Thân Giang Kiệt ra lệnh bãi triều, nhanh chóng rời khỏi Thái Hòa điện.
Hắn phải ngay lập tức kể lại cho Hoàng hậu của hắn nghe về chuyện xảy ra sáng nay.
Vương Chi Lăng ở Chiêu Dương cung đang chăm sóc cây cỏ, đoán chừng giờ này Thân Giang Kiệt sẽ đến thăm nàng.
Nàng đã chuẩn bị sẵn một ít trà thảo mộc cũng trái cây tiến cống để tiếp đãi hắn.
Thân Giang Kiệt chỉ mang theo Đào Dung đến Chiêu Dương cung.
Vừa bước vào cung môn, hắn liền lệnh cho Đào Dung rời đi chỗ khác, cũng phất tay ra hiệu cho cung nữ, thái giám trong Chiêu Dương cung lui xuống.
Thấy bóng lưng yêu kiều cùng vòng eo mảnh khảnh, tinh tế của Vương Chi Lăng khi nàng đang chăm chỉ tỉa tót vườn hoa ngoài sảnh, Thân Giang Kiệt liền lén bước lại gần, ôm chầm lấy nàng một cái.
- A, Bệ hạ, thả thiếp xuống!
Vương Chi Lăng hốt hoảng, sợ đám cung nhân nhìn thấy cảnh tượng phóng túng không chút đứng đắng của Thân Giang Kiệt, liền la to lên.
Thân Giang Kiệt vẫn ôm chặt nàng, nhỏ giọng nói thầm vào tai nàng:
- Nàng thật to gan, dám mượn tay Mẫu hậu để tố giác tam phu nhân Thông chính sứ!
Vương Chi Lăng giật mình ngoái đầu lại, mở to mắt nhìn Thân Giang Kiệt đang ra sức trừng mắt cảnh cáo nàng.
Nàng lập tức giãy ra khỏi vòng tay của hắn, định quỳ xuống tạ tội.
Không ngờ, Thân Giang Kiệt lại một đường bế thẳng nàng vào trong tẩm điện.
Vương Chi Lăng hoảng hốt, cấu vào tay hắn:
- Bệ hạ, Bệ hạ nghe thần thiếp giải thích đã.
- Trẫm phải phạt nàng!
Nghe giọng điệu của Thân Giang Kiệt, Vương Chi Lăng lập tức hiểu được “phạt” của hắn là có ý gì.
Có điều, giữa ban ngày ban mặt, nếu bắt nàng hầu hạ thì không biết trong cung sẽ dị nghị Đế Hậu hai người như thế nào.
Đúng như dự đoán của Vương Chi Lăng, Thân Giang Kiệt nhanh chóng ném nàng lên giường rồi trực tiếp bổ nhào lên người nàng, hôn loạn xạ lên mặt nàng.
Vương Chi Lăng chống cự quyết liệt, luôn miệng giải thích:
- Bệ hạ, thần thiếp biết sai rồi.
Hôm đó là thần thiếp nóng lòng cứu phụ thân.
Hơn nữa… hơn nữa Đại lý tự phu nhân dám đem cống phẩm mà Thái hậu ban tặng để tặng cho người khác, chuyện này ảnh hưởng đến tôn nghiêm của Thái hậu, nên thần thiếp mới đem đi bẩm báo.
- Lươn lẹo!
Thân Giang Kiệt giả vờ tức giận cắn vào đôi môi đỏ mọng như quả đào của Vương Chi Lăng, bàn tay bắt đầu không yên phận mà sờ mó lung tung lên ngực nàng.
Vương Chi Lăng thở dài trong lòng, thầm trách hắn càng ngày càng càn quấy.
Nghịch ngợm một hồi chán chê, Thân Giang Kiệt liền phủi phủi tay áo đứng dậy, nhìn Vương Chi Lăng tóc tai tán loạn, y phục xộc xệch cùng bộ dạng như vừa bị chà đạp.
Hắn khoái chí cười to, lớn giọng nói:
- Trẫm phải trọng chấn phu cương, nếu không nàng sẽ ngày càng ỷ sủng sinh kiêu tác oai tác quái!
- Thần thiếp không có! Là Bệ hạ lấy cớ để ức hiếp thần thiếp!
Vương Chi Lăng chỉnh trang lại y phục, tóc tai, ủy khuất khịt khịt mũi.
Thân Giang Kiệt nhìn bộ dạng bướng bỉnh của nàng, không nhịn được ngắt ngắt cái mũi xinh xinh, sủng nịch nói:
- Nàng mà không phải Hoàng hậu thì chắc cũng đã lập đại công.
Nhờ gợi ý của nàng, trẫm và Thôi Vĩnh Khanh tra ra được không ít chuyện thú vị.
Lại đây nói trẫm nghe xem nàng làm thế nào lấy được vải lụa tiến cống và trâm bích tỷ?
Thân Giang Kiệt vừa nói vừa kéo Vương Chi Lăng ngồi lên chân mình, hai tay ôm lấy thắt lưng nàng.
Vương Chi Lăng hoài nghi nhìn Thân Giang Kiệt một lát rồi nói:
- Bệ hạ không phạt thần thiếp đấy chứ?
Thân Giang Kiệt cười lớn, Hoàng hậu của hắn cũng biết sợ, vậy thì nhân tiện dọa nàng một phen.
Thân Giang Kiệt đột ngột nghiêm giọng nói:
- Phạt thì đương nhiên phải phạt, nhưng nếu nàng thành khẩn khai báo thì trẫm sẽ xem xét giảm bớt hình phạt.
- Nói vậy là vẫn phạt! – Vương Chi Lăng vùng vằng – Vậy thiếp không nói nữa, chàng tự điều tra là được rồi.
Thân Giang Kiệt híp mắt nhìn Vương Chi Lăng, không nghĩ nàng lại cả gan như thế.
Hắn siết chặt tay, ánh mắt mỗi lúc một nguy hiểm.
Vương Chi Lăng lấm lét nhìn Thân Giang Kiệt, nuốt nước bọt một cái để trấn an chính mình, rồi nhỏ giọng nói:
- Là thiếp đề phòng các lão thần trên triều hãm hại phụ thân, nên có nhờ mẫu thân để ý mấy vị mệnh phụ…
Thân Giang Kiệt làm bộ không nghe rõ, vừa siết chặt tay vừa nghiêm giọng nói:
- Nói lớn lên! Còn gì nữa?
Vương Chi Lăng nhăn nhó, eo bị siết đến phát đau, nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, thiếp biết sai rồi, cái đó… là mẫu thân sai người mang vào cung cho thiếp, thiếp vừa nhìn đã đoán được… Nhưng mà… nhưng mà thiếp không muốn tự mình can chính, làm Bệ hạ khó xử, nên mới nhờ Thái hậu…
- Chỉ có vậy? – Thân Giang Kiệt lạnh lùng hỏi.
- Lần trước thiếp cũng có nhờ người xem xét sổ sách ở Đại lý tự… - Vương Chi Lăng lí nhí trả lời.
- Nhờ người xem xét? Chắc không? – Thân Giang Kiệt trừng mắt, nghiêm giọng hỏi.
- Không phải, là thiếp nhớ nhầm, thiếp… tự mình xem… tự mình xem… - Vương Chi Lăng hoảng hốt phân bua, sau đó lại thành khẩn khai báo – Thư pháp của phụ thân thiếp là Nhan thể, phỏng theo Nhan Chân Khanh.
Thiếp thấy nét chữ của quan lại trong triều cùng với quan lại địa phương không ai giống nét chữ của phụ thân, xâu chuỗi với việc Đại lý tự phu nhân tặng cống phẩm cho tam phu nhân Thông chính sứ, cho nên mới…
- Mới lợi dụng việc chép kinh Phật cầu phước cho bá tánh để tìm chứng cứ?
Thân Giang Kiệt lạnh lùng hỏi tội Vương Chi Lăng, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Vương Chi Lăng âm thầm than khổ trong lòng, tìm cách tránh né ánh mắt sắc bén của hắn.
- Thần thiếp biết sai rồi.
Thân Giang Kiệt nhìn Vương Chi Lăng một lúc, vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Nàng phạm phải trọng tội rồi, dù bao biện thế nào cũng không thể tha được!
Vương Chi Lăng chưa kịp có phản ứng, Thân Giang Kiệt đã lập tức áp nàng xuống giường, hai ba nhát lột sạch phụng bào thêu hoa mẫu đơn , giữa ban ngày ban mặt “cưỡng ép” nàng.
Sau một hồi lăn qua lăn lại, hành hạ cùng trêu chọc Vương Chi Lăng đủ kiểu, Thân Giang Kiệt mới thỏa mãn buông nàng ra.
Hắn không thèm để ý ánh mắt ủy khuất như con cún con của nàng, nghiêm túc nói:
- Xem như trẫm nhân từ với nàng, lần sau không được tái phạm.
Vương Chi Lăng không thèm trả lời Thân Giang Kiệt, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Dù sao vẫn không bằng mưu hèn kế bẩn của Bệ hạ, ngụy tạo chứng cứ, hãm hại lão thần.
- Nàng nói cái gì?
Thân Giang Kiệt mở to mắt nhìn Vương Chi Lăng, rồi lại lấm lét nhìn xung quanh.
Hắn liếc mắt nhìn nàng, thấy gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm hiện lên một nét đắc ý, liền híp mắt đe dọa:
- Nàng dám nghe ngóng chuyện trên triều, còn dám nghị luận trẫm! Có điều… sao nàng biết…
Câu cuối cùng này Thân Giang Kiệt cố ý nhỏ giọng để không ai nghe thấy.
Vương Chi Lăng thấy hắn như con hổ dữ bị nắm đuôi, không nhịn được bật cười:
- Ngoài Bệ hạ thì còn ai? Nghe nói diễn xuất của Bệ hạ cũng không tồi.
- Nàng…
Thân Giang Kiệt lập tức nhào đến bịt miệng Vương Chi Lăng, trừng mắt cảnh cáo nàng:
- Trẫm là muốn cứu phụ thân, rồi giăng lưới tóm gọn một mẻ mấy lão già La Thái Hầu, Đại lý tự, Thông chính sứ.
Nàng mà để chuyện này lộ ra ngoài, phá hỏng đại kế của trẫm, trẫm sẽ phạt nặng nàng!
Vương Chi Lăng gật gật đầu, nhẹ tay đẩy Thân Giang Kiệt ra.
Nàng cúi đầu suy nghĩ một chốc rồi nói:
- Thần thiếp biết tâm ý của Bệ hạ đối với phụ thân.
Thần thiếp chỉ sợ chuyện Bệ hạ làm giả… à không, chỉ sợ đại kế của Bệ hạ đã bị đám lão thần nghi ngờ rồi.
Thân Giang Kiệt híp mắt nhìn Vương Chi Lăng, khuôn mặt anh tuấn lại có nét gian tà.
Hắn nhỏ giọng nói thầm vào tai nàng:
- Trẫm đâu có ngu đến mức ăn vụng lại không chùi mép chứ! Trẫm đã có kẻ chịu tội thay rồi!
Vương Chi Lăng mở to mắt nhìn Thân Giang Kiệt.
Không phải chứ, hắn đường đường là Hoàng đế, nghĩ ra mưu kế như vậy cũng đã đành, nay hắn lại còn tìm cách đổ vấy cho người khác!
- Nàng đừng nhìn trẫm một cách khinh bỉ như vậy! – Thân Giang Kiệt vội phân bua - Trẫm bị mấy lão già kia chèn ép đã lâu, nay chỉ là tính sổ vài món nợ mà thôi.
Nàng không nghe câu…
- Vô độc bất trượng phu!
Vương Chi Lăng chán nản, lắc đầu nói.
Thân Giang Kiệt nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ kia của nàng, trong lòng lại ngứa ngáy, trực tiếp nhào đến “phạt” nàng thêm một lần nữa.
Buổi trưa hôm đó Thân Giang Kiệt ở lại Chiêu Dương cung dùng bữa, tiện thể bàn bạc việc du tuần với Vương Chi Lăng.
Đến chiều, Thân Giang Kiệt mới quyết định về lại Thái Hòa điện, gặp Thôi Vĩnh Khanh tiếp tục bày mưu tính kế.
Thôi Vĩnh Khanh nghe Thân Giang Kiệt triệu mình vào cung, sớm biết chắc chắn Hoàng đế Bệ hạ của y lại bày ra âm mưu nham hiểm nào đó rồi.
Y thở dài thườn thượt, đột nhiên cảm thấy hình tượng băng lãnh cao ngạo của Thân Giang Kiệt sụp đổ đến thảm thương.
Không biết hôm đó Thân Giang Kiệt lại bày ra kế hoạch gì, chỉ biết sáng sớm hôm sau, cấm vệ quân theo lệnh của hắn đã đi đến từng nhà quan lại lục xét thư phòng.
Thân Giang Kiệt lấy danh nghĩa một lòng minh oan cho Mậu gia, không ngại đắc tội với đám quan lại trong triều, khiến cho từng người từng người vốn dĩ trung thành cẩn cẩn với Mậu gia, nay đột nhiên lại có chút bất mãn.
Đó là chưa kể, đám lão thần làm quan hai triều, cũng đã cất giữ cho mình không ít của cải phòng thân, chừa cho mình con đường lui sau khi cáo lão hồi hương.
Một vài người có tâm phòng bị, lại cất giữ không ít chứng cứ hạch tội người khác.
Không nói cũng biết, chuyện lục xét nhà quan lại trong triều để minh oan cho La Thái Hầu nháo nhào kinh thành đến mức nào, khiến cho dân chúng không ngừng bàn tán xôn xao.
Thân Giang Kiệt ở Thái Hòa điện rung đùi đắc ý nói với Thôi Vĩnh Khanh:
- Thôi ái khanh đoán xem, lần này, dân chúng sẽ có phản ứng như thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...