Dùng xong bữa tối thì bầu trời đã tối đen, gió đêm từng trận, sao
chiếu đầy trời, hương sen hợp lòng người. Bên hồ trồng đầy cây cỏ tươi
tốt, từ hồng liệu, lô địch tới cây xương bồ đón gió ào ào cùng vài con
chim vui đùa ven hồ, sếu trắng chơi đùa ở giữa. Gió đêm từ từ thổi qua
mang theo cảm giác mát lạnh.
Đường tới Ngọc Nhuận không xa nên không đem theo nhiều người hầu.
Huyền Lăng cùng tôi dắt tay nhau bước chầm chậm tại hành lang mép nước,
đón gió hái hoa rồi nghịch cá, nói cười ríu rít.
Mới tiến vào trong viện đã nghe thấy một phòng oanh oanh yến yến, vô
cùng náo nhiệt. Theo lễ nghĩa lui ra phía sau hai bước rồi theo Huyền
Lăng đi vào. Hoàng hậu, Hoa phi, Thành phi cùng Hân quý tần, Tào tiệp dư đều đang ở đây cùng Mi Trang tỷ nói chuyện. Khi thấy Huyền Lăng đến
đây, tất cả đều vội vàng đứng dậy nghênh tiếp.
Huyền Lăng vội vàng đỡ Mi Trang tỷ đang sắp sửa đứng dậy và nói:
“Không phải đã dặn nàng không cần phải hành lễ sao?” Một tay thoáng đỡ
hoàng hậu: “Đứng lên đi.” Cười nói: “Hôm nay trùng hợp thật, hoàng hậu
cùng chư vị ái phi cũng ở đây hết.”
Hoàng hậu cười nói: “Thẩm Dung hoa có thai, thần thiếp thân là chủ
hậu cung nên phải quan tâm săn sóc hơn một chút cho đúng chức trách của
hoàng hậu chứ.”
Những phi tần khác cũng nói: “Thần thiếp cũng noi theo hoàng hậu.”
Huyền Lăng hài lòng gật đầu.
Ngoài tôi cùng với Hoa phi, Tào tiệp dư thì mấy người còn lại đều đã
lâu không thấy thánh giá. Đột nhiên thấy Huyền Lăng thì ánh mắt khó
tránh khỏi tha thiết nhìn chàng một cách chăm chú.
Hoa phi nhìn tôi rồi liếc mắt một cái, cười duyên một tiếng nói:
“Hoàng thượng dùng cơm chưa ạ? Trong cung thần thiếp có một đầu bếp mới
tới, nấu ăn rất ngon.”
Huyền Lăng thuận miệng nói: “Trẫm mới dùng bữa tối tại Hoa Sen quán. Để ngày khác đi.”
Hoa phi cười nhạt nói: “Nói vậy trong cung tiệp dư phải có đầu bếp rất giỏi nên mới giữ chân hoàng thượng được.”
Mi Trang sớm nhìn tôi gật đầu; hoàng hậu thần sắc vẫn vậy, hòa ái dễ gần; Tào tiệp dư làm như không nghe thấy; còn lại sắc mặt mọi người đều có nét không vui.
Hoa phi quả nhiên không chịu để yên, muốn đem tôi chấn chỉnh trước mặt mọi người đây mà!
Tôi mỉm cười: “Nước canh gà rừng từ cung Trung Tử của Hoa phi nương
nương đã làm cho hoàng thượng nhớ mãi không quên, hiện giờ lại có thêm
đầu bếp tốt nữa chẳng phải là muốn hoàng thượng mãi mãi thương nhớ nương nương sao?”
Quả nhiên lời này vừa nói ra, lực chú ý của mọi người đã chuyển tới
Hoa phi ngay tức thì, không hề để ý tới tôi, cùng ăn cơm 1 bữa có gì
quan trọng hơn chứ. Trong lòng hoàng thượng để ý đến ai thì người đó mới là kẻ bị nhóm phi tần lưu í và ghen tị trong hậu cung.
Hai gò má Hoa phi đỏ lên và cười một tiếng: “Hơn một tháng không gặp Tiệp dư mà Tiệp dư vẫn còn nhanh mồm nhanh miệng như xưa.”
Tôi hơi hơi cúi đầu, uyển chuyển nhìn về phía Huyền Lăng, thản nhiên
nhìn chàng nói: “Nương nương tác phong cũng vẫn giống trước kia.”
Hoa phi vừa muốn nói nữa nhưng Huyền Lăng đã sớm nhìn Hoa phi bằng
khuôn mặt cười nhạt một tiếng, đáy mặt lạnh lùng như tảng băng đảo qua
gương mặt xinh đẹp của Hoa phi: “Cô gái lanh lợi cơ trí, tuổi nhỏ ưa nói đùa đó mà Hoa phi cũng muốn tranh cãi sao?”
Hoa phi chạm đến ánh mắt Huyền Lăng không khỏi sợ hãi, nhưng trong
phút chốc đã lại mỉm cười nói: “Thần thiếp cũng cực kỳ thích tiệp dư
lanh lợi, cho nên mới cùng muội ấy vui đùa vài câu thôi.”
Huyền Lăng liếc nhìn cô ta một cái, nhan sắc dịu lại nói: “Hoa phi
quả nhiên đã bầu bạn cùng trẫm nhiều năm, rất hiểu rõ tâm tư của trẫm.”
Trong khi nói chuyện, cung nữ của Ngọc Nhuận đường bưng dưa và trái cây đi tới, mọi người cùng nhau chuyện phiếm rất lâu.
※※※※※
Thường thì vào buổi tối, thần trí của Huyền Lăng rất tốt, thấy hoàng
hậu ở bên ân cần uyển chuyển, không đành lòng chiếm mất tiện nghi của
cô. Thêm những phi tần khác ngồi quanh, Huyền Lăng tối nay có vẻ không
còn muốn đến Hoa Sen quán của tôi nữa mà đến chỗ hoàng hậu.
Nếu hoàng đế nói là muốn đi chính cung của hoàng hậu, dĩ nhiên không
có người nào dám chê trách. Đồng loạt cung tiễn đế hậu xuất môn.
Mới ra khỏi ngưỡng của chính điện của Ngọc Nhuận đường, chợt thấy
đằng sau hàng trúc bóng người chớp lóe, Hân quý tần mắt sắc, đã kêu lên
“Ai ôi” một tiếng. Huyền Lăng nghe tiếng nhìn lại, quát : “Ai đang lén
lút ở đó?!”
Vừa dứt lời đã có nội thị chạy qua đó, ép người nọ xuất đầu lộ diện,
nhìn lên đèn lồng, nhưng lại là một tiểu cung nữ bên người Mi Trang tên
Phục Linh. Cô ta chưa từng gặp qua đòn trượng này, sớm bị dọa nên đã run cả người, khẽ buông tay, trong lòng ôm bao quần áo mới hạ xuống, để rơi trên đất quần áo đẹp đẽ quý giá, nhìn đều quen mắt, nhìn như toàn là
quần áo của Mi Trang.
Huyền Lăng ngẩng đầu lên, Lý Trưởng hiểu ý đi tới.
Lý Trưởng khom lưng theo tay vừa lộn, biến sắc chỉ vào Phục Linh quát lớn nói: “Đây là cái gì, trộm đồ của tiểu chủ rồi lén mang đi giấu à?”
Nói xong đã để cho hai nội thị dùng hết khí lực xoay vặn tay Phục Linh.
Phục Linh sắc mặt tái mét, chỉ gắt gao ngậm miệng không nói lời nào.
Mi Trang xưa nay tâm cao khí ngạo, gặp chuyện dọa người như vậy trong
cung mình nên vừa nóng vừa giận, cao giọng nói: “Nô tài không ra gì như
vậy, kéo ra ngoài cho ta!”
Huyền Lăng chẹn đỡ lấy nàng, nói: “Nàng đang mang thai, tức cái gì!”
Phục Linh quỳ trên mặt đất mà khóc nói: “Tiểu chủ! Tiểu chủ cứu nô tì!”
Mi Trang thấy mọi người đều nhìn mình, xấu hổ vung tay một cái:
“Ngươi làm ra chuyện như vậy, bảo ta tha cho người thế nào được!” Dậm
chân thúc giục nói: “Nhanh đi! Nhanh đi!”
Tào tiệp dư bỗng nhiên “Oa” một tiếng, từ trong tay nội thị lấy ra
một cây đèn cung đình, tiến lên cẩn thận lật tới lật lui bao quần áo
kia, nhấc lên một chiếc váy lụa ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”
Tần Phương nghi cũng đi tới nhìn kỹ, che mũi cau mày nói: “Ai nha, quần này có dính máu!”
Chẳng lẽ là mưu kế sát hại người khác? Nghiêng đầu xem sắc mặt mọi
người đều là ngạc nhiên bất động, Mi Trang lại càng kinh hoàng hơn.
Trong lòng lại càng hồ nghi, đã ăn cắp sao lại không ăn trộm châu báu
trang sức, vài bộ quần áo quý, mà tất cả đều là quần, một chiếc váy áo
cũng không có.
Huyền Lăng nói: “Việc này rất kỳ quặc, nào có kẻ cắp không ăn trộm
thứ gì đó đáng giá mà chỉ lấy chút quần váy, mà còn là đồ ô uế?”
Hoàng hậu liên tục xưng “Vâng ạ” rồi lại nói: “Mấy thứ này hình như là của Thẩm Dung hoa, chỉ là tại sao lại dính máu?”
Hân quý tần nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ… có tháng ?”
Giọng tuy nhỏ, nhưng những người bên cạnh đều nghe thấy được. Nhất
thời, mọi người ai cũng căng thẳng nhìn về phía Mi Trang. Tỷ ấy lại càng không hiểu: “Không có mà…”
Lời còn chưa dứt, Hoa phi đã ra lệnh: “Các ngươi đỡ Thẩm Dung hoa đi
vào nghỉ tạm.” Lại nói với Huyền Lăng: “Hoàng Thượng, nha đầu này rất kì lạ, thần thiếp ngu dốt xin có ý kiến, hay là sai người lôi đến Thận
Hình Tư thẩm vấn cho kỹ càng trước.”
Bởi Mi Trang bị mất mặt trước mặt Đế Hậu nên đã sớm phát hỏa, cả giận nói: “Tay chân không sạch sẽ như vậy, kéo xuống tra tấn đi!”
Thận Hình Tư là nơi cung nhân chịu hình tra tấn khi phạm tội. Nghe
nói nơi đó hình pháp khắc nghiệt, khiến người không rét mà run. Phục
Linh vừa nghe tới nơi đó, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh vậy mà bỗng
nhiên lại kêu lên: “Tiểu chủ, nô tỳ giúp người tiêu hủy chứng cớ, không
ngờ người lại độc ác, nhẫn tâm đẩy nô tỳ vào chỗ chết vậy thì làm sao nô tỳ phải một lòng với người nữa!” Nói xong ngã bổ nhào dưới chân Huyền
Lăng, cuống quít dập đầu thú nhận: “Chuyện cho tới nước này nô tỳ cũng
không dám lừa gạt Hoàng Thượng nữa. Thật ra tiểu chủ không hề có thai.
Những thứ quần áo này cũng không phải do nô tỳ ăn cắp, mà là mấy ngày
hôm trước tiểu chủ đã đến kỳ, khiến quần áo bị bẩn nên muốn nô tỳ đi vứt đi. Chỗ quần áo này đều là bằng chứng!”
Gương mặt Mi Trang trắng bệch như tờ giấy, vạn phần hoảng sợ, sắp
choáng váng ngất lịm làm cho Thải Nguyệt và Bạch Linh đồng thanh kêu:
“Tiểu chủ, tiểu chủ…” Mi Trang run rẩy nói với Huyền Lăng: “Hoàng
Thượng… Cô ta! Cô ta! Kẻ tiện tì này đang vu tội cho thần thiếp!”
Mọi người nghe Phục Linh nói đều đưa mắt nhìn nhau. Tôi sợ đến nỗi
nói không ra lời, việc này phát sinh đột ngột, cả người tôi chợt lạnh
run lên mà không hiểu vì sao.
Huyền Lăng nghe vậy cũng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Phục Linh,
thấy cô ta đầu cũng không dám nâng lên, mới lớn tiếng ra lệnh: “Thẩm
Dung hoa bị chấn động, đi mời thái y tới.” Mi Trang nghe xong hơi hơi
nhẹ nhàng thở ra và tiếp lời: “Mận công công đi thỉnh Lưu thái y thường
ngày hộ thai đến cho ta. Không biết tối nay hắn có trực không?”
Lý Trưởng đáp lại một tiếng “Vâng ạ” rồi lại nói: “Đêm nay Lưu thái y không trực.”
Huyền Lăng gạt đi: “Không trực cũng không sao. Vậy mời Đề Điểm Chương Di của thái y viện đến.”
Mi Trang nói: “Bình thường thai khí của thần thiếp vẫn đều là do Lưu thái y…”
“Không sao. Đều là thái y cả thôi.”
Tôi nghe được chàng nói như vậy thì đã biết là chàng muốn mời thái y
khác đến kiểm chứng thật giả. Không biết vì sao, trên người tôi bỗng
nhiên cảm thấy lạnh toát, loãng dưới ánh trăng, sắc mặt Mi Trang trắng
như tờ giấy.
※※※※※
Thái y đến rất nhanh. Mi Trang ngồi nghiêng ở trên ghế dựa cho hắn
bắt mạch. Chương Di nghiêng đầu trầm ngâm đáp mạch hồi lâu, môi càng mím chặt, chòm râu dê hơi hơi run lên, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Hoàng hậu thấy thế vội hỏi: “Chương thái y. Rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ đã kinh động đến thai khí?”
Chương thái y cuống quít quỳ xuống nói: “Hoàng thượng và hoàng hậu
thứ tội.” Nói xong dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán, lắp bắp trả lời: “Vi thần vô năng. Dung hoa tiểu chủ ,tiểu chủ, tiểu chủ….”Hắn nói liên
tiếp ba lần chữ ‘Tiểu chủ…’ mới phun ra được nửa câu sau: “… không hề có thai!”
Một câu nói ra, bốn bề đều kinh động.
Trong lòng tôi đột nhiên lạnh toát, chỉ thấy Mi Trang cả kinh, một
tay ôm vào bụng dưới một tay chỉ hướng Chương Di lạnh lùng nói: “Ngươi
nói bậy! Hài tử khỏe mạnh như thế này mà ngươi bảo ta không có thai là
sao?”
Tôi chặn kéo lấy Mi Trang trấn tĩnh tỷ ấy: “Tỷ tỷ đợi một chút, đừng sốt ruột, có thể là thái y chẩn đoán lầm cũng không chừng.”
Chương Di dập đầu thoái thác: “Vi thần không phải là thần y. Để cẩn
thận hơn, xin hoàng thượng hãy cho thỉnh Giang Mục Dương Giang thái y
đến để thẩm định cùng vi thần. Chỉ là Giang thái y hiện giờ đang có đại
tang…”
Sắc mặt Huyền Lăng gượng gạo như sắt, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Mời hắn tới.”
Mọi người thấy vậy biết là chàng đang nổi giận nên cũng không dám ra. Trong điện yên tĩnh vô thanh, không khí như bị cô đọng tựa hồ muốn tan
cũng không được. Mi Trang có thai, luôn luôn được dâng tặng hậu đãi
nhất. Mâm vàng dùng để đựng băng lạnh cũng được chạm trổ tỉ mỉ, khắc
thành đồ án cát tường như ý. Khối băng dần dần hòa tan, giữ được những
hình vẽ tinh điêu này mờ nhạt, chỉ còn lại mấy khối hình sao thật trong
suốt, nhỏ nước một dãy trượt xuống, rơi vào giữa bàn, gió mát một giọt
giòn vang. Cả Ngọc Nhuận đường vì vậy râm mát không thể tả.
※※※※※
Mi Trang thấy Giang Mục Dương tiến vào, sắc mặt hơi dịu lại. Giang Mục Dương cũng khẽ gật đầu.
Giang Mục Dương bắt mạch xong liền nói: “Tiểu chủ cũng không hề có
thai, không biết vị thái y nào khám chữa bệnh mà lại nói là có.”
Mi Trang vốn trên mặt đã có chút huyết sắc, nghe hắn tuyên bố như
vậy, thoáng chốc thân thể mềm nhũn cơ hồ muốn tê liệt ở trên ghế dựa,
thuận đà ngã xuống đất cúi đầu mà quỳ.
Việc đã đến nước này, rõ ràng là Mi Trang không mang thai, chỉ là
không biết việc này là do chính tỷ ấy trù tính hay bị người khác hãm
hại. Tôi biết, Mi Trang rất muốn có con, chẳng lẽ tỷ ấy lại vì muốn được sủng ái mà lại nghĩ ra hạ sách này. Nếu như quả thật là thế, tôi đau
lòng không thôi, Mi Trang à Mi Trang, tỷ tỷ không phải là dạng người hồ
đồ này mà!
Nô tì hầu cận của Mi Trang- Thải Nguyệt- vội la lên: “Không đúng. Rõ
ràng tiểu thư không có kinh nguyệt, lại luôn ở trong tình trạng nôn mửa
mà không phải là mang thai sao?!”
Giang Mục Dương hơi nhíu mày, thần sắc trấn định nói: “Thật sao? Đúng là vi thần ngu dốt, tiểu chủ mấy ngày trước đã có kinh nguyệt, chỉ là
kinh nguyệt có dấu hiệu đến trễ thôi. Chắc là do dùng thuốc mà ra.” Dứt
lời lại khai: “Hơn một tháng trước, Dung hoa tiểu chủ từng nói với vi
thần là muốn có phương thuốc làm chậm kinh nguyệt, nói là kinh nguyệt
đến hàng tháng thì không dễ có thai. Tuy vi thần là không ổn nhưng tiểu
chủ luôn miệng nói là phải nghĩ cho hậu duệ của hoàng gia nên thần đành
phải cấp đơn thuốc đó cho tiểu chủ. Nhưng tại sao tiểu chủ lại nôn mửa
thì thần cũng không thể biết được.” Ngụ ý của hắn là ám chỉ Mi Trang giả bộ có thai.
Mi Trang vừa sợ vừa giận, lại bất chấp rụt rè, khóc lóc kể lể với
Huyền Lăng: “Thần thiếp quả thật đã từng lén xin Giang thái y một đơn
thuốc, nhưng đây là phương thuốc trợ giúp mang thai chứ không phải là để làm chậm kinh nguyệt. Thần thiếp thật sự bị oan.”
Mặt Huyền Lăng không chút thay đổi, chỉ nhìn tỷ ấy hỏi: “Đơn thuốc ở đâu? Giấy trắng mực đen đối chiếu là có thể rõ ràng.”
Mi Trang ra lệnh cho Bạch Linh: “Vào tẩm điện lấy đơn thuốc nằm ở tầng dưới cùng trong tráp hòm trên bàn trang điểm cho ta.”
Rồi nói với Huyền Lăng: “Thần thiếp biết việc trao đổi riêng là phạm cung quy. Xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Hoa phi rất không tán thành, uống một miệng trà chậm rãi nói: “Cũng
đúng. Tội trao đổi riêng tư mà so với việc giả vờ có thai để tranh sủng
thì nhẹ hơn nhiều.”
Mi Trang quỳ trên mặt đất mà không dám cãi cọ, đành phải tạm thời nén giận.
Một lát sau, Bạch Linh vội vàng trở về cùng vẻ kinh hoàng khó có thể
che giấu, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, không có!” Cả hộp nữ trang được lôi ra.
Cơ thể Mi Trang bắt đầu run rẩy, cướp lấy hộp. Tỷ ấy run tay mở hộp
trang sức châu báu lại bất cẩn làm rơi, khiến cho nào là ngọc sáng trong trong hộp đều rơi vương vãi đầy trên mặt đất, có nhìn vào đó cũng không mở mắt ra được vì lóa mắt. Mi Trang hoảng sợ vạn phần, tay chân luống
cuống lật đi lật lại nhưng chẳng thấy có trang giấy nào ở đó.
Trên trán Huyền Lăng nổi gân xanh, môi gắt gao nhấp thành một đường,
quát: “Đừng tìm nữa!” Xong chàng không thèm quay đầu lại mà ra lệnh cho
Lý Trường: “Đem Lưu Bổn tới gặp trẫm. Nếu hắn dám phản kháng đến trễ thì lập tức trói lại lôi tới!”
Lý Trưởng ở một bên sớm đã đổ mồ hôi lạnh, nói khẽ: “Lúc nãy nô tài
đi Mời Giang thái y vì thuận đường nên sai người đi mời cả Lưu thái y,
nhưng nhà Lưu thái y đã người không gác trống rồi.”
Huyền Lăng giận dữ: “Được lắm! Hay cho câu người không gác trống” Rồi lại quay đầu hỏi Mi Trang: “Hắn là đồng hương của ngươi có phải không?! Hắn là người do ngươi tiến cử cho phụng dưỡng long thai có phải hay
không?!”
Mi Trang chưa từng thấy Huyền Lăng lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm
nghị như vậy nên sợ tới mức toàn thân run rẩy, nói cũng nói không nên
lời.
Tôi khẽ khép hờ hai con mắt, đáy lòng thở dài một tiếng, Mi Trang là bị người hãm hại!
Nếu cái khác thì không nói chứ phương thuốc này tôi đã xem qua. Không nói đến phương thuốc này có tác dụng làm chậm kinh nguyệt, đích thực là có hỗ trợ mang thai. Hiện giờ không cánh mà bay chỉ có thể để cho tôi
biết Mi Trang là vô tội. Thêm nữa, đúng lúc này Lưu Bổn cũng không thấy
đâu. Văn văn kiện kiện đều đã chỉ hướng Mi Trang.
Ngoài tỷ ấy ra thì chỉ có một mình tôi đã từng xem qua toa thuốc kia.
Tôi vừa gập đầu gối muốn quỳ xuống thay Mi Trang cầu xin. Hiện tại
chỉ có tôi là người duy nhất đã thấy qua đơn thuốc kia, mới có thể chứng minh Mi Trang là bị người hãm hại, tỷ ấy là trong sạch.
Tôi cùng với Mi Trang sóng vai nhau quỳ, mới vừa mở miệng: “Hoàng
Thượng…” Huyền Lăng nhìn về phía tôi, khẩu khí lạnh lẽo như băng tuyết:
“Ai dám cầu tình, coi như là đồng lõa.”
Mi Trang trước được sủng ái đã khiến mọi người không vừa mắt, thấy tỷ ấy gặp chuyện không may thì vui sướng còn chưa kịp, hiện tại Huyền Lăng nói lời này, càng không ai muốn cầu xin giúp tỷ ấy. Tôi thấy mắt tỷ ấy
đầy vẻ thê lương, không kiềm chế được nữa, vừa muốn thanh minh thì tay
đã bị tay áo rộng thùng thình của Mi Trang che khuất. Bàn tay băng lãnh
trắng mịn của tỷ ấy ngăn lại tay của tôi. Tôi biết tỷ ấy không muốn tôi
giải quyết. Vả lại sẽ liên lụy chính mình, lúc ấy thì đến cơ hội cứu đỡ
cho tỷ ấy cũng sẽ chẳng còn.
Tần Phương nghi lườm tôi một cái nói: “Hoàng Thượng. Chân tiệp dư từ
xưa đã cùng Thẩm Dung hoa thân thiết, không biết chuyện tình hôm nay…”
Huyền Lăng hét to một tiếng, trợn mắt nhìn cô ta: “Câm mồm!” Tần phương nghi lập tức sợ tới mức không dám nói gì nữa.
Đúng là ngu xuẩn. Trong tình huống này lại còn muốn bỏ đá xuống
giếng, chỉ biết thêm dầu vào lửa để cho Huyền Lăng giận lây sang cả cô
ta.
Mọi người thấy thế cuống quít đồng loạt quỳ xuống xin Huyền Lăng bớt giận.
Chỉ thấy chàng hít thở chậm rãi, ánh mắt dừng lại trên người Mi
Trang. Đành phải nghiêng đầu nhìn lại, trong điện sáng ngời như ban
ngày, trên búi tóc Mi Trang là cây trâm chi vàng ròng như ý thái hậu ban tặng kia, khi ánh sáng chiếu vào lại càng chói mắt sáng lạn.
Không kịp để cho Mi Trang tháo bỏ trâm để thỉnh tội, Huyền Lăng đã
đích thân gạt xuống cây trâm vàng ròng như ý ném trên mặt đất, cây trâm
rơi ở trên mặt đất lót gạch vàng tạo nên tiếng leng keng dưới ánh nến
còn lóe ra trong veo mà lạnh lùng chói mắt quang mang. Huyền Lăng quát:
“Đã lừa gạt trẫm cùng thái hậu mà ngươi còn dám huênh hoang mang theo
này cây trâm này sao!” Lần này sức cực nhanh, Mi Trang né tránh không
kịp, cũng không dám né tránh, búi tóc xổ ra, tóc đen tán loạn như cỏ
bay, nổi bật trên gương mặt trắng như tuyết mà cứng còng như gỗ của tỷ
ấy.
Hoàng hậu cực lực khuyên giải: “Hoàng Thượng muốn trách móc Thẩm Dung hoa, thần thiếp cũng không dám can, nhưng xin Hoàng Thượng bảo trọng
long thể, điều đó quan trọng hơn.”
Huyền Lăng yên hít một hơi thật sâu để dịu đi một chút, nói với Mi
Trang: “Trẫm luôn coi trọng ngươi, ai ngờ ngươi lại không chịu an phận,
giả bộ có thai để tranh sủng, thật làm trẫm thất vọng tột cùng.”
Mi Trang cũng không dám thanh minh, chỉ chảy nước mắt lặp lại dập đầu mà nói: “Oan cho thần thiếp” .
Tôi không thể kiềm được, bị oan là chuyện nhỏ, sợ nhất là Huyền Lăng
dưới cơn giận dữ mà ban tội chết cho Mi Trang. Không! Tôi không thể trơ
mắt xem Mi Trang gặp chuyện không hay.
Tôi chắn trước người Mi Trang, rơi lệ khóc nói: “Hoàng Thượng không
cho thần thiếp cầu xin hộ tỷ tỷ, thần thiếp cũng không dám nghịch ý
người. Chỉ là xin Hoàng Thượng hãy suy nghĩ kĩ, Thẩm Dung hoa cho dù có
sai lầm lớn nhưng vẫn xin Hoàng Thượng niệm tình ngày xưa tỷ tỷ tận tâm
săn sóc Hoàng Thượng. Thần thiếp ngày đó cùng Dung hoa tỷ tỷ tiến cung,
tính tình Dung hoa thế nào thần thiếp hiểu rất rõ ràng. Cho dù Dung hoa
hôm nay có quá cũng xin Hoàng Thượng cho Dung hoa cơ hội hối cải để làm
lại từ đầu. Huống chi trước mắt Thẩm Dung hoa tuy đã khiến Hoàng Thượng
tức giận, nhưng nếu có một ngày Hoàng Thượng nhớ đến đã ưu đãi Dung hoa, lúc đó lại khó còn có thể gặp lại ngọc quý thì Hoàng Thượng làm sao mà
chịu nổi!” Dứt lời, trán tôi đã dính trên nền gạch lạnh lẽo, không dám
ngẩng đầu lên.
Hoàng hậu cũng thổn thức nói: “Chân tiệp dư nói cũng có lý. Thẩm Dung hoa hôm nay cũng chỉ vì quá muốn có con nối dòng thôi, mong Hoàng
Thượng niệm tình.”
Không biết có phải tôi cvà hoàng hậu nói đã tác động đến Huyền Lăng
hay không mà chàng yên lặng, một lúc lâu sau mới hạ lệnh: “Trầm thị, lời nói và việc làm vô phép, giáng xuống làm Thường tại, giam cầm tại Ngọc
Nhuận đường, trẫm lệnh không cho bất cứ kẻ nào được tới thăm hỏi.”
Tôi thở ra một hơi. Không tệ, chỉ cần giữ được tính mạng, nhất định sẽ có ngày trở mình.
Lý Trưởng thăm dò hỏi: ” XinHoàng Thượng cho nô tài biết, Lưu Bổn và cung nữ tên Phục Linh kia…”
“Bắt sống Lưu Bổn để làm bằng chứng. Còn cung nữ kia…” Ánh mắt của chàng lạnh đến rùng mình, tóe ra một chữ: “Giết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...