Hoàng Dung bên này cũng đâu chịu nhường cho chồng lướt át hết oai phong
của chiến cuộc, nàng chỉ việc liên tiếp sử dụng đến “Lan Hoa Phất
Huyệt”, điểm lia lịa đám gia tướng của Giá tướng phủ, lúc này chỉ thấy
thân hình Hoàng Dung như thỏ vọt chim bồ câu hạ cánh, vèo qua nhoáng lại trong đám người hễ mỗi lần nàng tung thân hạ xuống, thế nào cũng hai
tên gia tướng ngã lăn quay ra mặt đất. Hoàng Dung không những chỉ dùng
“Lan Hoa Phất Huyệt” mà nàng còn dùng luôn đến “Lạc Anh chưởng”, cứ quát ra chưởng nào, y như rằng các gia tướng của Giá tướng phủ không trật
gân chân cũng vẹo gân tay, tiếng kêu đau vang inh ỏi liên miên, trật tự
nơi phố xá cũng hỗn loạn tưng bừng.
Trước cảnh dũng mãnh táo bạo của Quách Tỉnh, Hoàng Dung. Giá Cẩm Thành
lúc này mới nhận ra sự kém thua quá tệ của đám gia tướng do mình nuôi,
chúng khác nào như “Cọp giấy” và “Rồng tre” đâu, ngày thường miệng đứa
nào cũng tán phét về bản lãnh cao cường của mình, oai hách không còn ai
bi, nay trước mặt vợ chồng Quách Tỉnh, tên nào cũng lòi đuôi chuột hiện
nguyên hình cả lũ với nhau, trận thế lúc này không khác gì cảnh cỏ rác
gặp gió lốc. Giá công tử lúc này mới biết mình nào phải kẻ “Thái tuế”
đương thời nữa đâu, khắc tinh chiếu mạng, tâm tình bất giác cuống cuồng
mất binh tĩnh, hấp tấp leo ngay lên yên con bạch mã, dốc hết toàn lực ra quất mạnh hai roi nên thân vào mông ngựa để thi hành ý nghĩ “Tẩu Vi
Thượng Sách”.
Nào hay Hoàng Dung tính vốn cố chấp, nhất là được biết Giá Cẩm Thành là
con trai của gian thần Giá thừa tướng, phẩn thấy hắn nhìn mình có nhan
sắc tính cướp vào tướng phủ để vùi hoa dập liễu với thói hà hiếp dân
lành như vậy, đời nào Hoàng Dung chịu buông tha cho y thoát thân.
Chỉ thấy thân liễu nàng nhoáng nhanh như làn sương, toàn thân đã vọt lên ngựa, túm ngay thân của Giá công tử giơ bỗng lên cao, còn nàng ngồi ung dung trên yên ngựa, sẵn đà nàng khua ngay thân hình Giá Cẩm Thành một
vòng trên không, tam công tử của Giá thừa tướng hồn bay phách lạc chín
tầng mây, lớn tiếng vang xin :
- Xin nữ anh hùng tha mạng!...
Từ lúc Giá công tử hô gia tướng vây Quách Tỉnh, Hoàng Dung, dân chúng
trong phố xá đã lo tản mác tránh họa vào thân, cửa hàng cửa hiệu thi
nhau đóng cửa ầm ầm như giặc sắp đến! Vì Giá Cẩm Thành vốn ỷ quyền thế
Thừa tướng của cha, thôi thì tha hồ hoành hành sách nhiễu các lương dân ở phủ Lâm An, dân trong vùng chẳng còn ai xa lạ gì, bởi thế khi xảy ra
xung đột, ai đâu dám đứng lại để hứng họa vào thân cho khổ.
Bọn gia tướng thấy Hoàng Dung giơ bổng Giá công tử, đứa nào cũng thất
sắc cả kinh, vội ngừng tay hết, Quách Tỉnh lúc này mới quát lớn :
- Đứa nào to gan dám bước thêm nửa bước, ta lập tức quật chết tươi tên
chó chết này ngay! Xem thử lũ bay sẽ vác mặt gì đi gặp tên gian Thừa
tướng của lũ bay cho biết.
Tiếng quát của Quách Tỉnh khác nào như sét đánh ngang tai, đám gia tướng của phủ Thừa tướng tuy có đến con số hơn năm chục mạng, nhưng đã có
trên ba mươi đứa bị trúng ngọn “Lan Hoa Phất Huyệt” của Hoàng Dung, nằm
la liệt dưới đất rên như kẻ sốt rét, còn lại không đầy hai chục mạng,
đứa nào trông cũng tựa như gà đá bại, đứng tiu nghỉu lồi mắt ốc nhìn đối phương uy hiếp mạng sống của chủ nhân, đâu có tên nào dám nhúc nhích
mạnh một chút đâu.
Sau khi nghe Quách Tỉnh quát vậy, không tên nào dám dại dột, lập tức yên lặng lùi ngay về sau mấy trượng, chờ xem Hoàng Dung an bài Giá công tử
ra sau!
Hoàng Dung thấy không đứa nào dám to gan, nàng lạnh lùng cười xong quay nói với chồng :
- Anh Tỉnh ạ, nay mình đã bắt được tên chó chết này, chúng mình nên xử
sao? Hay là cho quách hắn một đao thành hai khúc xong chuyện cho rồi.
Câu nói của nàng khiến Giá Cẩm Thành tái xanh mặt như gà cắt tiết, miệng van lạy rối rít, hết nữ anh hùng lại đến đại hảo hán, chung quy chỉ xin tha mạng được sống!
Quách Tỉnh cũng biết y là con trai của gian thừa tướng Giá Tự Đạo, không phải loại con nhà thường dân gì, nếu giết chết y khác nào như cố gây
tai vạ vào thân, tuy mình cũng chẳng sợ gì, nhưng thế nào cũng liên lụy
đến các dân lương thiện trong vùng, chàng bèn nói Hoàng Dung :
- Hạng người không bằng chó heo này, có giết đi cũng vô dụng, chỉ bẩn thêm đao kiếm của chúng mình, tha mạng cho hắn vậy!
Giá công tử nghe Quách Tỉnh tha mạng, mừng quýnh lên tính tỏ lời cám ơn.
Nào hay Hoàng Dung quát lên một tiếng :
- Tha tội chết! Nhưng tội sống thì phải đền! Nếu không cho hắn một bài
học, nó sẽ tưởng đâu hễ người lương thiện đều dễ bắt nạt cả!
Nói dứt lời, với những ngón tay búp măng nõn nà của Hoàng Dung đã bấu
ngay vào quay hàm của Giá Cẩm Thành, chỉ nghe đến “chách” một tiếng,
xương quái bị treo, lưỡi thè ra như lưỡi cóc, hai bả xương vai cũng bị
rụt sa lại ngay, nay dù cho Giá Tự Đạo có sẵn tiền mua tiên đi nữa, mời
được các thầy thuốc danh y để chữa bệnh trẹo quái hàm Giá Cẩm Thành khỏi bị tàn phế đời người, nhưng tối thiểu cũng phải mất hai tháng nằm ỳ
trên giường bệnh chịu cảnh đau khổ!
Giá Cẩm Thành rú lên một tiếng kinh rợn chết ngất luôn!
Sau khi bày ra kiểu hành hạ, Hoàng Dung mới quăng ngay Giá Cẩm Thành
xuống mặt đất, cái quăng mạnh này khiến cho Giá Cẩm Thành từ trong cơn
mê tĩnh ngay lại, kêu la như heo bị thọc tiết. Hoàng Dung cất tiếng mắng ngay rằng :
- Phước đức cho mạng chó của ngươi!
Dứt lời nàng nhảy vụt ngay xuống đất, phóng chân tặng ngay một đá vào
mông con ngựa trắng, con bạch mã vô dụng hoảng hồn nhảy chồm lên chạy
tung ngay đi!
Quách Tỉnh buông tiếng cười ha hả bước ngay lên nắm tay vợ, tay kia lo bồng ngay con gái lên rồi nói :
- Kể như phúc đức bảy mươi đời nhà nó để lại. Thôi chúng mình đi!
Hai vợ chồng ung dung bước, tính về ngay khách sạn, nào hay mới đi được
hai dãy phố, bỗng phía sau có tiếng người ngựa huyên náo đưa tới!
Thì ra trong lúc Quách Tỉnh Hoàng Dung đánh cho đám gia tướng của Giá
Cẩm Thành tơi bời ấy, đã có lý chánh lo hối hả đi báo cho quan phủ hay,
nay công tử của quan tướng quốc họ Giá bị người ta đánh ngay giữa phố xá như vậy, cơ họa là loạn đến nơi rồi à? Tức tốc báo tin đến binh mã chỉ
huy sứ, cho đóng ngay các cổng thành của Lâm An phủ lại, xuất động tức
khắc một ngàn quân binh, chia ra các nẻo đường để tập nã gắt gao.
Quách Tỉnh thấy quan quân đông như vậy, trong bụng cũng không khỏi bối
rối lo lắng, không phải Quách Tỉnh lo đánh không thắng nhóm quan binh,
nhưng chàng đã lo hết về cho đứa con gái của mình - Quách Phù - nếu lỡ
bị thương về tay quan binh, sự tổn thất này lấy gì mà bù đắp cho xứng
đáng?
Nghĩ vậy Quách Tỉnh bèn nói với Hoàng Dung :
- Này em Dung, chúng mình liệu cách gì ra khỏi thành đây?
Hoàng Dung lên tiếng nói với chổng :
- Có một nơi an toàn lắm, chúng mình hãy tạm lại đó trốn cái đã.
Quách Tỉnh ái ngại :
- Chỗ nào mà em nói an toàn, liệu có được việc không?
Hoàng Dung kẽ nói :
- Trong hoàng cung chứ đâu!
Quách Tỉnh nghe xong giật thót người, chàng không dám tin chắc vội hỏi kỹ :
- Vào hoàng cung à? Trong hoàng cung người đông như thế, chẳng hóa ra mình tự nạp mạng cho họ sao?
Hoàng Dung cười rằng :
- Sao lại nạp thân cho họ? Nói thật với anh, nơi mà chúng mình muốn trốn ấy, chính là nơi xưa kia anh bị Dương Khang đâm một đao chứ đâu xa lạ
gì!
Quách Tỉnh lúc này mới hiểu rõ, hóa ra Hoàng Dung ám chỉ Thủy Liêm động
tại Thủy Hàn đường của tiền hoàng cung để lại, nhưng vì nàng cố ý nói
quanh co.
Quách Tỉnh bật cười rằng :
- Em khéo trêu thật người ta thật, thi cứ nói đại là Thủy Liêm động của
hoàng cung Thủy Hàn đường có được không, sao lại đi nói một cách độc ác
là nơi anh bị Dương huynh đâm một đao vậy?
Nói xong chàng đưa tay cù léc vợ.
Hoàng Dung cười rũ rượi xin tha :
- Thôi... anh... em xin anh ngừng tay, lúc này đâu phải lúc chúng mình đùa giỡn. Tụi quân binh đang vây kín cả rồi kia kìa.
Quách Tỉnh quay đầu nhìn lại, bên dãy phố, một đội quan binh kéo đến,
trường thương đại đao sáng loáng, áo giáp oai phong, kẻ dẫn đầu là tên
quan võ cưỡi ngựa, cả đội kéo chạy nhanh về phía vợ chồng Quách Tỉnh,
khoảng cách lúc này chỉ còn lối gần trăm bước.
Quách Tỉnh kinh hoảng vội nói: “Lên mái nhà mau” Dứt tiếng người đã tung lên trên mái nhà. Hoàng Dung bồng con vọt theo sau, tên quan nọ dõng
dạc ra lệnh :
- Bắn tên!
Soạt! soạt! soạt!... sác tay cung tên thi nhau bắn như mưa về phía hai người.
Quách Tỉnh nằm rạp ngay xuống mái ngói né tránh.
Hoàng Dung cạy ngay một viên ngói, dùng ngay lối “Đàn Chỉ thần công” của thân sinh Hoàng Dược Sư đã truyền dạy nhắm ngay viên võ quan ném tới.
Tuy viên đá nhỏ bé, nhưng kình lực ném ra không phải nhẹ gì “bịch” một
tiếng, đánh trúng ngay gần “Thái Dương huyệt” của tên võ quan, hắn chỉ
thét lên một tiếng, ngất người ngã ngay xuống đất bất tỉnh nhân sự, bọn
lình tháp tùng rối cuống chân tay.
Hoàng Dung mỉm cười kéo ngay tay Quách Tỉnh nhắm Tử Cấm Thành chạy như
bay, chẳng mấy chốc hai vợ chồng đã kề cận ngay bìa thành quách của Tử
Cấm Thành, vợ chồng cùng nhấc bổng ngay con gái - Quách Phù, nhẹ nhang
vượt qua bức tường hoàng cung, lọt luôn vào địa phận hoàng cung.
Diện tích hoàng cung rất lớn rộng, không thiếu gì đình đài, điện các,
ngư lâm thiết tỷ, chỉ riêng mỗi điều là hơi vắng người, không hiểu tại
sao?
Thì ra những vì vua chúa ngày xưa, chỉ riêng về nơi ở của phi tần, cũng
đã có tam cung lục viện, trong một cung viện, ít oi lắm cũng có đến bảy
tám chục gian phòng, từ bốn đến năm cái vườn ngự uyển, nhưng những kẻ
cung nữ và quan thái giám hầu hạ mỗi một cung viện như thế, chỉ từ con
số năm chục người trở xuống thôi. So sánh ra, quả nhiên trở thành đất
rộng người thưa. Hơn nữa, nơi mà vợ chồng Quách Tỉnh vọt vào ấy, lại là
một phần đất của Từ Minh cung và nơi đây là nơi cư ngụ của Hoàng thái
hậu, khi Lý Tôn tức vị, thái hậu đã mất, nên Tư Minh cung bỏ vắng trừ có vài cung nữ già nua lo việc quét dọn việc vặt của cung viện, nên dù cho vợ chồng Quách Tỉnh đột nhập vào cung viện giữa ban ngày như vậy, cung
vẫn vắng tan him lìm, không thấy lấy nửa bóng người nào.
Quách Phù thấy nhà cửa ở đây cao lớn đẹp đẽ, mặt vui hẳn lên nói với mẹ :
- Mẹ ơi, đây đẹp quá! Con muốn ở đây chơi vài hôm rồi hãy đi! Mẹ bằng lòng chứ?
Quách Tỉnh thấy con mình ngây thơ hồn nhiên, chỉ cười. Hoàng Dung dỗ con rằng :
- Cưng ngoan của mẹ, mẹ sẽ chiều ý con ở đây vài hôm, nhưng con phải im
lặng mới được, nếu không sẽ không làm sao thực hiện theo ý con được!
Quách Phù đành nín thính, vợ chồng lại vượt qua mấy mái điện, nhắm thẳng Thúy Hàn đường lướt tới.
Hoàng Dung là người nhớ dai, hễ đã đến qua một lần không bao giờ nàng
quên được. Xưa kia nàng cùng với Hồng Thất Công lẻn vào hoàng cung, vào
hẳn ngự trù trộm ăn món “uyên ương ngũ châu hội” của vua, ra vào mấy bận nơi đây, nên lại càng nhớ rõ những đường lối trong này, nên chẳng phải
tốn hơi bao nhiêu, ba người đã đến phạm vi của Thủy Hàn đường.
Quách Tỉnh nhìn lại Thúy Hàn đường, Thủy Liêm động vẫn như xưa. Cảnh sắc vẫn như mới thấy hôm qua đây, trước đình càn ngàn cây cổ mai, lá tươi
xanh rờn, thác nước nên thơ, cảnh đẹp tuyệt vời... bỗng chàng chợt nghĩ
đến xưa kia, vì mình muốn ngăn cản Hoàn Nhan Hồng Liệt trộm đoạt Di Thư
Võ Mục rồi Dương Khang đâm mình một dao suýt chết! Tất cả những dĩ vãng
ấy tựa hồ như mới xảy ra trong ngày hôm qua đây, nhưng bụi trần thấm
thoát đã trôi qua một cách quá nhanh nay Dương Khang đã chết, cả đời
lừng lẫy của Hoàn Nhan Hồng Liệt đã phải mất mạng ở miền Tây Vực, như
vậy đủ rõ kiếp sống con người quả phù du như cơn mộng. Chớp nháy đã biến thành bụi cát! Và cũng từ giờ phút này trở đi, Quách Tỉnh đã có ý chân
chường thế sự. Chuyện này về sau mới nhắc tới.
Nói về Hoàng Dung sau khi đến Thủy Liêm động, vẫy tay cười với Quách Tỉnh rằng :
- Này anh! Nay chúng mình cứ tạm ở đây dăm ba ngày đã, mặc sức cho lão
Thừa tướng làm mưa làm gió tại Lâm An phủ cho mệt xác chúng!
Quách Tỉnh do dự hỏi :
- Ồ, trốn dăm ba hôm, chuyện tuy không khó, nhưng lương thực đậu mà ăn đây!
Hoàng Dung bật cười nói :
- Đã là cha trẻ con rồi mà anh vẫn khờ khạo như xưa, ở đây cách ngự trù
gần lắm, với bếp núc của nhà vua mà anh còn lo đói sao? Rõ lẩn thẩn cho
anh quá! Thôi mau vào đây đi.
Quách Tỉnh cũng bật cười, đưa tay ra bế ngay Quách Phù, chàng tung mình
lên với tuyệt kỹ của ngọn “Trầm Long Hốt Dụng” trong “Hàng Long thập bát chưởng” xuyên vào ngay qua thác nước Thủy Liêm động chui tọt ngay vào
hang núi.
Hoàng Dung cũng dùng luôn thế “Yến Song Phi” vào Thủy Liêm động, hai vợ
chồng vui vẻ bước vào đâu lối mười bước, Quách Tỉnh đột nhiên ngừng lại, khẽ tiếng rằng :
- Có người!
Sự việc quá thình lình, Hoàng Dung giật nảy mình.
Hai vợ chồng lắng tay nghe ngóng, quả nhiên có tiếng người hô hấp trong
hang động, thực ra tiếng hô hấp của một người rất nhẹ, người thường
tuyệt nhiên không thể nào nghe được tiếng thở điều hòa của người ta
được, nhưng Quách Tỉnh từ ngày chuyên cần luyện về “Cửu Âm chân kinh”
tai chàng thính đến mức cao độ, huống hồ trong hang động lại tịch mịch
hẳn với thế giới bên ngoài động, nên tiếng nhẹ nhang đến đâu cũng có thể nhận ra ngay, nên Quách Tỉnh thoạt vào động đã phát giác ngay có người.
Sau khi phát giác trong động có người, Hoàng Dung kinh ngạc không ít, vì nhân vật mà có thể vọt qua thác nước để vào động như thế, ắt phải là
người có võ công cao cường, không lý Tây Độc Âu Dương Phong lại ẩn náu
nơi hang động này sao? Đâu có thể nào khéo ngẫu nhiên như vậy được.
Hoàng Dung tính tạm ẩn nơi hang động vài ba hôm, nào ngờ trong động đã
có người tới trước như thế, nàng bất giác hơi bất bình trong bụng, cúi
khom người xuống lượm ngay vài viên đá cầm sẵn trong tay, nhắm ngay nơi
phát ra tiếng hô hấp trong hang động, dùng chỉ lực búng vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...