Hậu Ái

Chương 89
 
Bữa tiệc cưới đêm nay kéo dài đến khuya, ồn ào rồi cuối cùng chỉ còn lại một đám thanh niên uống rượu nói chuyện bắn súng, cả nhóm tụ tập lại sân sau của biệt thự vô cùng náo nhiệt.
 
Cả biệt thự đã chuẩn bị sẵn phòng cho những người bạn từ xa đến có thể ở lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chắc chắn nhóm Chu Dương không thể rời đi, họ đều là tiêu điểm, bị nhiều người lôi kéo không cho đi. Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền còn phải đến phòng tân hôn vào giờ lành. Lần này chú nhỏ đã cho người tính lại giờ lành, tổng cộng có ba giờ lành, long trọng hơn hồi trước rất nhiều, lẵng hoa và ô đỏ để che mưa vào buổi tối cũng được đưa về phòng cưới.
 
Xe đi về phòng tân hôn giống xe đi đón dâu.
 
Thẩm Tuyền mặc sườn xám bước lên xe, Văn Trạch Lệ đi theo, anh bước một chân xuống đất, lấy điếu thuốc vừa châm mới hút được vài hơi trong miệng xuống dập tắt, ném nó vào thùng rác bên cạnh.
 
Không biết áo khoác của anh đang ở đâu, cổ áo sơ mi màu trắng hơi mở ra, sau khi đóng cửa xe lại, anh tựa lưng vào ghế, chạm vào tay Thẩm Tuyền rồi nắm chặt lại.
 
Thẩm Tuyền nhìn anh: "Chóng mặt à?"
 
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười: "Không có, chỉ là bọn chó chết Chu Dương chuốc rượu nhiều quá thôi."
 
Thẩm Tuyền khẽ cười, cô không trả lời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người nốc rượu xong rồi lại đến sân bắn quậy, sau đó lại tiếp tục nốc rượu, anh uống đến mức rượu chảy xuống yết hầu rồi vào trong cổ áo.
 
Trên sân bắn, trông anh vừa lạnh lùng vừa gợi cảm.
 
Tiêu Nhiên cất chiếc ô màu đỏ, sau đó ngồi vào ghế phụ, vệ sĩ nhà họ Thẩm ngồi vào ghế lái, ngay cả Cố Trình cũng uống đến mức chóng mặt, sau đó vệ sĩ kính cẩn quay đầu nhìn Văn Trạch Lệ: "Xuất phát được chưa ạ?"
 
Văn Trạch Lệ nhìn đồng hồ nói: "Đi thôi."
 
"Vâng."
 
Để đúng giờ lành, xe rời đi, hoà vào màn đêm. Đằng sau còn có ba chiếc xe, là xe của bố mẹ nhà họ Thẩm và bố mẹ nhà họ Văn đi một đoàn. Hôn lễ lần này khác hôn lễ lần trước ở chỗ phòng cưới được sắp xếp ở nhà họ Văn, trong phòng ngủ chính của Văn Trạch Lệ, nơi này là gốc rễ của anh nên nghi thức cũng phải rườm rà hơn lần trước.
 
Lần trước cũng không ồn ào như vậy.
 
Bởi vì lần trước mấy anh em Lê Thành không đến.
 
Mà lần trước Trần Y cũng không đến tham dự, hôn lễ lúc đó hoàn toàn làm theo khuôn mẫu. Xe đi đến nhà họ Văn, Cố Trình và Tiêu Nhiên xuống xe. Cố Trình đã tỉnh rượu hơn, áo sơ mi được sửa lại chỉnh tề, trông hào hoa phong nhã, đôi mắt đào hoa mang ý cười. Tiêu Nhiên cũng uống không ít rượu nhưng không để lộ biểu cảm gì, anh ấy cầm ô đỏ lên che trên đầu đôi vợ chồng mới cưới.
 
Văn Trạch Lệ bế Thẩm Tuyền lên rồi xuống xe.
 
Quản gia nhà họ Văn vội vàng đi ra trải thảm đỏ, vẫn chưa đến giờ, Văn Trạch Lệ ôm cô đợi một lúc. Mạc Điềm mặc đồ đỏ kéo Thẩm Tiêu Toàn đứng bên cạnh nói: "Trạch Lệ, con có chóng mặt không?"
 
Văn Trạch Lệ nhướng mày: "Mẹ vợ đừng khinh thường con."
 
Mạc Điềm nhìn đồng hồ: "Còn năm phút nữa là đến thời gian vào cửa, mẹ sợ con không kiên trì được."
 
Văn Trạch Lệ: "Mẹ vợ lo quá rồi, ôm cô vợ xinh đẹp như vậy trong lòng thì con có uống mười lít rượu cũng có thể đứng cả đêm không nhúc nhích."
 
Mạc Điềm bị anh làm cho nghẹn lại: "...Đỉnh."
 
Những người khác đi theo sau cũng cười, đứng chờ ở đây cũng có thể coi như đang thả lỏng. Thẩm Tuyền ôm cổ anh, cô có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ cổ áo anh.
 
Đêm nay anh uống không ít.
 
Thẩm Tuyền dí sát vào tai anh, thấp giọng nói: "Ôm vẫn có thể cử động, vậy lát nữa anh có thể cử động không?"
 
Văn Trạch Lệ sửng sốt, cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, anh nghiến răng nghiến lợi: "Đừng có khiêu khích anh."
 
"Một lát nữa rồi em sẽ biết em cử động hay anh vẫn phải cử động."
 
Đáy mắt Thẩm Tuyền chứa ý cười, cô không trả lời anh. Vì là sườn xám xẻ tà nên trong tư thế này đôi chân dài trắng nõn của cô lộ ra trong không khí, Văn Trạch Lệ nhìn Tiêu Nhiên có vẻ thản nhiên và lạnh lùng, sau đó anh nói với Mạc Điềm: "Trời lạnh rồi, mẹ lấy áo khoác che lên chân Tuyền nhi đi ạ."
 
Cả nhóm Mạc Điềm ngơ ra.
 
Trời lạnh á?
 
Rõ ràng đang giữa mùa hè.

 
Tiêu Nhiên buồn rười rượi nói: "Cậu ấy sợ cháu nhìn vào."
 
Mọi người: "..."
 
Mẹ nó.
 
Ghen thì cứ ghen đi, liên quan gì đến thời tiết chứ.
 
May mắn là cuối cùng giờ lành cũng đến, Văn Trạch Lệ nhìn thảm đỏ, hít một hơi thật sâu, nói với Thẩm Tuyền: "Đi thôi? Một khi bước vào cánh cửa này thì cả đời này em là người của anh."
 
Thẩm Tuyền: "Mau lên."
 
Văn Trạch Lệ nhướng mày rồi cười rộ lên, đi lên thảm đỏ. Chiếc ô trên đầu cũng theo vào cửa, họ vừa bước vào, pháo hoa đằng sau nổ bùng bùng.
 
Ở thành phố lớn không được bắn pháo hoa, nhưng trong khu biệt thự nhà họ Văn ở, khoảng cách giữa các nhà rất xa, còn thêm cả một cái sân trước rất lớn nữa nên mới xin để được bắn pháo hoa.
 
Sau khi vào trong.
 
Cha mẹ hai bên ngồi xuống mời trà, những người đi theo như Cố Trình, Tiêu Nhiên, Trần Y và cả Thường Tuyết cũng được đưa cho một bát chè để ăn. Văn Trạch Lệ nắm tay Thẩm Tuyền, khom lưng với bố mẹ mình rồi dâng trà.
 
Lâm Tiếu Nhi khó nén được sự kích động, nắm tay Thẩm Tuyền, tiếp tục nói: "Được được được."
 
Văn Tụng Tiên nhận chén trà, nói với Văn Trạch Lệ: "Không dễ gì mới có được kết quả này, con nhất định phải quý trọng."
 
Ngụ ý rằng Thẩm Tuyền không phải người phụ nữ dễ dàng có được, nếu con đã có cơ hội thì không thể buông tay một cách dễ dàng, phải giữ gìn cho tốt.
 
Văn Trạch Lệ gật đầu: "Vâng ạ."
 
Quá trình của hôn lễ trước đây rất đơn giản, không có những bước này, tình cảm cũng không sâu đậm như vậy. Bây giờ Thẩm Tuyền dâng trà với Lâm Tiếu Nhi và Văn Tụng Tiên mới có cảm giác trở thành người một nhà rõ ràng.
 
Từ nay, cô sẽ có thêm một người mẹ chồng và một ông bố chồng.
 
Thêm hai người thân nữa.
 
Văn Trạch Lệ cũng dâng trà cho Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm, Mạc Điềm cầm chén trà, hốc mắt đỏ lên, nhìn Văn Trạch Lệ: "Mẹ hy vọng con có thể đối xử tốt và một lòng với con bé."
 
Văn Trạch Lệ gật đầu: "Vâng ạ."
 
Thẩm Tiêu Toàn nhìn Thẩm Tuyền nói: "Hôn nhân không dễ dàng gì, phải cố gắng vun đắp, nếu cần cái gì thì có thể nói với bố."
 
Thẩm Tuyền: "Vâng thưa bố."
 
Thẩm Tiêu Toàn lại nhìn về phía Văn Trạch Lệ: "Khi uống ly trà này đồng nghĩa với việc bố là bố của con, con đối xử với con gái bố thế nào cũng có quyết định đến việc sau này Thẩm thị và Văn thị sẽ thế nào, chỉ mong sau này con sẽ suy nghĩ kỹ từng chuyện rồi mới làm."
 
Văn Trạch Lệ khom lưng: "Bố, con giao gia đình và tính mạng của Văn thị cho Thẩm Tuyền, bố không cần lo đâu ạ."
 
Lâm Tiếu Nhi đứng bên cạnh khụ một tiếng: "Vậy nên con phải đối xử tốt với người nhà họ."
 
Văn Tụng Tiên nói một hơi: "Đúng thế, con phải tự đặt cược thật lớn cho bản thân, nếu con không làm được thì bố mẹ thà lấy con dâu, chứ cũng không cần con."
 
Văn Trạch Lệ: "...Vâng ạ."
 
Thẩm Tuyền nhìn về phía Lâm Tiếu Nhi và Văn Tụng Tiên: "Cảm ơn bố mẹ vì đã ủng hộ con."
 
Lâm Tiếu Nhi cười rộ lên, xua tay: "Con khách sáo quá rồi."
 
Văn Tụng Tiên: "Đúng đó."
 
Văn Trạch Lệ: "..."
 
Cố Trình đang ăn chè trong phòng khách không nhịn được mà phụt cười, Trần Y và Thường Tuyết cũng bật cười, cả nhóm đang cười Văn Trạch Lệ không có chút địa vị nào trong gia đình.
 
Trà đã uống xong mà chè cũng ăn xong rồi, đôi vợ chồng mới cưới còn phải trải qua đêm tân hôn, vì thế Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền tiễn nhóm Tiêu Nhiên ra ngoài. Bố mẹ hai bên cảm ơn nhóm Trần Y, mỗi người đều có một bao lì xì rất to. Bọn họ cũng là người lớn nên khi được tặng bao lì xì thì có cảm giác hơi khác.
 
Cố Trình cười nói: "Đã lâu rồi không được tặng bao lì xì."
 
"Tiền mặt ấy." Trần Y nói thêm: "Hồi còn nhỏ, điều thích nhất trong năm mới chính là lì xì."
 

Tiêu Nhiên tựa vào cửa xe, nhìn bao lì xì sau đó tiện tay bỏ nó vào bảng điều khiển.
 
"Vất vả rồi." Thẩm Tuyền nói với họ.
 
"Không sao, không vất vả gì cả, hưởng không khí vui mừng của mọi người là được rồi."
 
Văn Trạch Lệ nhìn điện thoại, sau đó nhìn Cố Trình chằm chằm nói: "Không được quậy khi động phòng."
 
Cố Trình cười nói: "Bọn tôi là người thiếu đạo đức như thế à?"
 
Văn Trạch Lệ nheo mắt cười lạnh: "Ai mà biết được."
 
Chỉ chốc lát sau, hai người nhìn họ lên xe rồi xe rời đi. Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền về nhà, bố mẹ hai bên vẫn đang ngồi uống trà, không thèm để ý khi hai người họ vào. Văn Trạch Lệ bấm thang máy rồi kéo Thẩm Tuyền vào, phòng anh ở tầng ba, cả tầng ba là của anh.
 
Lúc này đang có người quét dọn.
 
Vừa ra khỏi thang máy, Văn Trạch Lệ nắm cổ tay Thẩm Tuyền, ấn cô vào vách tường, cúi đầu nhìn cô. 
 
Vẻ mặt Thẩm Tuyền vẫn thản nhiên như cũ, chỉ là chân cô nhẹ nhàng móc chân của anh.
 
Văn Trạch Lệ bình tĩnh rũ mắt nhìn cô.
 
Sau đó anh đẩy cửa phòng ra, kéo Thẩm Tuyền vào, sau khi vào anh thì không thèm kiêng nể gì mà ngồi xổm xuống hầu hạ Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền bị ấn sát vào cửa phòng.
 
Cổ áo sườn xám mở rộng, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
 
Thỉnh thoảng giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô lại cất lên, nhưng lại mang theo sự gợi cảm và quyến rũ.
 
Văn Trạch Lệ từ từ đứng lên lấp kín môi cô, đầu lưỡi run run. Ngay khi Thẩm Tuyền hít một hơi, cả hai hòa quyện vào nhau.
 
Khóa cửa chuyển động.
 
Văn Trạch Lệ đè khoá lại, nheo mắt: "Có người à?"
 
Thẩm Tuyền vẫn còn nâng chân lên, tiếng của cô rất nhỏ: "Không biết nữa."
 
Sau đó khoá cửa lại chuyển động một lần nữa. Văn Trạch Lệ tiếp tục động tác, khóa trái lại trong tư thế này, anh lấp kín môi Thẩm Tuyền làm cô nuốt tiếng về, cầm đồ trên tủ ném về phía ván cửa.
 
Tiếng vỡ rất to.
 
Người bên ngoài yên lặng trong giây lát.
 
Sau đó khi họ đang tiếp tục, điện thoại Văn Trạch Lệ đang để trên ngăn kéo kêu ting ting ting, anh nhìn sang.
 
Tin nhắn trong nhóm nhảy lên.
 
Chu Dương: [ Bắt đầu chưa? ]
 
Chu Dương: [ Bọn tôi còn đang định quậy động phòng.]
 
Văn Trạch Lệ bị phân tâm, anh ôm Thẩm Tuyền rồi cầm điện thoại lên, nhấn nút ghi âm, trong giọng anh giấu đi một ít khàn khàn.
 
Văn Trạch Lệ: "Cút."
 
Chu Dương: [ Ha ha ha, ok ok, cút ngay đây. ]
 
Hứa Điện: [ Vừa thấy đã bắt đầu rồi. ]
 
Tiêu Nhiên: [ Không có say mèm. ]
 
Cố Trình: [ Không ngờ đúng không, bọn tôi đi rồi mà vẫn quay lại, nếu cậu khoá cửa muộn hơn thì bọn tôi đã xông vào thật rồi. ]
 
Giang Úc: [ Ha ha ha, không phải sử dụng đến chìa khóa dì Tiếu Nhi đưa rồi. ]
 
Nhiếp Tư: [ Một bọn xấu xa, khi nào cậu rảnh thì nhớ hành chết họ đi cậu Văn. ]

 
Thực ra họ cũng chỉ thử ở ngoài thôi.
 
Đầu óc Thẩm Tuyền mơ màng, một lúc lâu sau cô nhìn xuống dưới, hôn lên vành tai của Văn Trạch Lệ, nhìn khung chat đó, nhỏ giọng nói: "Mẹ anh là kẻ tình nghi số một."
 
Văn Trạch Lệ rũ mái tóc mướt mồ hôi của cô xuống, thấp giọng nói: "Ừ, để bảo bố xử lý mẹ."
 
Chỗ cửa yên tĩnh lại.
 
Một lúc lâu sau trong phòng mới yên tĩnh trở lại. Thẩm Tuyền ngã xuống giường, đây là phòng của Văn Trạch Lệ, có mùi trên người anh, nhưng dưới đất lại bày rất nhiều hành lý của cô.
 
Những chiếc gương toàn thân trên tủ quần áo cũng chuẩn bị vì cô, sắp tới nơi này là ngôi nhà thứ hai của cô.
 
Cô ngửa đầu lên hôn anh.
 
Cô thầm nghĩ bố cục được rồi, nhưng có thể thành công hay không thì phải do người nữa.
 
Lần lăn lộn này đến gần nửa đêm. Thông báo tin nhắn trong nhóm WeChat không ngừng vang lên, Thẩm Tuyền xoay người nằm sấp, Văn Trạch Lệ tựa vào đầu giường, trên người đắp một cái chăn mỏng.
 
Anh cúi người hôn lên gương mặt, bả vai cô rồi nói: "Tắm rửa đã."
 
Thẩm Tuyền chôn đầu trong gối: "Không đi được."
 
"Để anh ôm em đi." Nói xong anh xuống giường bế cô từ trên giường lên, đi về phía phòng tắm. Chuyến đi này kéo dài một lúc lâu, khi Thẩm Tuyền quay lại giường, ngón tay cô run rẩy.
 
Phòng tắm bừa bộn, sau khi Văn Trạch Lệ bế cô ra, anh lại đi vào dọn dẹp. Thẩm Tuyền nằm trên giường, một lát sau đã mơ màng sắp ngủ, nhưng vẫn chưa ngủ sâu. Cô thấy một người đàn ông mặc áo ngủ đi ra, tóc nhỏ nước, quỳ một gối xuống sàn nhà, ngón tay miêu tả khuôn mặt của cô.
 
Quanh đi quẩn lại.
 
Thẩm Tuyền không muốn nói chuyện, chỉ nhắm hai mắt lại.
 
Văn Trạch Lệ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn em đã cho anh cơ hội này."
 
Giọng anh khàn khàn và thâm tình.
 
Thẩm Tuyền nheo mắt nhìn anh, sau đó lại nghiêng đầu ngủ. Cô nghĩ thầm, ừ biết là tốt. Khoảng nửa tiếng sau, Văn Trạch Lệ mới lên giường rồi ôm cô vào trong ngực.
 
Thẩm Tuyền mơ mơ màng màng cọ vào ngực anh.
 
Tiếc rằng chỉ còn ba tiếng nữa là đến bình minh.
 
Tối qua nhà họ Văn tắt đèn muộn nhưng buổi sáng vẫn dậy sớm, quản gia và nhóm giúp việc cũng có tinh thần, dì trong phòng bếp làm bữa sáng rất thịnh soạn, chờ chủ nhân mới của nhà họ Văn dậy.
 
Nhưng.
 
Họ đợi mãi.
 
Bữa sáng nguội lạnh dọn đi rồi dọn lên nhưng vẫn không thấy người ra.
 
Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi nhìn nhau, Văn Dao lau miệng: "Có cần đi gọi không ạ?"
 
Lâm Tiếu Nhi: "Không cần đâu."
 
Văn Tụng Tiên đứng dậy, đi ra phòng khách nói: "Để tôi gọi điện hỏi thử, nếu mệt quá muốn ngủ tiếp thì cứ dọn hết bữa sáng, chờ bọn nó tỉnh dậy lần nữa rồi lại làm, hôm nay không có chuyện gì nên để Thẩm Tuyền ngủ nhiều hơn đi."
 
Lâm Tiếu Nhi gật đầu: "Như vậy cũng tốt."
 
Văn Tụng Tiên vừa cầm microphone lên đã nghe thấy tiếng bước chân từ trên cầu thang xuống, cả nhà đồng loạt ngẩng đầu lên, thấy Văn Trạch Lệ đang cài khuy áo đi xuống, anh cầm chìa khóa xe nói với Lâm Tiếu Nhi: "Cô ấy muốn ăn cháo, mẹ nấu chút cháo đi."
 
Lâm Tiếu Nhi: "À à, được thôi."
 
Văn Trạch Lệ dặn dò xong xuôi, đi về phía cửa rồi vội vàng rời đi. Văn Dao nhanh chóng hỏi: "Anh, anh đi đâu đấy?"
 
Hôm sau đám cưới thì đi đâu chứ?
 
Văn Trạch Lệ đi giày vào, giọng điệu thản nhiên: "Đi mua thuốc."
 
Nói xong, anh quẹo qua bức bình phong.
 
Cụm từ “đi mua thuốc” giống như một quả lựu đạn rơi xuống đất. Lâm Tiếu Nhi nhảy dựng lên: "Sao phải đi mua thuốc? Tuyền nhi bị làm sao? Cảm à? Hay bị sốt?"
 
Lúc tiễn ông bà thông gia vào rạng sáng, miệng Lâm Tiếu Nhi còn hứa hẹn chắc chắn sẽ chăm sóc cho con dâu thật tốt, mà giờ mới có mấy giờ chứ.
 
Văn Tụng Tiên nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra. Văn Dao càng sốt ruột hơn, bỏ cái bánh rán trong tay ra rồi phủi tay: "Không được, con phải lên xem chị dâu, tối qua con chỉ mới đứng từ xa nhìn chứ chưa tiếp xúc, sao lại bị bệnh rồi."
 
"Đúng đúng đúng, đi lên xem thử đi, tối qua trông Tuyền nhi vẫn còn tốt lắm mà." Lâm Tiếu Nhi nói xong thì kéo con gái lên cầu thang.
 
Văn Tụng Tiên cũng muốn lên xem nhưng nam nữ khác nhau, ông ấy không đi lên nữa, đi qua đi lại trong phòng khách, vì Lâm Tiếu Nhi nói mà cũng thấy hơi sốt ruột.
 

Nếu Thẩm Tuyền bị bệnh thật thì sao có thể nói với nhà họ Thẩm rằng cô bị bệnh vào tối qua chứ?
 
*
 
Thẩm Tuyền nằm trên giường và không muốn động đậy, không đơn giản là lười thôi mà còn có nguyên nhân là không thoải mái lắm, cũng may rèm cửa trong phòng không mở.
 
Như vậy cô cũng cảm thấy thoải mái.
 
Khi cô chuẩn bị cầm điện thoại lên để xem mấy giờ rồi, cửa phòng lại bị mở ra, Thẩm Tuyền quay đầu lại, cô vốn tưởng đó là Văn Trạch Lệ, ai ngờ có tận hai người vào.
 
Là Lâm Tiếu Nhi và một cô gái trẻ.
 
Cô gái trẻ vừa thấy Thẩm Tuyền đã gọi: "Chị dâu…"
 
Giọng nói giòn giã.
 
Thẩm Tuyền sửng sốt: "Chào buổi sáng, Văn Dao."
 
"Tuyền nhi, con thấy thế nào? Đau chỗ nào?" Lâm Tiếu Nhi đi vòng qua nhìn Thẩm Tuyền đang nằm sấp, nhanh chóng duỗi tay ra để lên trán cô.
 
"Có phải bị sốt không?"
 
"Đúng thế, chị dâu, sao đang êm đẹp mà lại đi mua thuốc?" Văn Dao cầm theo một hộp thuốc lên, đặt xuống giường rồi mở ra nói: "Trong nhà có thuốc dự phòng, không cần phải ra ngoài mua. Chị dâu, phải kiểm tra nhiệt độ của chị trước đã."
 
Nói xong, một cái máy đo nhiệt độ để lên trên trán Thẩm Tuyền.
 
Thẩm Tuyền lập tức hiểu ra, hai người nghĩ cô bị bệnh. Dù nhiều năm nay cô luôn giữ được bình tĩnh nhưng bây giờ cũng hơi hơi xấu hổ.
 
Cô đẩy máy đo nhiệt độ ra nói: "Con không sao."
 
Nhiệt độ hiện ra.
 
36,8 độ, vẫn bình thường. Văn Dao thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền: "Vậy sao anh của em lại phải đi mua thuốc?"
 
Lâm Tiếu Nhi cảm thấy Thẩm Tuyền nằm sấp như thế không được, đưa tay ra đỡ Thẩm Tuyền, cô ấy nói: "Con ngồi dậy trước đi, có phải bị đau chỗ nào rồi không? Để mẹ nhìn xem nào, nằm sấp như thế không tốt, máu trong ngực không lưu thông được."
 
"Mẹ, Văn Dao, con không sao."
 
Thẩm Tuyền giãy giụa nhưng Lâm Tiếu Nhi một hai phải bắt cô lật người lại, cô bất đắc dĩ phải ngồi dậy, chiếc váy trên người tuột xuống.
 
Bên trong là xương quai xanh và bả vai có một đống dấu hôn màu đỏ rõ ràng. Thẩm Tuyền lấy chăn che lại theo bản năng, Lâm Tiếu Nhi và Văn Dao không ngờ sẽ thấy cảnh như vậy, hai người ngẩn ra, Văn Dao còn trong sáng xoay người đi rồi che mặt lại, nói lí nhí: "Chị dâu vất vả rồi."
 
Bây giờ Thẩm Tuyền xấu hổ muốn chết, cô cầm tay Lâm Tiếu Nhi, nhìn bà ấy nói: "Con không sao đâu mẹ ơi, thuốc mà A Lệ đi mua không phải loại thuốc mà mọi người nghĩ đâu."
 
Không phải loại thuốc bình thường.
 
Lâm Tiếu Nhi chớp mắt, một lúc sau bà ấy mới phản ứng lại.
 
Bà ấy cười gượng: "À, là thuốc để dưỡng à?"
 
Thẩm Tuyền: "Vâng... đúng rồi ạ."
 
"À à à, làm mẹ với em con chết khiếp." Lâm Tiếu Nhi kéo chăn lại cho cô, khuôn mặt già nua đã đỏ lên, sau đó bà ấy xoay người rót cho Thẩm Tuyền một ly nước ấm, thấp giọng nói: "Uống nước đi, mẹ bảo dì nấu cháo cho con, lát nữa sẽ mang lên. À hôm nay con không quá thoải mái thì không cần xuống tầng đâu, mẹ sẽ cho người đưa lên."
 
Thẩm Tuyền cũng rất xấu hổ, cô cười nói: "Vâng, cảm ơn mẹ."
 
Cô đã bình tĩnh độc lập gần ba mươi tuổi, đây vẫn là ngày đầu tiên gặp phải hoàn cảnh này, cuối cùng cô cũng cảm nhận được câu muốn đào hố chôn bản thân xuống.
 
Văn Dao vẫn muốn hỏi nhưng đã bị Lâm Tiếu Nhi đẩy ra khỏi cửa.
 
Sau khi cửa được đóng lại, Thẩm Tuyền thả lỏng rồi nằm xuống.
 
Cô thật sự không muốn cử động, cũng chẳng có sức.
 
*
 
Hơn mười phút sau, Văn Trạch Lệ cầm một cái túi vào cửa, lấy điếu thuốc trong miệng xuống, dập tắt trong gạt tàn, nhìn ba người đang ngồi trong phòng khách.
 
Anh chào hỏi rồi lên cầu thang.
 
Lúc này Lâm Tiếu Nhi bỗng gọi anh lại: "Đứng lại."
 
Văn Trạch Lệ nhướng mày, xoay người nhìn mẹ: "Dạ?"
 
Lâm Tiếu Nhi chỉ vào anh, chỉ rồi hạ xuống, muốn nói lại thôi. Văn Trạch Lệ đợi một lúc nên hơi mất kiên nhẫn, nheo mắt hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
 
Lâm Tiếu Nhi nhìn chồng mình, ông ấy còn đang bối rối, nhóc Văn Dao đỏ mặt rồi né tránh ánh mắt, bà ấy cắn răng và tự đi lên.
 
Bà ấy đứng dưới cầu thang, chỉ vào Văn Trạch Lệ, rít từ kẽ răng: "Phải tiết chế lại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận