Nhìn thấy Quân Phi Vũ luôn luôn ghê tởm
điêu ngoa, đột nhiên buồn bã rơi lệ, Diệp Phong tro khoảng thời gian
ngắn lại cảm luống cuống, đáy lòng ẩn ẩn đau nhức.
Hắn nhịn ko được đem ánh mắt cầu cứu chuyển hướng Tình nhi, vừa vặn đụng phải ánh mắt ko đành lòng của Tình nhi.
Tình nhi thấy được hắn mang theo khẩn
cầu quang mang, hướng hắn gật gật đầu tỏ vẻ minh bạch, liền rút ra khăn
tay của mình, đến gần trước mặt Quân Phi Vũ, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi
lệ trên mặt, mở lời khuyên giải an ủi- Công chúa, Diệp Phong cũng ko
phải đi ko trở về, hắn đây là đi rèn luyện, sau này học được bản lĩnh,
vẫn là sẽ trở về phụng dưỡng công chúa điện hạ . Ngài cũng đừng khổ sở
a, thấy ngài như vậy, Diệp Phong hắn đi cũng sẽ ko an lòng.
Quân Phi Vũ hít sâu 1 hơi, ổn định tâm tình của mình, tiếp nhận khăn lụa tro tay Tình nhi, nhẹ nhàng nói tiếng- Cám ơn!
Nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của Diệp
Phong đầy cảm xúc bất an, tâm tình của nàng tốt hơn 1 chút, nhàn nhạt
nói- Diệp Phong, nam nhi chí tại bốn phương, ngươi muốn đi, thì đi đi!
Ta cũng mệt mỏi rồi, các ngươi đều lui xuống đi! Tình nhi, đừng cho bất
luận kẻ nào tới quấy rầy ta, ta muốn một mình yên tĩnh!
Nói xong, nàng đứng lên, cũng ko thèm nhìn bọn họ liếc mắt 1 cái, trực tiếp hướng nội thất đi đến.
Tình nhi cùng Diệp Phong nhìn chăm chú bóng dáng nàng, than nhẹ 1 tiếng, song song ra cửa.
Ngoài cửa, Tình nhi nhẹ giọng hỏi Diệp Phong- Ngươi thực sự phải ly khai?
Diệp Phong khẽ gật đầu 1 cái.
Tình nhi than nhẹ 1 tiếng- Như vậy cũng tốt, dù sao trước giờ cũng là tâm nguyện của ngươi.
Diệp Phong ngước mắt nhìn về phía bầu
trời hoàn toàn tối đen, ánh mắt cuối cùng rơi vào tòa lầu các như hoa ẩn tro màn đêm- Tình nhi, sau khi ta đi, ngươi phải chiếu cố nàng thật
tốt.”
Tình nhi trầm mặc 1 hồi, lại hỏi- Diệp
Phong, công chúa thay đổi, ngươi thật ko có nghĩ tới vì nàng lưu lại
sao? Công chúa mặc dù hành vi có chút ko bình thường, nhưng ta nhìn ra
được công chúa quan tâm ngươi, nếu ko công chúa chưa bao giờ khóc thế mà bây giờ lại rơi lệ.
Diệp Phong ko nói gì, thế nhưng, đôi tay lại nắm chặt thành quả đấm, lộ gân xanh.
Tình nhi nhìn Diệp Phong tượng như cái
hũ nút, chính mình nói nửa ngày, hắn lại 1 điểm phản ứng cũng ko có,
biết hắn ý đã quyết, mặt cười hơi trầm xuống- Được rồi, được rồi, ta
cũng ko khuyên ngươi nữa, ngươi yên tâm lên đường, ta sẽ thay luôn phần
ngươi, hảo hảo chiếu cố nàng.
Diệp Phong lúc này mới thở dài 1 hơi, phun ra hai chữ- Cám ơn!
. . .
Ngày thứ hai, bởi muốn tham gia lễ hội hoa sơn trà, Tình nhi sớm liền nhẹ chân nhẹ tay đi vào.
Vốn tưởng rằng công chúa điện hạ khẳng
định còn đang ngủ, lúc nàng nhìn thấy Quân Phi Vũ sớm đã trang điểm thỏa đáng, đang ngồi trước gương đồng ảnh tro gương mặt đầy hối tiếc, Tình
nhi sửng sốt 1 chút, lập tức liền lập tức cười nói- Công chúa, thế nào
lại ko ngủ thêm chút nữa, hiện tại canh giờ còn sớm!
_ Ngủ ko được, ko bằng dậy sớm 1 chút- Quân Phi Vũ nhẹ nhàng đứng dậy- Tình nhi, ngươi xem ta đây trang điểm có được ko?
Tình nhi vây quanh nàng vòng vo 2 vòng,
hai mắt càng ngày càng sáng, chậc chậc tán dương- Công chúa, ngươi đây 1 thân, khẳng định tươi đẹp hơn hoa thơm cỏ lạ. Búi tóc trên đầu người nô tỳ chưa từng thấy quá, tuy đơn giản nhưng lại đặc biệt rất coi được
nhe, 1 thân cung trang quần lụa mỏng màu trắng, làm cho công chúa điện
hạ toát lên khí chất phiêu dật xuất trần, lại hợp với khuôn mặt tuyệt
sắc của công chúa, mỹ, thực sự rất đẹp!
Được chuyên gia Tình nhi chắc chắn khẳng định, Quân Phi Vũ cũng tự tin thêm 1 chút.
Hôm nay là ngày Quân Phi Vũ nàng lần đầu tiên lên sân khấu, hơn nữa, 5 vị phu thị kia của nàng đợi ở đó, danh
tiếng thối trước kia của nàng, bây giờ cũng nên tổng rửa sạch đi!
_ Tình nhi, chúng ta đi thôi!
_ Công chúa, hiện tại canh giờ còn sớm lắm!
_ Ko quan hệ, chúng ta vừa lúc có thể
tới trước để đi dạo tro đó- Quân Phi Vũ cười nói xong- Được rồi, Tình
nhi, ngươi kêu cung nữ đi nói với Trầm Hương hoàng tử, nói hôm nay ta ko rảnh, kêu chính hắn tìm 1 ít chuyện cho hết thời gian.
_ Nô tỳ tuân mệnh!
2 người vừa ra khỏi cửa, liền thấy Diệp
Phong đứng ở trước cửa, Quân Phi Vũ ngừng 1 chút cước bộ, tựa như là ko
có thấy hắn, tiếp tục nâng cước bộ chạy.
Trước cửa đại môn Phi Vũ cung, kiệu vốn đã chuẩn bị.
Khi chân nàng bước vào cửa kiệu, quay
đầu lại đối Diệp Phong nói- Diệp Phong, hôm nay ngươi ko cần đi theo
chúng ta, ngươi lưu lại thu dọn đồ đạc đi!
_ Công chúa, xin cho Diệp Phong trước khi đi, thủ hộ cho công chúa ngày cuối cùng.
Đã ngồi vào trong kiệu Quân Phi Vũ viền
mắt hơi ẩm, hắn sao phải tự mình làm khổ vậy chứ? Chỉ là tăng thương cảm của nàng mà thôi.
Quên đi, nếu muốn đi, cứ để hắn đi!
_ Khởi kiệu!
Ra lệnh 1 tiếng, đoàn người liền hướng phía cửa cung mà đi.
Quân Phi Vũ nhấc lên màn kiệu nhìn ra
bên ngoài, đi tới cửa cung, đột nhiên phát hiện 3 cỗ kiệu khác cũng đang chuẩn bị xuất môn.
_ Tình nhi…
Tình nhi nhìn thấy ánh mắt Quân Phi Vũ,
lập tức hiểu ý giải thích- Công chúa, đó là loan kiệu, của thái tử, Tam
công chúa cùng Ngũ công chúa, kỳ quái, năm rồi thái tử cũng ko có tham
gia hoạt động này, năm nay thế nào đến nàng cũng đi?
Quân Phi Vũ ko nói gì thêm, xem ra lễ hội hoa sơn trà nở hôm nay, nhất định là có trò hay để xem .
Chỉ bất quá, nhân vật chính mà bọn họ
muốn xem tro hí kịch này lại là chính mình, còn là mình đấu với bọn hắn? Ai mới là kẻ xấu hổ đây, thật là mỏi mắt mong chờ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...