Khi Ôn Thực Sơ tới lần nữa thì tôi đã đi cắt cỏ, hai bên không hề gặp mặt. Khi tôi trở về, vầng tà dương đã đổ bóng, chỉ thấy Hoán Bích và Cận Tịch đang ngơ ngác nhìn nhau, mặt đầy vẻ lúng túng đứng cạnh chiếc bàn.
Hoán Bích bước tới giúp tôi phủi những cọng cỏ dính trên người. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì mà đứng ngẩn ngơ ở đây thế?”
Cận Tịch đưa mắt nhìn qua phía Hoán Bích, khóe miệng hơi máy động, rốt cuộc vẫn không nói gì. Hoán Bích cất tiếng: “Ôn đại nhân vừa mới tới, lần này có đưa tặng tiểu thư một món đồ.”
Còn về việc đưa tặng món đồ gì thì Hoán Bích không nói, chỉ hơi dẩu môi trỏ về hướng chiếc bàn.
Tôi chỉnh sửa lại quần áo một chút, đưa mắt liếc nhìn qua, lập tức sững người. Trên chiếc bàn cũ kĩ có đặt một chiếc bình ngọc trắng được chế tác hết sức tinh xảo, bề mặt lóng lánh như gương, kích cỡ vừa đủ để có thể đặt trong lòng bàn tay, nhỏ nhắn vô cùng. Lúc này, ánh chiều tà màu vàng kim chiếu vào phòng qua ô cửa sổ, rọi lên chiếc bình ngọc, làm vô số tia sáng dìu dịu phản chiếu ra xung quanh.
Tôi nhất thời không hiểu, hỏi: “Y đưa tới món đồ quý giá thế này để làm gì?”
Hoán Bích khẽ thở dài một hơi, đáp với giọng hết cách: “Tiểu thư cứ mở ra xem khắc biết!”
Tôi mở nắp bình ra, không kìm được hít vào một hơi khí lạnh. Trong bình không có thứ gì khác, chỉ có mấy miếng lê xắt miếng chỉn chu sắp thành hình trái tim, màu sắc trắng ngần, thanh khiết.
Tôi cả kinh, đầu óc như nổ uỳnh một tiếng, không ngờ hắn lại có ý này.
Hoán Bích cầm mép áo, cắn chặt môi. Vẻ mặt Cận Tịch phức tạp, đứng bên cạnh tôi, khẽ nói: “Nguyên vẹn trái tim gửi trong bình ngọc, Ôn đại nhân đã tỏ rõ tâm tư, nương tử định trả lời thế nào đây?”
Một cơn nóng giận từ nơi lồng ngực cơ hồ trào ra ngoài cổ họng, tôi không kìm được đập tay xuống bàn. “Bộp” một tiếng, tuy tôi đập không mạnh nhưng chiếc bàn cũ kĩ vẫn rung lên một hồi.
Hoán Bích sợ đến giật nẩy mình, vội bước tới xem bàn tay tôi, khuyên nhủiểu thư cẩn thận kẻo đau tay.”
Cận Tịch liếc nhìn tôi rồi dịu giọng nói với Hoán Bích: “Nương tử đang khó chịu, khó tránh khỏi hơi nôn nóng.”
Cận Tịch tuy nói chuyện với Hoán Bích nhưng tôi lại hiểu rõ ràng thâm ý bên trong, vì thế sắc mặt dần hòa hoãn, mỉm cười, nói: “Đúng là ta có hơi nôn nóng. Đến nơi này rồi, không ngờ lại chẳng được bình tĩnh như xưa.”
Tới lúc này Cận Tịch mới cầm chén trà lên nhấp một ngụm, dịu giọng nói: “Nếu nương tử bằng lòng, cứ nhận lấy là được. Nhưng nô tỳ nhìn bộ dạng của nương tử, rõ là chẳng vừa ý chút nào, hành động lần này của Ôn đại nhân thực lỗ mãng quá!”
Hoán Bích đứng bên cạnh nói: “Cũng khó trách tiểu thư lại tức giận, tiểu thư đang tu hành, sao có thể nhận những thứ như thế này. Hơn nữa, những năm nay tiểu thư đối xử với y thế nào, y cũng nên hiểu rõ mới phải.”
Tôi buồn bã ôm gối ngồi xuống, ngẩn ngơ một chút, hậm hực nói: “Sao y cứ luôn không hiểu chuyện như thế chứ? Tình ý của y với ta ngay trước lúc vào cung ta đã cự tuyệt rồi, trước đây đã không cần, bây giờ lại càng không cần. Ta chẳng qua chỉ coi y như huynh trưởng, như cố giao, sao y không chịu hiểu điều này chứ?”
Hoán Bích cũng buồn bã nói: “Nhưng bây giờ cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt y. Lung Nguyệt Công chúa và Thẩm Tiệp dư ở trong cung đều không rời được sự chăm sóc của y. Lúc này chúng ta vốn đã thế đơn lực bạc, lẽ nào còn phải mất thêm vây cánh nữa? Tiểu thư nhất định phải suy nghĩ cho kĩ mới được!” Sau đó lại nói thêm: “Ôn đại nhân kỳ thực cũng đã chiếu cố chúng ta rất nhiều.”
Tôi hơi nghiêng đầu, hờ hững nói: “Y quả thực đã chiếu cố ta rất nhiều, nhưng ta thật sự không thích y.”
Cận Tịch chỉ lặng lẽ đứng một bên, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào. “Tình ý của Ôn đại nhân đúng là khiến người ta cảm động, trên đời này nam tử như y đã chẳng còn được bao nhiêu nữa rồi.”
Tôi không ngờ Cận Tịch lại nói ra những lời như vậy, liền đưa mắt nhìn sang. Hoán Bích cũng hơi sững người.
Ba chúng tôi đều không nói gì, mỗi người mang một tâm tư riêng.
Hoán Bích đi tới bên cạnh tôi, tựa người vào tôi, sắc mặt dịu dàng mà thương cảm, khẽ cất tiếng nói: “Thực ra suy nghĩ lại, Ôn đại nhân và tiểu thư quen biết nhau từ nhỏ, tình cảm y dành cho tiểu thư hết sức sâu sắc. Ngày đó, trước khi tiểu thư vào cung tham gia tuyển tú, Ôn đại nhân đã tới trước mặt tiểu thư bày tỏ tình ý nhiều năm của mình, muốn lấy tiểu thư làm vợ. Khi ấy tiểu thư tâm khí cao vời, ánh mắt tất nhiên không dừng lại trên người Ôn đại nhân. Nhưng giờ đây thời thế đổi thay, tiểu thư trải qua biết bao phong ba trong cung, hiểu rõ rằng tình yêu của Hoàng thượng không hề đáng tin cậy, rồi lại có một người thật tâm thật ý đối xử tốt với tiểu thư, hai bên cũng quen biết nhau từ lâu, tại sao tiểu thư không thử tính toán đến một khả năng khác? Dù có suy nghĩ thêm vài năm cũng tốt, không cần thiết phải trực tiếp buông lời cự tuyệt y ngay.” Thấy tôi chỉ ôm gối không nói năng gì, Hoán Bích lại chậm rãi khuyên nhủ tiếp: “Ôn đại nhân tuy nôn nóng và không biết lựa lúc nhưng tình ý với tiểu thư bao năm như một, chưa từng thay đổi. Hơn nữa, y rất giỏi về y thuật, gia đình lại giàu có, nếu hết lòng tương trợ tiểu thư, chưa biết chừng lại có thể giúp tiểu thư rời khỏi chốn thị phi này.”
Tôi cũng không hẳn là không nghe lọt tai sự khuyên nhủ của Hoán Bích, mà cuộc sống ở nơi này quả có thể nói là gian nan hết sức.
Tôi chỉ hỏi: “Khi y đến, còn nói những gì nữa?”
Cận Tịch trả lời một cách ngắn gọn và rõ ràng: “Ôn đại nhân nói ba ngày sau sẽ quay lại đây lần nữa.”
Phía đằng xa hoa cỏ dập dờn, núi non ẩn hiện, ráng chiều ửng đỏ, từng làn gió nhẹ như có như không thổi phớt qua mặt người mang theo cảm giác lành lạnh. Những sỠphiền não trong thiên hạ này quả là có tránh tới đâu cũng không thể hết được.
Sắc trời dần tối, dường như có vô số cánh quạ che kín bầu trời, tầng tầng lớp lớp, khiến tất cả chìm trong bóng tối. Tôi cảm thấy chán ghét và mỏi mệt, khép chặt hai mắt lại, hờ hững nói: “Hai người ra ngoài đi, để ta suy nghĩ một lát.”
Trong ba ngày này tôi vẫn hết sức bình thản, không nhắc gì đến chiếc bình ngọc.
Tôi cẩn thận đặt bình ngọc vào trong chiếc tủ cạnh giường, ngày nào cũng dùng khăn mềm lau chùi cẩn thận một lượt. Hoán Bích thấy tôi như vậy, lần nào cũng chớp chớp mắt cười với Cận Tịch, Cận Tịch chỉ đáp lại bằng một nụ cười mỉm.
Buổi chiều ba ngày sau, tôi cố tình ở trong phòng chờ sẵn, không ra ngoài làm việc.
Ôn Thực Sơ quả nhiên đã tới. Căn phòng lúc này được quét dọn hết sức sạch sẽ, một nhành hoa lê trắng muốt vừa nở cắm trong bình, từng làn hương thơm thoang thoảng tỏa ra khiến người ta cảm thấy hết sức dễ chịu.
Tôi đã bảo Cận Tịch pha sẵn trà, mình thì ngồi một bên lặng lẽ chờ hắn tới.
Ôn Thực Sơ còn chưa bước vào cửa đã tươi cười, nói: “Hoàn muội muội hôm nay khí sắc tốt quá, sắc mặt cũng hồng hào hơn trước nhiều rồi.”
Có lẽ khí sắc tốt của tôi đã giúp hắn xua đi nỗi thấp thỏm, bất an ban đầu, sắc mặt dần trở nên bình tĩnh, ngồi xuống uống trà và trò chuyện với tôi. Chúng tôi tán gẫu những chuyện vặt vãnh thường ngày, rồi tôi cẩn thận lấy chiếc bình ngọc kia ra, đặt vào giữa hắn và tôi.
Chiếc bình ngọc quả thực rất đẹp và tinh xảo. Tôi dịu giọng nói: “Nếu tiểu muội nhớ không nhầm, năm nay Thực Sơ ca ca đã hai mươi lăm tuổi rồi.”
Nghe thấy lời này của tôi, hắn lộ rõ vẻ mừng rỡ, trong mắt ánh lên những tia dịu dàng hết mực, cười nói: “Trí nhớ của Hoàn muội muội đúng là tốt lắm, ta quả thực đã hai mươi lăm tuổi rồi.”
Tôi nửa như thở dài, nửa như cảm khái: “Hai mươi lăm tuổi, nếu là một người bình thường, lúc này có lẽ đã thê thiếp thành đàn, quây quần con cái rồi. Ôn bá phụ chắc hẳn từ những năm trước đã hết sức phiền não vì chuyện hôn nhân của huynh.”
Hắn muốn nói gì đó song lại thôi, cuối cùng chỉ mỉm cười. “Nếu không thể cưới người mà mình yêu, Thực Sơ thà rằng không cưới.”
Tôi gật đầu, nói: “Thực Sơ ca ca nói đúng lắm, cưới vợ phải nhìn vào đức hạnh, nạp thiếp thì trông vào nhan sắc nhưng bất kể là vợ hay thiếp cũng đều cần bản thân yêu thích mới được, nếu không, cuộc sống sẽ chẳng còn gì thú vị nữa. Do đó, Thực Sơ ca ca có lấy vợ muộn một chút cũng không hề gì.”
Ôn Thực Sơ thoáng lộ vẻ ngượng ngập nhưng cũng rất tán thành những lời này của tôi: “Ta chẳng qua là con nhà quan lại bình thường, lấy vợ muộn một chút cũng không sao. Không như đấng cửu ngũ chí tôn, việc hôn nhân liên quan tới thiên hạ, xã tắc, mới mười ba, mười bốn tuổi đã đại hôn rồi. Lại nói tới hoàng tộc, vị Thanh Hà Vương kia năm nay cũng đã hai mươi ba, y không muốn nạp phi đại hôn, ngay đến Thái hậu cũng chẳng có cách nào…”
Hắn còn chưa nói xong, tôi đã cảm thấy trái tim mình đau nhói. Hắn thấy trên mặt tôi thoáng qua một tia buồn bã, biết rằng mình vừa nhắc tới Hoàng đế khiến tôi không vui, bất giác lộ vẻ ngượng ngập, vội nói: “Ta không cố ý đâu.”
Tôi làm bộ như không nghe thấy, mỉm cười nói: “Thanh Hà Vương tầm mắt cao vời, thực không rõ phải là nữ tử thế nào mới xứng với y, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy thú vị rồi.”
Hắn thấy tôi không sao thì cũng thoáng yên tâm nhưng nhất thời lại lúng túng chẳng nói được lời nào. Tôi hé môi cất tiếng: “Thực Sơ ca ca, huynh còn nhớ cảnh chúng ta lần đầu gặp mặt không?”
Sắc hắn lập tức ngợp đầy nét dịu dàng. “Sao có thể không nhớ được? Việc này ta vẫn luôn ghi nhớ, khi đó muội mới tròn mười tuổi. Chân huynh sau khi tan học liền trốn sư phụ lén dẫn muội xuống hồ bơi thuyền. Vừa khéo hôm ấy ta cưỡi ngựa ra ngoài, thấy muội búi tóc thành hai trái đào, trong lòng ôm đầy những bát sen, đứng ở đầu thuyền ngâm nga ca hát. Về sau gặp ta, muội cũng không sợ người lạ, còn bóc hạt sen cho ta ăn nữa.”
Tôi khẽ nở nụ cười mỉm, những chuyện thú vị ngày xưa bây giờ nhớ lại mới thấy thật quý giá và đẹp đẽ vô cùng. Giữa những tháng năm vô ưu vô lo đó, tôi đâu biết được, đâu đoán trước được, con đường về sau lại gian nan, khó khăn đến nhường này, khiến tôi dù chẳng còn đường để đi cũng vẫn phải tiếp tục vùng vẫy mà tiến về phía trước.
Bởi vì có sự ngọt ngào thuở ban đầu, nỗi đắng cay trong cuộc đời ngày sau mới càng trở nên rõ ràng, đã thế còn không sao tránh được.
Tôi khẽ cất tiếng ngâm nga: “Hỏi ngó sen, tơ có bao nhiêu? Tâm sen vì ai mà đắng? Cặp hoa liền gốc thắm thiết nhìn nhau…” Nhưng rồi lại quên mất lời, không sao hát tiếp được, chỉ đành cười, nói: “Thật sự không nhớ được nữa rồi!”
Ôn Thực Sơ tiếp lời: “Câu tiếp theo cũng là câu cuối cùng rồi, chính là đôi nam nữ thuở xưa[1].”
[1] Câu này cùng với mấy câu bên trên là phần đầu của bài từ Mô ngư nhi – Vấn liên căn hữu ti đa thiểu, tác giả Nguyên Hiếu Vấn. Tương truyền ở tỉnh Hà Bắc ngày xưa có một đôi nam nữ yêu nhau, cùng nhảy xuống sông tự vẫn, trong năm đó tất cả hoa sen đều chung gốc với nhau mà nở, tỏ sự cảm phục trước tình yêu của họ. Sau khi nghe xong câu chuyện, tác giả viết ra bài từ này để bày tỏ tâm sự – ND.
Tôi ngượng ngùng đưa tay lên vuốt má, cười hờ hững, nói: “Chẳng trách ta lại quên…” Hơi hạ thấp giọng, tôi mang theo một chút bất lực, đôi nét âu sầu, khẽ nói: “Chúng ta đều không phải là đôi nam nữ thuở xưa nữa, bài hát thuở xưa cũng nên quên đi thôi.” Sau đó liền đẩy chiếc bình ngọc tới trước mặt hắn, trịnh trọng nói: “Nguyên vẹn trái tim gửi trong bình ngọc, Chân Hoàn tự thẹn không thể nhận nổi tình ý sâu đậm như thế, Thực Sơ ca ca xin hãy thu về đi.”
Ôn Thực Sơ biến hẳn sắc mặt, vội uống một ngụm trà để cố giữ lòng mình bình tĩnh, chậm rãi nói: “Chiếc bình ngọc này là bảo bối gia truyền của nhà ta, gia phụ từng dặn dò ta, nhất định phải tặng nó cho người mình yêu nhưng trước đây, ta chưa có cơ hội tặng cho muội. Giờ đây với cả tấm lòng thành, ta khẩn cầu muội hãy nhận lấy chiếc bình ngọc này.”
Tôi lắc đầu, dịu dàng nói: “Chiếc bình ngọc này quý báu như thế, huynh nên trao cho người mình yêu. Nhưng Thực Sơ ca ca, huynh không phải là người mà ta yêu, do đó ta không thể nhận chiếc bình ngọc này. Nếu huynh ép ta nhận lấy thì thật là không công bằng đối với chiếc bình ngọc này.”
Ôn Thực Sơ không còn lời gì để nói, sắc mặt trở nên cứng đờ, tựa như chiếc lá xanh bị làn sương thu đầu mùa bao phủ, đầy vẻ uể oải, chán chường. “Hoàn muội muội, muội vẫn không chịu chấp nhận ta. Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực Sơ ca ca, thứ cho ta nói thẳng một câu, huynh luôn ghi nhớ những chuyện hồi nhỏ, có lẽ người mà huynh thật sự yêu thích chỉ là ta của năm xưa, hồi còn chưa vào cung, chứ không phải ta của bây giờ. Ta bây giờ đã khác hẳn trước kia, huynh sao phải cố chấp như vậy làm gì?”
Hắn đột ngột ngẩng đầu, trong mắt bừng lên những tia sáng rực, cơ thể vội vã nghiêng về phía trước, khàn giọng nói: “Hoàn muội muội, ta nhất định phải nói với muội, tâm ý của ta với muội trước giờ vẫn không thay đổi.” Giọng nói của hắn nhỏ dần nhưng vẫn nguyên vẻ thành khẩn: “Bất kể là lúc ở trong cung hay khi ở bên ngoài.”
Tôi nghe hắn nói xong, chợt nở nụ cười lặng lẽ. Nụ cười ấy mang theo mấy phần hờ hững, mấy nét hoang lương, tựa như trận tuyết đầu tiên của mùa đông, đầy vẻ mênh mang và nhợt nhạt.
“Huynh còn nhớ Tào Cầm Mặc không?” Tôi đột nhiên cất tiếng hỏi.
Thần sắc Ôn Thực Sơ ngợp đầy vẻ buồn bã, hai tay buông thõng. “Tất nhiên là nhớ chứ!” Hắn khẽ lẩm bẩm: “Sao có thể không nhớ được?”
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ nói: “Đúng thế! Nàng ta là Tương Quý tần, mẹ ruột của Ôn Nghi Công chúa, được truy phong làm Tương Phi.” Tôi đột ngột mở choàng mắt, gằn giọng nói: “Ngày đó Tương Phi đã chết thế nào, huynh và ta đều biết rõ.”
Sắc mặt Ôn Thực Sơ u ám hẳn đi, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh. Một lát sau, hắn khẽ thở dài một tiếng như thể tự an ủi mình. “Chuyện này ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, vừa nghĩ tới là lại ăn ngủ không yên, có lẽ đây là chuyện khiến ta thẹn với lòng nhất trong cuộc đời này. May mà bây giờ Ôn Nghi Công chúa được Đoan Phi chăm sóc cẩn thận, Tương Phi sau khi chết cũng khá phong quang, nên lòng ta mới an định hơn một chút. Việc ta có thể làm lúc này chỉ là dốc hết sức mình đảm bảo cho thân thể Ôn Nghi Công chúa được an khang, cũng coi như là để chuộc tội…”
Tôi lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “Ta không có ý nói tới việc này. Huynh và ta lớn lên bên nhau, việc cùng trải qua trong cung cũng không phải là ít. Ta có chỗ nào tốt hay chỗ nào không tốt, huynh đều biết rõ. Trong cái chết của Tào Cầm Mặc, ban đầu huynh hoàn toàn không muốn ra tay, mà tự nơi đáy lòng huynh e là còn oán trách ta nữa… Có đúng vậy không?”
Hắn nhất thời nghẹn họng, không đối đáp lại được, chỉ biết ngẩn ngơ nói: “Việc này… Ta…”
Tôi hơi cau mày, buồn bã cất tiếng: “Sau khi Mộ Dung Thế Lan chết, người mà ta muốn đối phó chỉ còn Tào Cầm Mặc. Nhưng nàng ta là người cẩn thận vô cùng, muốn khiến nàng ta vô ý trượt chân ngã xuống nước hoặc gặp chuyện bất ngờ gì đó thì gần như là không thể. Mà nếu tạo ra tội danh gì đó để gán cho nàng ta, chỉ e nàng ta sẽ còn cắn ngược trở lại. Do đó, khi ấy chỉ có duy nhất một cách là bỏ thuốc thôi. Huynh ở Thái y viện vốn nổi tiếng nhân từ, lại giỏi về y thuật, hay giúp đỡ người gặp khó khăn, nên nàng ta mới yên tâm hơn chút. Huống chi thứ thuốc chúng ta bỏ cho nàng ta uống chỉ là loại làm ảnh hưởng đến tâm thần, khiến nàng ta liên tục gặp ác mộng, thân thể suy yếu dần, vậy mới có thể lẳng lặng dồn nàng ta vào chỗ chết.” Tôi đưa mắt nhìn hắn, khẽ nói: “Thực đã làm khó cho huynh rồi!”
Ôn Thực Sơ chăm chú nhìn tôi, nói: “Vì muội, việc gì ta cũng chịu.”
Tôi khá xúc động, khẽ gật đầu, nói: “Tâm địa huynh vốn lương thiện, quyết chẳng chịu nảy sát cơ, khi đó cũng do dự rất lâu. Nếu không phải vì giúp ta, huynh sao lại chịu chứ… Bây giờ nghĩ lại, ta cũng cảm thấy khi đó mình đã quá tàn độc. Có điều, ngồi ở vị trí đó, nếu huynh không giết người, người ta sẽ giết huynh. Tương Phi là một nữ nhân vô cùng thông minh, lại biết không ít bí mật của ta, ta quyết không thể để nàng ta sống tiếp.”
Ôn Thực Sơ mím chặt môi, thần sắc toát ra mấy phần kiên nghị. Kỳ thực hắn cũng có thể tính là một nam nhân tuấn tú, vừa chín chắn vừa trung hậu. Hắn khẽ an ủi tôi: “Hoàn muội muội, muội vốn lương thiện, chỉ có lần đó là hơi tàn độc một chút thôi!”
“Vậy sao? Vậy lúc giết Dư thị và Hoa Phi, ta cũng không tính là tàn độc sao?” Giọng tôi hơi hòa hoãn, chậm rãi nói: “Ta là người lương thiện cũng được, tàn độc cũng được, huynh đều đã nhìn thấy rõ ràng. Chúng ta thân thiết với nhau như thế, hiểu về nhau như thế, cũng có thể coi là rất gần gũi rồi. Nhưng trong tình yêu nam nữ, ai lại không muốn để người kia nhìn thấy mặt tốt nhất của mình, còn chỗ nào xấu thì giấu hết đi. Nhưng huynh lại biết quá nhiều bí mật của ta, nếu sống chung với huynh, ta sẽ cảm thấy rất mất tự nhiên. Huynh cũng chưa chắc có thể quên đi những chỗ không tốt của ta, như thế sau này sống bên nhau sao còn niềm vui thú gì được, hà tất phải làm khổ nhau?”
Ôn Thực Sơ bị đả kích rất mạnh, cúi gằm mặt, hàng lông mày nhíu chặt. Hai tay hắn nắm thật chặt, vì dùng sức quá mạnh mà hai bàn tay đều đỏ bừng lên. Hắn cố giữ bình tĩnh nói: “Ta chỉ là một thái y nhỏ bé, ở trong mắt muội vẫn luôn là một người vô dụng, một người chẳng ra gì.”
Tôi dịu dàng nói: “Những chỗ tốt của huynh ta tất nhiên biết rõ. Nếu nói tới một thái y, huynh tuổi trẻ tài cao, y thuật phi phàm, được Hoàng thượng khá coi trọng; nếu nói tới một người chồng, huynh nhất định sẽ là một người chồng tốt, thương yêu vợ con, hết lòng chăm sóc. Nhưng Thực Sơ ca ca, cũng giống như uống trà vậy, ta thích loại Tuyết đính hàm thúy, còn trà Phổ nhĩ dù có tốt, có ngon đến mấy, ta cũng không thể thích nổi, như vậy chẳng lẽ có thể nói là trà Phổ nhĩ không ốt sao? Đây chỉ là vấn đề sở thích của mỗi người mà thôi.”
Hắn lẩm bẩm một mình: “Muội muốn nói trong lòng muội, ta chính là chén trà Phổ nhĩ kia sao?”
Tôi khẽ nói: “Thực Sơ ca ca, huynh thực sự rất tốt, rất tốt, đáng tiếc ta không có phúc, không cách nào thích huynh được.” Tôi cầm bình ngọc lên, nói tiếp: “Nguyên vẹn trái tim gửi trong bình ngọc, tấm chân tình này ta thật không nhận nổi. Nhưng tâm ý sâu nặng của huynh ta xin ghi nhớ kĩ trong lòng, quyết không quên, bất kể là bây giờ hay về sau, ta sẽ mãi coi huynh như bằng hữu, như người thân của mình, không bao giờ thay đổi.”
Đôi môi hắn run lẩy bẩy, ẩn bên trong sự thê lương tới tột cùng còn xen lẫn vài nét dịu dàng hết mực. “Coi ta như bằng hữu, như người thân? Đáng tiếc đó không phải là điều ta mong muốn.”
Tôi cũng đáp lại bằng vẻ thê lương: “Thực Sơ ca ca, trên thế gian này, có mấy khi cái chúng ta muốn lại thành sự thật. Vật lộn trong cung bao năm, thứ ta muốn có chẳng qua là một tấm chân tình, một chút bình an nhưng ngay đến mong muốn nhỏ nhoi đó cũng chẳng thể đạt được, còn rơi vào cảnh như bây giờ.”
Hắn thấy tôi buồn bã, liền khuyên nhủ: “Tuy đã rơi vào cảnh như bây giờ nhưng trong nỗi bất hạnh cũng có điều may mắn, muội đã rời khỏi hoàng cung và trở thành người tự do rồi.”
Trái tim tôi khó chịu như thể đang bị một bàn tay bóp chặt, nhưng lại không muốn rơi nước mắt trước mặt Ôn Thực Sơ, liền cố sức kìm nén. “Ta tuy đã rời xa chốn thị phi kia nhưng nỗi khổ mà phụ mẫu huynh muội phải chịu ta không thể nào quên được, mà tỷ muội và con gái của ta đều ở trong cung, đấng cửu ngũ chí tôn kia là phu quân, là phụ thân, là chủ nhân của bọn họ. Cho dù ta được tự do ở bên ngoài, nhưng việc xảy ra trong những năm nay, sao ta có thể quên nổi, mà có lẽ cả đời này cũng chẳng thể nào quên, như thế dù thân thể ta có được tự do thì trái tim cũng chẳng tự do, ngày ngày phải chịu khổ.”
Hắn muốn an ủi tôi, liền đưa bàn tay tới nhưng tôi lại vội rụt tay về. Hắn thoáng lộ vẻ lúng túng, nhưng lập tức che giấu rất nhanh, dịu giọng nói: “Hoàn muội muội, muội đừng thương tâm quá!”
Tôi ngoảnh đầu qua một bên, cố sức kìm nén để nước mắt không rơi. “Mấy năm nay, Hoàng thượng đối xử với ta… Thực Sơ ca ca, ta cũng không sợ nói thật với huynh, giờ ta chẳng còn tha thiết chuyện tình cảm nam nữ kia nữa, do đó huynh có nói thế nào với ta cũng vô dụng thôi. Giờ đây, dù có phải chịu khổ thế nào, ta cũng chỉ muốn sống nốt phần đời còn lại trong chùa Cam Lộ, ngày ngày tụng kinh niệm Phật để xoa dịu lòng mình.” Hơi định thần lại, tôi nói tiếp: “Ta biết huynh có cách giúp ta rời khỏi đây, nhưng rời khỏi đây rồi, ta có thể đi đâu được? Phụ thân với ca ca ta người ở Xuyên Bắc, người ở Lĩnh Nam, thiên hạ này tuy rộng lớn nhưng ta đã chẳng còn nơi nào để đi nữa. Do đó, Thực Sơ ca ca, nếu muốn tốt cho ta, sau này huynh đừng thường xuyên tới thăm ta nữa.”
Ôn Thực Sơ im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Ngay đến việc thường xuyên tới thăm muội cũng không thể sao?”
Tôi khẽ gật đầu. “Nếu huynh tới đây nhiều quá, chỉ e người trong cung sẽ biết, tới lúc đó không biết sẽ lại có bao nhiêu cơn phong ba nổi lên, hà tất phải như vậy chứ?”
Hắn dùng sức nhắm chặt hai mắt, lát sau mới chậm rãi hít vào một hơi, nói: “Muội sợ làm liên lụy tới Thẩm Tiệp dư và Lung Nguyệt Công chúa sao?”
Tôi gật đầu thật mạnh, đáp: “Nói thật, người mà hiện giờ ta còn quan tâm, lo lắng chỉ có bọn họ mà thôi.” Tôi nhìn hắn chăm chú, nói tiếp: “Huynh đã từng hứa với ta rằng sẽ dốc toàn lực chăm sóc cho bọn họ thật tốt. Vậy huynh không thể vì bất cứ người nào mà làm bất cứ việc gì có khả năng làm tổn thương đến họ, đây là điều huynh đã hứa với ta mà. Thực Sơ ca ca, nếu huynh thật sự tốt với ta, vậy huynh có thể thực hiện lời đã hứa với ta không?”
Hắn bất giác nghẹn lời, hồi lâu sau sắc mặt mới trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Điều đã hứa, ta nhất định sẽ thực hiện.” Tới lúc này, tôi mới cảm thấy yên tâm, thầm thở phào một hơi. Hắn ngẩn ngơ đứng đó, nỗi thất vọng trong mắt dày đặc như sương mù đầu đông, cơ hồ che phủ toàn bộ khuôn mặt. Hắn cất giọng bi thương, bên trong còn thấp thoáng mang theo chút mong chờ: “Kỳ thực muội hoàn toàn có thể bảo ta đợi muội thêm vài năm nữa, dù bắt ta phải chờ đợi cả đời cũng không hề gì. Tại sao muội nhất định phải cự tuyệt t một cách tàn nhẫn và quyết liệt như thế, không để cho ta có một chút hy vọng nào?”
Sự thương tâm trong lời nói của hắn khiến lòng tôi xao động, tôi thoáng sững người, thầm chua xót, nhưng không để lộ ra mặt, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu ta trao cho huynh một chút hy vọng hư vô, huynh sẽ chỉ mất công chờ đợi. Thực Sơ ca ca, huynh biết mà, ta xưa nay chưa từng muốn nói ra những lời trái với lòng mình. Nếu ta gạt huynh, bắt huynh chờ đợi, lòng ta khó mà yên được.”
Hắn thẫn thờ đứng đó, ánh dương trong vắt hắt vào từ ngoài cửa sổ, dừng lại trên người hắn, tựa như chiếu vào một khoảng âm u, tối mịt, không cách nào sáng lên được. Hắn tuy chán chường và thất vọng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nói: “Muội còn nhớ không, trong lần đầu gặp mặt, muội đã bóc rất nhiều hạt sen cho ta ăn. Khi đó, muội còn nhỏ, không biết trước khi ăn hạt sen cần phải lấy tâm sen ra trước, mỗi hạt ta ăn vào đều rất đắng, đắng đến nỗi không sao nuốt nổi. Nhưng vì đó là hạt sen muội bóc cho ta, đắng đến mấy ta vẫn ăn, ăn một cách vui vẻ, ăn một cách ngon lành. Do đó hôm nay, chỉ cần là quyết định của muội, dù có khó chịu đến mấy, dù có khó chấp nhận đến mấy, ta cũng sẽ chấp nhận, cũng sẽ tôn trọng nguyện vọng của muội.”
Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn đi, dịu giọng nói: “Huynh cứ luôn thương ta phải ở đây chịu khổ, nhưng nếu vì tránh một cuộc sống cực khổ mà sống với một người mình không hề yêu, ta không nghĩ đó là hạnh phúc. Về điều này, nhất định là Thực Sơ ca ca cũng hiểu. Do đó, nếu huynh cứ tiếp tục đối xử với ta như quãng thời gian vừa rồi thì chỉ lãng phí tình cảm, hơn nữa còn khiến ta khó xử. Cả cuộc đời này, ta chỉ có thể coi huynh như huynh trưởng, như bằng hữu, qua đó báo đáp ân tình của huynh.” Những lời này nhẹ như làn gió xuân, nhưng hàm ý bên trong hắn nhất định có thể hiểu được. Tôi đối xử với hắn khách sáo nhưng lại không thể trao cho hắn nửa phần hy vọng.
Suốt hồi lâu, hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đứng dậy rời đi, cười gượng gạo, nói: “Hoàn muội muội, muội vẫn luôn khiến ta hết cách như thế. Nhưng hôm nay muội đã thẳng thắn nói như vậy, ta… sẽ không bao giờ làm muội khó xử nữa.”
Tôi đặt chiếc bình ngọc tới trước mặt hắn, cẩn thận giúp hắn gói lại, nhẹ nhàng nói: “Huynh mang nó về đi, sau này nhất định phải tặng nó cho nữ tử yêu huynh như huynh yêu cô ấy, đừng tùy tiện mang ra ngoài nữa.”
Hắn ngẩn ngơ nhìn chiếc bình ngọc, nhưng lại không đưa tay nhận lấy, chỉ thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Nếu muội không chịu nhận, ta còn có thể đưa nó cho ai?”
Tôi thoáng cảm thấy không đành lòng nhưng chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, trái tim đã cứng rắn trở lại. Nếu lúc này tôi mà mềm lòng, sau này bất kể là tôi hay hắn, ắt sẽ bị vướng vào vô số sự phiền não. Ngoài mặt vẫn cười tươi, tôi bình tĩnh nói: “Lời này cứ như là đang giận dỗi với ta vậy.”
Tôi lại đẩy chiếc bình ngọc tới. Hắn cuối cùng cũng hết cách, liền ngoảnh mặt qua một bên, nói: “Sao ta nỡ giận dỗi với muội chứ?” Bàn tay hắn hơi run rẩy, lát sau, rốt cuộc đã nhắm chặt mắt lại, ôm chiếc bình ngọc vào lòng, rảo bước rời đi.
Hắn đi ra tới cửa, ngoảnh đầu lại ba lần liền, sự quyến luyến và thương tâm trong mắt khiến lòng người như đứt đoạn. Tôi cơ hồ không dám ngẩng lên nhìn vào mắt hắn, chỉ khẽ mỉm cười, cố giữ bình tĩnh. Sự quyến luyến và thương tâm trong mắt hắn giống như vầng tà dương nơi chân trời, rốt cuộc đã từ từ chìm xuống, chỉ để lại những nỗi đau đớn vô biên, tựa như màn đêm mờ mịt, đen tối đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng.
Tôi cúi đầu một lúc, rốt cuộc chỉ có thể khẽ cất tiếng thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...