Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Ánh dương buổi chiều dìu dịu như một tấm
lụa mỏng màu vàng kim, phủ xuống cỏ cây hoa lá khắp đất trời, khiến sắc xuân
lại càng thêm nồng đậm. Nhìn từ phía xa qua làn nắng, Chiêu Dương điện toát ra
vẻ trang nghiêm vô cùng giữa một mảng đào hồng liễu xanh, thực không ăn nhập
chút nào, giống hệt một con dã thú đang ẩn mình im lặng, chờ thời cơ mà nuốt
chửng người ta bất cứ lúc nào.

Lúc này mấy chục ả cung nữ đang đứng trước
Chiêu Dương điện, kẻ dẫn đầu là Tú Hạ thấy tôi bước xuống kiệu thì vội vàng ra
vẻ ân cần tới đỡ, đồng thời giữ tôi lại, nói: “Hoàng hậu đang có lời muốn hỏi
Hồ Chiêu nghi, xin nương nương hãy tạm lánh một chút đã.”

Hồ Uẩn Dung đã có khẩu dụ phong Phi, chẳng
qua chỉ còn thiếu nghi lễ sắc phong, do đó mọi người trong cung giờ đều gọi
nàng ta là Xương Phi, ấy thế mà Tú Hạ lại vẫn dùng lối xưng hô cũ. Lòng tôi
thầm biết là không hay, bèn cười, nói: “Bản cung vâng ý chỉ của Hoàng thượng
hiệp trợ quản lý lục cung, bây giờ Hồ Chiêu nghi phạm lỗi, bản cung đâu dám
không phân ưu cho Hoàng hậu, há có thể tạm lánh được!”

Đương khi Tú Hạ lộ vẻ trù trừ, Tiễn Thu đã
từ bên trong bước ra, đưa mắt nhìn thoáng qua tôi rồi mỉm cười, ung dung nói:
“Thục phi tới rồi cũng tốt, nương nương mà không hỏi ra được điều gì, Thục phi
cũng có thể hỏi thay.”

Tôi chậm rãi bước vào. Đang độ tháng Ba,
ngoài điện cảnh xuân đẹp như tranh vẽ, thế mà trong Chiêu Dương điện, bầu không
khí vẫn hết sức nặng nề, chỉ duy có mùi thơm của hoa quả đầu xuân là còn đem
lại cho nơi đây một chút sức sống.

Hoàng hậu nghiêm trang ngồi trên bảo tọa,
Hồ Uẩn Dung đứng dưới thềm, trên người là một bộ đồ màu tím hoa lệ, thần sắc
vừa lạnh lùng vừa hờ hững, dường như chuyện chẳng hề liên quan tới mình, chỉ
ung dung nhìn chiếc hộ giáp làm bằng vàng ròng đính trân châu phỉ thúy. Hoàng
hậu cầm trong tay một chiếc áo khoác màu xanh lam, trầm ngâm im lặng, khiến đại
điện lại càng trở nên ngột ngạt vô cùng.

Khi nhìn thấy chiếc áo khoác màu xanh lam
kia, tôi lập tức hiểu ra nguồn cơn sự việc, trong bụng bất giác cười thầm, cái
gọi là tỷ muội thân thích chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.

Tôi phất nhẹ chiếc khăn tay đang cầm, khẽ
nở nụ cười. “Bên ngoài sắc xuân đang đẹp như vậy, Hoàng hậu và Xương Phi là
biểu tỷ biểu muội với nhau, ấy thế mà lại đóng cửa nói chuyện riêng, thực là
không hay chút nào.” Dứt lời liền hơi nhún người hành lễ: “Hoàng hậu vạn phúc
kim an.”

Hoàng hậu hơi nhếch khóe môi cười khẩy,
nói: “Thục phi tới đúng lúc lắm, đỡ mất công bản cung sai người truyền gọi.
Thục phi muội muội xưa nay luồn lách đưa đẩy đã quen, bây giờ hiệp trợ quản lý
lục cung, thực là nhu nhược, hèn yếu quá, để mặc việc tiếm việt phạm thượng
trong cung xảy ra ngay trước mắt mình.”

Hoàng hậu xưa nay vẫn luôn ra vẻ hiền hòa,
thân thiện, nào đã từng nói năng nặng lời như thế bao giờ, tôi vội vàng khom người,
nói: “Thần thiếp hãy còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, mong được nương nương chỉ
rõ.”

Hoàng hậu không nói một lời, chỉ vứt chiếc
áo trong tay tới, chiếc áo màu xanh lam hoa lệ lập tức rơi xuống ngay dưới chân
tôi. Tôi khom lưng nhặt lên xem, bất giác cười, nói: “Chiếc áo này vừa mềm mại
vừa mượt mà, chất liệu đúng là thuộc hàng thượng đẳng.” Tôi khẽ vuốt ve chiếc
áo đó, chợt kêu lên “úi chao” một tiếng, hơi cau mày lại. “Hình thêu con chim
địch này sao lại giống với phượng hoàng thế nhỉ?” Xưa nay quy củ về vấn đề phục
sức của các hậu phi trong cung luôn rất nghiêm ngặt, chẳng hạn như chỉ có đồ
của Hoàng hậu là được dùng màu vàng tươi, bên trên thêu hình chín con rồng vàng
hoặc là hoa văn hình phượng, nền thì có mây lành ngũ sắc; phi tần từ chính nhất
phẩm tới chính tam phẩm Quý tần có thể dùng đồ màu vàng kim, so với Hoàng hậu
thì thấp hơn một mức, hoa văn rồng phải dưới bảy, được phép dùng hình thêu chim
địch và thanh loan; còn các phi tần dưới Quý tần thì chỉ được dùng đồ màu vàng
nâu, hoa văn rồng phải dưới năm, được phép dùng hình thêu thanh loan. Ba cấp
bậc Hậu, Phi, Tần có quy củ nghiêm khắc vô cùng, tuyệt đối không được sai sót
chút nào, bằng không sẽ là đại tội tiếm việt, có thể dùng cực hình để xử phạt.

Hồ Uẩn Dung liếc nhìn tôi vẻ khinh miệt, lạnh

lùng nói: “Không ngờ lại là cá mè một lứa với nhau.”

Hoàng hậu hơi nhếch khóe môi, mỉm cười,
hỏi: “Hóa ra Thục phi cũng nhận ra đây là phượng hoàng sao?”

Tôi xoa ngực cười, nói: “Thì ra Hoàng hậu
giận dữ vì việc này. Tất cả đều là lỗi của đám thợ may kia, làm việc vụng về
quá thể, thêu hình chim địch mà chẳng ra sao, không ngờ lại giống như phượng
hoàng. Thật đáng đánh, đáng phạt.” Tôi tươi cười nói giọng thương lượng: “Thần
thiếp nghĩ nên phạt đám người đó mỗi kẻ ba tháng lương bổng, như thế sau này bọn
họ làm việc sẽ không dám tùy tiện vụng về nữa.”

Hoàng hậu đưa tay chống cằm, ngả người về
phía sau tựa vào chiếc ghế tử đàn chạm khắc hình chín con phượng hoàng, nhắm
mắt lại, nói: “Thục phi thật biết cách khiến việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa
thành không có đấy.”

Tôi hít vào một hơi khí lạnh, ngạc nhiên
hỏi: “Lẽ nào không phải như vậy ư? Chẳng lẽ Hoàng hậu cho rằng không phải đám
thợ may cẩu thả, vụng về mà là Xương Phi muội muội cố ý tiếm việt?” Tôi hơi
dừng một chút, sau đó mới lại điềm đạm nói tiếp: “Tội quá, tội quá. Xương Phi
là biểu muội của Hoàng hậu cơ mà, tỷ muội với nhau chắc sẽ không như vậy đâu.”

Hồ Uẩn Dung nghe tới đây thì mới khẽ nở nụ
cười, nhìn hệt như một bông mai đỏ hé nở giữa mùa đông, giá lạnh tột cùng.
“Biểu tỷ biểu muội xét cho cùng cũng chỉ là tỷ muội họ mà thôi, đâu thể nào
thân thiết được bằng một cặp tỷ muội ruột như Thuần Nguyên tỷ tỷ và Hoàng hậu
được. Dĩ nhiên, trong cung mọi người hòa thuận được với nhau là tốt nhất, do đó
tiểu muội vẫn luôn noi theo một phen tâm ý của Hoàng hậu với Thuần Nguyên tỷ
tỷ, há lại dám tiếm việt.”

Hoàng hậu ban đầu còn bình thản, nhưng sau
khi nghe thấy hai chữ “Thuần Nguyên” mặt liền biến sắc, hồi lâu sau bên khóe
miệng mới lại xuất hiện một nụ cười đầy thâm ý. “Xương Phi?” Nàng ta hơi dừng
một chút rồi cất giọng giễu cợt: “Không cần xét tới việc gì khác, ngươi chỉ cần
nói thực là được rồi. Thời gian qua ngươi vẫn luôn thích chiếc áo này nhất,
thường xuyên khoác trên người, nếu không phải là cố ý, tại sao suốt một thời
gian dài vẫn không phân biệt được chim địch và chim phượng?” Hoàng hậu hơi hạ
giọng, ôn tồn nói: “Muội là biểu muội của Hoàng thượng, cũng là biểu muội của
bản cung, bản cung ít nhiều gì cũng phải chiếu cố muội một chút. Muội còn trẻ
chưa hiểu chuyện, đâu biết được sự ghê gớm của cái tội tiếm việt phạm thượng
này. Nếu như thừa nhận, sau này chỉ cần ngoan ngoãn là được. Bằng không...”
Nàng ta trầm mặt xuống, ra vẻ nghiêm túc nói: “Chuyện tiếm việt trong cung
quyết không thể để ngươi khơi mào, đạo tôn ti cũng không thể để mất, đến khi đó
bản cung chỉ có thể đại nghĩa diệt thân thôi.”

Hoàng hậu đem tình lý ra để rao giảng,
nhưng Hồ Uẩn Dung lại hoàn toàn không để ý tới, chỉ hờ hững nói: “Ta là do
Hoàng thượng sắc phong, dù Hoàng hậu có muốn đại nghĩa diệt thân...” Nàng ta
chợt nở nụ cười, ngay đến bộ đồ màu tím đoan trang trên người cũng vì nụ cười
của nàng ta mà trở nên tươi tắn, sống động hẳn lên. “Xét về tình thân, Hoàng
thượng vừa là biểu huynh vừa là phu quân của ta, tất nhiên ta với Hoàng thượng
lại càng thân hơn rồi. Còn đại nghĩa ư? Hoàng hậu biểu tỷ tự vấn lại bản thân
xem, trong lòng tỷ có còn chút tình nghĩa nào không? Do đó dù có muốn đại nghĩa
diệt thân, Hoàng hậu biểu tỷ cũng nên xếp phía sau chờ tới lượt mới được.”

Hoàng hậu nín thở trong chốc lát, ánh mắt
hờ hững lướt qua khuôn mặt tôi, miệng thì lại nói: “Uẩn Dung, nhìn bộ dạng mau
mồm mau miệng của muội, bản cung tự dưng lại nhớ tới Mộ Dung Thế Lan ngày xưa.
Khi cô ta không hiểu chuyện, trông thật sự rất giống muội bây giờ đấy.”

Hồ Uẩn Dung đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc,
cất giọng bình thản: “Biểu tỷ, chúng ta tốt xấu gì cũng là bà con cô cậu với
nhau, tỷ mang muội ra so sánh với một kẻ tội nhân như thế há chẳng phải là tự
hạ thấp mình ư? Huống chi Mộ Dung Thế Lan cả đời chẳng sinh nổi một mụn con,
lúc tôn quý nhất chẳng qua cũng chỉ là một Phu nhân tòng nhất phẩm nho nhỏ. Uẩn
Dung muội đây tuy bất tài nhưng vừa có Hòa Mục, lại vừa có biểu tỷ làm tấm
gương, há lại thèm để ngôi vị Phu nhân tòng nhất phẩm kia vào trong mắt.”

Hoàng hậu rùng mình, đưa ngón tay thon dài
đang đeo hộ giáp làm bằng ngọc phỉ thúy lên đỡ cằm, vẻ mặt lạnh tựa sương thu,
kết hợp với màu xanh biếc của phỉ thúy lại càng khiến người ta thầm run sợ.
Tiễn Thu đưa mắt nhìn thoáng qua Hoàng hậu, không kìm được run giọng nói:
“Chiêu nghi to gan! Lời này của Chiêu nghi là có ý mưu đoạt ngôi Hoàng hậu đấy

ư? Hay là Chiêu nghi định nguyền rủa Hoàng hậu sẽ qua đời sớm như Thuần Nguyên
Hoàng hậu? Xem ra chẳng cần Chiêu nghi thừa nhận, hình thêu phượng hoàng trên
chiếc áo này đã là chứng cứ rõ ràng rồi, tội mạo phạm Hoàng hậu lại càng không
thể nào chối cãi.”

Hồ Uẩn Dung khẽ cười khinh miệt. “Tiễn Thu
ngươi đã đi theo biểu tỷ nhiều năm, sao lại cũng có cái thói đảo lộn thị phi đó
thế? Thứ bản cung muốn học tất nhiên là cái sự hiền lương, thục đức của biểu
tỷ, cớ sao ngươi đang yên đang lành lại lôi việc mưu đoạt bảo tọa Hoàng hậu ra?
Lẽ nào trong mắt ngươi, trong lòng ngươi toàn là những việc như thế, thành ra
bạ đâu nói đấy hay sao?” Tiễn Thu nhất thời đờ người, định cất tiếng biện bạch.
Hồ Uẩn Dung đâu chịu để thị nói thêm, lập tức cắt ngang: “Đồ nha đầu ngu ngốc,
chẳng biết trên dưới là gì. Hoàng thượng đã hạ chỉ phong ta làm Phi, vậy mà
ngươi còn gọi ta là Chiêu nghi như trước, hạ thấp ngôi vị của ta, như thế...”
Nàng ta thoáng dời ánh mắt qua phía Hoàng hậu. “Lẽ nào ngươi cũng dùng ánh mắt
đó để nhìn chủ tử của ngươi, coi Hoàng hậu chỉ là Quý phi như thuở nào?”

Tiễn Thu giận đến mặt đỏ tía tai, đưa mắt
nhìn tôi, nói: “Hoàn Thục phi, Xương Phi cãi lại lời của Hoàng hậu như vậy,
người giờ đang hiệp trợ quản lý lục cung, lẽ nào lại cứ trơ mắt nhìn mà không
nói một câu nào ư?”

Tôi hơi nhún vai, cười nói: “Ngươi nói thế
thực là lạ quá, Hoàng hậu nhân từ chẳng hề nói gì, nhưng Tiễn Thu ngươi thì lại
cãi lời Xương Phi, nếu bản cung thực sự đứng ra cất lời ngăn cản, há có thể bao
che cho cái tội mạo phạm chủ tử của ngươi. Huống chi Xương Phi muội muội xưa
nay cũng đã quen nói chuyện như thế trước mặt Thái hậu và Hoàng thượng rồi, đến
Thái hậu và Hoàng thượng còn chẳng nói gì, bản cung có thể nói gì được đây?”

Hoàng hậu sau một hồi im lặng liền chậm rãi
đứng dậy, trầm giọng cất tiếng: “Chiêu nghi to gan! Thục phi hèn nhát, thờ ơ
đứng nhìn, bản cung cũng chẳng quản nổi ngươi, xem ra...” Tôi nghe thấy bốn chữ
“thờ ơ đứng nhìn” đó thì vội vàng quỳ xuống, nhìn thấy bóng dáng nàng ta toát ra
một vẻ nghiêm nghị vô cùng. Hơi dừng một chút, nàng ta lớn tiếng nói tiếp: “Đi
mời Hoàng thượng!”

Trong cung không người nào là tai mắt không
nhanh nhạy, hay tin Hoàng hậu nổi giận, Xương Phi tiếm việt, Thục phi bị liên
lụy, nhất thời mọi người đều lũ lượt kéo tới Chiêu Dương điện. Đợi khi Huyền
Lăng tới nơi, ngoài My Trang đang có thai ra các phi tần khác trong hậu cung
đều có mặt đông đủ, thấy tôi đang quỳ ở đó mọi người cũng nhất loạt quỳ xuống
theo, không ai dám ho he tiếng nào. Duy có thân hình nhỏ nhắn của Hồ Uẩn Dung
là vẫn ngạo nghễ đứng đó, tựa như một bông thủy tiên nở rộ giữa trời đông rét
lạnh.

Đi theo sau lưng Huyền Lăng lúc này là Diệp
Lan Y sắp được sắc phong làm Tiểu nghi. Vừa bước vào cửa, thấy tất thảy mọi
người đều quỳ rạp dưới đất, Huyền Lăng bất giác hơi cau mày. “Đang yên đang
lành sao lại quỳ cả xuống thế này?” Nói rồi liền đi tới đỡ tôi dậy. “Nàng cũng
thực là, tuy đã là tháng Ba rồi nhưng mặt đất bây giờ đang ẩm ướt lắm, cứ quỳ
thế này lỡ làm hại đến thân thể thì phải làm sao?”

Tôi không chịu đứng dậy mà vẫn quỳ ở đó,
điềm đạm nói: “Thần thiếp vâng theo ý chỉ của Hoàng thượng hiệp trợ quản lý lục
cung, vốn mong có thể phân ưu cho Hoàng hậu, ai ngờ bản thân vô dụng làm Hoàng
hậu tức giận, thực sự cần quỳ ở đây để thỉnh tội với Hoàng hậu nương nương.”

Huyền Lăng thấy tôi không chịu đứng dậy thì
liền nhìn qua phía Hoàng hậu. “Thục phi địa vị chỉ thua kém mình nàng, nếu
không vì nàng tức giận, nàng ấy ắt chẳng quỳ thế này đâu.”

Lời này của Huyền Lăng rõ ràng có mang theo
ý trách móc. Lúc này Diệp Lan Y không hề quỳ xuống theo mọi người, chỉ ngồi vào
vị trí của mình, cầm chén trà lên, khẽ hít một hơi: “Trà này quả là không tệ.”
Dứt lời liền ung dung nhấp một ngụm, sau đó mới tiếp: “Nghe nói năm xưa khi Hoa
Phi trách phạt Thục phi từng bắt nàng ta phải quỳ dưới ánh mặt trời, Hoàng
thượng, bây giờ Hoàng hậu nương nương thế này thực là nhân hậu hơn Hoa Phi
nhiều lắm.”

Diệp Lan Y xưa nay vẫn luôn việc ta ta làm,

mọi người nghe thấy thế đều không để vào lòng, nhưng Dư Dung Nương tử Vinh Xích
Thược quỳ ở chỗ sau cùng lại đưa mắt lườm nàng ta một cái, sau đó lập tức cúi
xuống ngay.

“Đều đứng dậy cả đi.” Hoàng hậu khẽ thở dài
một tiếng. “Hoàng thượng, thần thiếp và người làm phu thê với nhau đã nhiều
năm, lẽ nào thần thiếp lại là loại người tùy tiện tức giận, không phân đen
trắng gì đã giận cá chém thớt ư?”

Huyền Lăng thoáng trầm ngâm một chút, lập
tức để lộ nụ cười, ôn tồn nói: “Hoàng hậu trước giờ vẫn luôn khoan dung, nhân
hậu, rốt cuộc vì cớ gì mà lại tức giận thế?”

Hoàng hậu lại thở dài tiếng nữa, chỉ tay
vào Hồ Uẩn Dung, cất tiếng than: “Hoàng thượng xưa nay vẫn luôn thương yêu Uẩn
Dung, thần thiếp thì vì muội ấy còn ít tuổi nên cũng nhân nhượng rất nhiều,
nhưng bây giờ xem ra như thế không ngờ lại là hại muội ấy. Uẩn Dung bây giờ
thực là vô pháp vô thiên, không chỉ Thục phi không quản nổi muội ấy, ngay đến
thần thiếp cũng phải bó tay, chỉ có thể làm phiền Hoàng thượng thôi.” Nàng ta
hơi dừng một chút, ra vẻ thực sự hết cách, nói tiếp: “Hoàng thượng hãy tự hỏi
muội ấy đi.”

Từ sau khi Huyền Lăng vào điện, Hồ Uẩn Dung
vẫn luôn chẳng nói một lời, quay lưng về phía y, đợi Huyền Lăng gọi liền mấy
tiếng mới chậm rãi ngoảnh lại, không ngờ đã thay đổi hẳn vẻ lạnh lùng cao ngạo
vừa rồi, trên mặt giàn giụa nước mắt, “òa” lên một tiếng, nhào thẳng vào lòng Huyền
Lăng, bật khóc nghẹn ngào nức nở. Trong tình hình như vậy, Huyền Lăng không
tiện hỏi han điều gì. Hoàng hậu hơi nhướng mày, lập tức có cung nhân mang chiếc
áo vừa rồi tới trước mặt Huyền Lăng. Huyền Lăng tiện tay cầm lên xem thử, bất
giác để lộ vẻ tức giận, thấp giọng quát: “Uẩn Dung, sao nàng có thể hồ đồ như
vậy chứ? Chẳng trách Hoàng hậu lại tức giận!”

Tiễn Thu tiếp lời: “Chiếc áo này chưa cần
xét tới vội, vốn Hoàng hậu còn có lòng tốt hỏi han, nói Hồ nương nương chỉ cần
nhận lỗi thôi là được. Ai ngờ Hồ nương nương lại cất lời cãi vã, làm Hoàng hậu
giận đến nỗi tái phát bệnh đau đầu.” Thị vừa nói vừa đưa tay tới xoa trán cho
Hoàng hậu. “Thân thể nương nương vừa mới đỡ hơn một chút, nhất định chớ nên tức
giận! Người là bậc quốc mẫu, nếu giận quá mà ốm nữa thì phải làm sao? Để nô tỳ
đi lấy dầu bạc hà tới xoa bóp cho người.”

Hoàng hậu đẩy tay Tiễn Thu ra, khẽ quát
bảo: “Ngươi đã đi theo bản cung nhiều năm như vậy rồi, cớ gì còn lắm lời như
thế?”

Tiễn Thu lộ vẻ ấm ức, làm bộ giận dữ nói:
“Chính vì nương nương tốt bụng quá cho nên mới...” Nói tới đây liền liếc nhìn
qua phía Hồ Uẩn Dung, không dám nói thêm.

Tôi lạnh lùng nhìn hai chủ tớ bọn họ kẻ
xướng người họa, trong lòng bất giác thầm nghĩ việc này tại sao lại dễ dàng bại
lộ như thế, thực là kỳ lạ quá chừng.

Hồ Uẩn Dung lúc này còn chưa khô nước mắt,
lập tức cất giọng khinh thường: “Đi theo bên cạnh Hoàng hậu nhiều năm như vậy,
Tiễn Thu tất nhiên sẽ không tùy tiện nhiều lời. Chẳng qua là có người muốn thị
nhiều lời một chút, bằng không sao có thể làm nổi bật lên cái sự ngông cuồng vô
phép của thần thiếp được.”

Huyền Lăng mắt sắc lẹm như dao, đẩy bàn tay
đang níu tay áo mình của Hồ Uẩn Dung ra, quát bảo: “Đã tiếm việt phạm thượng mà
còn không biết hối cải, đúng là thường ngày trẫm đã nuông chiều nàng quá rồi!
Quỳ xuống!” Hồ Uẩn Dung hơi ngước mắt lên, chỉ im lặng không nói gì. Tôi đang
thầm ngạc nhiên không biết tại sao nàng ta lại chẳng biện bạch cho bản thân câu
nào như thế, Huyền Lăng đã quát tiếp với giọng giận dữ hơn mấy phần: “Quỳ
xuống!”

Hồ Uẩn Dung không nói một lời, lạnh lùng
quỳ xuống. Chợt Triệu Tiệp dư cất giọng hững hờ: “Chiêu nghi quỳ xuống thỉnh
tội luôn từ sớm không phải là được rồi sao, hà cớ gì phải làm Hoàng thượng tức
giận như vậy chứ?”

“Chiêu nghi?” Huyền Lăng hơi nhướng mày
lên. Triệu Tiệp dư thoáng lộ vẻ lúng túng, vội cười trừ nói: “Dạ phải! Lễ phong
Phi còn chưa được cử hành, gọi một tiếng Xương Phi vốn là vì tôn trọng, nhưng
bây giờ...”

Huyền Lăng hờ hững “ừm” một tiếng, thoáng
lộ vẻ trầm ngâm. “Lễ phong Phi...” Rồi liền nhìn qua phía Hoàng hậu.

Không đợi Huyền Lăng mở lời, Hoàng hậu đã
đứng dậy, quỳ xuống hành đại lễ: “Thần thiếp bất tài, không thể ước thúc Hồ
thị, xin Hoàng thượng hãy chỉ dạy giùm, thần thiếp nên quản lý lục cung thế nào
đây?”

Nghe Hoàng hậu nói lời này, tất thảy mọi người
không kìm được đưa mắt nhìn nhau, vội vàng quỳ xuống dập đầu lia lịa. “Hoàng

hậu nặng lời rồi, chúng thần thiếp có tội.”

Hoàng hậu khẽ hít vào một hơi. “Xét về thân
sơ, Uẩn Dung là biểu muội của thần thiếp, thần thiếp bất kể thế nào cũng nên
khoan dung với muội ấy một chút; xét về đạo lý, Uẩn Dung là mẹ ruột của Hòa
Mục, có công với xã tắc, cho nên thần thiếp xưa nay vẫn luôn hậu đãi rất mực.
Nhưng kỷ cương của hậu cung có liên quan tới sự an nguy của xã tắc, thần thiếp
mười mấy năm nay vẫn luôn cẩn thận như đi trên băng mỏng, chỉ sợ mình không thể
công chính vô tư.” Nàng ta ngước mắt lên nhìn Huyền Lăng, lộ vẻ xót xa, nói:
“Vì chấn chỉnh kỷ cương, năm xưa Đức phi Cam thị và Hiền phi Miêu thị đã từng
bị xử tử, việc hôm nay xin Hoàng thượng hãy đưa ra quyết định cuối cùng.”

Trong mắt thoáng qua một tia âm u, Huyền
Lăng im lặng một lát rồi mới nói: “Hồ thị tiếm việt mạo phạm Hoàng hậu, tội
không thể tha. Trẫm niệm tình ngươi sinh được Hòa Mục, lại hãy còn ít tuổi, nay
giáng xuống làm Lương đệ. Hòa Mục không tiện để ngươi tự mình nuôi dưỡng nữa,
tạm thời đưa tới cung của Hoàng hậu.”

Hồ Uẩn Dung một mực im lặng lắng nghe, mãi
đến khi nghe thấy câu cuối cùng mới đột ngột ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng tựa
như mũi tên sắc bén. Kỳ Tần thấy nàng ta như vậy thì vội vàng bước tới, vỗ vai
nàng ta cười tủm tỉm, nói: “Hồ Lương đệ chớ nên ương bướng quá kẻo lại chọc
giận Hoàng thượng thêm. Lương đệ là biểu muội của Hoàng thượng, lại là hòn ngọc
minh châu trên tay Tấn Khang Quận chúa, đợi ngày nào Hoàng thượng hết giận, Quận
chúa cầu xin giúp cho một tiếng, Lương đệ ắt sẽ có thể khôi phục ngôi vị. Sự
trách phạt hôm nay chẳng qua là do Hoàng thượng nhất thời nóng giận thôi.”

Sự trừng phạt thế này so với tôi năm xưa kỳ
thực không thể coi là nặng, chỉ là không nhiều người hay biết, năm xưa tôi rời
cung hoàn toàn là do tự nguyện chứ không phải thật sự bị trừng phạt như thế, do
đó cảnh ngộ của Hồ Uẩn Dung hôm nay kỳ thực còn khó khăn hơn tôi ngày đó rất
nhiều. Nàng ta không nói một lời, trên khuôn mặt băng giá lộ ra thần sắc lẫm liệt
trời sinh của con nhà quý tộc, ánh mắt thoáng liếc qua bàn tay đang đặt trên
vai mình của Kỳ Tần, lộ rõ vẻ khinh miệt, cất giọng hờ hững nói: “Ngươi là ai?
Nghĩ mình là cái thứ gì mà dám chạm vào người ta như thế?”

Kỳ Tần bất giác có chút lúng túng, rụt tay
về làm bộ chỉnh lại chiếc vòng đeo tay, ngay sau đó liền nở nụ cười tươi. “Dạ,
Lương đệ.”

Nàng ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “Lương đệ”,
vẻ mặt rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác, đồng thời muốn nhắc
nhở Hồ Uẩn Dung rằng bây giờ tôn ti đã đảo ngược, chẳng còn giống ngày xưa nữa
rồi.

Hoàng hậu khẽ lắc đầu, tỏ ra hết sức mỏi
mệt. “Nhất thời nóng giận? Sau này sẽ khôi phục ngôi vị? Nếu là như thế, thần
thiếp thà rằng hôm nay đừng trách phạt Hồ thị làm gì, kẻo mọi người lại cho
rằng quy củ trong cung chẳng qua chỉ là trò trẻ con mà thôi.”

“Hoàng hậu nhất định muốn trẫm phải nói ra
thật rõ ràng ư?” Huyền Lăng trầm ngâm một lát rồi mới tiếp: “Hồ thị vào cung
với ngôi Xương Tần, nay phạm vào đại tội, cho tới tận cuối đời sẽ chỉ được ngồi
vào ngôi Tần là hết mức, tất thảy các ngươi hãy lấy đó làm răn.”

Hoàng hậu lúc này tỏ ra vô cùng bình tĩnh,
sau khi thoáng cúi đầu một chút liền gọi An Lăng Dung từ trong đám đông đi ra,
mím môi cười, nói: “May mà có Chiêu viện tinh mắt, hai ngày trước khi tới thăm Hồ
Lương đệ bị ốm thì vừa khéo phát hiện ra việc này.”

An Lăng Dung hơi sững người, rất nhanh sau
đó đã che giấu hoàn toàn vẻ bất ngờ, cúi đầu khẽ nói: “Thần thiếp không dám.”

Hoàng hậu dường như không phát hiện ra vẻ
oán hận và sợ hãi của mọi người xung quanh với An Lăng Dung, lại tiếp tục cất
lời tán thán: “Chiêu viện quả không thẹn là một trong Cửu tần, hiểu rõ thứ bậc
tôn ti, thực xứng là tấm gương để mọi người trong cung noi theo.” Nàng ta hơi
dừng một chút, ngoảnh đầu qua hỏi Huyền Lăng: “Uẩn Dung bây giờ không thể phong
Phi được nữa, ngôi vị Chiêu nghi cũng mất, Cửu tần không thể không có người
đứng đầu, chi bằng hãy để An Chiêu viện tạm thời thay thế.”

Cửu tần tòng nhị phẩm là cấp bậc cao nhất
trong hàng Tần, tổng cộng có chín người, tuy cùng là tòng nhị phẩm nhưng cũng
có phân biệt trước sau, trong đó Chiêu nghi là tôn quý nhất. Bây giờ ngôi Chiêu
nghi bỏ trống, Hoàng hậu nói vậy hiển nhiên là có ý nâng đỡ An Lăng Dung.

Tôi cười nhạt một tiếng, chẳng qua là hư
danh mà thôi, câu vừa rồi của Hoàng hậu mới thật sự là điều mấu chốt. Dưới sự
thúc đẩy của lợi ích, ngay đến người thân ruột thịt còn có thể vứt bỏ, giữa
đồng minh với nhau há có thể không có chút hiềm khích nào.

Huyền Lăng đưa mắt nhìn Hồ Uẩn Dung, còn
chưa hết tức giận, nhưng khi mở lời vẫn để lộ ra một tia xót thương: “Sau khi
quay về nhớ sai người đưa Hòa Mục tới chỗ Hoàng hậu, từ nay mỗi tháng chỉ được
phép đi thăm một lần, Yến Hy điện... cứ tạm thời để nàng ở lại đã.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui