Khi rời khỏi Đoạn Tình cốc, Ám Dạ cùng Hoa thúc cũng ra ngoài tiễn nàng."Dạ, ta đi đây." Luyến tiếc nhìn Ám Dạ một cái, Tiểu Thiên tiến lên tặng Ám Dạ một cái ôm ly biệt thật chặt.Hành động này làm Ám Dạ hơi sững sờ, ngay sau đó khóe miệng nâng lên, khi Tiểu Thiên buông ra, hắn liền mở miệng nói: "Tốt lắm, đi nhanh lên một chút đi."Khóe miệng của hắn lại cong lên, Tiểu Thiên lần đầu tiên nhìn thấy hắn mỉm cười, nụ cười kia tựa như gió mát, ấm áp, ôn nhu, làm cho người ta không tự chủ được muốn đến gần hắn."Ừ, hẹn gặp lại!" Kéo dây cương, nàng xoay người nhảy lên lưng ngựa, lần nữa luyến tiếc nhìn hai người bọn họ một cái, "Dạ, Hoa thúc, các người bảo trọng!""Ừ, ngươi cũng vậy!"Quay đầu lại, roi ngựa giương lên, "Giá ——"Tấn, thật xin lỗi, chàng có khỏe không? Thiên Thiên trở lại đây!Nhìn bóng lưng biến mất dần trong tầm mắt một lúc lâu, tầm mắt của hắn vẫn theo dõi ở phía xa, phát ra ngây ngô, không nỡ được thu hồi lại."Thiếu gia." Hoa thúc ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng, ai ~~ xem ra thiếu gia nhà bọn họ là đã động tình, chỉ tiếc người Thiên Thiên yêu lại không phải thiếu gia nhà bọn họ.Hoa thúc lên tiếng gọi khiến cho Ám Dạ quay đầu lại, vô lực mở miệng nói: "Hoa thúc, chuẩn bị ngựa!""Thiếu gia, ngài. . . . . .""Ông cho rằng ta thật sự yên tâm để cho nàng hồi kinh một mình sao?" Nhìn thấu nghi hoặc trong mắt Hoa thúc, Ám Dạ vẫn mở miệng nói.Cho nên hắn không hề kiên trì tỏ ý muốn đưa Thiên Thiên trở về, chẳng qua là không muốn cho nàng gia tăng gánh nặng trong lòng thôi.Hiện tại chỉ có chờ đến khi nàng đi xa, hắn có thể ở sau lưng nàng âm thầm bảo vệ nàng, cho đến nàng an toàn vào cung mới thôi!"Thiếu gia. Sao thiếu gia lại chịu khổ như thế chứ?" Thấy thiếu gia nhà mình lặng lẽ như vậy bảo vệ một cô gái không yêu mình, trong lòng Hoa thúc có chút đau lòng.Người ưu tú như thiếu gia vậy, có tiểu cô nương nào không thích, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại yêu một người con gái trong lòng đã có người khác."Hoa thúc, chớ nói nhiều, đi chuẩn bị ngựa đi." Trong lòng khẽ chìm xuống, Ám Dạ không vui mở miệng nói.Sao hắn phải khổ như thế chứ?A ~~ hắn cũng không biết!Trong mắt lướt qua một tia mất mát, tầm mắt của hắn lần nữa nhìn về phía nơi xa bắt đầu ngây ngô ."Dạ, thiếu gia!" Nhìn Ám Dạ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Hoa thúc lui xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...