Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Khói
mờ bến liễu ao xưa cũ[9]

[9]
Trích Lâm giang tiên - Thiển thiển dư hàn xuân bán của Án Kỷ Đạo. Nguyên văn
Hán Việt: Yên mê liễu ngạn cựu trì đường - ND.

Hoàng hậu hiện giờ đã bị cấm túc, chẳng
khác nào phải vào ở trong lãnh cung. Tuy chiếu chỉ phế hậu chưa được ban xuống
nhưng Thái hậu chẳng còn sống được bao lâu nữa, ai ai cũng biết là một khi
không còn chỗ dựa thì Hoàng hậu sẽ lập tức bị phế ngôi và đuổi ra khỏi Tử Áo
Thành. Ngôi hậu ở trung cung lay động, các phi tần tức thì sục sôi, tuy bề ngoài
chưa ai có hành động gì rõ rệt nhưng những chuyện cũ từ hồi Long Khánh Đế phế
hậu được lan truyền ngày càng rộng rãi, tình hình thực là sôi nổi, náo nhiệt vô
cùng.

Hôm nay Đức phi tới cung của tôi ngồi chơi,
vừa nhìn Quý phi điều chỉnh dây của cây đàn tì bà Thiêu Tào vừa ung dung nói:
“Mấy ngày nay, mọi người trong cung thường xuyên nói lại chuyện cũ, chẳng hạn
như năm xưa tiên đế độc sủng Thư Quý phi, ghẻ lạnh hậu cung, phế hậu Hạ thị vì
ghen ghét mà sinh hận, bỏ Hạc Đỉnh Hồng vào trong nước táo đỏ mà Thư Quý phi
hay uống thường ngày, sau khi sự việc bại lộ, nhờ được Chiêu Hiến Thái hậu che
chở nên mới không sao. Về sau phế hậu lại nảy ra ý đồ mưu hại đương kim Hoàng
thượng và lục Vương gia khi đó còn ít tuổi, cố tình nhân lúc Hoàng thượng dẫn
lục Vương gia ra ngoài chơi sai người động chân động tay vào tảng đá mà họ hay
leo trèo, định mượn tay Hoàng thượng để khiến lục Vương gia bị ngã chết, từ đó
một mũi tên bắn trúng hai con chim. Tiên đế không sao nhẫn nhịn được nữa, bất
chấp ơn dưỡng dục của Chiêu Hiến Thái hậu, cuối cùng vẫn phế bỏ Hạ thị, đuổi bà
ta ra khỏi Tử Áo Thành. Ba tháng sau, phế hậu vì căm phẫn, u buồn quá độ mà
nhảy xuống giếng tự vẫn.” Đức phi cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng mân mê chiếc
hộ giáp làm bằng ngọc lưu ly trong suốt. “Kỳ thực, xét về sự tàn độc thì phế
hậu làm sao so được với Chu Nghi Tu. Bây giờ Thái hậu còn có thể bảo vệ cho
nàng ta, nhưng chờ khi Thái hậu qua đời rồi, ngôi hậu ấy của nàng ta ắt không
cách nào giữ được.”

Đoan Quý phi ôm đàn tì bà ngồi bên cạnh đài
sen, ngón tay chậm rãi chỉnh dây đàn, những tiếng nhạc rời rạc thỉnh thoảng lại
vang lên. Nghe Đức phi nói xong, nàng ta chẳng buồn ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn
giữ nguyên vẻ điềm đạm. “Ngôi hậu yên ổn thì thôi không nói, nhưng một khi
Hoàng hậu bị phế, hậu cung ắt sẽ đại loạn. Muội cứ nhìn tình hình trước mắt thì
rõ, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đã có biết bao nhiêu người đang ngầm mưu
tính rồi.”

Đức phi cười tủm tỉm, nói: “Quý phi tỷ tỷ
quả là có cái nhìn khoáng đạt nhất. Muội thì cũng thế, chẳng muốn dấn thân vào
vũng nước đục ấy làm gì. Cứ như muội thấy, trong chốn hậu cung này, làm gì có
ai có tư cách làm hoàng hậu hơn Thục phi.”

Đoan Quý phi lúc này đã chỉnh xong dây đàn,
trầm ngâm nói: “Chúng ta tất nhiên đều mong hậu cung yên bình, nhưng một khi
nội loạn nổi lên, chúng ta dù muốn yên phận giữ mình cũng chẳng được.” Dứt lời,
nàng ta đưa mắt nhìn tôi, khẽ thở dài, than: “Chính bởi vì Thục phi có tư cách
làm hoàng hậu nhất, do đó mới lại càng dễ bị người ta nhắm vào.”

Đức phi hiểu ý của nàng ta, bèn tiếp lời:
“Đúng là có người đã đắc chí quá mức rồi. Tối qua Anh Quý tần đã bị người ở Yến
Hy điện trách cứ một phen đấy. Anh Quý tần vừa mới sinh được Hoài Thục Công
chúa, Hoàng thượng trong cơn cao hứng sủng hạnh nàng ta nhiều một chút cũng là
lẽ thường. Có lẽ vì Anh Quý tần từng đi thăm Trinh Phi mấy bận, lại chia sẻ bớt
sự sủng ái mà Hoàng thượng dành cho nàng ta, do đó nàng ta mới không thoải
mái.”

Đoan Quý phi đưa mắt nhìn về phía chân

trời, hờ hững nói: “Con người ta một khi có quyền thế thì thường đắc ý, mà một
khi đắc ý rồi thì sẽ kiêu ngạo, sau đó rất dễ mất chừng mực.”

Tôi và Quý phi đưa mắt nhìn nhau. “Đang lúc
sóng gió sôi trào, nàng ta khó tránh khỏi có hơi nóng nảy.”

Đức phi mân mê một bông hoa làm bằng hồng
ngọc trong tay, khẽ cười, nói: “Ấy vậy mà Hoàng thượng lại không hề tức giận,
chỉ an ủi Anh Quý tần mấy câu mà thôi.”

Tôi cười nhạt vẻ hờ hững. “Hoàng thượng của
chúng ta là người như thế nào chứ, dù có tức giận cũng chưa chắc đã nói ra
ngay, hơn nữa thường ngày ngài vốn thích vị biểu muội kia nhất cơ mà.”

Đoan Quý phi đưa tay với lấy một chiếc quạt
tròn mà nhẹ nhàng phe phẩy, để lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần cùng với chiếc
vòng vàng bóng bẩy bên trên. “Anh Quý tần xuất thân thấp kém, Hồ Uẩn Dung thì
ngược lại, Hoàng thượng an ủi mấy câu như thế là có ý gì, chẳng lẽ muội còn
chưa nhìn ra hay sao?”

Đức phi không kìm được bật cười khúc khích,
nói: “Không phải là muội không nhìn ra, muội chỉ sợ người đó sốt sắng với ngôi
hậu quá nên không nhìn ra thôi.”

Tôi vốc một vốc nước trong dưới đài sen
lên, nhẹ nhàng cất tiếng: “Gần đây trong cung xuất hiện rất nhiều lời đồn,
không chỉ có việc tiên đế phế hậu, ngay cả chuyện khi xưa muội rời cung tu hành
cũng bị người ta đem ra nói rất nhiều.”

Huyệt thái dương của tôi vốn đã rấm rứt
đau, lúc này lại càng nảy lên liên hồi, dường như có thứ gì đó muốn tràn ra
ngoài vậy. Bất kể bây giờ Huyền Lăng sủng ái tôi đến thế nào thì việc tôi phải
xuất gia tu hành khi xưa cũng là một sự thực không thể thay đổi, dù Huyền Lăng
đã gạt bỏ chuyện cũ và còn cố gắng bù đắp cho tôi rất nhiều, thế nhưng ý chỉ mà
năm xưa y từng tự tay ban xuống nay đang bị người ta lôi ra làm đề tài bàn tán.
Sau khi Hoàng hậu bị cấm túc, lục cung vô chủ, tuy về danh nghĩa tôi là người
chấp chưởng hậu cung, nhưng trong cung không chỉ có mình tôi là có tư cách ngồi
lên ngôi hậu. Trong suy nghĩ của những con người đó, tôi nào có khác cái đinh
trong mắt, cái gai trong thịt đâu.

Đức phi lặng im một lát rồi nói: “Trong
cung có ngày nào mà không có tin đồn đâu, muội muội không cần để bụng làm gì.”

Đoan Quý phi vừa gảy đàn vừa chậm rãi nói:
“Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi. Ta đã nghe thấy những lời bàn tán bên ngoài
rồi, có người nói là muội không thích hợp nuôi dưỡng Hoàng tử, nên giao tứ điện
hạ cho người khác nuôi.”

Trái tim tôi bất giác co thắt lại, Đức phi
lộ vẻ cảnh giác, hỏi: “Là ai mà lại nói ra những lời như thế?”

Quý phi trả lời ngắn gọn: “Không có Hoàng
tử mà ngồi lên ngôi hậu, người khác sẽ không bao giờ chịu phục đâu.”

“Kỳ thực chỉ cần thánh chỉ được ban ra,
phục hay không phục thì cũng đâu có gì khác biệt!”

Quý phi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúi
đầu gảy đàn. Buổi chiều tĩnh lặng trầm buồn cứ thế trôi qua giữa những tiếng
đàn du dương vương vất.

Trong thời gian này, những tin đồn về việc
tôi xuất cung tu hành ngày một xôn xao, đã thế còn càng lúc càng quá quắt. Ban

đầu người ta chỉ nói là tôi tính tình cao ngạo, càn rỡ trước mặt thánh giá nên
bị đuổi khỏi cung, rồi dần dần họ lại nói hồi đó tôi rời cung là vì đã hại chết
Hoa Phi, ép Tần Phương nghi phát điên, có kẻ xấu xa hơn còn bàn tán về việc sau
khi tôi rời cung đã sử dụng những thủ đoạn đê hèn hạ đẳng để cám dỗ Hoàng
thượng... Vì có chuyện Ly Phi dùng dược vật với Huyền Lăng, thế là rất nhiều
chuyện vốn chẳng liên quan cũng được đổ lên đầu tôi, chẳng hạn như tôi dùng ngũ
thạch tán để giành lấy ân sủng, thậm chí còn có người nói là tôi đã đặc biệt an
bài Phó Như Kim có dung mạo giống tôi vào cung.

Thường ngày luôn có những tin đồn bậy bạ
lọt vào tai tôi, tôi nghe xong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười rồi không để ý đến
nữa, vẫn chuyên tâm xử lý mọi việc trong cung, ngày đêm bận rộn, không có lúc
nào ngơi.

Sau mấy ngày liền lao lực, sáng sớm hôm ấy,
khi đang ngồi trang điểm, tôi không kìm được khẽ ho mấy tiếng. Bản thân tôi
chẳng mấy để tâm nhưng Huyền Lăng thì lại tỏ ra sốt sắng, cầm một chiếc áo tới
khoác cho tôi. Tôi nhìn vào trong gương, thấy khí sắc của mình không được tốt
lắm, bèn bôi thêm một lớp phấn, khẽ cười gượng gạo. “Thần thiếp cứ nghĩ là mình
còn trẻ, hóa ra sức chịu đựng lại kém đến mức này, mới mỏi mệt một chút thôi là
mặt mũi đã trở nên phờ phạc.”

Huyền Lăng đích thân rót trà đưa cho tôi,
lại tiện tay bỏ vào trong đó mấy bông cúc hàng bạch có công hiệu thanh nhiệt
giải độc. Thấy tôi đã uống được mấy ngụm, y lại mở hộp son hoa nhài ra giúp tôi
thoa lên hai bờ má. Giữa làn hương thơm vương vất, y dịu dàng nói: “Nàng tiều
tụy như thế đâu phải vì mỏi mệt, rõ ràng là vì phiền muộn quá mức mà.”

Tôi cố tình né tránh ánh mắt y. “Thần thiếp
được Hoàng thượng thương yêu, có lý đâu mà lại phiền muộn chứ?”

“Những lời đồn bậy bạ đang xôn xao ầm ĩ cả
lên ở bên ngoài, đừng nói là nàng ngày ngày ở trong hậu cung, ngay đến trẫm ở
tiền triều cũng có nghe nói. Hôm qua trẫm thấy nàng trằn trọc cả đêm không ngủ
được, nhất định là phiền muộn vì chuyện này rồi.” Hơi dừng một chút, y đưa tay
khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của tôi. “Mấy lời đó thực là quá quắt, họ không chỉ
vu cho nàng tội mưu hại Hoa Phi và Tần Phương nghi, còn tính cả việc của Như
Kim và An thị lên đầu nàng nữa.” Trong giọng nói của y thấp thoáng lộ ra mấy
tia giận dữ. “Trẫm sớm đã nói là không cho phép nhắc lại chuyện nàng rời cung
tu hành, thế mà bọn họ còn dám bàn tán, xem ra bọn họ giờ đang rảnh rỗi quá
rồi.”

Tôi tựa người vào lồng ngực y, cười gượng,
nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, thần thiếp chẳng cần biện bạch làm gì, hơn
nữa dù thần thiếp có biện bạch thì cũng chẳng ích gì đâu.” Tôi tỏ vẻ dịu dàng
rất mực. “Thần thiếp chỉ có chút sợ hãi thôi, Hàm Nhi và Nhuận Nhi đã sắp hiểu
chuyện rồi, nếu những lời này lọt vào tai bọn nó, thần thiếp là người làm mẹ
thực không biết nên xử trí thế nào.”

Huyền Lăng ôn tồn an ủi tôi: “Trẫm biết là
nàng khó xử, lại không mong trẫm vì nàng mà phải phiền não nên mới âm thầm chịu
đựng. Nàng yên tâm, chuyện này trẫm sẽ giải quyết giúp nàng.”

Tôi khẽ cười một tiếng, cất giọng áy náy
nói: “Rốt cuộc thần thiếp vẫn khiến Hoàng thượng phải phiền lòng.”

Thế rồi hôm ấy Huyền Lăng cho tan buổi chầu
thật sớm rồi quay lại ngồi với tôi, chờ các phi tần tới Nhu Nghi điện thỉnh an.
Vì thời gian qua việc triều chính bận rộn, mọi người đã hơn nửa tháng không gặp

Huyền Lăng rồi, hôm nay thấy y ở đây thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lại thấy
Huyền Lăng đang đặt Dư Hàm và Dư Nhuận trên đùi mà vui đùa thì tươi cười đi tới
góp vui. Huyền Lăng không tỏ ra khó chịu chút nào, tươi cười đối đáp với tất cả
mọi người, lại hỏi han các phi tần về việc ăn ở nghỉ ngơi, nào thì khi trời
lạnh có ai bị ho không, khi trời nóng nhớ phải ăn đồ hạ nhiệt, lúc nào trái gió
trở trời nhớ mặc thêm áo ấm... Tôi ngồi đó mỉm cười trò chuyện với Quý phi, bên
tai không ngừng vọng lại những lời ôn tồn của y, trong lòng bất giác thầm cảm
thán rằng khi y chịu dụng tâm thì quả là chu đáo ân cần, khiến các nữ tử đều vì
y mà cảm thấy hạnh phúc.

Đợi khi mọi người đều đã tới đủ, y lại càng
tỏ ra ôn hòa, nhã nhặn hơn. “Sáng nay thức giấc, nghe thấy Thục phi ho mấy
tiếng, lòng trẫm thực chẳng yên chút nào. Thục phi xưa nay vẫn phải bận rộn xử
lý những việc vụn vặt trong cung, vô cùng mỏi mệt, nếu các phi tần ngồi đây
không thể giúp nàng ấy mà còn làm nàng ấy thêm phiền não, như thế trẫm sẽ lại
càng không yên tâm. Bây giờ tam Hoàng tử và tứ Hoàng tử đều sắp lớn rồi, chớ
nên để chúng nghe thấy những lời bàn tán của người khác về mẹ mình. Đôi tai của
trẻ con vốn sạch sẽ, không nên nghe những lời đó, mà trẫm cũng không cho phép
chúng nghe thấy những lời đó. Nói ra thì các ái phi của trẫm đều xuất thân danh
môn, thông thuộc lễ nghi, chắc hẳn sẽ không bao giờ nói ra những lời ô uế bẩn
thỉu ấy đâu. Đúng vậy không?”

Y vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm, bên khóe
miệng thấp thoáng nụ cười, thế nhưng đôi mắt lại lạnh tựa băng sương, thật
khiến người ta nhìn mà run sợ. Tất thảy mọi người thấy thế đều vội vàng vâng
dạ, trong lòng thầm suy nghĩ xem thâm ý trong những lời ấy là gì. Y lại đưa mắt
nhìn quanh một lượt, hơi cau mày lại, hỏi: “Sao Uẩn Dung còn chưa tới?”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời
chẳng ai dám trả lời. Tôi mỉm cười ngồi đó, làm bộ như không nghe thấy, bên tai
thì vẫn vang vọng những lời của Cận Tịch đêm qua: “Chu thị bị cấm túc, hậu cung
bây giờ vô chủ, chỉ e một phen ác chiến chẳng bao lâu nữa sẽ nổi lên, nương
nương nhất định phải cẩn thận. Nương nương cố nhiên là một trong tứ phi, sinh
được một hoàng tử và hai công chúa, còn được Hoàng thượng sủng ái rất mực, thế
nhưng trong cung không phải chỉ có mình nương nương có tư cách ngồi lên ngôi
hậu. Quý phi và Đức phi vào cung đã lâu, đều có tư cách này, mà Trinh Phi sinh
được nhị điện hạ cũng không thể xem nhẹ. Có điều mấy vị này đều không thể so
được với người kia...” Nàng ta dõi mắt nhìn về hướng Yến Hy điện. “Nàng ta là
họ hàng gần với Thái hậu, xuất thân vốn đã cao quý rồi... Nương nương chắc vẫn
còn nhớ lời đồn về xuất thân của nàng ta, rõ ràng là phỏng theo câu chuyện của
Câu Dặc phu nhân, khi ra đời tay đã cầm miếng ngọc bích “vạn thế vĩnh xương”.
Chỉ e ngay từ trước khi vào cung, nàng ta đã có cái ý tranh đoạt ngôi hậu.”

Đúng thế, nàng ta tay cầm miếng ngọc bích
“vạn thế vĩnh xương” ra đời cơ mà, việc gì phải hạ mình trước tôi. Hơn nữa, bấy
lâu nay nàng ta vẫn luôn tự thị là mình xuất thân tôn quý.

Diệp Lan Y phe phẩy chiếc quạt tròn trong
tay, đưa mắt nhìn những đám mây trôi lững lờ bên ngoài cửa sổ. “Trang Mẫn Phu
nhân thân phận tôn quý, tất nhiên không cần theo mọi người tới đây để mà hạ
thấp thân phận rồi.”

Huyền Lăng không đổi sắc mặt, chỉ quay qua
nhìn Đoan Quý phi. “Trẫm nhớ Nguyệt Tân là con gái của Hổ Bôn tướng quân. Thái
Tổ khai quốc vì muốn báo đáp ơn tắm máu sa trường của nhà họ Tề mà đã đặc biệt
cho đặt tranh của tổ phụ nàng ở Vũ Anh các.”

Đoan Quý phi vén áo đứng dậy, nghiêm túc
nói: “Thần thiếp tuy là con nhà tướng nhưng cũng biết quy củ. Ngôi vị của thần
thiếp đúng là ở trước Thục phi, song Thục phi nắm quyền quản lý hậu cung, thần
thiếp không phải chỉ tôn trọng Thục phi thôi mà còn xem trọng quy củ của nơi
cung cấm nữa.”

Huyền Lăng khẽ gật đầu, lại mỉm cười hờ
hững. “Xem ra vị biểu muội này của trẫm đúng là tùy tiện buông thả đến đáng
yêu.”

Sau chuyện này, những lời đồn thổi trong
cung tức thì bay biến, các phi tần khi gặp nhau cũng đều tỏ ra khiêm nhường,
cẩn trọng hơn. Mọi người đều vì những lời của Huyền Lăng hôm đó mà sinh ra mấy
phần kính nhi viễn chi với nàng ta, nhưng tôi khi gặp gỡ Hồ Uẩn Dung thì vẫn tỏ
ra rất mực khiêm nhường, ngay cả khi đi hầu hạ Thái hậu đang trong cơn bệnh thì

cũng là nàng ta ngồi ở ghế trên chỉ huy mọi người, còn tôi thì chỉ ngồi ở ghế
dưới rót trà đưa thuốc cho Thái hậu. Tất nhiên, Thái hậu lúc này đang ốm mê mệt
nên chẳng biết gì, nhưng các cung nhân thì lại xì xào bàn tán: “Khi Thục phi và
Trang Mẫn Phu nhân ở riêng với nhau, hóa ra Phu nhân lại ngồi ở ghế trên, còn
Thục phi thì giống như một cung tần bình thường. Đương nhiên, khí độ của Trang
Mẫn Phu nhân đúng là cao quý hơn thật, có lẽ là bởi nàng ta có xuất thân quý
tộc nên mới như thế.”

Đối với những lời đánh giá của Huyền Lăng
về mình hôm đó, Hồ Uẩn Dung chẳng qua chỉ cười nhạt cho qua, khi cùng hầu hạ
Thái hậu với tôi còn cười giả lả, nói: “Vốn là ta không phải, thế mà biểu ca
còn nói là ta “đáng yêu”, thành ra khiến ta chẳng tiện đi gặp Thục phi chút
nào.”

Tôi mỉm cười, nói: “Có gì đâu, Hoàng thượng
thương yêu muội muội cũng là lẽ thường thôi mà. Muội muội vốn đã đáng yêu rồi,
ta thực không đành lòng để muội muội bị câu thúc bởi mấy thứ quy củ kia đâu.”

Nàng ta cười tươi rạng rỡ, chiếc bộ dao làm
bằng vàng ròng hình phượng hoàng trên đầu không ngớt đung đưa. “Vì ngọc thể của
Thái hậu mà ta nôn nóng đến nỗi mấy đêm liền không ngủ được, mãi khi trời sáng
mới có thể chợp mắt một chút, thành ra khó mà đi thỉnh an sớm được, mong Thục
phi đừng trách.” Rồi nàng ta lại che miệng cười, nói: “Huống chi biểu ca còn
nói là ta “tùy tiện buông thả đến đáng yêu”, ta thực không dám không vâng theo
thánh chỉ.”

Tất cả kỳ thực chỉ là những lời nói đùa mà
thôi, chờ khi các phi tần khác tới hầu hạ thì nàng ta lập tức trở lại là vị
Trang Mẫn Phu nhân tôn quý kiêu sa như trước.

Hoa Nghi nghe thấy mấy lời đó thì tức giận
vô cùng, lén than trách với tôi: “Cho dù Hoàng thượng có nói là nàng ta đáng
yêu, nhưng chẳng lẽ tùy tiện buông thả không phải là lời chỉ trích ư? Sao nàng
ta còn cười được chứ?”

Tôi bật cười, nói: “Tại sao lại không nào?
Với tính cách của nàng ta thì chẳng bao giờ cúi đầu chịu thua đâu. Vả chăng lời
của Hoàng thượng tuy quan trọng nhưng tình thế trong cung cũng quan trọng vô
cùng. Vào lúc này, nếu để mất thể diện, nàng ta làm sao mà ngồi lên bảo tọa
hoàng hậu được đây? Mà cho dù có ngồi lên được rồi thì cũng chẳng cách nào
khiến người ta chịu phục.”

Hoa Nghi trề môi, nói: “Nàng ta nghĩ là
mình chắc chắn sẽ trở thành hoàng hậu ư?”

“Xét về xuất thân và mối quan hệ với hoàng
tộc, trong chốn hậu cung này đúng là không ai so được với nàng ta.”

Hoa Nghi vẫn chưa chịu phục. “Nhưng xét về
ngôi vị cùng bề con cái thì làm gì có ai so được với nương nương.”

Tôi cười, nói: “Không phải chỉ mình muội
suy nghĩ như vậy đâu, nàng ta cũng thế đấy.” Lúc này đã gần tới giờ Ngọ, tôi
ngó quanh không thấy bóng dáng Nhuận Nhi đâu, vội hỏi: “Nhuận Nhi đâu rồi?”

Tiểu Doãn Tử nghe thấy động tĩnh liền vén
rèm bước ra thưa: “Sáng nay khi nương nương tới chỗ Thái hậu thỉnh an, Quỳnh
Chi cô cô ở Yến Hy điện đã tới mời tứ điện hạ đi ăn điểm tâm rồi.” Y ngẩng lên
nhìn sắc trời rồi nói tiếp: “Xem thời gian thì chắc bọn họ sắp đưa điện hạ về
rồi.”

Tôi lặng im một lát rồi hỏi: “Yến Hy điện
gần đây rất thích đón Nhuận Nhi qua đó ư?” Sau một thoáng trầm ngâm, tôi bèn
dặn dò: “Tứ điện hạ còn ít tuổi, sau này bất kể là đến cung của vị nương nương
nào chơi, ngươi cũng nhớ phải đích thân đưa đón đấy.”

Tiểu Doãn Tử vội vàng đáp “vâng” một tiếng
rồi lui đi.

Trong lòng tôi hiểu rõ, bất kể tôi có chịu
hay không thì bây giờ tôi với Hồ Uẩn Dung cũng giống như hai con hổ trên cùng
một ngọn núi, sớm muộn gì cũng có ngày phải ác đấu một phen để phân thắng bại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui