Ngày hôm sau về cung, tin tức Hoán Bích sắp
được gả cho Thanh Hà Vương làm trắc phi rất nhanh đã lan truyền đi khắp, toàn
lục cung chấn động. Các cung nữ hay tin đều ngưỡng mộ vô cùng, xưa nay thị nữ
được ban cho thân vương tối đa chỉ trở thành cơ thiếp, chưa có ai được làm trắc
phi như vậy bao giờ. Mọi người ngoài ngưỡng mộ Hoán Bích ra còn xôn xao bàn tán
rằng Hoàng thượng thực sủng ái Thục phi quá đỗi, ngay đến một thị nữ của Thục
phi cũng được xem trọng hơn hẳn người thường.
Huyền Thanh nhiều năm qua vẫn luôn cô quạnh
một mình, lần này biết tin y rốt cuộc đã chịu nạp phi, tuy chỉ là trắc phi
nhưng Thái hậu cũng hạ lệnh cho phủ Nội vụ phải tổ chức thật tưng bừng. Trong
khi phủ Nội vụ đang bận cuống cuồng chuẩn bị, một biến cố đã đột ngột xảy ra.
Mấy năm trước, Thái hậu từng muốn chỉ hôn
cho Huyền Thanh, hết sức vừa ý tiểu thư Vưu Tĩnh Nhàn của phủ Bái Quốc công.
Trong việc này cũng có duyên cớ riêng, thứ nhất là hai bên khá môn đăng hộ đối,
tiếp nữa Bái Quốc công lại không có bao nhiêu thực quyền, ngoài ra Vưu Tĩnh
Nhàn còn từng gặp Huyền Thanh một lần từ nhỏ, bấy lâu nay vẫn luôn thầm thương
trộm nhớ. Thế nhưng Huyền Thanh lại nhất quyết không đồng ý, vị Vưu tiểu thư
kia thì một dạ si tình, không chịu lấy ai khác, dần dà đã trở thành một nữ tử
lỡ thì.
Hiện giờ, việc Huyền Thanh sắp cưới Hoán
Bích đã lan truyền đi khắp, phủ Bái Quốc công cũng có nghe nói, Vưu Tĩnh Nhàn
sau khi hay tin không ngờ lại vì thế mà đổ bệnh, tột độ thương tâm. Bái Quốc
công vì thương con gái mà bất chấp thể diện, liên tục dâng ba đạo tấu sớ lên
xin Thái hậu và Hoàng thượng hãy thương cho một dạ tình si của con gái, tình
nguyện để con gái làm thiếp để được ở bên hầu hạ Thanh Hà Vương, như thế bản
thân mới không đến nỗi già rồi mà còn mất đi ái nữ.
Tới lúc này sự việc liền trở nên có chút
nan giải. Bái Quốc công là nguyên lão hai triều, từng góp sức không ít trong
việc Huyền Lăng kế vị, bây giờ trong tay tuy không còn thực quyền nhưng cũng là
bậc công hầu hạng nhất, địa vị hết sức tôn quý. Lần này ông ta đã hạ mình hết
mức, lại tỏ rõ lòng thương yêu con gái, ngay đến Thái hậu cũng không khỏi có
chút xúc động.
Hôm ấy Thái hậu triệu Hoán Bích tới xem mặt
mũi thế nào, cũng không có gì là không vừa ý, thấy tôi và Huyền Lăng tới rồi
thì không kìm được nhắc tới chuyện này, sau đó bèn quay sang nói với Hoán Bích:
“Ngươi đã có tình cảm với Vương gia từ lâu, ai gia vốn cũng không tiện mở lời,
có điều Vưu tiểu thư là người mà ai gia ngày xưa từng nhìn trúng, lại vì lục
Vương gia mà lỡ dở việc cưới xin, sau này chắc cũng chẳng thể gả cho ai khác
được.” Hơi dừng một chút, bà ta lại nói tiếp: “Với thân phận của nhà họ Vưu,
con gái của họ sao có thể làm thiếp được, năm xưa ai gia và Hoàng thượng đều có
ý gả nha đầu đó vào phủ Thanh Hà Vương làm chính phi.”
Huyền Lăng đưa mắt liếc tôi, cười trừ, nói
với Thái hậu: “Tự bản thân Bái Quốc công cũng đã nói là tình nguyện để con gái
mình làm thiếp thất mà, huống chi người lão lục thích là Hoán Bích, ngôi chính
phi này... chỉ e lão lục không chịu đâu.”
Thái hậu thở dài than: “Ai gia cũng đâu đã
hồ đồ, làm gì chẳng biết điều này. Vốn dĩ ngươi và lục Vương gia phải lòng nhau
đã lâu, tự dưng có người khác chen vào đã không vui rồi, huống hồ còn phải để
người đó làm chính phi. Nhưng nếu không đồng ý, vậy thực là làm mất mặt phủ Bái
Quốc công quá, người ta đã hạ mình tới mức đó để cầu xin, xét cho cùng cũng cần
xót thương sự si tình của Tĩnh Nhàn một chút. Ai gia suy đi nghĩ lại, chỉ có
thể để ngươi và Tĩnh Nhàn ngồi ngang hàng với nhau, cùng làm trắc phi, như thế
cũng không tính là ấm ức cho ngươi quá.” Thái hậu đưa mắt liếc qua phía Hoán
Bích. “Bây giờ ai gia chỉ còn chờ xem ý của ngươi thôi, nếu ngươi không đồng ý,
sau này ba người sống với nhau ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, thực
là khó chịu vô cùng.”
Hoán Bích đưa mắt nhìn tôi, lại cúi đầu cắn
môi suy nghĩ thêm một lát, cuối cùng mới khẽ cười. “Vưu tiểu thư cũng ôm một dạ
tình si như nô tỳ, Phật Tổ còn xót thương tính mạng con người nơi nhân gian, nô
tỳ sao có thể trơ mắt nhìn mà không đồng ý được. Thái hậu cho phép nô tỳ được
ngồi ngang hàng với Vưu tiểu thư đã là đặc biệt khai ân rồi, nô tỳ sau này nhất
định sẽ chung sống hòa hợp với Vưu tiểu thư, không để lục Vương gia phải phiền
lòng.”
Thái hậu quan sát Hoán Bích một chút rồi nở
nụ cười tươi. “Đức hạnh chính là điều quan trọng nhất ở một nữ tử, ngươi có thể
rộng lượng như vậy ai gia cũng yên tâm rồi.”
Hoán Bích mím chặt hai bờ môi, không nói gì
thêm.
Phát sinh biến cố như vậy Huyền Thanh đương
nhiên rất không vừa ý, thế nhưng Huyền Lăng đã nhờ Kỳ Sơn Vương đích thân dẫn y
đi thăm Vưu Tĩnh Nhàn, nhìn thấy tình trạng của nàng ta rồi, y cũng không khỏi
có chút xúc động. Cuối cùng, ngay tới Huyền Lăng cũng khuyên: “Nếu đệ thật sự
không thích nàng ta thì cứ coi như nuôi nàng ta trong nhà là được, việc gì phải
cứng nhắc quá mà làm nàng ta uổng mạng. Nếu Bái Quốc công vì việc này mà lòng
sinh oán, sau này triều chính cũng chẳng được yên!” Những lẽ hơn thiệt đều được
nói hết ra, cuối cùng Huyền Thanh đành đồng ý nạp thêm Vưu Tĩnh Nhàn làm trắc
phi, nhưng kể từ đó y càng ngày càng tiều tụy, lúc nào cũng có vẻ buồn bực
không vui.
Ít lâu sau, Huyền Thanh dâng chỉ xin phép
suốt đời không cưới thêm ai khác, lại chỉ định Hoán Bích sau khi vào phủ sẽ chủ
trì việc nhà, do đó lễ nạp phi lại càng thêm phần long trọng. Lời này tuy cũng
có ý nhắc đến Vưu Tĩnh Nhàn nhưng mọi người vừa nghe xong đều biết Huyền Thanh
và Hoán Bích tình đầu ý hợp, còn Vưu Tĩnh Nhàn thì chỉ là ở bên cạnh mà thôi.
Nghi lễ nạp phi của thân vương vốn đã rườm
rà, huống chi việc nạp phi lần này còn được tổ chức long trọng hơn bình thường,
có đủ cả sáu lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp trưng, thỉnh kỳ, nghênh thân.
Tôi cố giữ lòng mình bình lặng để giúp Hoán Bích chuẩn bị ổn thỏa mọi việc, chỉ
là nghĩ đến nghi thức vấn danh thì không khỏi có chút do dự. Mẹ ruột của Hoán
Bích vốn là nữ tử Bãi Di, phụ thân bà ta sau khi tới Đại Chu làm quan được mấy
năm thì vướng phải một vụ án mưu phản mà trở thành tội thần, Long Khánh Đế từng
hạ chỉ không cho phép nạp gia quyến của kẻ tội thần phản nghịch làm thê thiếp,
do đó thân phận của mẹ ruột Hoán Bích không thể công khai được. Hoán Bích khi
báo với phủ Nội vụ để ghi ngọc điệp đã thoái thác rằng mình chỉ nhớ tên mẫu
thân, những việc khác vì mẫu thân mất sớm nên đều không nhớ được, nhờ vậy mới
tránh khỏi rắc rối. Vì Hoán Bích chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi, lại lớn tuổi hơn
Ngọc Diêu, do đó được xếp làm con gái thứ hai của nhà họ Chân. Tôi viết một bức
thư mời cha mẹ vào kinh để chủ trì nghi lễ, lại viết riêng một bức thư khác kể
tỉ mỉ với cha về việc đã ghi tên Hoán Bích vào tộc phổ, đưa bài vị mẹ ruột của
muội ấy vào từ đường. Dựa theo bối phận của Hoán Bích, tôi lại đưa ra mấy cái
tên Ngọc Như, Ngọc San, Ngọc Kiều, Ngọc Tình, Ngọc Vũ để muội ấy chọn, Hoán
Bích không thích chữ “Như” lắm vì nhắc tới xuất thân như phu nhân[12]
của mẹ mình, nhưng lại khá vừa ý với chữ “San” vì có ý “san san lai trì, hậu
giả hữu phúc[13]”. Nào ngờ sau khi báo lên bộ Lễ thì Thượng thư bộ
Lễ lại nói rằng nghĩa nữ dù sao cũng không phải con cái trong nhà, trong ngoài
có sự khác biệt, nên chỉ có thể đặt tên theo hàng chữ “Ngọc” thôi. Tôi nói
chuyện này với Hoán Bích, lại nghĩ đến việc muội ấy phải ẩn giấu thân phận
nhiều năm, bèn đề nghị dùng hai chữ “Ngọc Ẩn” làm tên. Hoán Bích tuy vì thế mà
hơi buồn nhưng dù sao cũng sắp đạt thành tâm nguyện nhiều năm, lại được Huyền
Thanh đối đãi trọng hậu, do đó cũng không có ý kiến gì nhiều. Vì việc có chút
cập rập nên tôi đành tặng Ngọc Ẩn những thứ đồ cưới mà năm xưa đã chuẩn bị cho
Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu, lại mời Lữ Chiêu dung làm người chủ hôn. Phân Nhi sau
khi lành vết thương được cho theo Ngọc Ẩn vào vương phủ làm quản sự, rồi tôi
lại chọn từ phủ Nội vụ ra sáu cung nữ thông minh, lanh lợi làm a hoàn tùy giá,
tất thảy đều theo quy cách của một tiểu thư khuê các, tuyệt đối không để Ngọc
Ẩn xưa nay vốn hiếu thắng phải cảm thấy mình thua kém về thân phận trước tiểu
thư của phủ Bái Quốc công. Như vậy mọi việc coi như đã ổn thỏa, chỉ còn đợi cha
mẹ tôi về kinh là tới ngày mùng Bốn tháng Sáu, Ngọc Ẩn có thể xuất giá được
rồi.
[12]
Chỉ vợ lẽ, tương đương với thiếp - ND.
[13]
Thong dong tới trễ, người đến sau có phúc - ND.
Mảnh trăng lưỡi liềm treo vắt vẻo trên cao,
mới đó mà giờ đã là mùng Ba tháng Sáu rồi, cha mẹ tôi về kinh cũng đã được bốn
hôm. Sau nhiều năm xa cách, cả cha và mẹ giờ đây đều đã có thêm rất nhiều tóc
bạc, một hồi ôm nhau khóc lóc chẳng thể nào xóa bỏ nỗi khổ chia ly phải chịu
đựng suốt bao năm, mà căn bệnh của ca ca lại càng khiến hai người thương tâm
tột độ. May mà cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, thân thể ca ca cũng đang có những
chuyển biến tốt, thế nên tôi mới được an ủi phần nào. Phủ đệ cũ của nhà họ Chân
đã được Huyền Lăng cho người sửa sang lại, đến khi xong xuôi, cha mẹ tôi sẽ có
thể tới đó ở tạm một thời gian, chờ hôn lễ của Hoán Bích kết thúc thì sẽ lại
quay về Ba Thục.
Cha tôi nước mắt chan hòa, xúc động nói:
“Chịu đựng suốt bao năm rốt cuộc cũng chờ được tới ngày này, năm xưa gia đình
lụn bại, cha chỉ sợ làm liên lụy tới con thôi.”
Tôi vội nói: “Đã là người một nhà còn nói
cái gì mà liên lụy với không liên lụy chứ, bây giờ không phải ngay đến Ngọc Ẩn
cũng đã tìm được một tấm chồng tốt rồi đó sao?”
Cha nhìn tôi, nói: “Ngọc Ẩn có được một
chốn về như vậy, Miên Miên ở dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt được rồi.”
Tôi cố nén nước mắt, gật đầu nói: “Tuy chỉ
là trắc phi nhưng muội ấy thật lòng thật dạ thích Vương gia, dù gì cũng coi như
là đạt thành tâm nguyện.”
Cha nói: “May mà có con bỏ công bỏ sức ra
giúp nó. Ta là người làm cha mà lại không thể cho nó và Miên Miên danh phận gì,
đến cuối cùng vẫn phải nhờ đến con.”
“Ngọc Ẩn dù sao cũng là muội muội của con,
muội ấy phải làm nô tỳ bao nhiêu năm như thế, lòng con cũng chẳng dễ chịu gì.”
Tôi đưa tay lên lau nước mắt. “Cha mẹ cứ tạm thời ở lại nhà họ Thẩm, có điều
đây dù sao cũng không phải kế lâu dài, chờ Chân phủ được tu sửa xong xuôi, cha
mẹ hãy đón ca ca về đó để tiện chăm sóc.”
Cha bất giác ngẩn ra, cười gượng, nói:
“Hoàng thượng cho phép ta và mẹ con quay về tham dự lễ thành thân của Ngọc Ẩn
đã là đặc biệt khai ân, đâu thể nào ở lại kinh sư lâu dài được. Cha thấy con và
các cháu ngoại đều vẫn khỏe là đã vui lắm rồi, không còn điều mong cầu gì hơn
nữa.”
Trong mắt tôi lóe lên một tia sáng rực.
“Cha mẹ đã trở về đây rồi, con quyết không để hai người phải quay lại vùng đất
khỉ ho cò gáy đó nữa đâu. Tranh thủ lần này con phải tìm cách xin Hoàng thượng
điều tra lại triệt để chuyện năm xưa, cha thấy trong những điều mà nhà họ Quản
tố cáo có chỗ nào đáng nghi thì xin hãy viết ra toàn bộ, con sẽ nhờ người đi
tra xét một phen.” Tôi nắm lấy bàn tay cha. “Mối oan khuất năm xưa gia đình
chúng ta chịu tới bây giờ là đã đủ lắm rồi.”
Đêm ấy trăng vừa mới mọc, tôi liền mang đàn
ra gảy, trong lòng tâm sự nặng mang, còn chưa ra tiếng nhạc thì dây đàn đã làm
lòng tôi rối loạn. Trường tương tư giờ đây vẫn đang ở kề bên, nhưng người được
ở bên y thì vĩnh viễn không phải là tôi nữa. Giống hệt như một câu chuyện cười
trào phúng nhất, tương tư mà chẳng được ở bên nhau, rồi tôi còn phải trơ mắt
nhìn muội muội của mình trở thành nữ tử có thể quang minh chính đại đứng cạnh y
suốt đời suốt kiếp.
Vậy thì, xin hãy cho tôi đàn thêm một khúc
để dứt mối tương tư, xóa tan những niềm hy vọng hão huyền.
Nín thở suốt một hồi lâu rồi tôi mới lại
run rẩy đặt ngón tay lên những sợi dây đàn, trái tim như bị phủ dày sương tuyết
lạnh băng. Mười ngón tay cùng nhẹ lướt, tiếng nhạc buồn thương như tỏ rõ lòng
người, ngay đến nỗi cô đơn cũng phải bịt tai lại không đành lòng nghe. Cuối
cùng dây đàn bất ngờ đứt đoạn, khúc nhạc kết thúc bằng một âm thanh hết sức
chói tai.
Vầng trăng khuyết từng chút lên cao, tựa
như chiếu vào Nhu Nghi điện còn chưa thắp đèn vô số bông hoa lê trắng ngần lạnh
giá.
Vốn dĩ trong lòng vẫn còn một chút hy vọng
nhỏ nhoi, dù rằng tôi đã là sủng phi bên cạnh huynh trưởng của y rồi, dù rằng
tôi đã quen đắm mình ở nơi đáy biển ngập chìm trong tăm tối, nhưng tôi vẫn luôn
hy vọng, hy vọng rằng có một ngày mình có thể trồi lên mặt biển hít thở tự do.
Nhưng giờ đây, tôi đã biết rõ đó chỉ là
mong ước hão huyền, vĩnh viễn không thể nào trở thành hiện thực. Bởi vì, y đã
sắp trở thành muội phu của tôi rồi. Số phận của tôi và y đã được ông trời định
sẵn là như vậy.
Hai tiếng gõ cửa “cộc cộc” vang lên phá tan
dòng suy nghĩ của tôi, Phân Nhi đứng ngoài bẩm báo: “Thục phi nương nương, nhị
tiểu thư đến đây bái biệt nương nương.”
Tôi miễn cưỡng lấy lại chút tinh thần, sai
Cận Tịch đi thắp đèn mở cửa.
Ngọc Ẩn mặc bộ hôn phục màu đỏ tươi trông
vô cùng bắt mắt, lại kết hợp với khuôn mặt nửa vui mừng nửa e thẹn, vừa bước
vào đã giống như một tia chớp soi sáng toàn bộ Nhu Nghi điện. Vì là trắc phi
nên muội ấy không thể mặc đồ màu đỏ sậm như chính phi, nhưng nhìn vẫn vô cùng
sặc sỡ và bắt mắt. Trên chiếc áo gấm có hai ống tay áo rộng thêu hình mãng xà
bằng chỉ vàng ở chính giữa, bên rìa thì được tô điểm bằng hoa văn hình uyên
ương và quả lựu, những chiếc cúc áo đều được làm bằng vàng ròng nạm hồng ngọc
lấp lánh, ngoài ra trên tay còn khoác thêm một chiếc khăn mỏng màu xanh lam,
hình thêu con chim công bên trên đó nhìn uyển chuyển, sống động như thật, chừng
như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài; chiếc váy phía dưới thì trải dài
trên mặt đất một đoạn chừng ba thước, bên trên thêu hoa văn Bách tử bách phúc
cùng hình chim hạc ngậm cành vàng, vạt váy lại đính đầy những viên ngọc ngũ sắc
nhỏ li ti, khi đi lại phát ra những tiếng cọ sát loạt soạt nhè nhẹ.
Ngọc Ẩn quỳ xuống hành lễ: “Chân Ngọc Ẩn
bái biệt Thục phi nương nương.”
Tôi vội sai Cận Tịch: “Mau đỡ nhị tiểu thư
đứng lên đi.” Rồi lại cất tiếng khen tự đáy lòng: “Đẹp lắm, rất đẹp!”
Ngọc Ẩn thẹn thùng nói: “Đa tạ trưởng tỷ đã
an bài ổn thỏa mọi việc cho muội.” Sau đó liền đoan trang ngồi xuống ghế, khí
độ của một nữ tử sắp vào làm chủ nhân của vương phủ đã thấp thoáng lộ ra. Cửa
điện lúc này đang mở toang, nhìn ra phía ngoài chỉ thấy màn đêm vẫn như thường,
vì chào đón việc mừng mà trong Tử Áo Thành, nơi nơi đều thắp đèn kết hoa, nhìn
từ xa cứ như là những vì sao đầy trời đều đã rơi xuống nhân gian vậy, náo nhiệt
vô cùng, nhưng cũng vì thế mà làm vầng trăng toát ra một nét cô quạnh khó có
thể dùng lời miêu tả.
Tôi chậm rãi nói: “Lần này đi rồi muội sẽ
trở thành chủ mẫu của một phủ, Vương gia không có chính phi, chỉ duy có Vưu
Tĩnh Nhàn là ngang vai với muội, cô ta đang mang bệnh, lại xuất thân khuê các,
tính tình còn chưa rõ thế nào, cũng không biết có dễ chung sống hay không, phàm
việc gì cũng nên nhẫn nhịn một chút, đừng hung hăng đối đầu với cô ta, cứ bình
an sống qua ngày là được rồi. May mà Vương gia chỉ thương xót cô ta, lại bị
Hoàng thượng nửa bức ép nửa khuyên nhủ, cho nên muội cũng không cần lo lắng quá
nhiều. Vương gia rất xem trọng muội, nói mọi việc trong Vương phủ đều giao cho
muội quản lý, sau này nhớ phải thưởng phạt phân minh, việc gì cũng làm cho rõ
ràng. Muội bây giờ đã là nhị tiểu thư của Chân phủ, chớ nên tự xem nhẹ mình,
càng đừng nên cảm thấy mình có chỗ nào thua kém Vưu thị.”
Ngọc Ẩn lắng nghe rất kĩ, hồi lâu sau mới
chần chừ nhìn lướt qua khuôn mặt tôi, khẽ nói: “Trưởng tỷ, xin lỗi.”
Tôi mỉm cười điềm đạm. “Sao tự dưng lại nói
lời khách sáo như thế làm gì? Muội xuất giá rồi cha mẹ mới có thể về kinh, mà
sau này việc làm rạng danh nhà họ Chân cũng có một phần trách nhiệm của muội
nữa đấy.”
Ngọc Ẩn chậm rãi ngước mắt lên, đôi hàng
lông mi rung rinh chớp động, cặp mắt như mờ mịt phủ sương. “Trưởng tỷ, đây vốn
phải là vị trí của tỷ, là muội đã chiếm mất nó.”
Tôi đứng dậy khoác lên mình một chiếc áo
mỏng màu hồng thêu hình chim loan, ôn tồn nói: “Ta bây giờ là Thục phi của
Hoàng thượng, muội đâu có chiếm vị trí của ta. Ngày mai muội sẽ trở thành tân
nương của lục Vương gia rồi, nên vui mừng mới phải, đừng suy nghĩ nhiều quá làm
gì.”
“Trưởng tỷ...” Ngọc Ẩn mấy lần chực khóc,
đưa bàn tay ra nắm lấy tay tôi. “Muội biết tỷ bây giờ đang rất khó chịu.”
“Muội muội ngốc.” Tôi đặt tay lên vai muội
ấy, gượng nở một nụ cười vui vẻ. “Ta đã nói rồi, bắt đầu từ ngày trở lại chốn
cung đình này, ta đã không còn trái tim nữa, cho nên ta không khó chịu gì cả.”
Tôi giúp Ngọc Ẩn lau nước mắt, cười, nói tiếp: “Tân nương tử phải vui vẻ, phấn
chấn mới đúng chứ, đừng nên khóc lóc thế này!”
Muội ấy ngẩng đầu lên, do dự một chút rồi
mới khẽ hỏi: “Trưởng tỷ, tỷ có từng hối hận không? Năm đó nếu tỷ chịu đợi thêm
vài tháng, vậy là Vương gia sẽ trở về, như thế người được gả cho Vương gia hôm
nay cũng sẽ không phải là muội nữa.”
Dưới màn đêm mờ mịt, những làn gió nhẹ thổi
qua hồ sen, mang hương sen thoang thoảng bay vào trong điện. “Hối hận ư? Thường
Nga hối trộm thuốc tiên, trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng[14]. Ta
không phải Thường Nga, không có gì để hối hận cả. Đường đi là do bản thân tự
chọn, căn bản không có dư địa để quay đầu. Ta không thể nhìn thấy việc sau này,
chỉ có thể quan tâm tới những người trước mắt, việc trước mắt, hối hận chẳng có
tác dụng gì, chỉ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân mà thôi. Hơn nữa, để
sống được trong chốn cung cấm này thực chẳng dễ dàng gì, nên ta cũng chẳng có
thời gian và tâm tư để mà hối hận.” Tôi thấp giọng trả lời, sau đó bèn chăm chú
nhìn muội ấy. “Ngọc Ẩn, con đường sau này là do muội hôm nay tự chọn, ta cũng
hy vọng muội có thể đi tiếp mà không quay đầu, vĩnh viễn không bao giờ hối
hận.”
[14]
Trích Thường Nga, Lý Thương Ẩn. Dịch thơ: Trần Trọng San. Nguyên văn Hán Việt:
Thường Nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm. Thường Nga ở
đây chính là chỉ Hằng Nga, người Trung Quốc vì kỵ húy vua Hán Văn Đế Lưu Hằng
nên dùng lối gọi này - ND.
Ngọc Ẩn khẽ gật đầu, khuôn mặt vì nỗi thấp
thỏm bất an mà thoáng lộ ra mấy nét bi thương. “Có lẽ Vương gia không thích như
vậy đâu.”
“Muội đạt thành tâm nguyện nhiều năm, Vương
gia thì có một nữ tử thật lòng yêu thích y chăm sóc, còn ta cũng hoàn thành lời
hứa với muội năm xưa là giúp muội tìm được một tấm chồng tốt, ngoài ra những
mối nghi hoặc sau khi bức tranh cắt kia lộ ra ngoài cũng được dẹp bỏ, thêm nữa
trong người muội và Vương gia đều có chảy dòng máu của người Bãi Di, cho nên
đây chính là kết cục tốt nhất.” Hơi dừng một chút, tôi dịu dàng nói tiếp: “Nếu
y thật sự cả đời không cưới hỏi, đối với bất kỳ ai mà nói cũng đều không có chỗ
nào tốt cả.”
Ngọc Ẩn gật đầu thật mạnh. “Muội biết.”
Ánh trăng dìu dịu như dòng nước chảy vào
trong điện, bộ đồ màu đỏ đượm nét vui tươi cũng như ánh lên những tia sáng màu
xanh rất mông lung mịt mờ, tựa như đang nằm mơ một giấc mơ được nửa chừng thì
bỗng giật mình thức giấc, gió mát thổi hiu hiu, tà váy dài bay phất phơ nhè
nhẹ, Ngọc Ẩn nắm chặt lấy bàn tay tôi, khẽ hỏi: “Trưởng tỷ, năm xưa muội từng
làm sai rất nhiều chuyện, tỷ không trách muội chứ?” “Tất nhiên là không rồi.”
Tôi mỉm cười nhìn muội ấy, tình máu mủ nơi đáy lòng không ngớt trào dâng. “Muội
là muội muội ruột thịt của ta, vậy mà bao năm nay lại phải ẩn giấu thân phận
làm nô tỳ như thế, là ta và cha có lỗi với muội.”
Ngọc Ẩn lắc đầu. “Muội không dám nghĩ như
vậy, kỳ thực... kỳ thực những lúc không có ai ở bên cạnh, cha đối xử với muội
rất tốt, mẹ cả cũng chưa bạc đãi muội bao giờ.” Lắc đầu thật mạnh thêm cái nữa,
Ngọc Ẩn lộ vẻ bất an. “Trưởng tỷ, có thể bầu bạn bên cạnh Vương gia, muội rất
vui nhưng cũng rất sợ. Muội không sợ Vưu Tĩnh Nhàn, chỉ sợ là mình không làm
nổi trắc phi. Muội sợ y sẽ ghét muội...” Muội ấy lay nhẹ cánh tay tôi. “Trưởng
tỷ, kỳ thực trong lòng Vương gia chỉ có tỷ thôi, muội không biết mình nên làm
trắc phi thế nào cho phải!”
Bóng cây hỗn loạn in lên cửa sổ, tựa như
những mảng mực màu đen tung tóe ngổn ngang. Phía đằng xa có loài côn trùng
không rõ tên gọi không ngừng kêu lên những tiếng “kẹc kẹc”, âm thanh đó vừa nhỏ
lại vừa dày đặc, khiến bầu không khí có vẻ náo nhiệt lên mấy phần, tựa như có
cơn mưa nhỏ, lại như có vô số con tằm đang ngấu nghiến cắn xé trái tim ai.
“Ta không biết.” Giọng nói của tôi nghe
lạnh giá tựa nước sương đêm. “Muội muốn gì tự bản thân muội là người rõ nhất,
nếu chỉ là được ở bên cạnh y, vậy thì hãy lặng lẽ đi theo bên cạnh y là được rồi;
còn nếu muội muốn có được trái tim y, vậy thì hãy cố hết sức mà giành giật lấy.
Bất kể lựa chọn thế nào muội cũng đều có thời gian là cả cuộc đời để thực hiện.
Đối với muội mà nói, ta đã là người ngoài cuộc, cặp phu thê trong phủ Thanh Hà
Vương là muội và y, do đó làm thế nào đều là ở muội.”
Ngọc Ẩn cúi đầu trầm tư, khuôn mặt sau cơn
vui buồn toát ra một vẻ thuần khiết khó mà dùng lời miêu tả. Hồi lâu sau, trong
mắt muội ấy bừng lên những tia thần thái vô cùng kiên nghị. “Trưởng tỷ, muội sẽ
dốc hết sức mình đối xử thật tốt với Vương gia, muội cũng sẽ hiếu thảo với thái
phi nữa.”
Ngọc Ẩn không nhắc tới Vưu Tĩnh Nhàn nhưng
hiển nhiên ai cũng rõ, muội ấy không ưa gì Vưu Tĩnh Nhàn, bởi nàng ta đột nhiên
chen ngang vào cuộc sống của muội ấy trong phủ Thanh Hà Vương sau này. Thế
nhưng trước mặt Thái hậu, Ngọc Ẩn ngay cả năng lực phản bác cũng không có, bởi
một khi phản bác, muội ấy sẽ vì “kém bề đức hạnh” mà mất đi niềm vui lớn lao
không dễ gì có được này.
Do đó, muội ấy phải nhịn, phải chấp nhận
sống chung với người khác.
Huyền Thanh, tôi không biết y sẽ chung sống
với Ngọc Ẩn và Vưu Tĩnh Nhàn như thế nào, một người vốn chỉ mong tìm được một
nữ tử tâm đầu ý hợp như y không ngờ lại đột nhiên có hai người thiếp, đó là một
sự trào phúng nực cười biết bao nhiêu.
Tôi im lặng, Ngọc Ẩn, nếu có thể, xin nhờ
muội trao cả phần tình cảm của ta cho y nữa.
Một hồi lâu sau tôi mới khẽ gật đầu, ân cần
căn dặn: “Muội phải nhớ kĩ muội sắp trở thành trắc phi của thân vương rồi, sau
này muội và ta phải cùng gánh lấy trọng trách chấn hưng nhà họ Chân.”
Ngọc Ẩn gật đầu thật mạnh, lại bái biệt tôi
lần nữa.
Nhu Nghi điện, vàng làm xà, ngọc làm cột,
màn gấm rèm châu, gió thổi vào cũng nặng mang đầy tâm sự. Trong điện, ánh dạ
minh châu vằng vặc tựa ánh trăng rằm, ánh sáng tỏa ra từ vầng trăng khuyết trên
trời thực là hoàn toàn thua kém, nên chẳng có ai buồn để tâm đâu mới thật sự là
ánh trăng. Có điều trong khoảnh khắc này bất kể là thứ ánh sáng nào rọi tới,
trái tim đang chất chứa nỗi buồn thương của tôi cũng chẳng thể bừng sáng lên
được.
Suốt đêm không ngủ, hôm sau, ngay từ sớm
tôi đã chải chuốt rồi thay xiêm y ổn thỏa. Các phi tần giao hảo với tôi đều tới
đưa tiễn, ngay cả Diệp Lan Y cũng không mời mà tự đến. Tôi vốn sợ nàng ta
thương tâm, lại không biết với tính tình của nàng ta thì sẽ gây ra rắc rối thế
nào, do đó mới không mời, nào ngờ nàng ta lại vẫn xuất hiện trong một bộ đồ màu
đỏ sậm thêu đầy những bông hoa hợp hoan bằng chỉ vàng bên trên. Nàng ta xưa nay
vốn không thích mặc những bộ đồ màu sắc sặc sỡ, lần này ăn vận như vậy tới đây
mọi người đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng, ngay đến sự nổi bật vốn nên thuộc về
Ngọc Ẩn cũng bị nàng ta phần nào đoạt mất. Nàng ta không hề chúc mừng Ngọc Ẩn,
cứ thế đi tới bên cạnh tôi, khom người tỏ ý chào.
Ngọc Ẩn trong bộ xiêm y rực rỡ bước tới bái
biệt tôi lần cuối, tiếng trống tiếng nhạc vang lên tưng bừng. Tiểu Doãn Tử đã
thay đồ màu đỏ đi vào bẩm báo: “Giờ lành đã tới, trong vương phủ mọi thứ đều đã
sắp xếp ổn thỏa, Vưu tiểu thư bên phía phủ Bái Quốc công cũng đã khởi hành, nhị
tiểu thư có thể đi được rồi.”
Tôi đứng trước cửa chính của Vị Ương cung
dõi mắt nhìn Ngọc Ẩn được đỡ lên kiệu hoa. Dưới ống tay áo rộng, đầu ngón tay
của Diệp Lan Y khẽ chạm vào ngón tay tôi, truyền tới cảm giác lạnh giá tột
cùng. Nàng ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng đằng sau đó là một nỗi buồn thương
khó nói bằng lời. “Ta thà rằng đó là cô, như thế y ít nhất cũng sẽ thật lòng
vui vẻ.”
Tôi không nói gì, Ngọc Ẩn giờ đây đã bước
lên một con đường hoàn toàn khác với tôi, đích đến cuối cùng rốt cuộc trải đầy
hoa hồng hay là một mảnh hoang vu thì hãy còn chưa biết được.
Phủ Thanh Hà Vương, đó sẽ là điểm khởi đầu
cho một quãng đời mới của muội ấy.
Diệp Lan Y hơi dừng một chút, tiếp tục cất
giọng u buồn như làn sương sớm: “Một người là Chân nhị tiểu thư, một người là
Vưu tiểu thư, nhưng lại đều không phải người mà mình thích, y hẳn đang buồn bã
vô cùng.”
Những việc nhầm lẫn trên thế gian chưa bao
giờ ngừng lại, bàn tay vô thường của vận mệnh luôn lấy việc bỡn cợt người khác
làm vui như thế.
Sau cảnh phồn hoa náo nhiệt lúc ban ngày,
đêm đến tôi đóng cửa điện lặng lẽ vùi đầu vào lòng Cận Tịch, muốn khóc nhưng
chẳng thể khóc thành tiếng. Tôi làm sao mà khóc được, tôi bây giờ đã là tỷ tỷ
của tân nương, sao có thể để niềm vui xuất giá của muội ấy bị nhuốm lên một tia
u buồn. Thế nhưng, trên thế gian này chỉ có Thanh là chưa từng rời bỏ tôi, bất
kể là khi tôi phú quý hay sa sút, đắc ý hay ngã lòng, y đều luôn đứng sau lưng
tôi, lặng lẽ nhìn tôi, không bao giờ để tôi phải đau buồn hay khó xử... Vậy mà
giờ đây, y lại cưới muội muội của tôi làm vợ.
Trước mắt tôi lại hiện lên tấm thiếp hợp
hôn màu đỏ in hình cặp chim uyên ương ngày nào. Uyên ương dệt cánh muốn cùng
bay, muốn cùng bay, nhưng giờ đây lại chẳng phải là đôi uyên ương đó ở bên nhau
nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...