Hậu Cung Chân Hoàn Truyện 6


Trích Trừ dạ túc Thạch Đầu dịch, Đới Thúc Luân. Dịch thơ Ngô Văn Phú. Toàn bài: Quán trọ ma nào hỏi! Chỉ ngọn đèn làm thân. Đêm cuối năm sắp hết, muôn dặm còn lênh đênh. Tan tác đau việc cũ, bôn ba tự giễu mình. Mặt sầu tóc thưa rụng, ngày mai đã lại xuân. Nguyên văn Hán Việt: Lữ quán thuỳ tương vấn? Hàn đăng độc khả thân. Nhất niên tương tận dạ, vạn lý vị quy nhân. Liêu lạc bi tiền sự, chi ly tiếu thử thân. Sầu nhan dữ suy mấn, minh nhật hựu phùng xuân - ND. Trò chuyện thêm được một lát, chúng tôi liền cáo lui. Lúc này Thượng Lâm uyển đã ngợp giữa sắc thu, chúng tôi vừa đi đường vừa ngắm cảnh, cảm thấy hết sức thư thái, dễ chịu.
My Trang vuốt ngực, nói: “A Di Đà Phật, xem ra chúng ta đã cả nghĩ rồi. Lúc thấy Thái hậu và Đức thái phi nhìn Ngọc Nhiêu không nói năng gì, trái tim ta đã nảy lên tới cổ họng, ai ngờ bọn họ lại đều không nghĩ gì tới Phó Như Kim, còn có vẻ rất thích Ngọc Nhiêu nữa.”
Phó Như Kim vốn rất giống Thuần Nguyên Hoàng hậu, lúc này Ngọc Nhiêu lại được Thái hậu yêu thích, có quá nửa là vì bà ta nghĩ tới Thuần Nguyên Hoàng hậu.
Tôi đưa mắt nhìn Ngọc Nhiêu đang vui vẻ như một cánh bướm nhẹ nhàng tung bay trong Thượng Lâm uyển, ngoài mừng rỡ ra còn có một tia âu lo trào lên nơi đáy lòng.
My Trang chỉ tay về phía một gốc ngân quế, hào hứng cười, nói: “Lúc muội mới vào cung, gốc kim quế trong Đường Lê cung trông rất đẹp, bây giờ ta mới phát hiện gốc ngân quế ở đây không ngờ cũng không thua kém chút nào.”
Tôi ghé mũi lại gần ngửi thử. “Đúng là không tệ, mà còn hơn ở mùi hương thanh nhã nữa, ngửi vào rồi chỉ thấy thư thái vô cùng.” Dứt lời liền kêu Hoán Bích và Thái Nguyệt mỗi người hái lấy vài cành, chuẩn bị mang về cắm vào bình, sau đó lại đi ngắm những gốc hoa khác.
Đang lúc nói cười, tôi chợt nhìn thấy phía trước có một nữ tử vận cung trang dẫn theo mấy thị nữ phía sau, chắc là đang ngắm cảnh thu ở Thượng Lâm uyển. Đợi nàng ta đi tới gần tôi mới nhìn ra là Kỳ Tần. Từ sau khi thoát cảnh cấm túc, nàng ta đã không còn được sủng ái như xưa, vì thế lại càng căm hận tôi. Lúc này không thể tránh được, nàng ta chỉ đành dừng chân, uốn gối hành lễ. “Quản thị kính chào Thục phi nương nương.”
Nàng ta vốn mang lòng căm phẫn, lại chẳng ưa gì tôi, do đó không chịu tự xưng một tiếng “tần thiếp”. Tôi cũng không tính toán nhiều, chỉ nói: “Kỳ Tần mau đứng dậy đi.”
Ngọc Diêu nghe thấy hai chữ “Kỳ Tần”, lại nghe nàng ta tự xưng là “Quản thị”, cơ thể bỗng hơi run lên, sắc mặt loáng cái đã tái nhợt, đợi khi nhìn rõ khuôn mặt nàng ta thì không kìm được hít vào một hơi khí lạnh, thất thanh bật thốt: “Huynh muội các ngươi trông giống nhau quá!”
Kỳ Tần thoáng lộ vẻ nghi hoặc, sau khi nhìn kĩ Ngọc Diêu một chút liền lập tức hiểu ra, bất giác hơi nhếch khóe môi cất tiếng cười lạnh. “Nhị cô nương rốt cuộc đã về rồi!” Cặp mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào người tôi, dường như muốn đục ra hai cái lỗ, miệng thì vẫn tươi cười. “Có tin tốt này ta còn chưa nói với nhị cô nương. Ca ca ta Quản Khê năm năm trước đã cưới con gái của Tào phán Hoài Châu là Tưởng thị làm vợ, hiện giờ đã có hai con trai, một con gái rồi. Ca ca ta liên tục thăng tiến, thê thiếp đầy đàn, quả thực là nhờ phúc của Thục phi và cô nương đấy.” Nụ cười bên khóe miệng nàng ta dần trở nên sâu sắc, bên trong dường như chứa đựng một tia ý vị khó nói bằng lời, nhưng giọng nói thì vẫn nhẹ nhàng rất mực: “Ngày ca ca ta thành thân cũng chính là hôm cô nương và gia đình bình an tới được đất Giang Châu, xem ra đó quả đúng là một ngày lành.”
Nàng ta nói xong liền cười vang nắc nẻ, dung mạo cũng theo đó mà càng diễm lệ hơn. Chính lúc ấy, chợt nghe một tiếng “bốp” vang lên, mặt nàng ta đã bị in một dấu tay đỏ ửng, người ra tay chính là Hoán Bích đang có vẻ hết sức căm hận.
Kỳ Tần lập tức cả giận, nhưng lại không dám đánh trả ngay, bèn giậm chân, chỉ tay vào Hoán Bích, nói: “Được! Được lắm! Một ả nô tỳ hèn mọn như ngươi mà không ngờ lại dám đánh tiểu chủ, đúng là đã ăn gan hùm gan báo rồi.” Mặt nàng ta lúc xanh lúc trắng, trừng mắt nhìn tôi. “Thục phi nương nương dung túng người dưới như thế làm sao mà hiệp trợ quản lý lục cung được, tần thiếp phải bẩm việc này lên Hoàng hậu, tần thiếp không phục!”
Hoán Bích gằn giọng quát: “Ở trước mặt nương nương, cô là cái thứ gì mà cũng dám gọi nhị tiểu thư là cô nương nọ, cô nương kia như thế? Ngay đến Trang Hòa Đức thái phi vừa rồi cũng phải xưng một tiếng “nhị tiểu thư” cơ đấy, thế mà cô lại dám càn rỡ gọi bừa! Cô muốn mình vượt hơn thái phi sao? Thánh nhân có lời rằng “nuôi mà không dạy, ấy là lỗi của cha; dạy mà không nghiêm, ấy là lỗi của thầy”, tiểu chủ bây giờ đổ đốn như vậy, nhất định là do cha anh không biết dạy dỗ rồi. Nô tỳ tuy không hiểu lễ nghi, nhưng cũng xin khuyên tiểu chủ một câu này, chớ nên tự làm mất mặt người nhà họ Quản. Cho dù ai cũng biết tiểu chủ chẳng có chút mặt mũi nào cả, nhưng tốt xấu gì cũng nên giữ thể diện cho cha anh mình. Vả chăng, mọi người đều rõ ca ca tiểu chủ đã đạp lên tính mạng bao nhiêu người để có được chức quan bây giờ, vẻ vang gì đâu chứ! Nếu tiểu chủ không phục tiểu thư chuyện này mà đi tố cáo với Hoàng hậu, chúng ta có thể cùng qua đó nghe phán xử xem rốt cuộc là ai không hiểu lễ nghi bất kính với thái phi.”
My Trang nở nụ cười tươi, đưa cành hoa quế trong tay tới bên mũi ngửi, sau đó bèn vỗ tay khen ngợi: “Hay! Hay lắm! Lưu Chu mồm mép láu lỉnh đi rồi, bây giờ Hoán Bích nói năng liền rõ ràng hẳn lên, hơn nữa câu nào cũng có lý, cứ như là đã từng xem rất nhiều sách rồi ấy.”
Tôi cũng không thèm để ý đến Kỳ Tần, quay sang nhìn My Trang, cười nói: “Tỷ tỷ không biết đấy thôi, nha đầu Hoán Bích này bây giờ cứ rảnh một chút là lại lôi sách ra đọc bất kể ngày đêm, đã sắp có thể đi thi trạng nguyên rồi ấy chứ!”
Hoán Bích bất giác đỏ bừng mặt mũi. “Nương nương nói đùa rồi, nô tỳ chẳng qua chỉ nhận mặt được vài con chữ mà thôi.”
My Trang mặt đượm nét cười, cất tiếng trêu tôi: “Người mà muội dạy dỗ ra lại có thể không thuộc làu mấy cuốn Tứ thư Ngũ kinh kia sao?”
Tôi lẳng lặng kéo tay Ngọc Diêu đang buồn bã và Ngọc Nhiêu đang căm phẫn lại, cười tủm tỉm, nói: “Muội thì chịu thôi, bị hai đứa tiểu oan gia này làm phiền đã đủ lắm rồi. Bây giờ Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu cũng đều đã đến đây, để ba nha đầu này đọc sách với nhau cũng tốt, coi như là có bạn cho đỡ buồn.”
Chúng tôi cứ một mực nói cười với nhau, hoàn toàn chẳng để ý gì tới Kỳ Tần. Một hồi lâu sau, Kỳ Tần rốt cuộc đã không nhịn được nữa, lớn tiếng gọi: “Thục phi...”

My Trang chậm rãi ngoảnh đầu qua, cất giọng nghi hoặc: “Ngươi có thân phận thế nào?”
Kỳ Tần vừa kinh hãi vừa tức giận, nhưng lại không dám phản bác, chỉ đành nén giận đáp: “Tần thiếp là Kỳ Tần chính ngũ phẩm Quản thị ở Giao Lô quán.”
My Trang cười lạnh một tiếng, mày liễu dựng ngược. “Ngươi phải nhớ cho kĩ, bản cung là Thục viện tòng nhị phẩm, còn vị này là Thục phi nương nương chính nhất phẩm. Bọn ta đang nói chuyện, Kỳ Tần ngươi là cái thá gì mà lại dám chõ miệng vào, đã quên mất quy củ trong cung rồi sao? Vừa rồi ngươi nói Thục phi dung túng người dưới, nhưng bản cung thì thấy Thục phi đã quá nhân hậu rồi, để cho ngươi không biết trên dưới thế này!” Tỷ ấy dừng một chút rồi mới tiếp: “Thục phi nhân hậu, nhưng bản cung thì không được như thế. Thái Nguyệt, vả miệng cô ta cho bản cung. Nếu Hoàng thượng và Hoàng hậu có hỏi thì tự bản cung sẽ trả lời.”
Thái Nguyệt giả bộ khuyên nhủ: “Nương nương chớ nên tức giận, nhỡ làm tổn thương tới thai khí thì không hay đâu. Trước đây An Quý tần từng mấy lần xung khắc với nương nương, thậm chí còn chưa nói gì thì đã bị Hoàng thượng cấm ra ngoài rồi, Kỳ Tần tiểu chủ việc gì phải tự làm khổ mình như vậy chứ?”
Kỳ Tần nghe thấy mấy lời này thì biết là không hay, chỉ đành quỳ xuống van nài. My Trang còn chưa hết giận, hậm hực nói: “Cô ta ỷ rằng nhà mẹ đẻ có chút quân công liền không biết trên dưới gì nữa, ở trước mặt bản cung và Thục phi mà còn dám ngông cuồng. Cô ta quên mất việc của Hoa Phi ngày trước rồi sao, mặc kệ nhà mẹ đẻ của cô ta có công tích gì, Hoàng thượng biết được ắt sẽ không dung thứ. Vả chăng, nếu ngày trước cô ta mà dám như vậy trước mặt Hoa Phi, theo lệ thì đã phải nhận hình phạt “Nhất trượng hồng” rồi.”
Kỳ Tần cả kinh, không dám phản bác lời này, vội cắn môi, cúi gằm mặt xuống. Tôi khẽ nở nụ cười, kéo tay My Trang lại, nói: “Cái gì mà “Nhất trượng hồng” với không “Nhất trượng hồng” chứ, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng tức giận quá kẻo ảnh hưởng tới thân thể. Nhà mẹ đẻ của Kỳ Tần quả thực có công, muội nào dám trách cứ gì cô ta, gặp mặt rồi còn phải nể mặt cô ta mấy phần ấy chứ. Có điều quy củ thì không thể bỏ được, Hoa Nghi...” Tôi chỉ tay vào bậc thềm đá bên hồ Thái Dịch, nói: “Chỗ đó thông gió lại có nước, là một nơi không tệ, ngươi hãy đưa Kỳ Tần qua đó, mang cuốn Đạo Đức kinh của Lão Tử cho cô ta đọc, kêu cô ta cố gắng bình tâm lại, đừng thất đức quá. Chờ Kỳ Tần đọc xong rồi ngươi hãy quay về.” Nói xong liền dắt tay My Trang cùng đi, còn tươi cười, nói: “Hoa cúc trong cung của muội đang nở rất đẹp, chúng ta cùng đi xem nhé!”
Vừa đi được hai bước, tôi chợt nghe Kỳ Tần cất giọng căm phẫn từ phía sau: “Nương nương đã trừng phạt, tần thiếp tất nhiên không dám làm trái. Có điều nương nương chớ nên đắc ý quá mức, cây cao đón gió, nương nương nghĩ mình có thể ngồi vững ở ngôi Thục phi ấy được sao?”
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn nàng ta, bất giác bật cười. “Ngôi vị này của bản cung có vững hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới ngươi cả.”
Kỳ Tần nở một nụ cười đầy ý vị, trong mắt như có những tia lửa bừng lên, thấp thoáng mang theo vẻ quật cường. “Tần thiếp tất nhiên chẳng đáng để nương nương bỏ vào mắt, nhưng nương nương nghĩ cả nhà mình đều tốt đẹp lắm sao?” Ánh mắt nàng ta như vô tình như hữu ý liếc qua phía Ngọc Diêu. “Người ăn cây táo rào cây sung thực là nhiều lắm, ấy thế mà nương nương lại vẫn có thể nhẫn nhịn được, tay bị gãy rồi còn cố giấu vào trong tay áo!”
Nghe thấy mấy lời này tôi lập tức cả giận, bèn quát: “Hoa Nghi, ngươi hãy trông trừng cô ta thật kĩ cho bản cung. Nếu cô ta dám lười nhác, ngươi cứ làm theo lời của Thục viện, vả miệng cô ta mạnh vào.” Dứt lời liền dẫn người rời đi.
Đợi đi xa rồi, Ngọc Diêu rốt cuộc đã không kìm được mà tuôn rơi hai hàng lệ nóng, tiếng khóc thút thít xen lẫn trong tiếng gió lại càng khiến người ta sinh lòng xót thương.
Tôi ôn tồn khuyên nhủ: “Cô ta toàn nói những lời điên dại thôi, muội đừng để vào lòng làm gì. Thời tiết này mà phải quỳ bên hồ Thái Dịch hóng gió niệm kinh, cô ta cũng coi như có thêm một bài học rồi.”
Ngọc Diêu nghe thế thì sắc mặt biến đổi hẳn, không kìm được mà bật khóc thành tiếng, bỏ lại mọi người, ôm mặt chạy về hướng Vị Ương cung. Ngọc Nhiêu thầm nôn nóng, lập tức đuổi theo sau, tôi thì vội vàng quay sang nói với Tiểu Doãn Tử: “Còn không mau đuổi theo cho ta!” Dứt lời liền vội vã quay sang cáo từ My Trang.
Còn chưa đi tới cửa lớn của Vị Ương cung, Cận Tịch đã sốt ruột chạy ra ngoài nghênh đón, nói: “Hồi nãy nhị tiểu thư vừa khóc nức nở vừa chạy một mạch về Ấn Nguyệt hiên, sau đó liền đóng cửa không cho ai vào. Bọn nô tỳ sợ xảy ra chuyện, liền bất chấp quy củ chạy vào xem, thấy nhị tiểu thư không ngờ đã treo cổ.” Đầu tôi bất giác quay cuồng, bên tai không ngừng vang lên những tiếng ong ong. Cận Tịch vội đỡ lấy tôi, nói tiếp: “Nương nương yên tâm, đã cứu được rồi. May mà phát hiện sớm nên không sao cả.”
Lòng tôi đau xót, muốn qua Ấn Nguyệt hiên xem thử tình hình ngay, nhưng Cận Tịch vội vàng ngăn lại. “Nương nương đừng vội, nô tỳ thấy nhị tiểu thư tâm thần bất an nên đã nhờ Ôn thái y cho uống thuốc an thần, lúc này e là nhị tiểu thư đã đi nghỉ rồi.”
Tới lúc này tôi mới yên tâm hơn một chút, bèn nắm lấy bàn tay Cận Tịch, nói với giọng cảm kích: “May mà có ngươi...”
Cận Tịch vội nói: “Không liên quan gì tới nô tỳ đâu, lần này may mà gặp đúng lúc Ôn đại nhân tới xem mạch cho tiểu hoàng tử, bằng không thì thực chẳng rõ sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.”
Tôi đứng ngoài Ấn Nguyệt hiên nhìn vào, thấy Ngọc Diêu lúc này đã ngủ say, thế là mới để Cận Tịch đỡ mình về Nhu Nghi điện. Dìu tôi tới ngồi xuống ghế xong, Cận Tịch đi đốt Thụy não hương, sau đó liền quay lại bóp trán cho tôi, khẽ cất tiếng hỏi: “Vừa rồi ra ngoài còn yên lành chẳng có chuyện gì, sao nhị tiểu thư tự nhiên lại nghĩ quẩn thế?”
Tôi đau xót nói: “Còn không phải là vì con tiện nhân Kỳ Tần đó sao, cứ cố tình chọn những lời khó nghe để nói. Ngọc Diêu trước đây đã phải chịu nỗi nhục vì bị hủy hôn, bây giờ còn bị em gái của kẻ phụ bạc đó làm nhục nữa...” Tôi hết sức căm hận Kỳ Tần, đồng thời lại càng thương Ngọc Diêu hơn. “Rốt cuộc vẫn là Ngọc Diêu tính tình mềm yếu quá, nếu đổi lại là...”
Ngọc Nhiêu rảo bước đi vào, giận dữ lớn tiếng nói: “Nếu đổi lại là muội, muội quyết sẽ không buông tha cho kẻ đã hại mình, có cớ nào mà lại đi tự vẫn chứ!”

Cận Tịch vội vàng khom người hành lễ, tôi thì vẫy tay gọi Ngọc Nhiêu lại: “Muội tới đúng lúc lắm, ta đang có việc muốn hỏi muội đây. Khi còn ở Giang Châu, Ngọc Diêu có từng nghĩ quẩn thế này bao giờ chưa?”
Khuôn mặt Ngọc Nhiêu lộ rõ vẻ buồn bã. “Sau khi tới Giang Châu, cha tuy vẫn làm quan, nhưng nơi đó hoang vu, rét lạnh, cuộc sống của cả nhà khá túng quẫn. Lúc ấy muội hãy còn nhỏ, cha và mẹ thì đều đã có tuổi rồi, mọi việc trong nhà hầu như đều do nhị tỷ lo liệu. Có điều bị nhà họ Quản hủy hôn là một mỗi nhục rất lớn, nhị tỷ vẫn thường xuyên khóc lóc cả ngày, năm sáu năm nay chưa từng nguôi ngoai.” Ngọc Nhiêu vô cùng căm hận, chiếc thoa nhỏ cài trên búi tóc không ngớt rung rinh. “Nhà họ Quản hủy hôn cũng không có gì, trên đời này việc thấy lợi quên nghĩa nhiều không kể xiết, nhưng tên bạc tình Quản Khê đó thực là đáng hận, nhà chúng ta vừa gặp cơn biến cố là hắn liền vội vã lấy người khác ngay, bây giờ Quản thị lại còn làm nhục nhị tỷ như vậy nữa.”
Nghe thấy hai chữ “bạc tình” đó, tôi bất giác lòng thầm máy động, nhớ lại những lời của Quản thị vừa rồi, dường như nàng ta không chỉ có ý làm nhục Ngọc Diêu về việc bị hủy hôn. Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, tôi đại khái đã hiểu được nguồn cơn sự việc.
Đại điện chìm trong tĩnh lặng, giữa tiết trời sắp vào đông, ánh dương buổi hoàng hôn mang theo một vẻ nặng nề khiến người ta không thở nổi. Ánh sáng trong điện mờ dần đi, dường như có một cây kim nhọn đang đâm vào trái tim tôi, từ từ từng chút một, dường như muốn cạy chỗ máu bầm vốn ứ đọng đã lâu trong tim tôi ra. Cận Tịch chậm rãi đóng cửa lớn lại, lần lượt đi thắp từng ngọn đèn lên. Giữa gian đại điện trống trải, giọng nói của tôi vang lên nghe đầy vẻ mờ mịt, mông lung: “Nhiêu Nhi, muội phải nói thực với ta đấy!”
Dường như đêm qua ngủ không đủ, bây giờ đầu óc tôi hết sức nặng nề, trái tim thì đập rất chậm, cứ thình thịch, thình thịch, chừng như sắp ngạt thở đến nơi. Hoán Bích ghé đến bên tai tôi, khẽ nói: “Nhị tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư có muốn qua thăm không?”
Tôi khẽ gật đầu, đứng dậy, nói: “Thân thể Ngọc Diêu rốt cuộc vẫn là quan trọng nhất. Ngọc Nhiêu, chúng ta đi thăm nhị tỷ của muội nào.”
Vì vừa ngồi quá lâu nên đầu gối tôi có hơi tê mỏi, khi đứng dậy bất giác loạng choạng. Hoán Bích vội vàng đỡ lấy tôi. “Tiểu thư cẩn thận.”
Từ đằng xa vọng lại một tiếng “xoảng” rất lớn, giữa màn đêm nghe chói tai vô cùng, phía Ấn Nguyệt hiên còn thấp thoáng có những tiếng hò hét khóc lóc. Tôi không để tâm tới cơn nhức mỏi dưới chân, vội bám vào tay Hoán Bích rảo bước ra ngoài. Mới đi tới cửa Ấn Nguyệt hiên, tôi đã nhìn thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, khung cảnh chìm trong hỗn loạn. Ngọc Diêu chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, mái tóc dài rũ ra rối bời, trong tay còn cầm chặt một mảnh sứ vỡ mà kề vào cổ họng, trên mặt giàn giụa nước mắt.
Ngọc Nhiêu mặt mày tái mét, vội vàng chạy vào, nói: “Nhị tỷ, tỷ đừng hồ đồ như vậy!”
Các cung nhân có mặt lúc này đều vô cùng sợ hãi, người thì khuyên nhủ, người thì quỳ xuống không ngớt khấu đầu, Ngọc Diêu thì chỉ biết khóc lóc không thôi, thân thể gầy guộc run lên lẩy bẩy, nhưng lại chẳng có vẻ gì là sẽ dừng lại. Nơi kẽ ngón tay muội ấy đã có một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, tạo thành một sự đối lập hết sức đáng sợ với làn da trắng ngần.
Ngoài nỗi đau xót, tự nơi đáy lòng tôi còn có một cơn giận dữ trào lên, bèn gằn giọng quát: “Cứ để mặc nó đi! Nếu nó chết rồi mà có thể xóa bỏ được sự hổ thẹn trong lòng, việc gì phải ngăn cản nó đi tìm cái chết! Nhưng như thế sẽ chỉ làm người thân đau lòng kẻ thù vui sướng, sợ là lại càng tăng thêm tội nghiệt, khiến cha mẹ và người thân khổ sở!”
Ngọc Diêu chợt rùng mình một cái, lùi về phía sau hai bước, tựa người vào thành giường, nước mắt cuồn cuộn chảy ra không ngớt. Muội ấy dường như đã mất hết sức lực, chầm chậm quỳ xuống, gục mặt vào giường mà khóc nức nở không thôi.
Tôi hơi cau mày, khẽ cất tiếng quát bảo: “Đều ra ngoài cả đi! Việc đêm nay kẻ nào mà dám nói bậy ra ngoài, bản cung sẽ cắt lưỡi kẻ đó!”
Cận Tịch vội vàng dẫn các cung nhân ra ngoài, Ngọc Nhiêu còn có chút chần chừ, lưu luyến nhưng rốt cuộc vẫn bị Hoán Bích kéo đi. Ngọc Diêu lúc này đã co quắp thân thể tựa như một con thú nhỏ bị thương nhưng không có nơi nào để trốn, tôi đưa tay tới đỡ, nhưng muội ấy lại chỉ nghẹn ngào khóc lóc, không chịu ngẩng đầu lên. Tôi định thần, dùng sức nâng cằm Ngọc Diêu lên, vung tay tát một cái thật mạnh vào khuôn mặt đang giàn giụa nước mắt của muội ấy.
Sau cái tát ấy, tiếng khóc tức thì ngưng bặt, Ngọc Diêu cứ thế lặng lẽ nhìn tôi, nhìn đến ngơ ngẩn. Từ lồng ngực dâng lên những luồng hơi nóng nghẹn ứ, tôi cố hết sức đè nén tâm trạng của bản thân, nói: “Bị người ta lợi dụng tình cảm là đáng thương, bị người ta đùa bỡn tình cảm là ngốc nghếch, còn tự gây ra tai họa rồi chỉ biết khóc lóc trốn tránh thì chính là mê muội! Nếu muội tự làm hại mình khiến cha mẹ phải thương tâm bất an, đó còn là bất hiếu nữa! Cái tát này của ta là để nhắc nhở muội, rằng chỉ cần muội biết sai mà sửa thì bây giờ vẫn còn chưa muộn. Con gái nhà họ Chân có thể không thông minh, nhưng không thể không có chí khí!”
Ngọc Diêu cố nuốt cơn nghẹn ngào trong cổ họng, năm dấu ngón tay đỏ ửng trên mặt theo đó mà càng rõ ràng hơn, vẻ thương tâm, ấm ức và hối hận trong mắt lại càng thêm nồng đậm, nhưng bên trong đó không hề có một tia tức giận nào.
Muội ấy bất giác đưa tay nắm chặt lấy cổ tay tôi, những giọt máu âm ấm nơi lòng bàn tay dính vào tay tôi, như đang chầm chậm chảy vào trái tim tôi vậy.
Một hồi lâu sau, cổ tay tôi bị nắm đến nỗi gần như mất đi tri giác, trở nên tê dại. Ngọc Diêu đột nhiên kêu lên một tiếng ngợp nỗi bi thương, sau đó gục đầu vào lòng tôi mà bật khóc nức nở, vừa khóc vừa cất tiếng gọi: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”
Tiếng khóc của muội ấy hệt như những nhát búa nặng nề liên tục nện vào lồng ngực tôi, khiến tôi xót xa tột độ, lòng ngợp nỗi buồn thương, vừa nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng gầy guộc của muội ấy vừa lặng lẽ rơi lệ.

Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã ngừng rơi nước mắt, dùng sức cắn chặt môi dưới. Chờ Ngọc Diêu khóc thỏa thuê, tôi mới chậm rãi kéo muội ấy dậy, cùng ngồi xuống giường, ôn tồn nói: “Trước đây có lẽ muội vẫn còn chút tình si, nhưng bây giờ lời của Kỳ Tần muội đã nghe rất rõ rồi, Quản Khê chính là hạng người bạc tình thất đức, hắn chẳng qua chỉ coi muội như một quân cờ mà thôi.”
Ngọc Diêu cắn chặt môi, cất giọng thê lương: “Vốn dĩ dù việc có như thế nào thì trong lòng muội vẫn còn một chút mong chờ, rằng y có lẽ có chỗ khó xử của y... Nhưng giờ đây...” Lời còn chưa dứt, nước mắt đã lại lã chã tuôn rơi.
Tôi đưa tay giúp muội ấy lau đi những giọt nước mắt trên má, dịu dàng nói: “Bây giờ muội đã hiểu rồi, vậy thì đừng nên thương tâm vì tên súc sinh ấy nữa... Không đáng đâu! Tỷ tỷ chỉ nói với muội một câu này, tẩu tẩu và Trí Ninh chết thảm, ca ca thì bị người ta bức ép đến phát điên ở Lĩnh Nam. Bây giờ tỷ tỷ hỏi muội mấy câu, nếu muội bằng lòng trả lời thì phải trả lời cho thành thật. Nhược bằng không chịu, chỉ cần muội cảm thấy không hổ thẹn với lòng mình, không hổ thẹn với ơn dưỡng dục của cha mẹ, vậy thì ta không còn gì để nói nữa, muội muốn làm sao thì làm.”
Ngọc Diêu đột ngột ngẩng lên, trong mắt chứa chan những tia tự trách và đau đớn, run rẩy nói: “Ca ca...”
Tôi đặt tay lên vai muội ấy, trầm giọng nói: “Muội yên tâm, ta đã sai người đón ca ca về kinh chữa trị rồi, chỉ là nhà họ Chân chúng ta phải chịu mối oan ức nhiều năm, tấm thân ta đây chẳng đáng gì, nhưng cha mẹ tuổi đã cao, lẽ nào còn phải mang theo tội danh không thể rửa sạch đi gặp tiên tổ nhà họ Chân ư? Nhà họ Chân ta giờ đây nhà tan cửa nát, nhà họ Quản tuy không phải đầu sỏ nhưng cũng là nanh vuốt của người ta, vong ơn phụ nghĩa, quyết không thể dung thứ được.”
Ngọc Diêu đau xót cúi gằm mặt xuống, hai tay vò tà váy đến nhàu nhĩ cả ra. “Muội tội nghiệt nặng nề, chỉ mong có thể phần nào chuộc bớt, như vậy trái tim mới thanh thản hơn được.”
Tôi chăm chú nhìn Ngọc Diêu, nín thở nói: “Muội chỉ cần nói cho ta biết, nhà họ Quản tại sao lại tỏ tường nhiều chi tiết trong việc qua lại giữa ca ca với nhà họ Tiết và nhà mẹ đẻ của Thụy Tần như vậy, để đến nỗi sau này khi tố cáo ca ca, bọn họ tuy không có chứng cứ gì cụ thể, nhưng những chuyện nhỏ nhặt lại đều có thể nói ra được rành mạch rõ ràng?”
Ngọc Diêu cúi gằm mặt xuống, gần như đã vùi đầu vào trong ngực, nói giọng nhỏ như muỗi kêu: “Là tại muội. Quản Khê hỏi muội việc gì, muội liền trả lời việc đó.”
Tôi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh. “Nhà họ Chân ta gia giáo rất nghiêm, sao có thể để muội và hắn muốn gặp nhau thì gặp chứ? Lẽ nào muội thật sự đã từng gặp riêng hắn sao?”
Ngọc Diêu không kìm được nắm chặt hai tay lại, đôi gò má bất giác đỏ bừng. “Năm đó mẫu thân dẫn theo muội và tẩu tẩu lên chùa Thượng Thiện dâng hương, trùng hợp thế nào lại gặp ngay kiệu của nhà họ Quản, chính là vào lúc Quản Lộ và Quản Khê đưa lão phu nhân nhà bọn họ đi dâng hương. Vì ca ca và Quản Lộ là đồng liêu, lão phu nhân đã trò chuyện với mẹ vài câu, muội nghe bà ấy khen Quản Khê hết lời...”
“Thế là muội liền để ý tới hắn từ lúc đó?”
Ngọc Diêu vội vã lắc đầu, cất tiếng biện bạch: “Muội lúc ấy đến nhìn một lần còn chẳng dám, sao mà để ý gì tới hắn được.” Sau đó lại đặt tay lên lồng ngực, trong mắt dần xuất hiện những tia dịu dàng, khẽ nói tiếp: “Nửa tháng sau, muội và Minh Nhi cùng đến Trân Bảo các xem đồ trang sức, ai ngờ đồ chọn được quá nhiều, không hiểu sao lại làm mất chiếc nhẫn mà tỷ tỷ tặng cho, thế là vô cùng nôn nóng. Chính lúc ấy muội đã gặp được Quản Khê đang chọn nhẫn ở gian ngoài của Trân Bảo các...”
“Thế là hắn liền giúp muội tìm được nhẫn?” Tôi nhìn hai bàn tay chẳng có món đồ trang sức nào của Ngọc Diêu, trầm giọng nói: “Đó là thứ ta tặng uội, lại được muội xem trọng như thế, đánh mất rồi cũng phải cố tìm lại cho bằng được, ắt là không dễ gì tặng lại cho ai.”
Ngọc Diêu lại càng cúi đầu thấp hơn, hai vành mắt đều hoe đỏ. “Hôm đó hắn tìm được rồi nhưng lại không chịu trả muội, chỉ đưa chiếc nhẫn của hắn uội để trao đổi, còn nói hai nhà chúng ta vốn quen thân, không cần câu nệ lễ tiết quá. Thế rồi... bọn muội liền quen biết nhau. Không lâu sau nhà họ Quản tới cầu hôn, rồi ca ca hỏi ý của muội...”
Trên mặt Ngọc Diêu tuy đượm nét đau thương, thế nhưng lại vẫn có một tia đắm say lộ rõ, chắc hẳn năm xưa tâm hồn thiếu nữ đã từng sa vào một bể tình triền miên da diết vô cùng. Tôi khẽ thở dài một tiếng, rút cây trâm bạc ra khều nhẹ bấc đèn. “Muội tất nhiên sẽ không cự tuyệt rồi. Hồi nhỏ khi xem kịch, mỗi lần thấy cảnh một nam một nữ vì mấy vật nhỏ nhặt mà quen nhau, kết thành duyên phận, ta cứ ngỡ rằng đó chỉ là kịch mà thôi, hoặc là vị tiểu thư đó chưa được gặp nam tử nào khác trên đời, vậy nên mới chẳng thể phân biệt tốt xấu, cuối cùng gặp chuyện bất hạnh.” Tôi lúc này đang tức giận, giọng nói bất giác hơi nặng hơn một chút: “Khi qua lại trong khuê các, bất kể là nam tử tốt hay xấu muội hẳn đều đã từng gặp vài người rồi cơ mà.” Ngọc Diêu lại càng thấp thỏm, bất an hơn, hai con mắt đều ầng ậc nước, chẳng thể nói được gì. Tôi có chút không đành lòng, lại nghĩ bản thân năm xưa cũng nào có phân biệt được tốt xấu gì đâu, thế là bèn nói: “Thôi thôi, một khi đã rơi vào bể tình rồi, thực cũng khó mà còn tâm trạng để ý tới việc khác. Rốt cuộc vẫn là tỷ muội chúng ta mệnh bạc.”
Ngọc Diêu thấp giọng nói: “Muội cứ ngỡ rằng hắn thật lòng với muội, do đó mới gặp nhau có vài lần mà đã vội vã tới cầu thân. Sau khi hôn sự được xác định, bọn muội tuy không thể tự do gặp mặt, nhưng hắn thường xuyên tới bên ngoài bức tường ở hậu hoa viên trò chuyện với muội. Hắn còn sai a hoàn của nhà hắn lén đưa thư cho Minh Nhi nhờ giao uội, hoặc là thừa lúc muội và mẹ đi dâng hương để gặp muội bên ngoài chùa, bọn muội cứ thế...”
“Lá gan của muội lớn thật đấy!”
Ngọc Diêu hổ thẹn nói: “Chỉ có một lần Ngọc Nhiêu nhìn thấy muội viết thư cho hắn, nhưng rốt cuộc vẫn bị muội đánh lừa cho qua chuyện.”
Tôi thầm thở dài một tiếng, muội ấy cho rằng mình đã lừa được Ngọc Nhiêu, nhưng đâu biết Ngọc Nhiêu từ nhỏ vốn thông minh, lanh lợi, há có thể dễ dàng bị lừa gạt như thế. Tôi lập tức sinh lòng nghi ngờ, trầm giọng hỏi: “Bọn muội lén qua lại với nhau như thế, đã làm ra việc gì không hợp với lễ nghi chưa?”
Ngọc Diêu cuống quýt xua tay, mặt đỏ tía tai, nói: “Dạ chưa, dạ chưa. Muội cứ ngỡ là đã tìm được chỗ dựa cả đời, nhưng mỗi lần gặp mặt hắn lại chỉ hỏi muội về những việc trên quan trường của ca ca và cha thôi. Muội không hiểu mấy thứ ấy lắm, chỉ đành nói với hắn cha và ca ca thường qua lại với những người nào.”
Tôi bất giác bừng bừng tức giận, hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào Ngọc Diêu. “Không ngờ muội lại hồ đồ đến thế. Hắn tổng cộng mới gặp muội có hai lần, vậy mà đã nhờ người nhà tới cầu thân, rõ ràng là có chút hấp tấp. Rồi sau này khi lén gặp gỡ hoặc trao đổi thư từ với muội, hắn lại chỉ hỏi muội về những việc trên quan trường, thăm dò tình hình của cha và ca ca, lẽ nào muội lại không nảy sinh chút lòng nghi ngờ nào ư? Nếu trong lòng hắn thật sự có muội, tại sao khi gặp mặt lại không dốc bầu tâm sự, thể hiện sự quan tâm với muội, mà đi hỏi về mấy việc kia làm gì?” Tôi suy trước nghĩ sau, lại càng thêm giận dữ, bèn đưa tay vỗ mạnh xuống bàn một cái. “Muội thực là hồ đồ quá chừng, không ngờ lại chẳng biết phân biệt chân tình giả ý, cứ thế trao trọn một dạ tình si, đến cuối cùng rơi vào cạm bẫy của người ta mà vẫn chẳng hay biết gì!”
Lời còn chưa dứt, Ngọc Diêu đã lại bật khóc nức nở. Tôi thương cái sự si tình, trách cái sự hồ đồ của muội ấy, lại oán hận sự giảo hoạt của nhà họ Quản, liền trầm giọng nói: “Bây giờ dù muội có khóc ra cả một vại nước mắt thì cũng ích gì đây?”
Ngọn nến bị luồng gió bay ra từ bàn tay tôi làm nảy lên một cái, tim nến dần dài ra, phần trên cũng rũ xuống và cong lại, nhìn như một trái tim bị đốt cháy, khiến ánh lửa bất giác ảm đạm đi mấy phần.

Ngọc Diêu dần ngưng khóc, đờ đẫn nhìn ô cửa sổ trổ hoa, khuôn mặt ngợp đầy vẻ thê lương tột độ. Tôi khẽ nói: “Hắn đã hỏi muội nhiều như thế, trong khi nói chuyện không có lý nào lại không nhắc đến chuyện nhà hắn. Muội thử nghĩ kĩ lại xem, trong đó có chỗ nào đáng chú ý không, mau nói lại cho ta nghe nào.”
Ngọc Diêu gắng sức suy nghĩ, ngập ngừng nói ra bốn, năm chuyện, tôi chỉ trầm ngâm không nói gì.
Đang lúc nửa đêm trời rất lạnh, từ đằng xa liên tục vang lên những tiếng tí tách của chiếc đồng hồ nước, than trong chậu dần lụi tàn, chỉ còn loáng thoáng một vài đốm đỏ.
Bàn tay Ngọc Diêu lạnh lẽo vô cùng, tôi chợt nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi: “Chiếc nhẫn mà hắn tặng muội đâu rồi?”
Ngọc Diêu vô thức chỉnh lại cổ áo, đáp: “Vứt đi rồi, ngay từ hôm đi Giang Châu, muội đã vứt nó xuống sông Bá rồi.”
Tôi khẽ gật đầu, đưa tay cầm chiếc kéo bạc nhỏ để bên cạnh lên cắt bớt tim nến, chậm rãi nói: “Muội hãy nhìn ngọn nến này xem, tim nến đã dài quá rồi, nếu còn không cắt bớt phần đã cháy đen đi thì ngọn lửa sớm muộn gì cũng sẽ tắt. Quản Khê chính là phần tim nến đã cháy đen trong lòng muội, nếu không mau cắt bỏ hoàn toàn...” Tôi khẽ thở dài một tiếng. “Tỷ tỷ có thể cắt bớt tim nến, nhưng lại không thể cắt bớt trái tim muội. Nếu muội không tự cứu mình thì không ai có thể cứu được muội cả.”
Ngọc Diêu khẽ kéo tay áo tôi, thút thít nói: “Tỷ tỷ, muội biết lỗi rồi.”
Tôi đỡ lấy bờ vai muội ấy. “Muội tất nhiên có lỗi, lỗi là ở chỗ dễ tin người, không biết suy xét kĩ càng mọi việc. Nhưng nếu không phải nhà họ Quản bày kế, muội cũng đã không phạm sai lầm như vậy.” Dừng một chút tôi dịu giọng nói tiếp: “Ngoài biết lỗi muội còn phải phấn chấn lên mới được, con gái của nhà họ Chân chúng ta không thể nào là hạng chỉ biết khóc lóc.”
Ngọc Diêu khẽ gật đầu, đôi bông tai chân trâu theo đó nhẹ nhàng lay động. Tôi bất giác thầm buồn bã, đã thương tâm lâu như vậy rồi, muốn hoàn toàn quên đi là việc khó khăn đến mức nào. Đợi thời gian lâu rồi, việc này sẽ ngưng tụ lại thành một vết sẹo lồi lõm mấp mô, vĩnh viễn nhắc nhở bản thân về một quá khứ đau buồn tột độ.
Tôi gọi Cận Tịch vào, kêu nàng ta hầu hạ Ngọc Diêu đi nghỉ ngơi, sau đó liền một mình cất bước ra ngoài. Ngọc Nhiêu vẫn ở trong Nhu Nghi điện chờ tôi, nhưng dù sao cũng còn ít tuổi, ham ngủ, lúc này đã hơi mơ màng rồi. Thấy tôi đi vào, muội ấy vội vàng đứng dậy, nói: “Nhị tỷ đã đỡ hơn chút nào chưa? Muội đi thăm tỷ ấy.”
Tôi chậm rãi nhấp một ngụm trà đặc. “Ta đã kêu Cận Tịch mang canh an thần qua bên đó, bây giờ chắc nhị tỷ của muội đã ngủ rồi.”
Ngọc Nhiêu thoáng yên tâm hơn một chút, chợt liếc thấy chén trà đặc trong tay tôi, bèn nói: “Đã sắp tới giờ đi ngủ rồi, sao tỷ tỷ còn uống trà đặc làm gì? Để muội kêu người mang chút An Tức hương tới.”
Tôi rút một cây trâm vàng trên búi tóc xuống, như vô tình như hữu ý cào nhẹ trên chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn, khẽ thở dài than: “Dù sao đêm nay cũng chẳng thể ngủ được, chi bằng cứ để bản thân tỉnh táo một chút cũng tốt.”
Ngọc Nhiêu biết tôi đang buồn, liền ngồi tới bên cạnh tôi, tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, bây giờ tỷ đã là Thục phi, sao Quản thị chẳng sợ tỷ chút nào thế?”
Cầm chiếc trâm lạnh giá trong tay, tôi gượng cười, nói: “Muội cho rằng cái ngôi vị Thục phi này ghê gớm lắm sao? Thứ nhất là nhà mẹ đẻ cô ta còn có chút quân công, thứ hai cô ta tốt xấu gì cũng có một chỗ dựa trong cung đình, còn thứ ba, cô ta biết mình sớm đã đắc tội với ta, dù thế nào cũng không thể được ta tha thứ, do đó chẳng việc gì phải nịnh nọt bợ đỡ ta, cứ dứt khoát trở mặt với ta đến cùng là tốt nhất.”
Cặp mắt trong veo của Ngọc Nhiêu bất giác hơi sáng lên một chút. “Nhưng tỷ tỷ bây giờ còn có quyền hiệp trợ quản lý lục cung...”
“Bây giờ cô ta đã dứt khoát trở mặt với ta, lại càng khiến ta không thể dùng quyền lực trong tay để chèn ép cô ta được, bằng không một khi tin này truyền tới tai Thái hậu hoặc Hoàng thượng, ta ắt sẽ mang tiếng là cố ý báo thù.” Tôi đưa tay chống cằm, hơi nheo mắt lại. “Kỳ Tần có một câu nói không sai, cây cao đón gió, bây giờ nhà chúng ta lại suy bại, Nhiêu Nhi, ta không thể không cẩn thận trong từng bước đi được. Vả chăng, chỗ dựa của Kỳ Tần là người mà bây giờ ta còn chưa nắm chắc mười phần là có thể lật đổ.”
Ngọc Nhiêu cả kinh bật thốt lên một tiếng, rất nhanh sau đó đã cụp mắt xuống, khẽ nói: “Muội biết rồi.”
“Cho nên bây giờ bọn muội đều ở trong cung, việc gì cũng cần phải cẩn thận.”
Ngọc Nhiêu lập tức gật đầu thật mạnh. “Nhưng chúng ta cũng không thể dễ dàng buông tha cho những kẻ đã từng hãm hại người nhà họ Chân chúng ta được.”
Trong lòng như bùng lên một ngọn lửa bỏng rát, tôi dùng sức kéo mạnh, tấm vải gấm thêu hoa trải trên bàn lập tức rách toạc. Tôi tiện tay vứt cây trâm vàng qua một bên, hờ hững nói: “Cho dù ta chịu không tính toán với Kỳ Tần, nhưng nhìn bộ dạng của Ngọc Diêu bây giờ, ta quyết không thể tha cho nhà họ Quản được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui