Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
"Tấn, đối với ta ngươi đừng luôn lãnh khốc như thế nha, huynh đệ chúng ta là cùng một thể, ngươi như vậy, sẽ làm tâm của ta rất tổn thương." Đoạn Ngự bày ra một bộ dạng bị thương nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn."Ngươi đừng ở trước mặt trẫm bày ra loại vẻ mặt ghê tởm này, muốn đợi liền đợi đi." Hoàng Phủ Tấn miễn cưỡng liếc hắn một lần nữa.Tiểu tử này, không hiểu sao hắn đối với chuyện này lại có hứng thú như vậy.Lúc hai người bọn họ đang có một cuộc trò chuyện không mấy hợp nhau, Phúc Quý liền mang theo Tiểu Thiên đi vào."Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương tới."Hoàng Phủ Tấn cùng Đoạn Ngự đồng thời giương mắt, mặt của hai người hoàn toàn xuất hiện hai loại vẻ mặt bất đồng .Mày Đoạn Ngự nhích lên, nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh một cái, lại nhìn sang Tiểu Thiên phía sau Phúc Quý tiến vào.Tiểu hoàng hậu này rất thức thời nha, thế nhưng trở nên thành thật như thế, nhưng cùng với người ngày đó nói hắn phong lưu chứ không hạ lưu thật khác rất xa."Đã trở lại?" Hoàng Phủ Tấn liếc nhìn, ngoài mặt thoạt nhìn đàng hoàng, đoán chừng trong lòng hắn đã đem nữ nhân này mắng cả mấy trăm lần. Hắn bình tĩnh hỏi, vẻ mặt điềm đạm làm cho Tiểu Thiên không nhìn ra một tia cảm xúc ."Vâng, vâng, đã trở lại." Thấy Hoàng Phủ Tấn lên tiếng, nàng lập tức thức thời gật gật đầu, ai~, tại sao không khí trong Ngự thư phòng này làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt đè nén như vậy.Đều là do hôn quân này, không nên đem Tầm Hoan Lâu đóng cửa làm gì. Việc này đối với hắn có ích lợi gì sao, địa phương thu thuế tốt như vậy cũng không có, kĩ viện lại đóng cửa, hẳn sẽ có thể làm cho trị an rung chuyển đây.Hôn quân đáng ghét!Nhìn vẻ không phục rõ ràng trên mặt Tiểu Thiên, giọng nói Hoàng Phủ Tấn vẫn rất bình thản, cho dù mơ hồ mà mang theo mấy phần lửa giận, "Có lời gì muốn nói cùng trẫm sao?""Có!" Lời này của Hoàng Phủ Tấn vừa nói ra, nàng đã nằm trước bàn đọc sách của Hoàng Phủ Tấn rồi, tốc độ nhanh đến mức đủ làm cho hai người Đoạn Ngự cùng Hoàng Phủ Tấn cũng hơi ngẩn ra."Được, trẫm cho ngươi cơ hội nói.""Hoàng thượng, ngươi đóng cửa kỹ viện, không phải là buộc nam nhân đi cưỡng gian (QJ) sao?" Nàng nói xong còn rất vô tội, chớp cặp mắt to, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn."Phốc ——" Câu giải thích vô tội này của nàng làm cho Đoạn Ngự bên cạnh Hoàng Phủ Tấn không giữ chút hình tượng nào bật cười. Ngay đến cả Hoàng Phủ Tấn cũng bởi vì những lời này của nàng mà khóe miệng hơi co quắp.Cái nữ nhân ngốc này, thật đúng là cái gì cũng nói ra bên ngoài được a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...