Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam

6 nam nhân này, quả nhiên ko hổ là xuất
phẩm hoàng gia, cả đám cao to ngất ngưỡng, khí vũ hiên ngang, ngũ quan
anh tuấn, tuấn mỹ, còn có nho nhã tài tử, đặc biệt ở giữa có 1 đôi song
bào thai nam nhân, càng tuấn mỹ trực tiếp hấp dẫn tầm mắt của nàng.

Ngũ quan giống nhau như đúc, khuôn mặt
tuấn tú đồng dạng hé ra đao tước, toàn thân lộ ra quý khí vương giả đặc
biệt, hợp với 1 thân tử sắc trường bào, làm cho mọi người đang ngồi, 1
phen kinh hỉ.

Chỉ có nữ hoàng bệ hạ, ở nơi đó nhợt nhạt mỉm cười, đôi mắt đẹp mang theo 1 tia nhàn nhạt hứng thú, quan sát phản ứng mọi người.

Lúc trước Quân Mạc Sầu khi đi sứ 1 thời
gian, vừa mới nhìn thấy song bào thai ở Thiên Tiệm quốc, cũng ko khỏi
kinh người, nhìn thấy đồng dạng biểu tình thán phục ở Quân Phi Vũ trên
nét cười kia, nhịn ko được cong môi cười.

Quả nhiên mẹ và con gái liền tâm!

Thế gian này, nhân vật xuất chúng như
vậy cũng ko nhiều, 2 cái song bào thai này, sợ cũng chỉ có hắn, mới có
thể cùng bọn họ so sánh.

Vừa nghĩ tới hắn đột nhiên hư ko tiêu
thất, tro lòng Quân Mạc Sầu lại là 1 trận nỗi khổ riêng, buông xuống con ngươi nhanh chóng che giấu tia buồn bã.

Thế nhưng, vẫn là bị Quân Phi Vũ nhìn thấy.

Đương lúc Quân Mạc Sầu ngẩng đầu lên,
liền nhìn thấy Quân Phi Vũ mang theo ánh mắt quan tâm, tầm mắt đụng

nhau, lại làm cho Quân Mạc Sầu giật mình, đứa nhỏ này, đến tột cùng là
giống nàng? Vẫn là giống phu quân của nàng nhiều hơn?

Quân Mạc Sầu hướng Quân Phi Vũ mỉm cười, 1 lần nữa đem lực chú ý chuyển dời đến trên người 6 vị hoàng tử đang
đứng ở long tọa- Lâm công công, mau cấp quý khách tứ tọa.

6 hoàng tử chẳng phân biệt trước sau, vị trí ngang hàng, ngồi xuống mặt đối diện với nữ hoàng đưa lưng về phía
cửa cung. Bên trái thái tử, Quân Phi Vũ, bên phải Quân Phi Yên, Quân Phi Vụ, hình thành 1 hình tứ phương.

Nhìn mọi người ngồi vào chỗ của mình,
Quân Mạc Sầu nhợt nhạt cười- Trẫm cảm tạ chư vị hoàng tử ko ngại cực
khổ, đường xa mà đến, trẫm trước kính các vị hoàng tử 1 chén, hi vọng
chư vị hoàng tử ngoạn cảnh ở Phượng Hoàng quốc ta được hài lòng tận
hứng.

Quân Mạc Sầu động tác ưu nhã, hoàn mỹ e
rằng khó xoi mói, Quân Phi Vũ bái phục nhìn nữ nhân này, quá hoàn mỹ!
Lúc nào, mình mới có thể tu luyện ra 1 thân khí chất ưu nhã cao quý, còn có cử chỉ ko sợ hãi vinh nhục phong thái gió êm dịu hoa.

Tình nhi nhìn thấy mọi người đã chạm
chén, nhưng Quân Phi Vũ chính ở chỗ này lại bưng chén, kính cẩn nhìn nữ
hoàng bệ hạ, bộ dáng như đi vào cõi thần tiên đã khiến người khác chú ý, nàng nhịn ko được thân thủ nhẹ nhàng đâm 1 chút vào Quân Phi Vũ.

Quân Phi Vũ đang đi vào cảnh mộng tưởng
mỹ lệ hảo huyền, bị nàng đột nhiên đâm như thế, theo bản năng “Nha” 1
tiếng, thanh âm tuy nhẹ, lại rước lấy nam nhân chú ý.

Quân Phi Vũ liếc mắt quét mọi người 1 cái, làm bộ thờ ơ, mượn uống rượu che giấu bối rối của mình.

Cũng may đúng lúc Quân Mạc Sầu lên
tiếng- Các vị hoàng tử, trẫm trước giới thiệu cho các ngươi 1 chút về
thái tử cùng công chúa Phượng Hoàng quốc chúng ta. Bên trái vị thứ nhất, đó là thái tử quốc gia ta Phi Vân.

Quân Phi Vân đứng lên, ko tự ti cũng ko
kiêu ngạo hướng các vị hoàng tử chào 1 tiếng- Tại hạ là thái tử Phi Vân, thỉnh các vị hoàng tử chiếu cố nhiều hơn.

Đãi nàng ngồi xuống, Quân Mạc Sầu lại
giới thiệu lão tam Quân Phi Vân cùng lão ngũ Quân Phi Vụ, đồng dạng là 1 phen lí do khách khí thoái thác, lúc Quân Phi Vân sắp ngủ gà ngủ gật,
liền nghe được nữ hoàng bệ hạ đã điểm danh tới nàng.

Loại yến hội này thực sự là buồn chán,
lễ nghi phiền phức nhiều muốn chết, đã nói trắng ra mục đích thông gia,
chính là thẳng thắn trực tiếp cấp các đứa nhỏ đóng gói đưa tới đây, còn
phải dùng tới nhiều tiếu hoa xinh đẹp gì đó, thực sự là mệt a!

Nàng lười biếng đứng dậy, chống lại 6
con ngươi đồng loạt nhìn nàng, ho nhẹ 1 tiếng- Ta là lão lục Quân Phi
Vũ, chúc các vị ngoạn được khoái trá!

Đơn giản lưu loát nói xong, Quân Phi Vũ
lại đặt mông ngồi xuống, vựng, còn ngồi nghiêm chỉnh như vậy bao lâu a?

Đầu của nàng dường như có chút chóng mặt, thực sự nhịn ko được, nàng lấy tay nhẹ nhàng xoa thái dương, đem thân thể tựa ở trên cái băng ngồi.

Đến lúc này, lại chiêu đến ánh mắt của mọi người.

Quân Mạc Sầu quan tâm hỏi- Vũ nhi, có phải hay ko đau đầu?

Quân Phi Vũ gật gật đầu- Mẫu hoàng, Vũ nhi đau đầu, có thể hay ko lui ra?

Quân Mạc Sầu đôi mi thanh tú vừa nhíu, nhưng phất phất tay- Đi đi!

Cùng Tình nhi và Diệp Phong làm bạn lui
xuống, sau khi ra khỏi đại điện, Quân Phi Vũ nhắm mắt lại, hít 1 hơi ko
khí thật sâu, than thở- Vẫn là bên ngoài thật tốt!

Vung mặt lên cười, bộ dáng thỏa mãn, cứ như vậy thẳng tắp xông vào tro lòng Diệp Phong.



Trở lại “Phi Vũ cung” của mình, Quân Phi Vũ liền y phục cũng lười thoát, liền trực tiếp ngã xuống giường, càng
làm Tình nhi ngạc nhiên- Tình nhi, ngươi đi nghe tin tức cho ta.

Nàng biết, nữ nhân đều có thiên tính—thích nhiều chuyện.

Tình nhi chần chờ- Thế nhưng, nô tỳ đi, ai tới hầu hạ công chúa cởi áo đây?

Quân Phi Vũ đảo cặp mắt trắng dã- Ko phải còn có Diệp phong ở đây sao?

Tình nhi che miệng cười khẽ, tự cho là đúng hướng nàng gật gật đầu, ngầm hiểu đi ra ngoài.

Mà Diệp Phong đứng ở bên ngoài tấm bình
phong, tro lòng lại như là nấu nước sôi, ko thể nào tĩnh lại được, sợ
hãi, nhưng lại có vẻ mong đợi.

Hắn đây là như thế nào? Trúng tà? Gần 1 ngày, nàng liền triệt để phá vỡ quan điểm trước đây của hắn đối với nàng?

Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, liền nghe từ tro nội thất truyền đến 1 tiếng kiều thanh- Diệp Phong, ngươi tiến vào!


Thanh âm mềm mại, thật đúng là câu
người! Diệp Phong tro lòng thầm mắng 1 tiếng “Tiểu yêu nữ”, nếu như nàng còn muốn lần nữa, hắn nên làm cái gì bây giờ?

_ Ngươi đứng xa như vậy làm gì? Sợ ta ăn ngươi a?- Quân Phi Vũ đảo cặp mắt trắng dã- Ngươi yên tâm, ta nói rồi
ko ép buộc ngươi, liền tuyệt đối ko ép buộc ngươi, mau tới đây giúp ta
cởi y phục, ta muốn đi ngủ!

Giằng co 1 ngày, nàng cũng mệt chết rồi, vốn là mất máu nhiều nên nghỉ ngơi nhiều, nàng còn bị ép đi dự tiệc,
chỉ là ngồi 1 hồi thôi, thân thể này đã ko chịu nổi, thật đúng là yếu ớt a!

Cảm giác được đầu ngón tay Diệp Phong
đang run, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, trán trơn bóng
như toát ra mồ hôi, Quân Phi Vũ thật đúng là muốn cười to.

Nàng là cố ý, là cố ý muốn chỉnh hắn, nhìn hắn quẫn bách, nhìn hắn khó chịu, nhìn hắn khẩn trương, nàng rất thoải mái! Ha ha…

Diệp Phong đồng học, ta sẽ còn từ từ ngoạn ngươi, ta sẽ chờ ngày ngươi thần phục.

Nghe trên người nàng phát ra mùi thơm,
nhìn cổ nàng trắng nõn, Diệp Phong chỉ cảm thấy đầu lẫn tim đều đang run rẩy, hắn cảm giác mình sắp chống ko nổi nữa.

Mà hắn càng khẩn trương, càng nan giải
thì cung trang càng khó cởi, cuối cùng quá khẩn trương, hắn thẳng thắn
dùng sức xé, chỉ nghĩ nhanh lên 1 chút ly khai khỏi nàng.

_ Diệp Phong, ngươi gấp gáp làm gì? Chúng ta có thể từ từ sẽ xong thôi!

Kiều lạc thanh âm, Diệp Phong nghe tới
giống như là bùa đòi mạng, 1 phen ném ngoại bào của nàng, cái gì cũng ko nói nên lời, tựa như 1 trận gió xông ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui