Tần Nham Ngạo bồi thêm 1 câu- Ngươi yên tâm, chúng ta còn có 1 cây bài, đến cuối cùng mới ra!
Quân Phi Vũ 2 mắt phát quang- Cây bài gì? Mau nói cho ta biết!
Tần Nham Ngạo đắc ý nghiêng đầu- Ko cho ngươi biết!
Quân Phi Vũ lạnh lùng cười tà- Tần Nham Ngạo, phạt ngươi 1 tháng ko được thị tẩm!
Tần Nham Ngạo lập tức phát ra 1 tiếng
kêu rên- Ko nên a!- Lập tức thay 1 bộ dáng cẩn thận từng li từng tí
khuôn mặt tươi cười lấy lòng Quân Phi Vũ- Tiểu Vũ nhi, ta vừa rồi chỉ là đùa với ngươi 1 chút, ngoan, ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết! Lập tức nói cho ngươi biết!
Quân Phi Vũ liếc xéo hắn liếc mắt 1 cái, bày trò, để xem ngươi có lật lòng bàn tay ra cho ta hay ko?
Chỉ thấy Tần Nham Ngạo bám vào bên cạnh
lỗ tai nàng nói thì thầm 1 lúc, Quân Phi Vũ lập tức đại hỉ, kinh hô lên
tiếng- Thực sự? Thật tốt quá! Có bọn họ ở đó, 1 người đã đủ giữ quan ải, vạn người ko thể-khai thông, ta đây tâm nhưng bình tĩnh hơn!
Tần Nham Ngạo lại bồi thêm 1 câu- Ta
cùng Nhị ca thương lượng qua, chi đội ngũ này sau này sẽ trở thành ám vệ của tổ chức chúng ta, nơi đó có gì khó, liền đi vào trợ giúp! Mà ngươi, chính là tổng chỉ huy của chúng ta, ta cùng Nhị ca chính là tay chân
của Vũ nhi ngài, đợi 1 chút ta sẽ dẫn ngươi đi gặp bọn họ, nhìn cho quen mặt trước.
Quân Phi Vũ đem thân thể tựa ở trên người của hắn- Ngươi quản là được, cho ta quản để làm chi!
Tần Nham Ngạo nhẹ ôm lấy nàng, nghe trên người nàng phát ra nhàn nhạt mùi thơm, nhắm mắt lại chậm rãi hửi, cũng
chỉ là như thế 2 ngày, đã cảm giác thời gian qua đã qua lâu lắm rồi, 1
ngày ko gặp, như cách tam thu, nguyên lai liền là cảm giác như thế.
1 lúc lâu mới nói ra 1 câu- Bình thường
bọn họ vẫn là như nhau, do ta quản lý, nhưng chấp hành nhiệm vụ đặc thù
thì do ngươi hạ lệnh.
Quân Phi Vũ ngước mắt nhìn hắn- Nham
Ngạo, ngươi này 2 ngày khẳng định cực khổ đi? Công lần này, ta trước nhớ kỹ, hôm khác mới hảo hảo khao thưởng các ngươi.
_ Kia, cũng ko thể trước tạm thưởng điểm lợi tức sao?- Tần Nham Ngạo 2 tròng mắt toát ra mị hoặc mơ màng quang
mang, đoạt hồn nhiếp phách.
Quân Phi Vũ nhợt nhạt cười, nhắm nghiền 2 mắt, ngầm đồng ý đề nghị của hắn.
Tần Nham Ngạo tro lòng kích động, chính
cúi đầu muốn đích thân đi xuống, lại đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Mã Phúc thanh âm vang lên- Vũ công tử, tham tướng (Là 1 chức quan võ)
đại nhân cầu kiến!
Nghe được bẩm báo, Tần Nham Ngạo nhíu đôi chân mày, lại cấp tốc nhẹ trác 1 chút môi của nàng, mới buông nàng ra.
Tro phòng Mạch Thiên Hàn cùng Quân Phi Long cũng đi ra, cùng Quân Phi Vũ đối liếc mắt nhìn, đại gia cấp tốc ngồi xuống.
Tần Nham Ngạo bàn tay nhẹ phi, đại môn liền mở ra.
Lợi Tông vừa vào cửa, nhìn thấy Quân Phi Vũ ngồi cao thượng thủ, mà ngồi ở 2 bên Mạch Thiên Hàn cùng Tần Nham
Ngạo đồng dạng là nhân trung long phượng, tro lòng suy đoán càng chuẩn
mấy phần.
Hắn lúc này lấy chỗ phía trước cách Quân Phi Vũ 2 m quì xuống- Tham tướng Thanh Châu Lưu Tông khấu kiến công
chúa điện hạ! Khấu kiến trưởng hoàng tử điện hạ!
_ Miễn lễ! Tứ ngồi!
Lưu Tông lại hướng Mạch Thiên Hàn cùng
Tần Nham Ngạo làm thi lễ (Lễ đứng chỉ cúi đầu chắp 2 tay), cũng ko dám
ngồi xuống, cúi đầu thỉnh tội- Thuộc hạ ko biết công chúa giá lâm, ko
chỉ ko có từ xa tiếp đón, trái lại mạo phạm công chúa thiên uy, thỉnh
công chúa điện hạ trách phạt!
Nhìn Lưu Tông lại quỳ xuống, lần này, Quân Phi Vũ cũng ko để cho hắn đứng lên.
Nàng nhàn nhạt nói- Lưu Tông, này tuần tra binh đều là ngươi quản hạt sao?
_ Hồi công chúa, phía trên ty chức còn có 1 Trịnh Ít Cường, hắn là quan chỉ huy tuần tra binh tối cao!
_ Các ngươi xưa nay liền thường xuyên như vậy ức hiếp bách tính sao?
Nghe được Quân Phi Vũ thanh âm lạnh mấy
phần, Lưu Tông trên trán mồ hôi lạnh cũng từng giọt rơi xuống- Hồi công
chúa điện hạ, những binh lính này bình thường coi như cũng tự kiểm chế.
Chỉ là hôm nay cái kia đầu lĩnh là người của Trịnh Dũng cháu ngoại trai
của tướng quân, vì thế…
_ Vì thế hắn liền thích ỷ thế hiếp người, có phải hay ko?
Quân Phi Vũ hừ lạnh 1 tiếng, vỗ mặt bàn, sợ đến Lưu Tông thân thể run lên, hiện tại cái mạng nhỏ của hắn đã hoàn toàn ở tro tay của công chúa, ko thể ko cẩn thận từng li từng tí, rất
sợ 1 câu ko đúng, này nghe đồn công chúa võ công rất lợi hại, rất có thể “Nhất Đao” sát hắn.
_ Được rồi! Việc này bản cung sẽ nhớ kỹ, sau lại cùng các ngươi chậm rãi tính sổ. Hiện tại, ngươi tới nói 1 chút tình trạng quân doanh Thanh Châu. Lưu Tông, ngươi cũng nên biết, nếu
bản cung đã đến Thanh Châu, có 1 số việc tự nhiên là đã tra 1 chút, bản
cung hiện tại liền cho ngươi 1 cơ hội lập công chuộc tội, ngươi tốt nhất ăn ngay nói thật, nếu ko, đến lúc đó ai cũng bảo vệ ko được ngươi. Nếu
như lời ngươi nói bản cung cảm thấy có giá trị, bản cung tự nhiên cái
khác phong thưởng.
Lưu Tông lau cái trán đầy mồ hôi, liên
tục gật đầu- Ko biết công chúa muốn biết cái gì? Mạt tướng định đem tri
vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (Biết thì sẽ nói, nhất định ko giấu diếm)!
_ Hảo! Kia bản cung hỏi ngươi, gần đây có phát hiện hay ko tro quân doanh động tĩnh khác thường?
Lưu Tông tro lòng chấn động, công chúa
điện hạ đến đây quả nhiên là có mục đích, bằng ko, hỏi vấn đề sao lại
nhất châm kiến huyết (Nghĩa là đi thẳng vào đề, rõ bản chất của vấn đề, nói toạc móng heo).
Lập tức, hắn ko dám giấu giếm nữa- Ko
dối gạt công chúa, gần đây bên tro trại lính âm thầm phân chia thành 2
phái, nhất phái là theo theo Ngô tổng binh, phái còn lại là giống như
mạt tướng, tro lòng ko phục Ngô tổng binh.
Quân Phi Vũ tro lòng khẽ động, có lẽ quân doanh Thanh Châu ko có như nàng nghĩ như vậy ko cứu nổi.
Nàng lại hỏi- Các ngươi này nhất phái có chừng bao nhiêu người?
Lưu Tông trả lời- Binh lực Thanh Châu
tổng cộng trên dưới khoảng hơn 1 ngàn người, ước chừng khoảng 300 binh
lực là thân tín của Ngô tổng binh, có 400 ở quan vọng (Nơi canh gác tro
quân doanh), còn lại khoảng 300 là giống như mạt tướng vậy. Nhưng người
ko phục Ngô tổng binh, đại thể đã bị Ngô tổng binh điều đến những chức
vụ nhàn tản, ko hề đảm nhiệm tro chức vị quan trọng quân doanh.
_ Chuyện như vậy phát sinh đã bao lâu?
_ Ko lâu, đại khái nửa tháng.
Quân Phi Vũ gật gật đầu, xem ra mẫu
hoàng cấp phong thư mật kia là phi thường đúng lúc, quan sát tỉ mỉ, có
biến tức thông báo, chỉ là ko biết người thông báo này có phải là Diệp
Phong?
_ Lưu Tông, bản cung hỏi lại ngươi, ngươi nhận thức Diệp Phong sao?
_ Nhận thức! Là tham tướng nguyên bản
cùng mạt tướng như nhau, là tiên phong doanh tham tướng, hiện tại, đã bị điều đến hỏa đầu quân (Lính chuyên việc nấu ăn tro quân đội).
Quân Phi Vũ tâm đột nhiên tê rần, Diệp
Phong vốn là người cao ngạo lại có tài, thế nhưng luân lạc tới nơi này
làm hỏa đầu quân, Ngô Chính kia, thật sự là quá đáng!
_ Ngươi còn biết hắn còn có hành động dị thường nào nữa hay ko?
Lưu Tông nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu 1 cái-
Ko có! Mạt tướng hiện giờ đã mất quyền tham gia chiến lược quân sự, rất
khó phát hiện những vấn đề khác.
Quân Phi Vũ cười cười- Lưu Tông, bản cung nếu giao cho ngươi 1 cái nhiệm vụ, ngươi có thể hoàn thành hay ko?
Lưu Tông dõng dạc nói- Chuyện công chúa phó thác, mạt tướng nhất định thề sống chết phục mệnh!
_ Rất tốt!- Quân Phi Vũ nói xong 1 câu
này, đột nhiên sửa lại dùng truyền âm nói với hắn- Lưu Tông, bản cung
muốn ngươi bây giờ nghĩ hết biện pháp thu nạp phản Ngô binh lực, có việc cấp tốc hồi báo, sau khi chuyện thành công, bản cung sẽ nhất định trọng thưởng!
_ Mạt tướng lĩnh mệnh!
_ Đi đi!
_ Mạt tướng xin cáo lui!
Nhìn Lưu Tông thân ảnh biến mất, Tần Nham Ngạo cười nhạt hỏi- Vũ nhi, ngươi liền tin lời hắn nói
_ Tin! Ngươi cũng đừng quên, giác quan
bản cung thế nhưng rất chuẩn- Quân Phi Vũ cười xấu xa nhìn hắn 1 cái- Vì thế, ngươi tốt nhất chớ ở trước mặt ta dùng mánh khóe lừa đảo, bằng ko, bản cung sẽ phạt ngươi thật nặng!
Tần Nham Ngạo tà tà cười nói- Ta mặc cho ngươi phạt, ngươi tốt nhất nên nghĩ ra tân động tác võ thuật gì cho
thật đẹp mắt, ta nhất định sẽ vô điều kiện phối hợp ngươi!
Quân Phi Vũ trừng hắn liếc mắt 1 cái- Câm miệng! Đừng quên nơi này còn có người chưa đủ 18 nha!
Quân Phi Long bĩu môi, lập tức đáp- Các
ngươi còn có cái gì ta chưa thấy qua, cứ tiếp tục! Tiếp tục ve vãn, các
ngươi cứ coi như ta ko tồn tại.
Dù sao loại ve vãn tiết mục này hắn đã
thấy nhiều, táo bạo mãnh liệt cũng thấy ko ít, lúc ở thiên giới qua ống
kính hắn cũng xem được ít thứ ở bên ngoài, nên nhìn, ko nên nhìn, hắn
cũng toàn bộ nhìn đủ!
Quân Phi Vũ nhìn kia nhi tử vẻ mặt giấm chua, nhịn ko được cười ha hả- Ha hả, Long nhi chúng ta ghen tị!
Quân Phi Long khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trướng hồng- Ai ghen tị? Chán ghét!
Nói xong, thân thể nho nhỏ liền bay lên, trốn vào tro phòng.
Nhìn kia 2 trương tuấn nhan mang ý cười- Quân Phi Vũ ho nhẹ 1 tiếng- Nhất Đao cùng Thiếu Dương ko mang theo vệ
đội đặt chân ở phủ thành chủ Thanh Châu?
Mạch Thiên Hàn gật đầu- Phải! Sảo chậm 1 chút, bọn họ sẽ tới cùng chúng ta hội hợp.
Quân Phi Vũ gật gật đầu- Nham Ngạo,
ngươi phái người theo dõi tổng binh phủ cùng Ngô Chính, phát hiện dị
thường lập tức hành động. Hiện tại chúng ta chỉ cần chờ tới khi Long Dạ
Tinh có tin chính xác, liền chính thức bắt Ngô Chính, cấp Thiên Tiệm
quốc thành cái củi khô dưới đáy nồi. Nếu Thiên Tiệm quốc hắn dã tâm bừng bừng, chúng ta liền cho hắn biết biết lợi hại! Giết hắn cái đến cái
giáp cũng ko để lại.
Tần Nham Ngạo cười nói- Ngươi yên tâm, ta sớm phái người theo dõi hắn, hắn tuyệt đối trốn ko thoát lòng bàn tay của chúng ta.
Buổi tối, Trình Nhất Đao cùng Tần Thiếu Dương cũng tới.
4 người hảo hảo cộng lại 1 phen, cho đến hơn nửa đêm, lúc này mới thổi đèn nghỉ ngơi.
Đương nhiên, mỗ tên tiểu quỷ sớm bị
người nào đó cấp “Nhẹ nhàng” điểm huyệt ngủ, đêm xuân vốn ngắn, bọn họ
khó có được cơ hội này, tại sao có thể ko hảo hảo lợi dụng chứ?
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, trời còn hào mơ hồ lượng, Quân Phi Vũ còn chưa tỉnh ngủ, cửa phòng liền “Băng băng băng” gõ.
Tần Thiếu Dương mở cửa vừa nhìn, người tới chính là bọn họ chờ đã lâu Long Dạ Tinh!
Hắn lập tức hướng lý nhẹ kêu- Vũ nhi, người ngươi mong đã đến!
Quân Phi Vũ lập tức xoay người rời
giường, cấp tốc mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi
Long Dạ Tinh, nhịn ko được nói- Long Dạ Tinh, lần này thực sự là vất vả
ngươi! Cám ơn!
Long Dạ Tinh mặc dù mệt mỏi, hắn đã 1
ngày 1 đêm ko ngủ ko nghỉ gấp rút lên đường, điều binh, lại dẫn binh gấp trở về phụ cận Thanh Châu đóng quân, tuy là mệt, nhưng sự tình này mà
thành, tro lòng của hắn lại liền cao hứng.
Bởi vì, hắn ko có phụ nàng nhờ vã.
Long Dạ Tinh tiếp nhận Mạch Thiên Hàn
đưa hắn chén nước, uống 1 ngụm, lúc này mới hướng nàng báo cáo- Ta đã
phái Long Đằng quốc di châu ngũ vạn binh lực toàn bộ tập kết hoàn tất,
lúc này đang ở ngoài thành Thanh Châu cách 10 dặm đóng quân, chỉ cần
hiệu lệnh vừa đến, chúng ta lập tức xông tới trợ giúp.
Quân Phi Vũ song chưởng vỗ- Thật tốt
quá! Có ủng hộ của các ngươi, lần này Thiên Tiệm quốc kế hoạch nhất định là bị sinh non! Lần này, chúng ta đúng là úng trung bắt ba ba, làm cho
Mộ Dung Vũ Hàn bọn họ nếm thử tư vị thất bại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...