng quay mặt đi nơi khác, trong lòng cố an ủi bản thân rằng Thân Giang Kiệt không muốn nàng dính dáng đến Quách Chiêu dung, nên mới tự mình chăm sóc cho nàng ta.
Quách Chiêu dung lợi dụng lúc Thân Giang Kiệt đang dịu dàng quan tâm mình, không ngừng van xin cho phụ thân và di nương.

Vương Chi Lăng ngồi ở một bên, thực sự không nhịn được mà phải lên tiếng:
- Quách Chiêu dung, muội đang mang long thai, việc quan trọng nhất hiện tại là giữ gìn ngọc thể, an thai, sớm sinh hạ hoàng tự cho Bệ hạ.

Quách Chiêu dung đang nắm lấy cánh Thân Giang Kiệt, vô cùng đau khổ mà cầu xin hắn.

Lời nói của Vương Chi Lăng lại xem nhẹ tính mệnh của phụ thân và di nương của nàng ta, khiến nàng ta căm tức mà nhìn nàng, nước mắt lã chã rơi, lời nói cũng không còn phân nặng nhẹ:
- Phụ thân của nương nương thoát tội, nương nương đương nhiên xem mọi chuyện nhẹ tựa lông hồng.


Nếu đặt người vào tình huống như thần thiếp, người còn có thể nói ra lời vô nghĩ đó không?
- Hỗn xược! - Thân Giang Kiệt lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Quách Chiêu dung – Nàng đừng nghĩ nàng mang long thai, mà có thể tôn ti bất phân, ăn nói quá phận với Hoàng hậu.

Hơn nữa, Hoàng hậu là có ý tốt muốn nàng an tâm dưỡng thai, nàng còn không biết tốt xấu, lòng dạ hẹp hòi ích kỷ.
Quách Chiêu dung nghe lời trách mắng của Thân Giang Kiệt, ủy khuất mà khóc nấc lên.

Vương Chi Lăng thấy tình thế nàng ta đáng thương, liền lắc đầu với Thân Giang Kiệt.

Nàng nhẹ nhàng nói:
- Bệ hạ bớt giận, Quách Chiêu dung đau lòng quá độ, nên chỉ lờ lời.

Thần thiếp không sao cả.

Chi bằng thần thiếp về cung trước, Bệ hạ ở lại đây an ủi Quách Chiêu dung một chút.
Thân Giang Kiệt hít vào một hơi, được Vương Chi Lăng vỗ về, nên trong lòng không còn bực tức.

Thế nhưng hắn cũng không muốn nghe Quách Chiêu dung suốt ngày khóc lóc ỉ ôi, nên quyết định cùng Vương Chi Lăng quay về Chiêu Dương cung của nàng.
Vương Chi Lăng không để bụng lời nói hỗn xược của Quách Chiêu dung, vẫn ôn tồn căn dặn nàng ta:
- Bổn cung có đem cho muội một ít đồ bổ, thuốc dưỡng thai và nhân sâm quý, cùng các loại vải vóc để muội tùy ý may y phục cho đứa nhỏ.

Lát nữa Tiểu An sẽ mang vào cho muội.

Trời cũng không còn sớm, bổn cung quay về xử lý chút việc ở hậu cung.
Quách Chiêu dung cúi đầu giấu đi ánh mắt sắc bén đầy vẻ căm ghét, lưng hơi gập lại, cung tiễn Vương Chi Lăng và Thân Giang Kiệt.
Thân Giang Kiệt nắm tay Vương Chi Lăng rời khỏi tẩm cung của Quách Chiêu dung, thấy nàng đăm chiêu nghĩ ngợi gì đó, liền dừng lại hôn trộm lên má nàng.
- Bệ hạ, chỗ đông người…
Vương Chi Lăng vừa giật mình lấy tay che một bên má, vừa dáo dác nhìn quanh.


Thân Giang Kiệt liền cười ha hả rồi chép miệng nói:
- Nàng không thấy câu nói này của nàng vô cùng vô nghĩa sao? Trước nay trẫm từng quan tâm ánh mắt người ngoài nhìn trẫm sao?
Vương Chi Lăng hết cách, trừng mắt liếc Thân Giang Kiệt một cái rồi bỏ đi một mạch.

Thân Giang Kiệt chạy đuổi theo nàng, quàng tay lên vai nàng, hào hứng nói:
- Trẫm đã nghĩ ra kế sách dụ kẻ chủ mưu lộ đuôi cáo, muốn nghe không?
Vương Chi Lăng mở to hai mắt, đây đúng là chuyện mà nàng hứng thú nhất hiện giờ.

Nàng mỉm cười, nhìn Thân Giang Kiệt đầy mong chờ:
- Bệ hạ, mau nói thần thiếp nghe đi.
Thân Giang Kiệt ha ha cười, chu môi ra, kề sát mặt Vương Chi Lăng, rồi nhướn mày nhìn nàng, ánh mắt… có chút vô sỉ.

Vương Chi Lăng lập tức cảm thấy xẩu hổ, nàng sợ hãi nhìn quanh, trong lòng thầm oán, Thân Giang Kiệt quả nhiên không cần mặt mũi.
- Nàng sao vậy? Không muốn nghe kế hoạch tinh vi của trẫm sao?
Vương Chi Lăng nuốt nước bọt, cái mũi nhỏ lập tức chun lại, nàng quay mặt đi chỗ khác, lầm bầm nói:
- Ai mà biết Bệ hạ có lừa thiếp hay không? Thôi thì để thiếp tự nghĩ ngợi.
Thân Giang Kiệt mắt tinh tai thính, đương nhiên là nghe không sót chữ nào, bắt đầu cảm thấy tổn thương.

Thời gian quan hắn biểu hiện không tệ, thế nhưng Hoàng hậu của hắn vẫn không tin tưởng hắn cho lắm.

- Ừ, nàng thì thông minh rồi, nghĩ ra kế sách đào góc tường nhà Đại lý tự, bắt được thóp ông ta dưỡng tiểu tình nhân, còn đâm thọt cho Tạ phu nhân ghen tức, ra tay với Tiêm Tiêm.

Sau đó mật báo cho Thôi Vĩnh Khanh cùng Vương Khiết điều tra…
Vương Chi Lăng mở to mắt nhìn Thân Giang Kiệt, rồi dùng bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp bịt miệng hắn lại.

Nàng nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, chuyện này không thể để lộ ra ngoài.

Lỡ đám cung nhân biết được, chẳng phải thiếp lại mắc tội can chính sao?
- Thì sự thật là nàng can chính! – Thân Giang Kiệt híp mắt nhìn Vương Chi Lăng, ánh mắt vô cùng nguy hiểm – Tội nàng đáng bị phạt.
Vừa nghe đến “phạt”, Vương Chi Lăng lập tức đỏ mặt, định tung chân bỏ chạy.

Thân Giang Kiệt đoán được ý đồ của nàng, liền nhanh tay bế thốc nàng lên, khóa chặt trong ngực mình, vừa cười vừa nói:

- Để xem nàng chạy được đi đâu!
Vương Chi Lăng xấu hổ, nhưng không thể giãy ra khỏi vòng tay rắn chắc của Thân Giang Kiệt, một đường bị bắt về Chiêu Dương cung.
Vừa đến trước cổng Chiêu Dương cung, Thân Giang Kiệt liền thấy bóng dáng quen thuộc của Thôi Vĩnh Khanh.

Y đứng đó có vẻ đã lâu, dáng vẻ gấp gáp, trên mặt đầy sự lo lắng, bất an.
Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng cảm giác như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, không hẹn mà nhìn nhau một lúc lâu.

Thân Giang Kiệt vội thả Vương Chi Lăng xuống đất, tiến lại gần Thôi Vĩnh Khanh rồi hỏi:
- Thôi ái khanh, có chuyện gì?
Thôi Vĩnh Khanh quỳ xuống hành lễ với Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng, ánh mắt đầy vẻ khó xử, chậm rãi nói:
- Hồi bẩm Bệ hạ, nương nương, Quách Kính Minh và tam phu nhân của ông ta đã… tự sát trong ngục rồi ạ.
Vương Chi Lăng và Thân Giang Kiệt mở to mắt nhìn nhau, không khỏi bàng hoàng, sửng sốt.

Thân Giang Kiệt vốn định lợi dụng bọn họ để dụ hổ ra khỏi hang.

Ai ngờ, bọn họ lại sợ tội tự sát trong ngục.

Thân Giang Kiệt cảm thấy chuyện này vô cùng khả nghi, lập tức ra lệnh cho Thôi Vĩnh Khanh:
- Điều tra xem trước khi chết, bọn họ tiếp xúc những ai, cắt cử thêm người bảo vệ tính mạng cho phu phụ Tạ Doanh, trẫm còn muốn dùng bọn họ.
- Vi thần tuân lệnh!
Thôi Vĩnh Khanh chắp tay trước ngực, cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng rời khỏi Chiêu Dương cung, đi thực hiện nhiệm vụ.
Vương Chi Lăng vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng sực nhớ ra chuyện gì đó, nàng liền nhỏ giọng căn dặn Tiểu An:
- Chuyện này tạm thời không được để lộ cho Quách Chiêu dung biết, tránh ảnh hưởng đến long thai.

Tiểu An cúi đầu, nghe theo phân phó của Vương Chi Lăng, lập tức tập hợp đám cung nữ, thái giám lại, dặn dò một lượt.

Thân Giang Kiệt đỡ tay Vương Chi Lăng vào bên trong Chiêu Dương cung, lau lau mồ hôi trên trán nàng, nhẹ giọng an ủi:
- Chi Lăng, không sao, trẫm sẽ tìm mọi cách truy ra được kẻ chủ mưu.
Vương Chi Lăng lắc đầu:
- Chuyện thiếp đang lo sợ là có kẻ muốn giết người diệt khẩu, nói không chừng sẽ bắt tay với người trong hậu cung diệt trừ long thai, triệt mọi đường sống của Quách gia.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui