Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

"Thiên Thiên, nàng ra đi là tốt sao? Trẫm van cầu nàng, trở lại bên người trẫm được không?" Hoàng Phủ Tấn chống đầu, vô lực lẩm bẩm, thanh âm khẩn cầu lúc này đã nghẹn ngào.Vô lực, khẩn trương, sợ hãi, tự trách bao phủ toàn thân hắn, mỗi một khắc không tìm thấy Tiểu Thiên, trong lòng hắn sợ hãi nhiều hơn một chút, ánh mắt của Tiểu Thiên không ngừng hiện lên trong đầu hắn.Nước mắt theo chóp mũi hắn nhỏ xuống.Hắn không nên ích kỷ như vậy, không có sự đồng ý của nàng lại quyết định như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng đứng ở lập trường của nàng mà lo lắng.Để cho nàng đoạn tình, chẳng lẽ hắn vô tình đả thương nàng như vậy, thật có thể bỏ mặc nàng đoạn tình hay sao?‘Tấn, cho dù chết, ta cũng chỉ có thể chết bên cạnh chàng!’Lời của Tiểu Thiên thoáng qua bên tai hắn, làm cho tim của hắn đau hơn!Nàng từng nói cho dù chết, cũng chỉ có thể chết bên cạnh hắn, nhưng hắn cũng không đuổi nàng đi, đem yêu cầu duy nhất của nàng vô tình đánh nát.Nàng từng nói, cho dù chết, cũng chỉ có thể chết bên cạnh hắn! Nàng từng nói! Nàng từng nói!"Thiên Thiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Nước mắt không chút kiêng kỵ thay nhau trào ra khỏi vành mắt hắn.Nhận ra được, lúc này Hoàng Phủ Tấn rất thống khổ, cũng rất tự trách! Thật ra thì —— Tất cả thật không trách được hắn.Cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trên ghế đứng lên, mở miệng nói với Phúc Quý ở phía sau: "Phúc Quý, thay quần áo, trẫm muốn xuất cung!""Dạ, hoàng thượng!" Phúc Quý không có hỏi nhiều.Hắn biết trong lòng hoàng thượng đau khổ, hoàng thượng tuy không nói ra, nhưng hắn đã đi theo bên cạnh hoàng thượng nhiều năm như vậy, hắn so với ai khác cũng cảm thấy như như hoàng thượng.Ra khỏi cung, Phúc Quý không yên tâm nhìn Hoàn Phủ Tấn bên cạnh vẫn trầm mặc, do dự mở miệng nói: "Hoàng thượng, ngài không định mang theo thị vệ sao?" Trong mắt Phúc Quý mang một chút không yên tâm."Ừ, không cần dẫn theo, quá nhiều người ngược lại sẽ làm người khác chú ý, trẫm lo lắng sẽ hù dọa đến Thiên Thiên.""Nhưng mà hoàng thượng, bên ngoài cung nhân xà hỗn tạp, thân thể ngài là ngàn vàng. . . . . .""Chớ nói nhảm nhiều như vậy, trẫm là người, dân chúng cũng là người, bọn họ có thể sống tốt ở bên ngoài cung như vậy, tại sao trẫm lại không thể!" Hoàng Phủ Tấn không vui cắt đứt lời nói của Phúc Quý, bước nhanh về phía trước. Bây giờ đối với hắn mà nói, cái gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là tìm được Thiên Thiên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui