Thực ra, Quách Tỉnh cũng không muốn đến Tam Thanh điện để đoạt Lục Trúc
trượng mà trong lúc người ta thất thế như vậy, nhưng chàng nghĩ lại, đây là cây trượng báu lưu truyền suốt mấy trăm năm của Cái bang, hơn nữa
bây giờ đã thành vật của vợ mình, vậy mình có đoạt lại cũng danh chính
ngôn thuận, nghĩ vậy chàng liền ưỡn ngực rằng :
- Dạ con xin nghe lời thầy vậy!
Nói xong bước ngay về hướng Tam Thanh điện.
Quách Tỉnh đến hành lang Tam Thanh điện, đèn đóm lu mờ, anh em Cái bang
nằm nằm ngổn ngang dưới đấy, Lỗ Hữu Cước thấy Quách Tỉnh đến, mới hỏi
rằng :
- Thưa quan nhân, khuya rồi còn chưa đi nghỉ sao?
Quách Tỉnh xưa kia từng theo Thành Cát Tư Hãn chinh tây, hồi đó Lỗ Hữu
Cước cũng đem theo trên cả ngàn anh em Cái bang đi theo dự chiến, lập
nhiều kỳ công, cho nên anh em của Cái bang đều xưng hô với Quách Tỉnh là quan nhân, nay đã thành thói quen, không sao sửa đổi lại. Nghe Lỗ Hữu
Cước hỏi vậy, Quách Tỉnh lắc đầu nói :
- Tôi chưa muốn ngủ, và tính vào Tam Thanh chánh điện để đòi một vật nơi Âu Dương tiên sinh!
Lỗ Hữu Cước thất kinh vùng ngay dậy hỏi :
- Quan nhân tính vào trong điện sao? Trời ơi, Lão Độc Vật ghê gớm lắm, có cần tiểu nhân theo cạnh không?
Quách Tỉnh cười lắc đầu :
- Khỏi cần, các anh em cứ ở đây chờ nghe tin!
Nói xong chàng bước ngay lên thạch cấp, đẩy ngay cửa đại điện, nhìn ngay vào bên trong, bỗng chàng giật thót người lên!
Thì ra cảnh tượng trong điện đổ nát tứ tung, ngổn ngang bừa bãi, trông
loạn cả mắt, còn Âu Dương Phong lại không nằm ngủ hẳn hoi, chỉ thấy lão
dùng đầu chống đất, chân duỗi thẳng lên trời, dựng đứng như một cây sào, lối “nghịch chuyển chân kinh” chàng đã từng thấy hồi ở Hoa Sơn, nên
cũng chẳng lấy gì làm lạ, nhưng lạ nhất là cây trúc trượng của Hồng Thất Công lại gài ngay vách tường, không cần đêm cất giấu kỹ!
Quách Tỉnh cũng không dám khinh thưởng, bèn đánh tiếng :
- Lão Độc Vật! Quách tiểu gia đang lại tìm ngươi đây!
Âu Dương Phong vẫn im lặng, làm như không hay đã có người đột nhập vào
Tam Thanh chánh điện vậy, Quách Tỉnh càng lấy làm lạ, thầm nghĩ: “Lão
Độc Vật xưa nay nổi tiếng độc ác, không lý lão cảm thấy đuối sức, biết
không thể nào chống nổi với mình, nên mới bày ra trò này để mong mình
tha lão sao?”
Quách Tỉnh lại lên tiếng :
- Này lão Độc Vậy, ta đến đây không phải nhân lúc mgươi thất thế để hạ
thủ đoạt mạng ngươi, nhưng vì cây trúc trượng vốn là của Cái bang, lại
nữa người dùng binh khí của người đánh lại người ta như thế, cũng chẳng
đẹp gì cho lắm, vậy hãy giao nó lại cho ta đi!
Nhưng quái lạ, Quách Tỉnh nói một hơi như thế, mà Âu Dương Phong vẫn
tỉnh bơ như không nghe, thân cũng không động đậy gì, Quách Tỉnh càng tin rằng lão đã kiệt sức, nên mới bày ra kiểu này để tránh giao tranh với
mình, đối phương đã vậy, mình còn ra tay sao cho đành, thôi, lấy gậy
trúc về cũng đủ rồi! Nào hay Quách Tỉnh chỉ đoán trúng một nử, suýt
chàng đã mất mạng về cái đoán này!
Thì ra Quách Tỉnh thấy cây Lục Trúc trượng gác xéo ngay bìa thường bên
cạnh Âu Dương Phong, lập tức đưa tay ngay về phía đầu trượng, đây là một động tác rất bình thường của mọi người, không ai cúi xuống đi cầm ngược đầu trượng bao giờ; khi Quách Tỉnh tay vừa đụng phải cây trượng, bỗng
cảm thấy đầu ngón tay bị tê buốt đau nhói, không khác nào bị ong độc
chính phải, khiến chàng giật mình nhảy ngược ngay lại thất thanh kêu:
“Ối!”.
Ra Tây Độc quả là người quỷ quyệt, lão biết hôm nay đấu hai trận kịch
liệt với hai võ lâm cao thủ, sức đã bị đuối nhiều, nếu quả đối phương
không còn nghĩ đến quy lệ của giang hồ và đạo nghĩa võ lâm đột nhập
thẳng vào Tam Thanh điện, cố ép mình giao tranh, dù cho nhân vật đó là
loại Chí Bình, Chí Thường đi nữa, mình cũng khó mà kháng cự nổi, bởi vậy Tây Độc nghĩ ngay ra một kế, giở ngay lối “nghịch chuyển kinh mạch”,
đầu lộn xuống chân giở ngược lên để điều khí nhập định, nếu những tên võ công xoàng đột nhập vào, thình lình chúng thấy cảnh tượng lạ này sẽ hú
hồn hú vía lo trốn ngay! Còn hàng võ công cao cường như Quách Tỉnh, Khưu Xứ Cơ v.v... thấy mình bầy ra lối nhập định này, thế nào cũng không nữ
ra tay hạ độc thủ, bởi họ đều là những kẻ ưa giữ thể hiện và nghĩa khí
hào hùng của con nhà võ!
Nhưng đối với cây Lục Trúc trượng của Hồng Thất Công, Âu Dương Phong
nghĩ khó mà có cách gì bảo vệ khi mình nhập định, chợt lão nảy ra một
độc kế, số là chuyến lên Thiết Chưởng phong, lão vô tình đã bắt dưdợc
một con rết độc, lúc này lão bắt con rết bỏ ngay vào một lỗ nơi đầu
trượng, còn phía lỗ dưới lão dùng viên thuốc đỏ như máu trong hộp rết
nhét lại!
Âu Dương Phong cũng là tay nhà nghề về thuốc, nhìn loại thuốc này biết
ngay đây là loại thuốc Bách Độc Ôn Hoàng Đơn khắp vùng trời này, chỉ có
loại thuốc này mới khắc trị nổi thử rết độc Kim Trảo Thiên Ngô và không
những có thể giải độc lúc bị rết cắn, mà lạ nhất chỉ cần viên thuốc này, rét không thể nào rời xa hẳn trong vòng một thước vuông, bởi vậy nên
Tây Độc thả ngay rết vào lỗ trúc trượng với thuốc, hễ người nào bộp chộp tới lấy trượng, thế nào cũng bị rết đớp ngay; Quách Tỉnh đaua hay Tây
Độc gài bẫy như vậy, nên mới bị trúng kế!
Đang lúc Quách Tỉnh vừa kinh vừa giận, Tây Độc đã tung mình quay ngay thân lại, cười ha hả rằng :
- Ta tưởng kẻ mắc bẫy ta là ai xa lạ? Thì ra thằng khờ! Ha! Ha! Ha!...
rõ đúng là đường lên tiên giới ngươi không bước, địa ngục vô lối ngươi
lại mò vào! Đáng kiếp!
Quách Tỉnh cảm thấy tay bị nhức nhối, biết ngay trong trúc trượng có
loài sâu độc ghê gớm, bất giác hét lên một tiếng như điên, vung chưởng
đánh ra một thế Kháng Long Hữu Hối!
Âu Dương Phong nào phải tay vừa, lão lập tức chụp ngay trúc trượng, nhảy bung ra sau, quát ngay :
- Thằng khùng bộ muốn chết sớm hay sao mà ra tay đánh nhau với ta?
Quách Tỉnh như sực tỉnh: vì kẻ bị trúng độc, nếu càng nổi giận càng có
hại cho tính mạng, chàng đành thu chưởng ngay về, lên tiếng quát :
- Dù cho ta có chết đi nữa, nhưng Lão Độc Vật như ngươi liệu ssống được bao lâu?
Âu Dương Phong cười ha hả rằng :
- Khùng ơi là khùng, ai thèm đoạt mạng ngươi đâu, nói thật cho mà biết,
ngươi đã bị con rết độc Kim Trảo Thiên Ngô của ta cắn phải, độc của loại rết này còn lợi hại hơn những loại độc trong đàn rắn mà xưa kia ta đã
nuôi!
Quách Tỉnh biến sắc kinh hãi!
Lão Độc Vật thấy vậy, nhân dịp cười nói rằng :
- Thực ra, ta với ngươi đâu có thù oán lớn gì đâu, nên chẳng muốn hại
mạng ngươi làm gì, nói thật cho ngươi hay, ta có thuốc giải độc của con
rết này, nhưng chúng ta nên có một cái gọi là “hiệp định quân tử” vậy
ngươi hãy đọc hết nguyên văn của Cửu Âm chân kinh ra, ta sẽ giao thuốc
giải độc cho ngươi, đây là cuộc trao đổi công bằng hết sức, ngươi có
chịu không?
Quách Tỉnh quát :
- Hừ! Về nguyên văn của Cửu Âm chân kinh, xưa kia trên mặt bể, có cả mặt cháu ngươi, ta chẳng đã chép hết cho ngươi rồi, sao bây giờ còn đòi cái gì nữa!
Âu Dương Phong còn đang cười khan chưa trả lời, “bình bình!” hai tiếng
vang lên, cánh cửa chánh điện bị đánh bung ra, một đám người chạy vào
như ong vỡ tổ, thì ra là nhóm tam trưởng lão Lỗ, Giản, Lương!
Trong khi Quách Tỉnh vào điện, Lỗ Hữu Cước đã đặc biệt chú ý, lão cùng
biết Tây Độc lắm gian kế, phần Quách Tỉnh lại thật thà, khó mà tránh
khổi cạm bẫy của Âu Dương Phong, nào hay đúng như Lỗ Hữu Cước nghĩ,
Quách Tỉnh mới vào đã kêu “ối” một tiếng, tiếp theo tiếng cười khoái trá của Tây Độc vang lên, Lỗ Hữu Cước lay gọi ngay Giản, Lương nhị lão”,
“bình bình” đảy ngay cửa ở chánh điện nhảy tung ngay vào trong!
Âu Dương Phong thấy vậy chột dạ, vì đang lúc lão dụ ép Quách Tỉnh đọc về Cửu Âm chân kinh càng không muốn ai vào can dự việc này, lão bèn lên
tiếng ngay với Quách Tỉnh rằng :
- Ngươi gọi lũ thối thây kia vào làm gì? Chúng đâu có cứu được mạng sống của ngươi đâu. Biết điều hãy nghe lời ta, bảo chúng cút ngay ra ngoài!
Mau!
Quách Tỉnh thầm nghĩ: “Mình chớ nên lọt vào cạm bẫy của lão!”
Nghĩ xong chàng bèn nói ngay với Tây Độc :
- Nào phải ta gọi gọ vào đâu? Hơn nữa ta đâu phải là Bang chủ của Cái bang mà ra lệnh cho họ lui được!
Dứt tiếng chàng ngồi phệt ngay dưới đất, nghiêm nghị rằng :
- Lão Độc Vật, ngươi nói ta bị trúng nọc độc của con rết Kim Trảo Thiên
Ngô, khó giữ tính mạng, vậy hãy nói thực ta nghe, nọc độc này chừng nào
mới bắt đầu lên cơn dữ dội!
Tương Dương rằng :
- Nói thật cho ngươi hay, mạng sống của ngươi sắo tận đến nơi rồi, nếu
khôn mau độc ngay Cửu Âm chân kinh ra, ta sẽ cho thuốc giải độc ngay,
nếu cứ ấm ớ với ta, dù đến lúc ta có cho thuốc, ắt cũng khó lòng mà cứu
kịp mạng!
Quách Tỉnh không ngần ngại noi ngay :
- Vậy ta ngồi ì đây chờ hết một tàn nhang, xem nọc độc có làm gì ta
không, nếu ta còn sống, chừng đó ta sẽ đọc hết nguyên văn Cửu Âm chân
kinh cho ngươi cũng được!
Tây Độc giật nảy mình!
Vì Quách Tỉnh chợt nhớ ra chuyện xưa, lần thứ nhất khi chàng bước chân
lên Đào Hoa đảo, lạc ngay vào Kỳ Môn Trận của Hoàng Dược Sư, ngẫu nhiên
gặp lão Ngaon Đồng Châu Bá Thông, hồi đó Châu Bá Thông cũng bị hãm trên
Đào Hoa đảo, hai bên tính tình tương hợp, kết nghĩa thành anh em, sau Âu Dương Phong đem cháu và đàn rắn tới cầu thân với Hoàng Dược Sư, rồi
Châu Bá Thông bị rắn độc của Tây Độc cắn, trong cơn thập tử nhất sinh
của Lão Ngoan Đồng, Quách Tỉnh bèn dùng dao cắt ngay tay mình lấy máu
cho Châu Bá Thông uống, nhờ đó mà cứu được mạng Lão Ngoan Đồng! Thì ra
xưa kia Quách Tỉnh đột nhập Triệu vương phủ, vào nhầm phòng thuốc của
Sâm Tiên Lão Quái Lương Tử Ông, uống ngay bảo huyết của con rắn độc, từ
đó về sau, trong mình chàng đã tự có một năng lực giải độc; nay vô tình
bị rết độc cắn phải, đáng lẽ phải nổi cơn nhức nhối ghê người mới đúng,
nhưng đằng này chàng chỉ cảm thấy hươi buốt đau lúc đầu, trên mình mẩy
tuyệt không thấy có gì lạ! Chợt Quách Tỉnh hiểu ngay là nguyên do của
nó, nên chàng cố ý xếp chân bàn tròn ngồi ngay xuống đất nói hách như
vậy, khiến nỗi Âu Dương Phong vừa kinh vừa cuống!
Quách Tỉnh thấy Âu Dương Phong đang ngơ ngác chưa định thần, chàng hét
lên một tiếng từ dưới đất nhảy bung lên, tay trái đánh tung ra với thế
Thần Long Xuất Động, tay cầm ngay khuc giữa của Đả Cẩu bổng, chưởng bên
mặt bửa ngược ngay ra với thế Kiến Long Tại Điền, thộp trúng ngay ngực
Âu Dương Phong!
Âu Dương Phong vì mãi băn khoăn, thình lình cảm thấy ngực bị siết chặt,
chừng đó mới hay mình đã bị đối phương túm trúng, nếu ngày thường, lão
có thể dùng Cáp Ma công đánh bật để giải thế, nhưng hôm nay vì bị quá
mệt sức, đâu còn sức mà cự lại; Quách Tỉnh sẵn thế đoạt ngay cây Lục
Trúc trượng về, tiếp theo hất tung ngay Âu Dương Phong ra hơn một trượng xa, Tây Độc bị ngã chúi mặt xuống đất không sao động đậy! Lỗ Hữu Cước
thấy Tây Độc ngã lăn cù ra vậy, tính chạy ngay lại hạ thủ thêm, nhưng
Quách Tỉnh đã lên tiếng :
- Hãy khoan!
Chàng dốc ngược đầu trượng ngay xuống đất, con rết độc Kim Trảo Thiên
Ngô lập tức bị rớt ra ngoài mặt đất, tam trưởng lão thấy vậy kinh hoảng!
Quách Tỉnh tính giơ chân đạp chết con rết độc, nhưng thình lình rết cuốn tròn mình lại và bung vọt luôn lên tren nóc điện, Quách Tỉnh giật mình, chực đuổi theo giết cho bằng được, nhưng rết độc đã chui tọt ngay vào
kẽ ngói, tam trưởng lão thấy rết khôn lanh vậy, đã kinh ngạc ngẩn người!
Âu Dương Phong tuy bị ngã, nhưng không bị thương, thấy rết độc chạy thoát thân, bất giác cười ha hả rằng :
- Khùng ơi, trừ phi gỡ hết đám ngói ra mà tìm, nhưng chắc gì ngươi có
thể giết được nó... Hà! Hà! Hà Quách Tỉnh cả giận, dùng ngay Đả Cẩu bổng chĩa nhanh ngay vào Tía Cung huyệt trước ngực Tây Độc và quát :
- Lão Độc Vật! Ngươi tìm đâu ra con rết độc này để hại người, nói mau! Nếu chối quanh, đừng trách ta ác tay!
Âu Dương Phong thấy bị uy hiếp tính mạng, biết không thể nào ương ngạnh với Quách Tỉnh, cười gượng rằng :
- Này họ Quách, hách dịch với kẻ sa cơ thất thế, đâu phải là kẻ anh hùng hảo hán!
Quách Tỉnh nghe cũng có lý, rút ngay trúc trượng về, quát :
- Vậy tiểu gia tạm tha chi ngươi về nghỉ hết đêm nay, mai đây sẽ đưa linh hồn về cực lạc!
Nói xong cho Quách Tỉnh ra dấu cho Tam trưởng lão bước ra khỏi cửa điện!
Lỗ Hữu Cước không ngờ Quách Tỉnh lại tha Tây Độc như vậy, bèn lên tiếng hỏi :
- Quan nhân tha lão như vậy, không sợ lão tác ác nữa ư!
Theo ý Lỗ Hữu Cước, cứ giết quách ngay Lão Độc Vật cho yên chuyện rắc
rối, nhưng nào ngay Quách Tỉnh là người nhân hậu, chàng lắc đầu rằng :
- Quân tử trọng nhất ngôn! Ta không thể nuốt lời được, lại nữa, đã có
Châu đại ca, Hồng bang chủ, Mã đạo trưởng, Khưu đạo trưởng v.v... bộ sợ
lão chạy lên trời sao, ngày mai giết lão chẳng vội gì!
Lỗ Hữu Cước thấy Quách Tỉnh không chịu chung ý mình, đành thở dài nín
thinh, Quách Tỉnh cầm ngay Lục Trúc trượng vào trong cung báo tin cho
Hồng Thất Công biết.
Sau khi Quách Tỉnh bỏ đi, Âu Dương Phong vận công lực điều hòa mình mẩy
một lúc mới ngồi dậy được, xưa nay lão chưa hề bị chịu nhục như lần này! Lão hầm hầm lẩm bẩm :
- Thằng chó chết họ Quách, thế nào rồi ngươi cũng biết tay ta!
Chợt Lão Độc Vật nghe có tiếng động trên mái ngói, Âu Dương Phong ngước
mắt nhìn lên, thì ra là con rết độc đang chui ra và tìm lối trốn đi!
Âu Dương Phong mừng rỡ :
- Trời chính nó đây, hay lắm, để mình bắt nó lại!
Lão Độc Vật móc lấy ngay hai viên thuốc Bách Độc Ôn Hoàng đơn, vận chỉ
búng lên, rết độc lập tức rớt ngay xuống, lão đưa tay ra hứng ngay vào
lòng bàn tay, bỏ ngay vào hộp sắt, cười gằn rằng :
- Thế nào cũng có ngày lão ăn mày họ Hồng và Lão Ngoan Đồng họ Châu sẽ
được nếm mùi con rết Kim Trảo Thiên Ngô của họ Âu Dương ta!
Lão cẩn thận cất ngay hộp rết vào người để mai đây có thể đưa ra dùng!
Qua hôm sau, sáng sớm ra, Hồng Thất Công, Quách Tỉnh, Châu Bá Thông, Kha Trấn Ác và Mã, Khưu, Vương, Lưu, Hách, Tôn lục tử, cùng với tam trưởng
lão Cái bang, Lỗ, Giản, Lương kéo nhau đến Tam Thanh chánh điện, xếp
thành một hàng ngang dưới thạch cấp, Kha Trấn Ác lên tiếng rằng :
- Bớ Lão Độc Vật Âu Dương Phong, hãy mau mau ra đây đền mạng ngay!
Tiếng chưa dứt, cửa chánh điện “bình” một tiếng dữ dằn, từ trong bay
tung ngay ra một người, chính là Tây Độc, trên tay cầm một binh khí kỳ
hình quái trạng, mọi người nhìn rõ đều cả kinh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...