Và thế là tiếng ca của Lăng Dung cứ vang lên hàng đêm tại Nam Huân điện.
Bất kể là ai thị tẩm, tiếng ca của Lăng Dung vẫn phá mây xuyên trăng vang lên giữa Thái Bình hành cung như cũ.
Huyền Lăng không phải không sủng ái muội ấy, nhưng cũng không phải là sủng ái quá mức. Dựa theo quy chế của sủng tần phi thì theo lệ sau khi thị tẩm
mới được tấn phong. Hồi đó so với tôi, Mi Trang và Thuần Nhi thì phân vị của Lăng Dung vẫn là thấp nhất. Hiện giờ đã là lục phẩm mỹ nhân, Mi
Trang thì đã bị truất xuống làm thường tại, Thuần Nhi cũng làm thường
tại nên địa vị của Lăng Dung chỉ dưới tôi mà thôi.
Lăng Dung được tấn phong đương nhiên tôi rất vui mừng. Nhưng mà trong sự vui mừng không hiểu sao tôi vẫn có một tia mất mát và khó chịu, không hề
giống lúc thật sự vui mừng khi Mi Trang thừa sủng.
Có lẽ, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy bức họa cánh quạ kia – màu hoa thua kém màu chim quạ, lại còn mang hào quang ánh sáng mặt trời tới. Như vậy cảm thấy hơi có hối hận và hâm mộ…
Nó khiến cho tôi hạ quyết tâm nâng đỡ Lăng Dung, nhưng tâm lý của tôi vẫn còn chút khúc mắc.
Có thể là trong thâm cung như vậy, đồng thời thân thế tình cảnh của Lăng
Dung như vậy, hối tiếc cũng là thấu tình đạt lý. Tôi không khỏi tự giễu
chính mình vì tôi chẳng phải là người khoan dung rộng lượng, đối với
Lăng Dung tình thân như tỷ muội vậy mà còn ngờ vực vô căn cứ. Chân Huyên à Chân Huyên, chẳng lẽ mi đã quên những ngày thân thiết ở trong Chân
phủ sao?
Bỗng dưng tôi thoáng có chút thoải mái.
Việc Lăng Dung thừa sủng khiến muội ấy ở trong mắt mọi người càng giống Diệu Âm nương tử thứ hai, xuất thân thấp hèn, dung mạo thanh lệ, nhờ giọng
hát mà được sủng ái. Nhưng Lăng Dung dịu dàng im lặng, không chỉ có sự
mềm mại vốn có, mà đối đãi với chư phi cũng cẩn thận, không có chút xíu
kiêu căng Diệu Âm nương tử của ngày xưa. Không chỉ có hoàng hậu hài lòng với muội ấy, ngay cả Huyền Lăng cũng khen ngợi sự hòa thuận này.
Lăng Dung đối với tôi vẫn tốt như trước, nói đúng ra còn có phần tốt hơn.
Mỗi ngày sau khi từ chỗ hoàng hậu thỉnh an trở về đều nhất định đến Hoa
Sen quán của tôi ngồi chơi, thái độ thân mật hoà thuận.
Đối với sự sủng hạnh của Huyền Lăng, Lăng Dung xem ra không thể đến giống
như cá gặp nước mà luôn luôn có bộ dáng nhút nhát, thật cẩn thận ứng
đối, làm người khác sinh lòng thương tiếc.
Lăng Dung từng hai mắt đẫm lệ, giữ lấy ống tay áo của tôi mà hỏi: “Tỷ tỷ ghét Lăng Dung sao? Lăng Dung không cố ý tranh sủng.”
Tôi dừng tay không chỉnh nhánh hoa trong bình nữa, chỉ mỉm cười nhìn về
phía muội ấy: “Sao có thể thế được? Muội có được ngày hôm nay ta vui
mừng còn không kịp. Là ta đã dốc hết sức thúc đẩy, sao ta lại có ý trách móc chứ.”
Lăng Dung nức nở, ánh mắt khẩn thiết: “Nếu như tỷ tỷ có chút không vui, Lăng Dung nhất định sẽ không gặp lại Hoàng Thượng nữa.”
Tôi vốn muốn im lặng mà muội ấy lại nói ngược như vậy thật làm cho tôi càng không thể nói gì nữa mà chỉ cười trừ: “Đừng nói như vậy, giống tiểu hài tử giận dỗi quá. Nói như thế nào ta cũng gần như bà mối, sao tân nương
lại vì bà mối mà không muốn gặp mặt chú rể chứ.”
Lăng Dung mới nín khóc đã mỉm cười, tinh thần tỉnh táo: “Tỷ tỷ sao lại đùa
cợt muội, chỉ cần tỷ tỷ không trách muội thì tốt rồi.” Khi muội ấy nói
chuyện, vòng eo khẽ nhúc nhích, trên đầu lộ ra trâm ngọc thúy minh châu
cùng chuỗi ngọc hoàng kim theo động tác vẽ ra một loại ánh hoa lệ như
sương mai nắng sớm trên mái tóc mây đen tuyền.
Tôi chỉ mỉm cười, dạy muội ấy cách cắm hoa vào bình thế nào cho đẹp mắt nhất.
Trong lòng thầm nghĩ, Huyền Lăng sủng ái Lăng Dung đích thật là không sai.
Phòng của Lăng Dung đang ở tự nhiên dời xa chỗ cũ, chuyển đến Phồn Anh
các tinh xảo bên nguyệt hồ, được ban thêm nhiều cung nữ thái giám, đã
nhiều lại càng nhiều hơn. Có Lăng Dung được sủng ái, lại có hoàng hậu âm thầm tương trợ, Hoa phi tuy hận nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể nề hà, đối với tôi, cô ta lại càng thêm ba phần kiêng kị. Cuối cùng tôi cũng an tâm hơn phần nào, một lòng trù tính vì Mi Trang.
Ngày ngày duy trì được trạng thái gió êm sóng lặng về bên ngoài, trước sau như một địa quá tiếp xuống.
Từ khi Lăng Dung được sủng ái, tiếng ca động lòng người của muội ấy được
Huyền Lăng nhiệt tình yêu thích với múa hát, vì thế dạ yến cuồng hoan
liền thường thường được cử hành trong hành cung, mà thời gian yến hội
cũng đều ở Phồn Anh các của Lăng Dung.
Từ khi tiến cung cho tới nay bản thân tôi chưa bao giờ thấy Huyền Lăng
thích mở tiệc ca múa vui vẻ như vậy nên không khỏi có vài phần nghi
hoặc. Nhưng mà nghe hoàng hậu nói rằng Huyền Lăng cũng đã từng rất thích loại ca múa vui vẻ này, chỉ là từ khi Thuần Nguyên hoàng hậu đi về cõi
tiên hậu thì rất ít náo nhiệt như vậy.
Hoàng hậu thấy chuyện Lăng Dung khiến cho Huyền Lăng tươi cười và sung sướng
nên không có ý kiến, trong lúc nói chuyện thần sắc đều nhu hòa, rũ rèm
mắt xuống, lông mi dài như quạ sợ phi cánh trước mắt được bao phủ bóng
mờ, chỉ chuyên tâm đùa giỡn một con mèo ngũ thể tên là “Tùng Tử” đang
ôm. Con ly miêu này là vật phẩm cống tiến, đồng thời là động vật quý
hiếm, có năm màu, màu sắc và hoa văn đều đều, lông mao lại càng mịn màng như loại vải sa tanh tốt nhất. Trên mặt hoa văn bụi đen đan xen, hoa
văn rất giống hoa văn trên mặt lão hổ, đôi mắt xanh sáng ngờ có thần .
Con mèo đã được nuôi dạy nên cực kỳ thuần tính, hoàng hậu rất thích nó,
có câu nói : “Hổ hình miêu tính, một mình nắm lấy lòng người”, trừ khi
ăn ngủ còn lại hầu như lúc nào cũng ôm vào trong ngực.
Hoàng hậu mềm mại mười ngón trời xanh bạch như liên giáp nhiễm liền tiên diễm ửng đỏ, giống như tỉ mỉ miêu tả một điểm son trên môi, ra ngoài tại con mèo màu lông gian hết sức bắt mắt. Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi rồi nói:
“Muội qua đây ôm Tùng Tử đi, nó ngoan cực kỳ.” Tôi cười có chút do dự,
không dám vâng lời. Hoàng hậu lập tức cười, chợt nói: “Bản cung quên mất là muội sợ mèo.”
Tôi cười trả lời: “Hoàng hậu quan tâm tới muội muội, việc không quan trọng này mà cũng để ý tới.”
Hoàng hậu đem con mèo giao cho cung nữ bên cạnh, lại cười nói: “Tuy bản cung
thích nó, nhưng lúc nào cũng phải cẩn thận. Dù sao cũng là súc sinh,
không cẩn thận mà để nó cắn bị thương thì không hay.”
Tôi mang bộ dạng phục tùng lại cười nói: “Hoàng hậu lo lắng nhiều quá. Tùng Tử là do người một tay nuôi nấng, cực kì ôn thuần.”
“Thật không?” Hoàng hậu phủ hình thêu hoa một cách kì công trên tay áo, trầm
ngâm: “Lòng người khó dò huống chi là loại súc sinh. Càng thân cận ôn
thuần càng dễ dàng không bị chú ý.”
Lời nói của Hoàng hậu chứa đầy hàm ý, tôi chỉ làm như không hiểu. Hoàng hậu cũng không nói thêm gì đi nữa, chỉ cười: “Xem ra Hoa phi không thích An mỹ nhân.” Nghe nói trong lòng Hoa phi cực kì căm giận, phỉ báng Lăng
Dung là hồng nhan họa thủy, khiến Hoàng Thượng mê mẩn vì giọng ca của
muội ấy. Huyền Lăng trằn trọc nghe được lời của Hoa phi cũng không tức
giận, chỉ nói: “Nàng ta ghen tỵ đấy” rồi cười trừ, sau đó mỗi khi yến
hội đều mang muội ấy theo. Lăng Dung càng khiêm tốn, làm cho Hoa phi có
tức giận cũng không chỗ nói lên lời.
※※※※※
Buổi tối, trong cung cử hành dạ yến. Vương công hậu duệ quý tộc đều mang theo gia quyến đến, ăn uống linh đình, núi thở vạn tuế.
Phồn hoa rực rỡ, ngợp trong vàng son.
Lý Trường nhẹ nhàng vỗ vỗ hai lòng bàn tay, tiếng đàn sáo trong đại sảnh
tiếp đó mà vang lên. Gần trăm ca múa cơ dung mạo xinh đẹp, búi tóc đuôi
én thả xuống, trên người chỉ mặc vật liệu hờ hững trong suốt, vừa múa
vừa tiến vào trong điện như chim bay, vừa múa vừa hát. Cô gái nào cũng
đều có dung nhan cực quyến rũ, dáng người thướt tha như bươm bướm phất
phới. Từng đôi bàn tay như bạch ngọc điệu luyện tại dây đàn, không ngừng biến ảo ra các loại tư thế uyển chuyển, giáo nhân thần vì đoạt này.
Tầng tầng hàng ngũ những thiếu nữ xinh đẹp, vọng tỏa ra như sóng mênh
mông vừa cuồn cuộn, nhưng cũng vừa mềm mại.
Hoàng hậu cùng Hoa phi hai người ngồi cạnh Huyền Lăng, tôi và Lăng Dung ngồi đối diện nhau.
Đối diện với Lăng Dung liền thấy muội ấy mặt mày tinh xảo, áo cánh điệp
được làm từ lụa mỏng màu hồng, dải lụa màu lam nối ra giống như cành mai mỏng, sợi tơ mỏng như mực trên châu ngọc lóe ra, bụm miệng cười tươi
tỉnh xinh đẹp, không khỏi cảm thán Lăng Dung tuy không phải là thiên tư
tuyệt sắc, nhưng bình thường cũng có cử chỉ đáng yêu.
Lăng dung chậm rãi rót đầy rượu vào trong chén, từ từ bước lên tiền phụng cùng Huyền Lăng.
Huyền Lăng mỉm cười đón nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch. Hoa phi lạnh lùng cười chỉ làm như không thấy.
Điềm quý nhân nhu hòa mỉm cười nói: “Thấy An mỹ nhân ân cần, chúng ta làm tỷ tỷ thật sơ sót. Trong lòng thấy cảm kích và xấu hổ.”
Lăng Dung đỏ mặt không nói, vội vàng cáo lui xuống.
Huyền Lăng nói với Điềm quý nhân: “Mang trái cây trước mặt nàng tới cho trẫm.”
Điềm quý nhân vui vẻ, mềm mại nói: “Vâng ạ”, lại cúi mặt xuống cười: “Hoàng Thượng cũng có, sao lại muốn thần thiếp dâng tới?”
Huyền Lăng mỉm cười: “Trẫm coi nàng có trái cây không ăn chỉ lo nói chuyện, chi bằng đem cho trẫm không lại bỏ phí.”
Điềm quý nhân mặt đỏ tía tai, không hề nghĩ rằng sẽ rước lấy lời nói mỉa mai của Huyền Lăng như vậy. Nhất thời sững sờ, một lúc mới miễn cưỡng cười
nói: “Hoàng Thượng thật thích nói giỡn với thần thiếp.” Dứt lời ngượng
ngùng không dám tiếp tục nhiều chuyện.
Mành gấm nhẹ buông xuống tung bay, mùi rượu cùng hương nhang son phấn nữ tử xung quanh ái muội mà ý tứ hàm xúc mê say.
Tôi làm như như vô tình dùng quạt tròn thơm mùi đàn hương che lấy chóp mũi, che khuất một nét cười lạnh tại khóe miệng nhàn nhạt của chính mình.
Lăng Dung chơi ván cờ này quả nhiên không sai, rất được Huyền Lăng yêu thích. Nhưng mà…
Ngoài điện, vài cọng hoa thụ rơi xuống đất, khí thế hừng hực chiếu xuống như
ánh mặt trời cuối chiều, nhánh hoa phóng túng mọc nghiêng ra, nhẹ nhàng
lay động trong gió, chiếu vào song sa hoa mỹ trên kia, làm cho người ta
không biết đêm nay là đêm nào.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy rằng loại thái bình hưng thịnh cười vui, phồn hoa
này lại không bằng ánh trời về đêm động lòng người đang quét xuống ngoài cửa sổ.
※※※※※
Thừa dịp không có người chú ý, tôi mượn quần áo khác để thay rồi lặng lẽ lui xuống.
Phía chân trời là ánh trăng khuyết lấp ló sau đám mây, ánh trăng tịch mịch,
trong suốt, giống thân bạc băng tan, sáng chói một vũng nước, sợ cung
điện mái cong góc nhọn quấy phá sự yên lặng của nó. Mùi hoa tràn đầy
giữa ngự uyển, ánh sáng nhàn nhạt, đông đúc địa đan xen trùng điệp, bao
phủ trên một mảnh màu bạc là vầng sáng trong.
Bây giờ đã là cuối tháng bảy, ban đêm dần dần không còn nóng nữa mà lại hơi mát.
Tiếng giày thêu chạm lên nền đá được lát bằng ngọc nhuyễn tại hành lang gấp khúc, hợp với tiếng váy áo sàn sạt vang nhỏ.
Lúc đi được khá xa, tôi nhận ra mình đã một mình bước lên đài Đồng Hoa từ lúc nào không hay.
Tên của đài Đồng Hoa, người trong cung đứng trên cao nhìn về nơi xa xăm,
lấy hậu bốn mùa. Ý tứ là “Đồng Hoa ngàn dặm đường, suốt sớm mai ngữ
không thôi” (1).
Ngô đồng vốn là loại cây ân ái trung trinh nhất.
Ngày xưa, Thư quý phi may mắn được ở bên tiên hoàng Long Khánh đế, hai người tình nghĩa sâu nặng. Chỉ vì mẹ cả của Long Khánh đế, Chiêu Hiến thái
hậu, chê xuất thân của Thư quý phi nên không được sắc phong tại tử sâu
xa thành này. Long Khánh đế liền triệu tập người giỏi tay nghề khắp nơi, xây bồn Đồng Hoa tại Thái Bình hành cung để nghênh đón Thư quý phi vào
cung sắc phong gia lễ. Cho đến khi Chiêu Hiến thái hậu băng hà, Thư phi
sinh ra lục hoàng tử Huyền Thanh mới được gia phong là quý phi tại tử
sâu xa thành.
Có lần tôi ngẫu nhiên lật xem 《chu sử》, xuất thân của người này khiến sử sách chỉ trích nhưng lại vẫn có giai
thoại một đời ân ái cùng đế vương, thân là phi tử mà chỉ được ghi lại
bằng vài câu ít ỏi: “Phi Nguyễn thị, con gái của tri huyện Bình Chương
tên Nguyễn Diên Niên, năm mười bảy nhập hầu được đế quyến đặc biệt yêu
thích, sủng ái, lập làm phi, ban thưởng phong hiệu Thư, 9 tháng 10 ngày
sinh hạ hoàng tử, được tấn phong làm quý phi, làm lễ sắc phong, ban đặc
xá nghi chế như hoàng hậu. Sau khi hoàng đế băng hà, quý phi tự muốn
xuất gia.” Trong sách có ghi rõ rang,. Mà sự sủng ái của tiên đế đối
với người đã được thể hiện rõ trên một góc bồn Đồng Hoa. Bồn Đồng Hoa
chừng ba trượng chín thước, được lát bằng ngọc thạch trắng, quỳnh ôm
ngọc múa, lương đống quang hoa, chiếu rọi lên màu xanh ngọc. Bên cạnh
bàn trồng cây đường lê và ngô đồng tươi tốt. Nhớ năm đó vào giữa xuân
hạ, hoa nở thường trắng như tuyết, hoặc tím nhẹ như sương, hoa nở dày
đặc, hoa mai thanh khiết. Thư quý phi cùng tiên đế ôm nhau ngắm hoa, nỉ
non lời đường mật, kiều diễm tràn ý đẹp đẽ phong quang đến nhường nào.
Tôi âm thầm than thở: “Đồng Hoa ngàn dặm đường thật nhiều hoa mai”, ân ái là như thế nào, tình mật ý nồng đậm là như thế nào.
Trong triều đại từng có năm hoàng đế, nhưng người cả đời yêu chuộng một ái
phi thì chỉ có một mình Long Khánh đế. Nhưng nếu như đế vương chỉ yêu
một người thì chỉ sợ cũng là lý do khiến cho hậu cung cùng triều đình
thay nhau làm loạn.
Có lẽ một khi là đế vương không tránh được số hưởng thụ tại chốn lục cung.
Tôi thống khổ cười, nếu đã sáng tỏ như vậy thì vừa rồi còn muốn tăng thêm thương cảm làm gì.
Hiện giờ, đương kim thái hậu ra ý chỉ bồn Đồng Hoa xa hoa lãng phí quá mức
gây bất lợi với đất nước nên nơi này cũng dần dần trở nên hoang phế.
Thêm bãi đất cao này, lại hẻo lánh nên ngày thường rất ít có người tới.
Cung nữ cung nội giam phụ trách vẩy nước quét nhà cũng lười biếng, tay
vịn cùng trên bậc thềm dồn lại một lớp lá rụng cùng bụi rác dày đặc,
trên mặt bàn trống rỗng cỏ dại lần sinh. Cỏ dại hoa dại đầy đất nhưng
tươi tốt phồn thịnh, sinh cơ bừng bừng.
Tôi ảm đạm. Sắc đẹp cho dù có lợi thế nhưng bất quá chỉ là phù du trong nháy mắt.
Thấy góc đài nho nhỏ trong veo mà lạnh lùng dưới ánh trăng, soi sáng dây
thanh bích xum xuê, uốn lượn đáng yêu. Nhánh hoa nhỏ mảnh như hàng mi
của nữ tử, đóa hoa im lặng ngậm nhụy, mùi hương tinh khiết, đóa hoa mỏng manh trên vẫn mang theo giọt sương thuần khiết, mềm mại đằm thắm. Tôi
không cưỡng nổi lòng mình mà nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve.
Bỗng nhiên thanh âm trong sáng tới từ đằng sau: “Nàng không biết đây hoa gì sao?”
Đáy lòng cả kinh, nơi đây hẻo lánh hoang vắng tại sao lại có giọng nam tử ở đâu đột nhiên xuất hiện. Hắn tới gần tôi lúc nào mà tôi không hề nhận
ra. Tự kềm chế ý hoảng sợ, tôi xoay người lạnh lùng quát hỏi: “Ai đó?”
Đến lúc thấy rõ người tới tôi hơi yên lòng, tự biết thất lễ, cảm giác quẫn
bách, hắn lại không nhanh không chậm mỉm cười nhìn tôi: “Sao Tiệp dư mỗi lần nhìn thấy tiểu vương đều hỏi là ai? Xem ra đích thật là diện mạo
tiểu vương khó để lại ấn tượng với người khác.”
Tôi khiếm hạ thấp người nói: “Vương gia mỗi lần đều đột nhiên xuất hiện sau lưng người khác, khó tránh khiến người khác kinh hoàng.”
Hắn mỉm cười: “Là Tiệp dư đến trước người tiểu vương mà chưa phát hiện ra
tiểu vương, thật sự đều không phải là tiểu vương cố tình đến từ đằng sau Tiệp dư đâu.”
Mặt tôi hơi nóng lên, Đồng Hoa đài cây xanh um, có lẽ tôi không phát hiện rằng hắn đã đến từ sớm.
“Sao vương gia không lên tiếng sớm? Tần thiếp thất lễ.”
Ánh mắt như ánh trăng của hắn ở trên mặt tôi hơi chuyển động: “Tiểu vương
thấy Tiệp dư hôm nay có vẻ buồn, không giống ngày xưa, cho nên không dám mạo muội quấy nhiễu. Không nghĩ rằng lại làm Tiệp dư sợ, thực sự Huyền
Thanh không muốn.” Khẩu khí của hắn khẩn thiết, không hề cợt nhả giống
như lần trước. Ánh trăng loãng ra, soi lên thần sắc ưu thương trên mặt
hắn.
Tôi âm thầm kinh ngạc, cũng không di chuyển, chỉ trả lời: “Chỉ là ngà ngà say thôi, đa tạ Vương gia quan tâm.”
Hắn giống như xuyên thấu được đau thương đang ẩn giấu của tôi, lại ẩn chứa
một nhánh mỏng như sương, mỉm cười như không cười. Chỉ nói: “Hình như
Tiệp dư cực kỳ thích hoa nhỏ ở góc đài.”
“Đúng thật. Ở trong cung rất ít thấy hoa như vậy, cực kì khác biệt.”
Hắn chậm rãi đi qua, tay nhặt lên một đóa giữa ngón tay nhẹ ngửi: “Trong
sách gọi hoa này là ‘Tịch nhan’ (2). Nó đích thực không nên xuất hiện
trong cung, vì loài hoa bạc mệnh sẽ không được trồng trong cung.”
Tôi kinh ngạc: “Đóa hoa mà cũng bạc mệnh sao? Tần thiếp cho rằng chỉ có nữ tử mới có thể bạc mệnh.”
Hắn hơi ngưng thần, giống như có chút suy nghĩ, nhưng chỉ giây lát lại cười yếu ớt với tôi: “Loài hoa ti tiện này chỉ nở góc tường, đến hoàng hôn
thì nở rộ, sáng sớm lại héo tàn. Yên lặng kín đáo, lại ít người thưởng
thức nên mới có sự tích này.”
Tôi cũng mỉm cười: “Thế mà bị kêu là bạc mệnh sao? Tần thiếp thật cảm thấy
được loài hoa này thật không giống những loài hoa bình thường khác. Tịch nhan?”
“Có nghĩa là ánh nắng hoàng hôn rọi xuống gương mặt xinh đẹp.” Vừa dứt lời, nghe hắn và tôi nói ra câu đó cùng một lúc thì bất giác mỉm cười:
“Vương gia cũng cảm thấy như vậy sao?”
Đêm nay Huyền Thanh so với Huyền Thanh của lần trước tựa như hai người, yên tĩnh mà an nhàn như hương hoa ở ánh trăng đêm hè, giọng nói du dương
giống như trăng rằm phía chân trời, tôi cũng dần dần thả lỏng, tóc tai
bị gió thổi bay tơi tả.
Tay hắn vịn trên đóa ngọc lan. Dưới ánh trăng, Thái Bình hành cung như kim
cương chiếu sáng mặt hồ nghiêng cả trời. Hơn vạn cây đèn, châu ngọc lóng lánh, tua cờ quý giá, phát ra ánh sáng ngọc. Ánh sáng đong đưa trên
những tòa nhà màu đỏ cùng đất vàng cao ngất, tuyết chiếu ngọc quỳnh cửa
sổ làm cung.
Chỉ cảm thấy phú quý phồn thịnh đối với tôi lại xa xôi như vậy, trước mắt
chỉ còn một lùm tịch nhan nho nhỏ kia lặng yên thịnh phóng.
“Nghe nói đã nhiều ngày, hoàng huynh đều mở tiệc ca xướng ở chỗ An mỹ nhân,
người đó cũng là do Tiệp dư dẫn tiến.” Hắn nhìn tôi mà chỉ nhẹ nhàng
cười, khóe môi hiện lên một nếp nhăn trên mặt khi cười, trong veo mà
lạnh lùng làm cho người khác cảm thấy sự thê lương: “Tiệp dư có thương
cảm cho nàng ta không?”
Trong lòng tôi hơi trầm xuống, bất giác thối lui một bước, khiến bộ cánh ngọc điệp chi kim tương khảm chấn động run rẩy không thôi, tu cánh lạnh lẽo
cùng châu lạc mượt mà từ từ nhẹ nhàng chạm lấy thái dương, cười mỉm nụ
cười xa cách: “Vương gia cứ nói đùa.”
Hắn nhẹ than thở, ánh mắt nhìn sang hướng khác: “Tiệp dư có lẽ đã nghe qua, được hưởng ân sủng cũng đồng nghĩa với việc bị người khác ghen ghét. Đế vương ân sủng thái thịnh nhưng lại như ngồi trên than lửa cũng rất vất
vả.”
Tôi gục đầu xuống, đáy lòng dần dần lên cảm giác man mát, trong miệng nói: “Vương gia hôm nay dường như rất xúc động.”
Hắn chậm rãi nói: “Kỳ thật có người phân sủng cũng là chuyện tốt, nếu như
tập hợp mọi sự sự sủng ái vào người mình mà trở thành người bị lục cung
oán hận thì quả thật là Huyền Thanh muốn khóc thay Tiệp dư.”
Tôi cúi đầu suy tư, trong lòng cảm nói với hắn: “Đa tạ Vương gia.”
“Kỳ thật Tiệp dư rất thông minh, tiểu vương có nói gì cũng là dư thừa. Chỉ
là tiểu vương bàng quang đứng ngoài, phát hiện Tiệp dư có dấu hiệu bước
vào mê cục. Cho nên nói thêm đôi lời.”
Tôi rũ mí mắt xuống, hắn mà lại thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ như vậy, lạnh lùng cười: “Lời vương gia nói tần thiếp đã hiểu rõ.”
Tay hắn đặt trên hông ống sao, ống sáo xuất hiện sáng bóng: “Tiệp dư có
tình ý với hoàng huynh thật.” Mặt tôi hơi đỏ lên, còn chưa kịp nói
chuyện, hắn đã nói tiếp: “Hoàng huynh là vua của một nước, có một số
việc cũng là bất đắc dĩ, mong Tiệp dư thông cảm cho hoàng huynh.” Hắn từ từ thở dài, nở một nụ cười có nét trong sáng: “Kỳ thật Thanh thấy chính mình cực kỳ may mắn vì không phải là đế vương, rất nhiều bất đắc dĩ
phiền nhiễu có khả năng không cần liên quan quấn lấy mình.”
Tôi buồn cười: “Thí dụ như có khả năng cưới nhiều thê thiếp mà không phải
chịu ảnh hưởng của chính sự. Vương gia mỹ danh vang khắp thiên hạ, chỉ
sợ là rất nhiều nữ tử xuân khuê trong mộng người đâu.”
Hắn ngưng cười, kim quan trên cánh áo lắc lư như sóng, tiện đà nghiêm nghị, nói: “Thanh chỉ mong có một người trong lòng làm bạn, không cần có
nhiều kiều thê mỹ thiếp.” Thấy tôi giơ tay áo che lại tươi cười, nói:
“Tiệp dư không tin lời Thanh nói? Thanh cho rằng nếu như cưới nhiều thê
thiếp chỉ gây ra tranh chấp, nếu như đã thật tình đối đãi với một người
nhất định sẽ không khiến cho người đó đau lòng.”
Tôi nghe vậy hơi ảm đạm thất thần, hắn thấy thế liền nói: “Không biết vì
sao đối diện với Tiệp dư Thanh lại nói rất nhiều như mê sảng. Tiệp dư
chớ để ở trong lòng.”
Tôi nghiêm mặt nói: “Nếu đúng như lời vương gia nói thì lục vương phi tương lai sẽ là người rất may mắn. Tần thiếp nhất định sẽ chúc phúc.” Nói rồi hơi ngừng một chút: “Hôm nay lời nói Vương gia với tần thiếp thật có
ích. Tần thiếp sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, u buồn như có như không, nháy mắt, giống như gió bỗng nhiên nổi lên, giống uyên ương
cuối thu ngói trên một tầng tuyết giống như lãnh sương, dẫn theo loại
không cách nào hình dung, khiến tinh thần chán nản: “Tiệp dư không cần
đa tạ. Kỳ thật Huyền Thanh là người ngoài cuộc, cũng không cần nhiều
lời. Chỉ là — không hy vọng hoàng huynh quá mức sủng ái Tiệp dư mà làm
cho Tiệp dư có một ngày theo gót mẫu phi của Thanh, làm bạn với Đăng
Thanh Cổ Phật. Ánh mắt của hắn, giống như nhìn ra chỗ rất xa, bóng dáng
hơi hơi giống nước gợn dập dờn di chuyển.
Tôi không nói lời an ủi. Đột nhiên bị hắn đánh trúng nỗi khổ sâu trong lòng nên cả người giật nảy mình chợt lạnh… hóa ra, việc này có nhiều phức
tạp. Thư quý phi hình như không phải là tự nguyện xuất gia. Cho dù người bị đế vương hết mực sủng ái, sau khi sinh hắn cũng không giữ được an
toàn.
Cung đình nữ tử đấu tranh, mặc kệ từng được ân sủng nhiều hay ít thì vẫn là
một khi định vinh nhục như cũ, thắng làm vua thua làm giặc.
Nhưng mà chuyện xưa, biết được nhiều với tôi cũng chẳng có ích gì.
Tôi đến gần một bước, nói khẽ: “Vương gia. Nếu như niềm thương nhớ quá độ,
Thư thái phi biết chỉ sợ ở trước phật cũng không có thể an tâm. Thỉnh
nhớ thái phi chi tâm.”
Ánh trăng chiếu xạ trên tay áo Huyền Thanh, xao động phản lên ra một loại ánh sáng long lanh sáng bóng.
Hắn lặng im, tôi cũng lặng im. Phong thanh tại lá cây gian vô bắt xuyên qua, ròng ròng lọt vào tai.
Nháy mắt nhìn đối lập nhau. Bỗng nhiên nhớ tới đã từng thấy cụm từ “Ôn nhuận như ngọc”. Không sai, đó là “Ôn nhuận như ngọc” . Chỉ như thế trong
nháy mắt, tôi đã cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn sang nơi khác. Trên
đài gió mát nhẹ thổi, tóc mai bị thổi nhè nhẹ tung bay, cũng đem thanh
sam màu xanh của hắn thổi trúng hơi hơi rung động. Không khí ướt át hôm
qua an ủi mát rượi da thịt, hắn từ từ nhấm nuốt thâm ý trong lời của
hắn, thật lâu sau, hắn khẩu khí chậm chạp như sương mù sương: “Tịch nhan chỉ nở một đêm… giống như không thể trông thấy chuyện tình của người
trần.”
Nội tâm có phần kinh động, ẩn ẩn bất an. Ngân tuyến thêu liên hoa tay áo có chút lành lạnh, tôi nói không ra lời. Không phải chuyện xưa cung đình
nào tôi đều biết. Nhưng mà chuyện tình của Thư quý phi cùng tiên đế mọi
người đều biết, bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu, tình yêu cũng là thương cảm mà kiên trì đi.
Không biết tình cảm của Huyền Lăng với tôi có thể giống như của tiên đế với Thư quý phi không.
Ngẩng đầu thấy ánh trăng chếch đi vào phần về hướng tây, tôi nhấc mép váy cáo từ: “Bỏ đi rất lâu chỉ sợ cung nữ đã ở tìm kiếm, cáo từ.”
Đi được hai bước, tôi nghe hắn nói: “Lần trước đường đột với Tiệp dư,
Thanh đặc biệt tạ lỗi.” Giọng của hắn dần dần hạ thấp xuống: “Ngày sinh
nhật Ôn Nghi cũng là ngày mười năm trước mẫu phi xuất cung. Thanh nhất
thời hành vi phóng đãng không thể tự chủ, thất lễ.”
Trong lòng tôi có mơ hồ nhè nhẹ ấm áp, quay đầu mỉm cười: “Không biết vương
gia nói chuyện là hôm nào, tần thiếp đã không nhớ rõ.”
Hắn nghe vậy hơi sững sờ, mỉm cười dưới ánh trăng dần dần vui vẻ: “Vậy Thanh cũng không nhớ rõ.”
Màu cây dương kéo dài chiếc váy dài như mây trôi nhẹ nhàng phất qua mê mẩn bậc thềm ngọc. Tôi đạp đầy đất nhè nhẹ ánh trăng từ từ xuống đài, phía
sau hắn hơi ưu thương ngầm đọc thơ, không biết ngâm nga tôi, vẫn lại là
tại tưởng niệm của hắn.
“
※※※※※
“Bạch lộ nhu này tịch nhan lệ, hoa nhân thủy quang thêm u hương, nghi thị
nhược nhân hề hàm tình thê, tịch nhan hoa hề phương phức phức, bạc mộ
hôn ám tổng mông lung, như hà khuy đắc hề chân diện mục.”
※※※※※
Tịch nhan, đó là loại hoa mỹ lệ ưu thương.
Nó đau đớn vào ban đêm, giống như lòng tôi vậy.
Tôi cúi đầu thở dài, dưới cái nóng mùa hè tôi qua nhanh thật, đảo mắt đã tới mùa thu rồi.
—————————————-
Chú thích:
(1) “Đồng hoa ngàn dặm đường, suốt sớm mai ngữ không thôi” : xuất từ 《 nửa đêm ca 》. Hình dung giữa tình nhân ân ái cùng thân mật.
(2) tịch nhan: kỳ thật là hoa hồ lô, mọc ở góc tường, đêm nở sáng tàn, truyền thuyết là hoa bạc mệnh.
(3) xuất từ tử thị bộ phận 《 nguyên thị ngữ vật của Bạch cư dị
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...