Hậu Ái

Chương 92
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Tuyền ngủ no ngủ kĩ, rửa mặt xong rồi đi lấy laptop, mở ra thì màn hình vẫn sáng, bên trong toàn là tin nhắn tuyệt vọng mà Lâm Tập để lại.
 
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn phòng tắm, người đàn ông đang rửa mặt trong phòng tắm. Thẩm Tuyền tùy ý nhìn thời gian, cũng là tối qua, cô ngồi trên ghế sô pha và gõ mấy chữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
W: [ Trợ lý Lâm, anh ấy đang rửa mặt. ]
 
Lâm Tập mắt thâm xanh tựa vào đầu giường trong nhà mình, đưa laptop lên rồi gõ gõ gõ.
 
Lâm Tập: [ Tổng giám đốc Thẩm, tối qua cậu Văn là đi ngủ ạ? ]
 
Thẩm Tuyền: [ Ừ. ]
 
Lâm Tập: [ … ]
 
Lúc cậu Văn độc thân chưa bao giờ thế này, vừa hết độc thân mà đã bắt đầu chây lười, vẫn là tổng giám đốc Thẩm đỉnh. Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Tuyền giao laptop cho Văn Trạch Lệ: "Tối qua anh mệt lắm à?"
 
Văn Trạch Lệ đang cài khuy tay áo, liếc nhìn màn hình máy tính, khỏi cần nhìn cũng biết Lâm Tập đã gửi rất nhiều tin nhắn, anh chuyển từ màn hình qua khuôn mặt Thẩm Tuyền.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vợ à, em không nhớ à?"
 
Thẩm Tuyền để laptop xuống rồi đứng dậy đi ra trang điểm, thản nhiên nói: "Em phải nhớ gì cơ?"
 
"Tối qua em làm nũng với anh đó, nếu không phải vì em làm nũng để anh ngủ với em thì anh có thể bỏ công việc trong tay sao?"
 
Tay đang buộc tóc của Thẩm Tuyền khựng lại, sau đó cô nói: "Không thể nào."
 
"Em không làm nũng."
 
Văn Trạch Lệ: "..."
 
Người phụ nữ chó má, tỉnh ngủ thì trở mặt luôn.
 
Anh híp mắt rồi đè bả vai của cô từ phía sau, anh hơi cúi người, thấp giọng nói: "Chắc chắn lần sau anh sẽ ghi âm.”
 
Thẩm Tuyền mím môi nhìn Văn Trạch Lệ từ trong gương, sau đó ánh mắt loé lên một cái, tiếp đó cô bắt đầu ung dung thong thả buộc tóc, Văn Trạch Lệ nhìn cô chằm chằm.
 
Ánh mắt của cô bình tĩnh.
 
Ánh mắt anh cương quyết.
 
Cũng không có ai nhận thua, hai bên cố chấp.
 
Lúc sau điện thoại của Văn Trạch Lệ vang lên, anh xoay người trở về bàn trà, Thẩm Tuyền mới thở phào nhẹ nhõm, nâng cằm thoa son môi màu đỏ.
 
Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Tuyền kéo tay Văn Trạch Lệ xuống lầu, Lâm Tiếu Nhi thức dậy và sắp xếp từ sáng sớm.
 
Ăn sáng xong rồi đưa hai người ra cửa.
 
Hôm nay là ngày lại mặt.
 

Buổi hôn lễ này, đi xong ngày lại mặt sẽ kết thúc [1]. Một xe quà tặng không bỏ hết được, nhà họ Văn lại cử một chiếc xe khác để bố trí quà tặng.
 
[1] Nguyên văn là ‘trần ai lạc định’ hay ‘bụi trần lắng đọng’, ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã đi đến hồi kết.
 
Thẩm Tuyền chống cằm dựa vào cửa sổ, mặt mày mang theo vẻ dịu dàng nhàn nhạt.
 
Lần này và lần trước là hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau.
 
Văn Trạch Lệ khởi động xe, chìa tay ra từ bên cạnh rồi bỗng chốc cầm tay cô ma sát, Thẩm Tuyền liếc nhìn anh, Văn Trạch Lệ cắn viên kẹo bạc hà trong miệng, cười một cái: "Vợ à, em không nhớ chuyện tối qua thật?"
 
Quả thật khi đó trông Thẩm Tuyền rất lơ mơ, nếu như vô thức làm nũng, vậy thì cũng rất thoải mái.
 
Thẩm Tuyền: "Em không nhớ."
 
Ánh mắt Văn Trạch Lệ chứa ý cười: "Không sao, không nhớ ra được thì thôi."
 
Thẩm Tuyền: "Ừ."
 
Rất nhanh xe đã đến Hội Thành Danh Sĩ, đi vào sân trong, nhà họ Thẩm cũng là khung cảnh vui mừng, Thẩm Tiêu Toàn, Mạc Điềm, Thẩm Lẫm và Thẩm Hách cũng đang chờ ở cửa.
 
Thẩm Tuyền vừa xuống xe thì Mạc Điềm đã đi lên nắm tay cô, ba người Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Lẫm và Thẩm Hách cũng vây quanh Thẩm Tuyền rồi vào trong nhà. Văn Trạch Lệ và quản gia xách theo hành lý đi đằng sau.
 
Trong nhà đã chuẩn bị súp ngọt.
 
Mạc Điềm quay đầu nhìn lại: "Sao chuẩn bị nhiều quà tặng thế này?"
 
Văn Trạch Lệ cười nói: "Toàn là mẹ con chuẩn bị."
 
"Nhiều quá." Mạc Điềm nhìn quản gia và giúp việc đặt vào phòng khách nhỏ, một hộp rồi lại một hộp, túi này rồi lại túi khác, Văn Trạch Lệ nhướng mày nhận lấy súp ngọt, đang định nói không sao đâu ạ, nhà có nhiều tiền.
 
Ngay sau đó Mạc Điềm đã nói: "Coi như Lâm Tiếu Nhi có lòng."
 
Văn Trạch Lệ: "..."
 
Lần này Thẩm Tuyền cũng muốn uống súp ngọt, súp ngọt là nấu từ bánh trôi và táo đỏ. Sau khi ăn xong, cả gia đình ngồi trong phòng khách nói chuyện, toàn là nói về công việc.
 
Thẩm Tuyền tựa vào tay vịn, lại hơi buồn ngủ.
 
Văn Trạch Lệ thấy vậy thì đưa tay ôm cô vào trong ngực, Thẩm Tuyền đến gần rồi thả lỏng cơ thể kề bên anh.
 
Thẩm Tiêu Toàn đang nói chuyện, thấy thế cũng ngậm miệng ngay. Ông và Mạc Điềm liếc nhau, ánh mắt bắt bẻ của Mạc Điềm dịu dàng hơn nhiều, bà nói: "Tuyền nhi, nếu không thì con lên lầu ngủ đi."
 
Thẩm Tuyền lắc đầu: "Không, con chỉ nhắm mắt một lát thôi."
 
Mạc Điềm gật đầu, sau khi gật thì cổ bà bỗng chốc cứng đờ, nhìn con gái buồn ngủ rồi nhắm mắt trong ngực Văn Trạch Lệ, bà trợn to mắt, sau đó cầm điện thoại lên, nhìn lịch sử trò chuyện của bà với Lâm Tiếu Nhi hôm qua, trong đó mấy lần bà hỏi Lâm Tiếu Nhi rằng con gái bà đang làm gì thì Lâm Tiếu Nhi cũng nói đang ngủ.
 
Sao hôm nay lại thế này, lại buồn ngủ?
 
Mạc Điềm bị sốc.
 
Ăn cơm trưa lúc đứng bóng, Mạc Điềm vào trong phòng bếp bưng thức ăn, mang một con cá kho ra, tiếp đó bà để trước mặt Thẩm Tuyền, lấy tay phẩy phẩy để mùi thơm bay qua chỗ Thẩm Tuyền.
 
Thẩm Tuyền liếc nhìn Mạc Điềm: "Mẹ?"

 
Mạc Điềm: "Mùi thơm không?"
 
Thẩm Tuyền: "Thơm ạ."
 
Mạc Điềm: "... Không có cảm giác muốn nôn à?"
 
Thẩm Tuyền nheo mắt: "Không ạ."
 
Văn Trạch Lệ ở bên kia đang nói chuyện với Thẩm Tiêu Toàn, một tay khoác lên ghế dựa của Thẩm Tuyền, nghe thấy động tĩnh nên nhìn sang đây. Mạc Điềm ồ một tiếng rồi để con cá kho xuống.
 
Sau đó bà suy nghĩ rồi cầm con tôm luộc đã bóc vỏ, chấm tương đưa cho Thẩm Tuyền, ít nhiều vẫn có mùi hơi tanh.
 
Thẩm Tuyền há miệng cắn.
 
Mạc Điềm: "Ăn ngon không? Có muốn nôn không?"
 
Thẩm Tuyền nuốt xuống, nói: "Không ạ."
 
Mạc Điềm do dự, đứng dậy bảo dì cắt một miếng chanh đặt vào trong tay Thẩm Tuyền: "Có muốn ăn không con?"
 
Thẩm Tuyền nhíu mày: "Không ăn."
 
Mạc Điềm đứng lên suy nghĩ một lát, gắp một miếng móng giò lớn, loại béo ngậy qua. Đặt vào trong bát Thẩm Tuyền, thấp giọng nói: "Ăn đi."
 
Thẩm Tuyền nhìn miếng móng giò rồi cắn một miếng, nuốt vào vẫn rất dễ dàng. Mạc Điềm bóp eo: "Không có ý định nôn à?"
 
Thẩm Tuyền để đũa xuống, uống một ngụm nước trái cây, thản nhiên nói: "Đừng lãng phí tâm tư, con không mang thai."
 
Văn Trạch Lệ nghe thấy hai chữ mang thai, suýt chút nữa thì bật dậy khỏi ghế, anh nhìn về phía Mạc Điềm: "Từ đâu mà mẹ vợ phát hiện cô ấy có khả năng mang thai?”
 
Mạc Điềm bĩu môi: "Con bé rất thích ngủ đó."
 
Văn Trạch Lệ lập tức hăng hái: "Thích ngủ cũng tính ư?
 
"Tính chứ.”
 
Văn Trạch Lệ: "Hai ngày nay cô ấy thật sự rất thích ngủ.”
 
Mạc Điềm: "Đúng không đúng không, không phải hôm qua con bé ngủ cả ngày? Buổi tối còn ngủ tiếp à?"
 
Văn Trạch Lệ gật đầu: "Đúng vậy."
 
Mạc Điềm chỉ vào Văn Trạch Lệ: "Con nhớ quan sát."
 
Văn Trạch Lệ gật đầu: "Vâng."
 
Những người khác nhìn đi nhìn lại cặp mẹ vợ và con rể này, lúc này phát hiện ra vẻ mong đợi giống hệt nhau trong mắt họ.  
 
Thẩm Tuyền chống cằm đá Văn Trạch Lệ một cái. Văn Trạch Lệ liếc nhìn cô rồi lập tức ngồi thẳng người, sau đó cầm muôi múc cho cô một bát canh.
 

"Vợ à, em uống canh trước đi."
 
Thẩm Tuyền nhận lấy bát canh, thản nhiên liếc nhìn anh.
 
Khóe môi Văn Trạch Lệ cong lên.
 
Lần lại mặt này không đến rồi đi giống như lần trước, tối nay có kế hoạch ở lại nghỉ ngơi. Ăn trưa xong, cả gia đình đến phòng khách nhỏ mở quà, ý của Mạc Điềm là người hai nhà cũng rất quen thuộc, sau đó mở ra xem là quà gì, không hài lòng còn có thể nhận xét một chút.
 
Quả thật Thẩm Tiêu Toàn không biết nói thế nào, ông hút thuốc, nói với Thẩm Lẫm: "Mở đi, mở giúp mẹ con."
 
Thẩm Lẫm cười và kéo Thẩm Hách làm cùng.
 
Thẩm Tuyền ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhỏ, cầm máy tính bảng xem email. Văn Trạch Lệ nói chuyện với Thẩm Tiêu Toàn, thỉnh thoảng liếc nhìn cô, Thẩm Tuyền dựa vào trong lòng anh.
 
Anh vô thức tưởng rằng cô muốn ngủ, cầm cái chăn đắp cho cô.
 
Thẩm Tuyền: "Em không buồn ngủ."
 
Văn Trạch Lệ: "À."
 
Anh lấy chăn lông đi, sau lại cầm về, trải ra phủ lên bắp đùi cô: "Vẫn phải đắp, điều hòa trong nhà rất lạnh."
 
Thẩm Tuyền: "Ừ."
 
Cô ngả vào ngực anh, trong hơi thở là mùi hương của anh.
 
Thẩm Tiêu Toàn bên cạnh cũng nhìn thấy, chính Thảm Tuyền không thể phát hiện bây giờ cô ngày càng ỷ lại vào Văn Trạch Lệ.
 
Thẩm Tiêu Toàn tạm dừng: "Đúng rồi, mấy hôm trước bố nhận được một hộp thuốc lá tốt."
 
Ông mở ngăn kéo ra đưa cho Văn Trạch Lệ. Anh nhận rồi nhìn qua, cười nói: "Vị của YZ rất nồng, vào cổ họng nóng rát nhưng rất nâng cao tinh thần."
 
"Thế à? Vẫn là con hiểu." Thẩm Tiêu Toàn cười nói.
 
Giúp việc bên cạnh lập tức đưa một cái bật lửa qua, Văn Trạch Lệ nhận lấy, Đặt bên môi chuẩn bị châm lửa, vài giây sau anh khựng lại, cúi đầu liếc nhìn người phụ nữ trong ngực.
 
Thẩm Tuyền ôm máy tính bảng, giấc ngủ chập chờn.
 
Văn Trạch Lệ dừng lại, bỏ bật lửa và điếu thuốc xuống nói: "Con không hút nữa."
 
Thẩm Tiêu Toàn nhướng mày, sau đó gật đầu hiểu ý.
 
Thẩm Tuyền nghe họ nói chuyện, cũng biết Văn Trạch Lệ tạm thời bỏ điếu thuốc xuống, cô cúi đầu ngáp một cái, đôi mắt dần dần nhuộm vẻ buồn ngủ, cô tìm một vị trí thoải mái dễ chịu trong ngực anh, lại ngáp thêm cái nữa, tiếp theo chưa được một lúc thì ý thức cũng hơi mơ hồ. Anh nhận ra cơ thể của người phụ nữ trong ngực nặng trĩu.
 
Anh sững sờ, quả nhiên cúi đầu đã thấy cô ngủ rồi.
 
Đúng là anh có phần mừng rỡ, ngước mắt lên gọi: "Mẹ…."
 
Mạc Điềm cầm điện thoại nhận xét những món quà đó cho Lâm Tiếu Nhi ở đối diện, bà bị tiếng gọi này làm giật mình một hồi, đen mặt ngẩng đầu định nói ai là mẹ cậu...
 
Kết quả nhìn thấy Thẩm Tuyền trong ngực Văn Trạch Lệ, bà mở to hai mắt, quà cũng bỏ xuống: "Con bé lại ngủ à?"
 
Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ đặt trên khóe môi rồi thở dài một cái, anh gật đầu.
 
Bây giờ Mạc Điềm còn nhớ quà cáp gì đâu, vội vàng đứng dậy đi qua nhìn Thẩm Tuyền đang ngủ say, nói: "Năm đó mẹ mang thai Thẩm Hách, cũng rất thích ngủ, một ngày có thể ngủ mười mấy tiếng."
 
Hầu kết của Văn Trạch Lệ nhấp nhô, vô thức ôm chặt Thẩm Tuyền: "Con bế cô ấy lên lầu nghỉ ngơi."
 
Mạc Điềm gật đầu: "Đi đi."
 
Văn Trạch Lệ chặn ngang rồi bế Thẩm Tuyền lên, đầu ngón tay thon dài khẽ run rẩy. Anh ôm cô đi về phía thang máy, giúp việc vội vã bấm cửa thang máy và tầng lầu.
 

Đến lúc họ đi vào.
 
Mạc Điềm quay xung quanh: "Mới kết hôn chưa được bao lâu đã mang thai, có thể ảnh hưởng đến Tuyền nhi không?"
 
Thẩm Tiêu Toàn và anh em Thẩm Lẫm liếc nhìn nhau, thật ra họ cũng không có manh mối nào, Thẩm Tiêu Toàn nói: "Nên thử xác định xem rồi hãy nói, ngoài ra chắc là không ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ sợ trong lòng Tuyền Nhi khó chịu thôi."
 
Mạc Điềm vỗ tay: "Đúng thế, chỉ sợ Tuyền Nhi tức giận."
 
"Không sao, con bé tức giận thì đổ tất cả lỗi lầm cho Văn Trạch Lệ là được."
 
Thẩm Tiêu Toàn: "..."
 
Thẩm Lẫm: "..."
 
Thẩm Hách: "..."
 
Thang máy đến lầu hai, Văn Trạch Lệ cẩn thận bế Thẩm Tuyền ra khỏi thang máy, cô ngủ rất ngon, cho dù đi đi lại lại như thế nhưng cô vẫn ngủ say.
 
Lúc này tâm trạng Văn Trạch Lệ đang lơ lửng giữa không trung, anh đặt Thẩm Tuyền lên giường, đắp kín chăn cho cô, ngồi ở mép giường nhìn một lúc, lúc này mới đứng dậy xuống nhà.
 
Khi xuống lầu, chuyện đầu tiên anh hỏi Mạc Điềm là: "Mẹ vợ, tiếp theo phải làm gì đây."
 
Mạc Điềm suy nghĩ rồi nói: "Con đi mua que thử thai trước đi, dùng cách đơn giản nhất để thử xác nhận xem."
 
Văn Trạch Lệ: "Vâng ạ."
 
"Con đi mua đi." Mạc Điềm xúi giục.
 
Văn Trạch Lệ cài ống tay áo, cầm lấy chìa khóa xe: "Mua ở đâu ạ?"
 
“Tiệm thuốc.”
 
"Vâng." Văn Trạch Lệ nói xong thì đi ra ngoài, dáng vẻ hoàn toàn vâng lời đó khiến Mạc Điềm rất có cảm giác thành công, bà nhìn bóng dáng của Văn Trạch Lệ nói: "Ừ, bây giờ mới giống con rể."
 
Thẩm Tiêu Toàn: "..."
 
Thẩm Lẫm: "..."
 
Thẩm Hách: "..."
 
Bây giờ đang là mùa hè, mặt trời treo giữa không trung nên hơi nắng.  Sau khi Văn Trạch Lệ lên xe, anh cầm một điếu thuốc rồi châm lửa, sau nghĩ đến điều gì đó lại dập tắt, bóc một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, khởi động xe và hướng tới cổng khu dân cư, phạm vi sinh hoạt của khu dân cư này cần phải mở rộng thêm chút nữa.
 
Sau khi lái ra đường chính mới có thể thấy tiệm thuốc.
 
Chiếc xe con sang trọng màu đen ít xuất hiện dừng ở cửa tiệm thuốc, Văn Trạch Lệ mở cửa xe, nhai kẹo bạc hà rồi đi lên bậc thang, một bộ áo sơ mi đen và quần dài rất hấp dẫn người khác.
 
Cô gái nhỏ trong tiệm thuốc lập tức tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ: "Xin hỏi anh muốn mua gì?"
 
"Có que thử thai không?"
 
Cô gái nhỏ sững sờ: "Có ạ."
 
Cô ta liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, ngập ngừng vài lần rồi cầm một hộp ra đưa cho anh, anh rất cao lại trông đẹp trai, cô gái nhỏ liếc nhìn mà mặt đỏ rần.
 
Văn Trạch Lệ mua xong rồi trực tiếp trả tiền.
 
Sau khi đưa tiền, anh ngập ngừng nhìn cô gái nhỏ đó rồi hơi mong chờ hỏi: "Đúng rồi, gần đây vợ tôi rất thích ngủ, có xem là mang thai không?"
 
Cô gái nhỏ rất mờ mịt, sự gượng gạo trên mặt cũng mất sạch, hung hăng cho anh một kích: "Cũng có thể là sắp đến tháng rồi."
 
Văn Trạch Lệ: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận