Sau khi tuyết bắt đầu rơi mạnh hơn, thời tiết cũng trở nên vô cùng khắc nghiệt.
Bão tuyết xuất hiện.
Ta thân là nữ đế, đương nhiên phải đích thân đi xử lí.
Từ đó mọi ngày của ta đều trôi qua vô cùng bận rộn.
Đến cơm còn phải ăn vội vàng.
Vì thế, ta quyết định không ăn không ngủ.
À không, là Nghiêu Viễn quyết định không ăn không ngủ.
Ta...... Vì đang mang trong mình thân phận nữ đế, để không cắn rứt với lương tâm, đành phải cùng hắn vượt qua.
Không có cách nào khác.
Vốn dĩ dân chúng đối với Nghiêu Viễn có nhiều cảm tình hơn là ta, nếu là Nghiêu Viễn vì xử lý tấu chương mà không ăn không ngủ, mà nữ đế như ta ăn ngon uống tốt.
Nếu để dân chúng biết không chừng ta sẽ bị dìm chết trong nước bọt.
Không được, không được.
Ta đâm lao thì đành phải theo lao, đã xuyên vào thân phận này thì cũng phải sống sao cho ra dáng.
Ngẫm lại lúc còn ở hiện đại, mỗi ngày ta đều nhàn hạ chỉ lên lớp rồi trở về nhà ăn với ngủ, không nghĩ tới có một ngày sẽ trở thành nữ đế.
Mỗi ngày đều trôi qua vô cùng thê lương.
Nhưng không sao, ta vẫn còn Nghiêu Viễn.
Ta nhìn theo ánh đèn, có chút mông lung, thưởng thức sườn mặt của Nghiêu Viễn.
Rất đẹp.
Sao lại đẹp đến như vậy.
Hiện tại đêm đã khuya, tất cả gà cũng đều đã đi ngủ.
Ta cùng Nghiêu Viễn bên trong Ngự Thư Phòng, trai đơn gái chiếc, ở cùng một chổ.
À thì, chỉ là cùng nhau xử lý tấu chương.
Ai, miễn bàn nhiều không thôi lại càng mất hứng.
Bọn ta vẫn còn trẻ, không nên gấp gáp làm chuyện ngượng ngùng, thế nhưng mỗi đêm ta chỉ có thể đơn thuần ôm Nghiêu Viễn ngủ, sớm đã cảm thấy không thoã mãn.
Làm nữ đế thì có lợi ích gì chứ.
Ta một bên thở ngắn than dài, một bên xử lý tấu chương.
Nghiêu Viễn liếc mắt nhìn ta một cái, cũng không nói gì, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Tất chương chất cao như núi, ta nhìn thoáng qua chỉ cảm thấy cả người vô lực.
Ách, vẫn là nên tập chung giải quyết cho xong.
Bên trong Ngự Thư Phòng, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.
Lâu lâu cũng chỉ nghe được tiếng sột soạt của thẻ tre vang lên.
Vậy mà vào thời khắc quan trọng này, bụng ta lại ' ục ục ' một tiếng.
Phá vỡ không gian vốn dĩ đang vô cùng yên tĩnh.
Ta đỏ mặt.
Mấy ngày hôm nay ngày nào cũng thức đến giữa khuya, ta cảm thấy ta đã sắp phi thăng thành tiên.
Dân dĩ thực vi thiên*, vì sao phải không ăn không ngủ a.
*Dân dĩ thực vi thiên có nghĩa là "Dân lấy ăn làm trời" và giải thích thêm "Dân lấy miếng ăn làm trọng, nên muốn trị dân trước hết phải làm cho dân no ấm".
Ngủ có thể không ngủ, nhưng ăn cũng không thể không ăn nha.
Ta chỉ là người trần mắt thịt, cũng không phải tiểu tiên nữ trên trời.
"Nếu ở đây cũng có mì gói thì tốt biết mấy." Ta bĩu môi oán giận, phê xong một cái tấu chương, liền ném sang bên cạnh "Như vậy chúng ta còn có thể lén lút nấu mì ăn."
Nói xong ta cũng không quên uỷ khuất sờ bụng nhỏ.
Nghiêu Viễn lên tiếng: "Ừm."
Đầu hắn cũng không thèm nâng lên, tiếp tục xử lý tấu chương, trên mặt cũng không nhìn ra chút biểu cảm.
"Nghiêu Viễn, ta rất muốn ăn mì gói."
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, rồi cũng vẫn tiếp tục xử lý tấu chương.
Ta không nói tiếp, vì trong đầu ta lúc này chỉ toàn là hương vị của các loại mì gói.
Cuối cùng, ta quyết định chọn mì bò kho là thứ ta thèm nhất
"Ta muốn ăn mì bò kho."
Ta liếm môi, tưởng tượng ra cảnh bản thân đang ăn một tô mì bò kho thật to, Nghiêu Viễn lúc này cũng chịu dừng lại.
Hắn nhìn ta, khẽ gọi: "Lục Ninh."
Mọi tưởng tượng của ta đều lập tức biến mất, ta ngoan ngoãn nhìn hắn.
"Chuyện gì?"
"Ta hỏi nàng một vấn đề."
"Được."
"Nếu nàng là một gói mì, nàng cảm thấy nàng sẽ mang hương vị gì."
"Sao cơ?"
Sao hắn lại hỏi ta một câu kì quái như vậy?
Nhưng ta lại nghiêm túc suy nghĩ.
"Hừm, có lẽ ta sẽ là mì gà hầm nấm hương đi?"
Nhưng hắn hỏi như vậy để làm gì?
Ta nhìn chằm chằm Nghiêu Viễn, vẻ mặt nghi hoặc.
Hắn vậy mà lại nghiêm túc gật gật đầu.
"Vậy, nếu chàng cũng là mì gói." Ta nhìn chằm chằm hắn, sau đó trong lòng nổi lên ý xấu "khẩu vị của ta rất tốt, dù chàng là gì ta đều có thể ăn."
Ta muốn trêu chọc hắn, vậy mà bản thân lại cảm thấy xấu hổ.
"Phốc, ha ha ha."
Đừng động vào ta, vào những thời khắc như thế này, chỉ cần nở một nụ cười là đủ rồi.
Để giảm bớt chút ngượng ngùng, ta ra vẻ bình tĩnh nói với hắn: "Đủ rồi."
Nghiêu Viễn cười khẽ một tiếng, sắc mặt ôn nhu.
"Hiện tại tâm tình đã tốt hơn chưa?"
Thật vất vả lắm mới khiến tim đập chậm lại, giờ nó lại bắt đầu tăng tốc đập như cũ.
Ta gật đầu mãnh liệt "Tốt tốt tốt."
"Vậy thì được rồi, nhanh chỉnh đốn lại tinh thần giúp ta xử lý tấu chương."
Nghiêu Viễn vỗ vỗ đầu ta, cảm giác ấm áp cũng không ngừng truyền đến.
Trong đầu ta chỉ còn lại một mảng trống rỗng.
Không được, ta cảm thấy có chút thiếu oxy.
"Được."
Nghiêu Viễn: "Xử lí nhanh một chút sau đó chúng ta cùng nhau dùng bữa."
"Ừm ừm ừm."
Bên ngoài cửa sổ, hình ảnh bọn ta được ánh trắng chiếu sáng.
Ấm áp hài hòa.
Con thỏ nhỏ kia cũng không biết vì sao đến được đây, nó nhảy lên cửa sổ nhìn bọn ta.
Nghiêu Viễn vốn đang tươi cười, đột nhiên thấy nó, nét tươi cười trên mặt lại tức khắc tan đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...