Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Tâm tình của tôi bây giờ đã nguội lạnh. Sức khỏe ngày càng yếu, bệnh
cũ cũng chưa khỏi hẳn đã tái phát.Bệnh này nói chung cũng không nghiêm
trọng lắm, nhưng cái chính là căn bệnh dẫn đến mệt mỏi triền miên, lúc
nào cũng chỉ nằm trên giường.

Bệnh này ngoại trừ những người thân cận quanh tôi thì những người khác
không ai hiểu được. Mấy ngày nay, Huyền Lăng không một lần triệu hạnh
tôi, cũng không hề bước chân tới Đường Lê cung. Tôi dần dần trở thành
người không ai tới hỏi thăm, trong cung bấy lâu nay huyên náo giờ đã trở nên tĩnh lặng.

Mới đầu, nhiều người thấy Lăng Dung được sủng ái thì tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Ở trong mắt bọn họ, Lăng Dung xuất thân không cao quý, gia thế
cũng không có gì gọi là làm người khác khiếp sợ mà dung mạo cũng vào bậc trung, không thể nói là rất xinh đẹp, cùng lắm giọng ca xuất chúng, so
với người hồi đó được đắc sủng nhờ giọng ca là Dư thị thì cũng không có
nhiều khác biệt. Vì thế, bọn họ cho rằng Huyền Lăng sẽ hết hứng thú với
muội ấy chỉ sau hai tháng. Trái lại, vẻ mặt hay ngượng ngùng như thiếu
nữ mới lớn, dịu dàng của Lăng Dung lại khiến cho Huyền Lăng càng thêm mê mẩn. Mộ Dung phi cùng tôi đều im lặng, trong lúc nhất thời, Lăng Dung ở trong cung có thể coi là siêu phàm.

Đường Lê cung đúng là “vắng vẻ thanh thu chương”. Cửa cung vắng lặng,
ngoại trừ Ôn Thực Sơ thì những thái y khác cũng chẳng đồng ý đến chẩn
bệnh cho tôi. Nhóm cung nữ thái giám ngày xưa hay nịnh nọt giờ cũng trốn tránh. Trước đây, Mật Tú cung của Mộ Dung Thế Lan với Đường Lê cung của tôi là trong hai nơi náo nhiệt nhất. Nay cả hai đều đang trở nên hoang
vắng, thật giống một nơi hoang tàn.

Đường Lê cung ngày càng thêm tịch mịch. Đình viện vắng vẻ, cửa cung
màu son ban ngày cũng thường đóng chặt. Không như chỗ của Lăng Dung hiện giờ, sáng sớm đã có người ra kẻ vào đông như trẩy hội. Tới đình của tôi hiện nay cùng lắm chỉ có Kính phi cùng Mi Trang. Nhóm cung nhân cũng
dần dần quen với sự tịch liêu như vậy, dài ngày vô sự, đành rắc gạo khắp trong đình cho chim muông tới mổ, lấy điều này làm niềm vui. Qua một
thời gian, lá gan của chúng cũng lớn theo, dám nhảy đến tay của bọn họ
mà mổ thóc. Ngày nào cũng có đám chim chóc bay tới hót vang có lẽ cũng
không phải là quá tĩnh lặng.

Tâm địa đã nguội lạnh từ khi tình cờ nghe được Lăng Dung cùng Huyền
Lăng ân ân ái ái, dần dần cũng bớt đi nhớ nhung và chờ đợi. Gặp lại coi
như không thấy, vậy thì không cần gặp. Lăng Dung bỗng dưng trở nên bận
rộn, vội vàng thị giá, vội vàng yến tiệc, vội vàng lấy tiếng ca của
chính mình để làm đẹp ca múa, mừng cảnh đêm thái bình. Đương nhiên, đối
với tôi đã không còn như xưa. Chỉ thỉnh thoảng mà sai Cúc Thanh đưa một
ít điểm tâm đến, tỏ ra còn nhớ rõ người tỷ tỷ đang mang bệnh như tôi.

Mi Trang đến gặp tôi chỉ toàn im lặng không nói. Thường thường, tỷ ấy
lẳng lặng làm bạn với tôi hơn nửa ngày, ánh mắt khôn kể nhìn tôi, thần
sắc phức tạp.

Rốt cục đến một ngày, tôi hỏi: “Sao tỷ tỷ hay nhìn muội như vậy?”

Tỷ ấy mỉm cười: “Ta chỉ tưởng nếu muội thật sự nản lòng với hoàng thượng rồi thì sao phải mang bộ dáng này nữa?”

Tôi hỏi lại: “Tỷ tỷ đã cho rằng muội còn chưa nản lòng tuyệt vọng với hoàng thượng hay sao?”

Tỷ ấy thản nhiên đáp: “Muội dựa vào đâu mà nói vậy? Nếu muội đã hết hy
vọng với hoàng thượng, sao vẫn còn có thể triền miên mang bệnh mà không
thể tự thoát ra được?”

Tôi không nói gì, im lặng một lát rồi mới trả lời: “Muội thật hy vọng chưa từng gặp chàng.”

Mi Trang nhẹ nhàng cười, trầm mặc một lúc xong lắc đầu: “Muội không
giống ta. Ta với hoàng thượng tình cảm không sâu đậm, cho nên người giam cầm ta xong, ta cũng chẳng quan tâm, nhờ vậy ta mới có thể hiểu được
rằng hắn là người lạnh lùng không thể nhờ cậy vào. Cho dù ta phục sủng
thì đối với hắn, ta cùng lắm cũng chỉ là người có cũng được mà không có
cũng không sao, mà ta cũng chẳng còn để ý.” Mi Trang nhìn thẳng vào mắt
tôi: “Muội và ta không giống nhau ở chỗ đó.”

Tôi thấp giọng hỏi tỷ ấy, bản thân cũng tự hỏi: “Là vì muội nặng tình với hoàng thượng hơn tỷ sao?”

“Nếu muội đã nguội lòng với hoàng thượng thì sẽ giống ta bây giờ, sẽ
chẳng vì hắn mà thương tâm.” Tỷ ấy dừng lại, nhẹ giọng nói: “Thật ra
muội cũng biết, hoàng thượng đối với muội không hẳn là vô tâm.”

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Nhưng tâm tư của
chàng, ngoài chuyện quốc sự thì còn lại đều ở nơi Lăng Dung.” Tôi vô
thức cúi đầu nhìn móng tay trắng thuần, bàn tay không đeo trang sức dưới ánh sáng nhìn còn tái nhợt hơn. Bên ngoài có tiếng róc rách mưa phùn,
mùa thu sắp qua. Giọt mưa lạnh kéo dài đọng lại trên lá ngô đồng, gây
nên tiếng độp độp vang nhỏ. Tôi nói: “Nói thế nào thì Lăng Dung cũng
từng làm bạn với chúng ta, ngay cả việc muội ấy làm với lời nói cũng
không giống nhau, chẳng lẽ muốn muội tranh sủng với muội ấy? Huống chi
hoàng thượng càng ngày càng thích muội ấy.”

Trong mắt Mi Trang mang theo ý cười đạm mạc: “Lúc muội đắc sủng cũng
từng giúp muội ấy tranh sủng, nhưng muội ấy có giúp muội không? Nếu cô
ấy giúp muội thì muội cần gì phải tranh sủng? Và nếu cô ấy không giúp
muội, chẳng lẽ muội chịu cô đơn chết già trong cung sao?” Tỷ ấy nhẹ
nhàng hừ một cái: “Huống chi hoàng thượng hôm nay thích muội, ngày mai
lại thích cô ấy, trước nay chưa chắc chắn . Sở dĩ chúng ta phải tranh
giành, không phải muốn được thích nhiều hơn người khác chút ít sao? Nếu
muội không tranh, người sẽ ngày càng ít thích muội, cuối cùng người sẽ
quên mất muội vẫn còn ở đây.”

Có lẽ đúng như lời Mi Trang nói, tôi chưa hoàn toàn hết hy vọng với
Huyền Lăng. Nếu đã hoàn toàn chết tâm, đương nhiên đã chẳng còn thất
vọng đau buồn dẫn đến sinh bệnh thế này.


Mi Trang phân tích: “Muội đối Hoàng Thượng có nhớ nhung, hữu tình
khát vọng, cho nên cứ khổ sở như vậy, cứ canh cánh chuyện người yêu
thích ai hơn. Nếu muội đã hoàn toàn không còn nghĩ tới hoàng thượng, vậy thì muội sẽ không thương tâm, mà sẽ mặc người làm gì thì làm. Người vô
tâm là người không bao giờ lãng phí thời gian vì khổ sở.”

Tôi ngơ ngẩn cười: “Tỷ tỷ, có phải muội rất ngốc không? Kỳ vọng rằng ở
trong cung có một tình yêu thuần ý, hơn nữa là chúng ta đều có kỳ vọng
vào quân vương cao nhất.”

Mi Trang trầm tư trong nháy mắt, đôi môi mân thành độ cong tuyệt đẹp,
chậm rãi nói: “Nói vậy thì ta cũng ngốc khác gì muội?” Tỷ ấy quay đầu,
đau thương như nước tản ra, thản nhiên cười nói: “Có lẽ so với muội, ta
càng ngốc hơn. Thế gian này nếu có một người ngốc hơn muội thì đó chính
là ta.” Tôi kinh ngạc nhìn tỷ ấy, có lẽ giờ khắc này Mi Trang đã không
còn là Mi Trang mà tôi từng quen biết. Có lẽ trong thời khắc này, tỷ ấy
có thay đổi mà tôi không nhận ra.

Tôi tiến lên cầm tay tỷ ấy, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ?”

Tỷ ấy nói: “Huyên nhi, muội có thể đau lòng, nhưng đừng đau lòng lâu như thế, vì trong cung có nhiều người cũng đau lòng không kém, không chỉ có mỗi muội.” Tỷ ấy đứng dậy, nước mắt đọng trên gương mặt giống như đóa
hoa chưa nở hết, cuối cùng tỷ ấy quay đầu nói: “Nếu muội vẫn khổ sở như
vậy, thì muội vĩnh viễn sống thế này thôi.”

※※※※※

Ngày ngày ốm đau ở giường, kèm theo mưa lạnh kéo dài , tôi chẳng buồn ngồi dậy, dù sao trong cung cũng không có người đến. Thế mà vào một
ngày, lúc đang nằm trên giường thì lại nghe thấy bên ngoài truyền tới
Nhữ Nam vương phi Hạ thị tới.

Tôi hơi sửng sốt, dù sao tôi mới gặp cô ấy cùng lắm là một lần, hơn nữa
đó là phu nhân của Nhữ Nam vương, đồng nghĩa với việc người nhà của Mộ
Dung phi. Nay tôi như vậy, sao cô ấy lại muốn tới vấn an một tần phi bị
bệnh kiêm thất sủng như tôi? Lúc tôi định phái người đi đùn đẩy, Hạ phi
đã đích thân bước vào. Cô dịu dàng cười và tìm một chỗ ngồi gần tôi, kể: “Hôm nay vốn đến thỉnh an thái hậu, sau đó đi bái kiến hoàng hậu, nghe nói nương nương thân mình không khoẻ nên cố ý lại đây bái phỏng nương
nương.”

Tôi xoa nhẹ mặt, do đang ốm nên không rửa mặt chải đầu tử tế, mặc kệ sắc mặt đang suy sụp, chẳng buồn đứng dậy, chỉ nói: “Khiến vương phi chê
cười rồi, đáng lẽ đang ốm không nên gặp người khác. Không nghĩ vương phi đột nhiên đến đây, thật sự là thất lễ.”

Cô ấy không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn lên phía vải nhung trên áo hiện
giờ đã bằng phẳng của tôi, khẽ khàng thở dài một hơi. Cử chỉ đó khiến
lòng tôi hơi đau xót. Cô nói: “Mới ba bốn tháng không gặp quý tần nương
nương, thế mà…”

Tôi miễn cưỡng cười một cái: “Đa tạ vương phi quan tâm.”

Thật sự trong lòng tôi đang cảnh giác cô ấy, dù sao phu quân của cô
ấy cũng là đồng mình bên họ nhà Mộ Dung phi, vì thế ngoài mặt tôi cũng
khách sáo với cô ấy. Cô cũng không ngồi lâu, chỉ nói: “Thỉnh nương nương dưỡng thân mình cho tốt.” Trước khi đi, cô còn chỉ lên trên bàn: “Nhân
sâm trăm năm này là một chút tâm ý của ta, hy vọng nương nương có thể
nhận lấy bổ dưỡng thân thể.”

Tôi liếc mắt một cái rồi đáp: “Đa tạ ý tốt.”

Hạ thị mỉm cười, cúi đầu nói: “Nếu nương nương trong lòng có kiêng kị thì vứt đi cũng không sao.”

Nói vậy tôi cũng không biết đáp lại thế nào, chỉ nói: “Làm sao có thể
chứ? Vương phi quá nhạy cảm rồi.” Nhưng mà lúc cô ấy đi, tôi cũng chỉ để một xó.

※※※※※

Qua hai ngày, mưa tí tách nửa tháng cũng đã tạnh hẳn. Sau cơn mưa
nhẹ, giọt nước từ lá cây chảy xuống, hương vị trong không khí cũng đã
ngọt tịnh.

Cây liễu phía tây của đang đâm chồi, giống như lưỡi câu màu trắng bạc,
nhỏ mảnh như mi mắt của nữ tử. Tâm trí của tôi cực tốt, nên sai người
lấy “trường tương tư” ở trong đình viện ra để đánh đàn, cũng là một việc phong nhã.

Tôi bị bệnh nên rất ít khi có tâm trạng được như vậy. Suy nghĩ trong
đầu, Hoán Bích với Lưu Chu không biết có hiểu hay không? Làm bộ dạng
phục tùng nghe lời dặn dò xong vô tâm bước đi, cảm xúc cũng giấu kín.

Mặt trời sắp tắt khói lồng hoa

Buồn thương thao thức ngắm trăng ngà

Triệu sắt vừa nghe cung phượng dứt

Thục cầm đã trỗi phím uyên hoà

Khúc này có ý chẳng ai ca !

Yên Nhiên xin gởi gió xuân ra

Nhớ chàng dằng dặc cách trời xa


Mắt xưa làn sóng gợn

Nay thành suối lệ sa

Không tin lòng thiếp khổ

Xin chàng về ngắm tấm gương nhà!*

Đến ngay cả Lý Bạch phong nhã như thế cũng không kiềm chế được, cũng
tương tư hoài như vậy sao? Ông có đăm chiêu như tôi không, có chua sót
mang theo trí nhớ ngọt ngào không? Cũng như ngày gặp ở vườn hạnh hoa đó. Cho dù tôi có đau lòng đến mấy cũng không thể quên đi. Dù sao ngày đó,
chàng tự đến dưới trời đầy hạnh hoa, lần đầu tiên tim tôi đập thình
thịch như vậy trước một nam tử.

Ngày xưa mắt long lanh, nay vì rơi lệ tuyền, nước mắt không cùng rơi trong lúc đó, là tâm tôi lưỡng nan.

Thư quý phi cầm danh “trường tương tư”. Tôi có chút hoài tưởng, ngày
xưa trong cung, đêm xuân trăng sáng, đoàn tụ sum vầy, bà ấy và tiên đế
thổi sáo cùng nhau khúc “trường tương thủ”, tình ý tràn đầy. Tương tư
như vậy cũng như tôi hôm nay, không đành lòng dẹp đi nỗi nhớ. Chỉ tiếc,
cho tới bây giờ trong cung này chỉ có một Thư quý phi, và cũng chỉ có
một tiên đế.

Tâm trạng đê mê, bỗng dưng ngón tay đang gảy đàn chợt lưỡng lự bồi hồi,
chỉ đàn được nửa sau. Muốn đàn nửa phần trước mà không thể nào.

Đang định ngừng gảy đàn thì xa xa vang lên tiếng sáo, lại đúng là nửa phần trước của [trường tương tư].

Trường An dằng dặc nhớ nhau

Giếng vàng vọng tiếng dế sầu kêu thu

Lung linh sắc lạnh sương mù

Nhớ nhung da diết đèn lu mờ dần

Cuốn rèm ngắm nguyệt thở than

Người thương ẩn hiện sau tàn mây trôi

Trên cao xanh thắm khung trời

Dưới con nước biếc chơi vơi sóng sầu

Trời cao đất rộng hồn đau

Mộng hồn khó đến dãi dầu quan san**

Trường tương tư… đứt ruột gan. Từ xa, có tiếng sáo vang tới, thoắt
thoắt ẩn ẩn, rúng động lòng người. Tôi hỏi mấy người xung quanh có nghe
thấy tiếng sáo không thì bọn họ làm vẻ mặt mờ mịt, e rằng không nghe
thấy. Lúc tôi còn tưởng chính mình nghe lầm thì lại thấy Hoán Bích vẻ
mặt nhập thần, cảm thấy vui vẻ liền hỏi: “Muội cũng nghe thấy sao?”

Hoán Bích hiển nhiên chuyên chú, một lát mới phản ứng “A?” một tiếng, đáp: “Nghe rất giống khúc tiểu thư vừa đàn.”

Tôi đàn [trường tương tư ] một cách réo rắt thảm thiết, cho thấy loại
tình cảm khắc cốt tương tư. Giờ phút này nghe người nọ thổi tới, tình ý
trong tiếng sáo cũng ăn nhập với tôi.

Tôi bất giác đứng dậy, đứng cạnh cửa nghe một lúc. Tiếng sáo kia trong
sáng, lượn lờ lay động, tam hồi cửu chuyển, trong đêm yên tĩnh như ngày
xuân ấm áp, cảm thấy trong lòng trệ úc liền thư sướng rất nhiều. Không
ngờ trong đình viện Dạ Oanh như thế lại thỉnh thoảng có người thổi hay
như vậy, như đại châu tiểu châu tả nhập ngọc bàn thanh thúy.

Tôi ngồi lại một cách ngay ngắn, hai tay vung lên, âm sắc trong trẻo
mượt mà liền theo ngón tay trượt ra, trong khúc nhạc có ba phần tưởng
niệm rõ ràng.

Bên kia, tiếng sáo dường như cũng gần chút, tôi nghe thấy rõ ràng rất
nhiều. Tôi đàn cho đuổi kịp làn điệu, hợp tấu với tiếng sáo, tâm tư cũng chỉ chuyên tâm đàn như thế nào cho hài hòa, tạm thời quên mất rằng đang không vui. Tiếng đàn triền miên uyển chuyển, mà tiếng sáo âm thanh
không ngân nga, khúc trung lực đạo cũng bình thản, diệp gian tiêu tốn,
nhất thời ngay cả ánh trăng đều sống yên trú bước, hai thanh âm dưới
bóng mây vâng đi xa xa. Gió nhẹ thổi, ánh trăng lay động, đến cả chim
chóc cũng dừng lại hoan minh cả đêm.

Sau một khúc kéo dài. Cận Tịch cười nói: “Đã lâu không nghe nương nương đàn hay như vậy.”

Tôi hỏi: “Các ngươi vẫn không nghe thấy tiếng sáo sao?”


Cận Tịch nghiêng tai nói: “Vừa rồi hình như có nghe một ít, rất mơ hồ, cũng không rõ ràng.”

Tôi không ngờ là có, đành nói: “Không biết trong cung vị nương nương,
tiểu chủ nào có thể thổi sáo hay như vậy?” Vì thế đẩy đàn đứng dậy, Hoán Bích đã sớm lấy áo choàng và chờ đợi, tôi hiểu được ý tứ muội ấy liền
hỏi: “Ngươi bị tiếng sáo kia đả động có phải hay không?”

Hoán Bích bất giác mỉm cười, nói: “Tiểu thư có muốn đi ra ngoài một chút không?”

Ánh trăng vẫn chiếu đến trên đoạn chuyển hành lang gấp khúc. ‘Người
xưa đạp tuyết tìm mai’, tôi dựa vào thanh âm mà đi tìm người thổi sáo,
cũng chính là tiếng sáo kia giống tiếng nước chảy. Tôi cùng với Hoán
Bích dò theo tiếng sáo mà đi, càng lúc càng xa.

Hành lang gấp khúc ở trong chỗ sâu, một vị bạch y nam tử cầm trong
tay một cây sáo, hơi hơi ngửa đầu ngắm trăng, nhẹ nhàng chậm chạp thổi.
Chân mày hắn giãn ra, thần thái an nhàn, tay vịn vào gió, giống như bộ
dáng mười phần dương dương tự đắc.

Khi thấy rõ người nọ là ai, tôi ngẩn ra, biết là không ổn, đảo mắt nhìn
Hoán Bích, muội ấy cũng cho thấy rõ vẻ mặt bất ngờ. Vốn định tránh mặt
hắn nhưng nghĩ lại, hắn đối với tôi cũng là có ân nghĩa nên bước lên
phía trước, gật đầu thăm hỏi. Hoán Bích thấy hắn cũng mỉm cười, tiến lên chỉnh chu vén áo thi lễ. Tôi thì lại kinh ngạc, Hoán Bích chỉ làm nghi
thức bình thường. Không đợi tôi nghĩ nhiều, Hoán Bích đã biết điều lui
xuống.

Ánh mắt của Huyền Thanh trong chớp mắt đã dừng trên gương mặt tôi, hắn nhận xét: “Nàng gầy đi rất nhiều.”

Tôi cười một cái: “Thời tiết này, gió tây cuốn rèm, đương nhiên là người gầy hơn hoa cúc.”

Ánh mắt hắn mang theo thương tiếc, nhẹ nhàng phất đến. Lúc này tôi đã
không chịu nổi với ánh mắt như vậy nên thối lui hai bước, chỉnh lại y
phục, nghiêm chỉnh nói: “Ngày ấy, vương gia đại nghĩa cứu bản cung khỏi
nguy nan, bản cung ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích.”

Hắn nghe tôi nói như vậy, bất giác sửng sốt, trong mắt có vài phần sơ
lãng, đáp: “Quý tần nhất định phải xa lạ với Thanh như vậy sao? Đáng
tiếc ngày đó không thể giữ được đứa nhỏ của quý tần.”

Ai cũng nói Thanh Hà vương xông vào Mật Tú cung cứu tôi như vậy chỉ
vì tôi là sủng phi của Huyền Lăng, cứu tôi chỉ là để xu nịnh Huyền Lăng
mà thôi. Cho nên mới dệt hoa trên gấm trong ngày sinh nhật tôi, rồi có
lúc này lại đưa than sưởi ấm khi có tuyết rơi. Nói cho dễ nghe chút thì
cũng chỉ là vì lo cho hoàng tự trong bụng tôi mà thôi. Duy có tôi hiểu
được lý do hắn xông vào cung cũng không hẳn là như thế. Nhưng vô luận
như thế nào, trượng nghĩa viện thủ như vậy, trong cung cũng chỉ có hắn.

Tôi thản nhiên cười: “Tuy rằng bản cung hôm nay sa sút, nhưng quyết
không là người vong ân phụ nghĩa, ngày khác vương gia nếu có gặp chuyện
gì, bản cung tất toàn lực tương trợ.”

Hắn bật cười: “Nghe nàng tự xưng ‘bản cung’ như vậy, quả nhiên là không
quen được ngay.” Hắn rất nhanh đính chính: “Thanh giúp quý tần không
phải là vì trao đổi.”

Tôi khẽ gật đầu: “Có lẽ việc trao đổi với ta còn an toàn hơn nhiều.”

Hắn nói: “Chỉ mong khi Thanh không có ở đây, xin quý tần mạnh khỏe. Bởi
vì… Thanh coi quý tần vì tri kỷ.” Hắn định dừng lại, lại nói: “Nơi đây
hoang vắng, sao quý tần lại đến đây?”

Tôi mỉm cười, chỉ vào cây sáo trong tay hắn mà đáp: “Thế vương gia nghĩ người vừa đánh đàn là ai?”

Hắn hiểu rõ cười: “Thanh đoán có lẽ là quý tần.”

Tôi cười nhẹ, nói: “Vương gia tin tưởng thế gian này có chuyện Linh Tê
sao?” Tôi lên tiếng mười phần dịu dàng, lại giấu diếm lời nói sắc bén.

Bóng hình hắn trong trẻo in lên nền đất, nhưng lạnh lùng trắng noãn dưới ánh trăng, khiến cho dáng vóc cao lớn tăng thêm vài phần ôn nhuận an
hòa. Hắn vẫn chưa phát hiện ra dụng ý của tôi, còn thật lòng nói: “Thanh tin.”

Hắn như vậy còn thật lòng thành khẩn, làm cho tôi có chút áy náy, sao hắn nhất định phải nói thật cơ chứ. Nhưng mà lời đã nói ra, không thể
không tiếp tục: “Cho nên vương gia đúng lúc biết ta bị nhốt tại Mật Tú
cung rồi tới cứu giúp.”

Lời nói có chút bén nhọn, khiến cho hắn im lặng trong chốc lát: “Thật ra…”

Tôi cắt ngang lời hắn, nhẹ giọng nói: “Ta biết vương gia như vậy là tốt
với ta, nhưng cùng với thị nữ thân cận của ta qua lại riêng tư thường
xuyên, nếu truyền ra ngoài, hẳn sẽ gây bất lợi cho vương gia.”

Trong mắt hắn xẹt qua một tia vui sướng: “Đa tạ quý tần quan tâm.”

Lòng ta cảm động và nhớ nhung, hắn hiểu được, giống như một bàn tay
trong lòng cực nhanh cực dịu dàng, trong miệng lại trêu tức nói: “Thật
ra cũng không có gì. Nếu người bên ngoài biết được, ta liền thuận nước
giong thuyền gả nàng đi làm thiếp thị của vương gia.”

Hắn ho khan một tiếng, đôi mắt nhìn tôi đáp: “Nếu quý tần nói đùa thì được. Nếu thật thì Thanh đành phải không hiểu phong tình.”

Tôi tay áo mỉm cười, muốn nói: “Sao đêm nay vương gia lại xuất hiện ở chỗ này?”

Hắn nói: “Hoàng huynh có dạ yến, thân vương hậu duệ quý tộc đều được mời tới.”

Tôi bất giác cười khẽ: “Vương gia lại trốn khỏi bàn tiệc sao?”

Hắn cũng cười: “Việc này đã từng xảy ra rồi.” Hắn hơi chần chờ, hỏi: “Vị An tiểu viện ngồi bên cạnh hoàng thượng hình như ta đã từng gặp.”

Tôi nhẹ nhàng trả lời: “Chính là An mỹ nhân của ngày trước.”

Tay hắn tùy tiện đặt trên lan can loang lổ sơn hồng: “Vậy sao? Giọng ca
của An tiểu viện đã khá lên rất nhiều, nhưng thiếu đi âm vận riêng mà cô ấy nên có.”


Tôi hỏi lại: “Hoàng thượng thích mới là quan trọng hơn, không phải sao?”

Hắn dường như hiểu được lòng tôi, ngược lại nhìn tôi, lẳng lặng nói: “Vừa rồi tiếng đàn đã tiết lộ tâm sự của nàng.”

Tôi cúi đầu, hôm nay gió quá, thổi vào y phục. Tôi xác thực đã gầy đi rất nhiều, tay áo cánh bướm quá rộng bị gió thổi bay lất phất. Tôi thấp giọng biện giải nói: “Cũng chỉ là một khúc đàn thôi.”

Hắn nói: “Khúc đàn nói lên tâm trạng, đối với nàng là vậy, và đối với ta nữa.”

Lòng tôi chùng xuống, nhớ tới ý tứ hàm xúc của [trường tương tư], bất giác đau xót. Nhưng mà tôi không muốn lại rơi lệ trước mặt hắn. Tôi
biết rõ tôi mà rơi lệ thì người đau lòng không chỉ có tôi. Vì thế, tôi
ngẩng đầu lên, dằn lại giọt lệ đang đọng trên vành mắt mà cố ý miễn
cưỡng tươi cười.

Hắn ngưng thần nhìn tôi, đôi mắt cũng chan chứa, bất giác nâng tay
lên, như thể muốn xoa tóc mai của tôi. Tôi giật mình, đáy lòng là mờ mịt sợ hãi. Chỉ cảm thấy quanh mình yên lặng như vậy, bên người một gốc cây hoa quế, ngẫu nhiên gió thổi qua, cơ hồ có thể rất rõ ràng nghe thấy
thanh âm hoa quế rơi xuống đất. Ánh trăng cũng không sáng ngời, nhưng mà ánh sáng này dừng lại trên thái dương của tôi, lóe lên màu đen bóng mà
lạnh lẽo, ngăn cách sự ôn nhu của hắn dành cho tôi. Tôi sợ hãi cả kinh,
cả đời này của tôi, cả thân thể, danh phận toàn bộ đã sớm thuộc sở hữu
của Huyền Lăng. Suy nghĩ như vậy, vẻ mặt liền ngưng trệ.

Hắn cũng hiểu được, tay dừng lại một tấc cạnh người tôi, đọng lại thành tư thế cứng ngắc.

Tôi nhanh chóng xoay người không nhìn hắn. Không khí có chút ấp úng.
Tôi thuận miệng tìm đề tài nói: “Nơi này là nơi nào? Hoang vắng như
vậy.”

Hắn cách tôi hơi xa, thanh âm nghe tới có chút hàm hồ: “Nơi này trước
đây từng là phật đường của Chiêu Hiến thái hậu.” Ngừng lại một lúc mới
nói tiếp: “Mẫu phi ta từng bị phạt quỳ ở chỗ này.”

Chiêu Hiến thái hậu là mẹ cả của tiên đế Long Khánh, mẹ ruột của tiên đế là Chiêu Tuệ thái hậu đã sớm băng hà, nên tiên đế từ nhỏ đã được Chiêu
Hiến thái hậu nuôi nấng, cảm tình không tệ. Sau lại vì chuyện Thư quý
phi vào cung mà mẫu tử phản bội. Không lâu sau, tiên đế lại tra ra Chiêu Tuệ thái hậu tử là do Chiêu Hiến thái hậu bày mưu đặt kế, chỉ vì tranh
giànhtiên đế để bảo trụ địa vị thái hậu này. Sau khi Chiêu Hiến thái hậu băng hà, tiên đế đã nghiêm lệnh chỉ có hiệu thái hậu, linh vị không
được nhập Thái Miếu để hương khói hiến tế, tử thi không thể nhập hoàng
lăng, chỉ cho phép mai tang ở phi lăng, không được gần vua, đời sau cũng không cho tôn danh hiệu. Nơi Chiêu Hiến thái hậu ở cũng vắng vẻ hoang
vắng không ai để ý.

Đêm lạnh dần, có con quạ ở trên cây ngẫu nhiên hú lên quái dị, kinh
phá sự yên tĩnh. Vào thu nhiều sương rơi, bất giác đã tẩm lạnh vạt áo và tay áo. Tôi rời đi, trước đó còn nói: “Hoàng thượng mở yến tiệc, vương
gia không nên ở ngoài quá lâu, tóm lại không hợp lễ nghĩa.”

Hắn vuốt cằm, chỉ chậm rãi lấy sáo thổi đưa tôi đi. Làn điệu rõ
ràngvui mừng, mà tôi lúc nghe lại cảm thấy rất tịch mịch. Trên mặt chợt
cảm thấy âm ấm, tựa như hồi nọ, khi nước mắt hắn đọng trên hai gò má của tôi, hiểu được xúc giác. Lúc đi tới khúc rẽ cách đó xa, thoáng nhìn hắn vẫn đứng ở chỗ cũ, chỉ lấy tiếng sáo đưa tôi rời đi, mà hắn đáy mắt
thản nhiên buồn bã, tôi cũng không tin là chính mình nhìn lầm.

※※※※※

Đường về Vĩnh Hạng dài mà lạnh lẽo, hai bên có cung tường cao vút
ngăn cản, chỉ có thể nghe thấy gió lạnh đưa tới thanh âm nơi tiền điện
đang ca múa mở tiệc vui vẻ. Tôi cùng Hoán Bích vừa đi vừa không vui,
bóng của hai người thật dài chiếu vào nền đá Vĩnh Hạng như cùng một chỗ, giống như một người đang đi vậy.

Trong bụng tôi vẫn băn khoăn một câu hỏi, không biêt mở lời thế nào
đành trực tiếp hỏi muội ấy: “Muội cùng lục vương đã bắt đầu qua lại từ
lúc nào?”

Hoán Bích cả kinh, nhất thời nghẹn lời, cuống quít sẽ quỳ xuống. Tôi đỡ
lấy muội ấy nói: “Hiện tại là trưởng tỷ đang nói chuyện với muội, muội
muốn nói cũng được, không nói cũng không sao.”

Muội ấy cúi đầu nói: “Muội cũng không có ý định gạt trưởng tỷ.”

Tôi nói: “Nhưng đúng là từ khi sinh nhật ta sao?” Thấy muội ấy cam chịu, lại nói: “Khó trách ngươi lúc ấy nhất quyết không cho ta ra hồ chơi
thuyền, cũng do hắn dặn muội để ta được bất ngờ.” Tôi nhìn muội ấy: “Như vậy ngày đó ta gặp chuyện trong Mật Tú cung cũng là do muội đã cầu cứu
lục vương sao?”

Hoán Bích gật đầu: “Cận Tịch hầu hạ trưởng tỷ ở trong Mật Tú cung đương
nhiên không thể tìm cơ hội thoát thân. Lúc ấy, thái hậu bệnh nặng, trong cung không có ai có thể làm chủ cho trưởng tỷ, muội đành dùng hết can
đảm đi tìm vương gia.”

“Như vậy sau lại các ngươi lại gặp nhau nhiều lần?”

“Chỉ có hai lần, một lần là sau khi trưởng tỷ có thai, một lần khác là
trước đây hai ngày. Vương gia cũng không nói gì, chỉ dặn muội chăm sóc
cho trưởng tỷ thật tốt.”

Tôi thở dài một tiếng: “Hắn coi như là cũng có lòng.”

Hoán Bích nói: “Sao trưởng tỷ hôm nay lại đột nhiên hỏi vậy, là vương gia đã nói cho trưởng tỷ biết sao?”

Tôi khẽ lắc đầu: “Cũng không phải. Chính là vì muội lúc nãy gặp vương
gia chỉ làm tiểu lễ, nếu không phải hay gặp hắn thì đáng lẽ phải làm đại lễ chứ.”

Hoán Bích đỏ mặt, nói: “Là muội sơ sót.”

Tôi thấp giọng dặn: “Ta nay thân phận địa vị dè dặt, nếu ngươi cùng
vương gia lui tới thường xuyên, đối với vương gia hay chúng ta đều không có có ích, không cần lén gặp.”

Hoán Bích trầm ngâm một lát rồi đáp: “Dạ.”

Trong Vĩnh Hạng mười phần yên tĩnh. Tiếng ca tại tiền điện bị gió thổi
đến, nhu uyển mà trong trẻo, đó là giọng ca của Lăng Dung. Tôi nghỉ
ngừng chân nghe một lát, ngơ ngẩn cười, rồi lại trở về cùng Hoán Bích.

Tịch liêu như vậy mà trong cung náo nhiệt đêm khuya, là ai đánh đàn,
chọn phá nửa đêm sương mù; Là ai đang ca, trêu chọc khai cẩm cung ngọc
trần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui