Hậu Ái


Edit: Alicia
Sau lần cướp hôn đó, Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa không liên lạc với nhau nữa.

Chuyện cả hai đều ngầm hiểu nhưng không nói ra, anh cược thua tôi cược thắng, nhưng cũng vì vậy mà nhà họ Nhiếp được chú ý một thời gian.
Bên phía Nhiếp Soái đã chuyển nguy thành an, nhà họ Nhiếp cũng xem như thở phào một hơi.

Đôi khi gia tộc bị lung lay một chút sẽ khiến những kẻ đang nhòm ngó buông lỏng cảnh giác, nhất là việc liên hôn không thành với nhà họ Thẩm lại bỗng biến thành chuyện tốt, giúp Nhiếp Soái tìm được lối thoát.
Mà tất thảy chuyện này chỉ hy sinh mỗi tình cảm của Nhiếp Thừa.
Chiếc xe thương vụ chậm rãi tiến vào dòng đường.

Bên phía Hải Thành phát triển nhanh vậy chủ yếu là nhờ có cảng.
Nhiếp Thừa nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Chúng ta đi ăn trước nhé?”
Thẩm Tuyền kéo áo khoác lại trả lời: “Được.”
Thường Tuyết bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Tuyền, đại ý là cảm thán thế mà hai người còn nói chuyện như chưa có gì xảy ra được, ghê gớm thật.
Thẩm Tuyền đọc lướt qua tin nhắn, không trả lời Thường Tuyết.

Thường Tuyết ho một tiếng, gãi gãi đầu.

Cũng phải, mấy cậu ấm cô chiêu trong cái giới nhà giàu này ly hôn rồi còn thản nhiên dắt con cùng đi dạo phố, gặp phỏng vấn là ôm eo tỏ vẻ âu yếm muôn phần mà, nhìn là biết ngay không phải người thường rồi.
Chiếc xe lái đến trước bến cảng.
Tại cảng có ba chiếc du thuyền, trên cả ba chiếc đều có chữ phồn thể rất nhỏ và một cái LOGO quen thuộc.
Thẩm Tuyền lạnh nhạt hỏi: “Du thuyền lái từ AM tới à?”
Nhiếp Thừa quay đầu nhìn ra ngoài, vài giây sau anh ấy khẽ cười: “Phải, nó là thuyền tư nhân dưới trướng tập đoàn Phổ Ngân.”
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Nhiếp Thừa qua kính chiếu hậu, nhìn lên gương mặt tinh xảo của cô: “Lần này em tới đây, chắc không đơn thuần vì bàn chuyện hạng mục của chúng ta đâu nhỉ? Em cũng có hẹn với Phổ Ngân à?
Nhiếp Thừa chuyên về R&D, hầu như chẳng biết mấy về mấy chuyện thương mại này, nhưng lần này anh ấy lại biết cô có hẹn với Phổ Ngân.


Thẩm Tuyền cũng nhìn Nhiếp Thừa, đáp: “Đúng vậy, anh có quen với Phổ Ngân à?”
Nhiếp Thừa cười: “Quen chứ, đều ở Hải Thành hết mà.

Tối nay ở du thuyền có party, đi chung nhé?”
Thẩm Tuyền xem đồng hồ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Được.”
Cô cũng muốn xem xem Phổ Ngân ngỗ nghịch ngang ngược như thế ở nơi đầu sóng ngọn gió này là có ý gì.

Trước đây, ngân hàng tư nhân Bạc Hải lợi dụng các khoản cho vay thế chấp nhà đất nhanh để rửa tiền.
Bây giờ Phổ Ngân lái ba chiếc du thuyền từ AM tới đây là có ẩn ý gì đây.
Điều duy nhất cô thấy bất ngờ là Nhiếp Thừa lại quen người của Phổ Ngân.

Ngón tay mảnh mai của Thẩm Tuyền vuốt vuốt đồng hồ, đúng lúc này điện thoại vang lên.

Cô nhìn, là Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền hơi sững người rồi bắt máy, một tay khác vô thức ấn vào bụng dưới.
“Alo?”
Giọng nói trầm thấy của người đàn ông truyền tới: “Em đến chưa?”
Thẩm Tuyền nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Đến rồi, vừa mới xuống máy bay.”
“Ai đến đón em?” Ở đầu bên kia, Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc, giọng nói lười nhác nhưng không khó để có thể nghe ra sự sắc bén bên trong.
Thẩm Tuyền: “Là đàn anh.”
Ba chữ vừa thốt ra, Văn Trạch Tân lập tức im bặt.

Sau khi im lặng gần mười mấy giây, anh mới nghiến răng nói: “Trùng hợp thế à?”
Mùi chua lập tức lan ra.
Thẩm Tuyền: “Bàn chuyện công thôi mà.”
“Ừ, chỉ bàn chuyện công thôi.

Nếu không phải hôm nay anh nói chuyện với Cố Trình thì anh đâu có biết vì để gặp em mà Nhiếp Thừa gác hết kế hoạch công tác lại đâu.”

Câu này Thẩm Tuyền chẳng thể nào trả lời.
Văn Trạch Lệ: “Lát nữa em đi ăn cơm với cậu ta à?”
Thẩm Tuyền: “Em nói rồi, bọn em chỉ bàn chuyện công thôi.”
Đầu bên kia, Văn Trạch Lệ nghiến chặt răng.

Im lặng vài giây, anh nói: “Đợi lát nữa ăn cơm, em gửi video cho anh đi.”
Thẩm Tuyền: “Gửi cái đó chi?”
“Bạn trai muốn biết lộ trình của bạn gái.

Lý do này đủ chưa?”
Đôi mắt Thẩm Tuyền không có cảm xúc gì, ngón tay cô xoa nhẹ lên bụng: “Đủ rồi.

Để lát nữa kêu Thường Tuyết quay.”
Văn Trạch Lệ cúi lưng dập thuốc: “Được.”
Một chiếc xe buýt ba tầng kiểu cũ chạy vượt qua, Thẩm Tuyền nhìn theo chiếc xe và nói: “Đi ăn chung với Thường Tuyết nữa mà, anh ghen cái gì?”
Ở đầu bên kia, Văn Trạch Lệ bỗng nhiên ho khan vài tiếng.
“Ai ghen?” Anh mạnh miệng.
Thẩm Tuyền hừ lạnh: “Anh chứ ai.”
Văn Trạch Lệ: “…”
Thường Tuyết ngồi bên cạnh nhìn Thẩm Tuyền bình chân như vại, còn người đàn ông bên kia thì bị ép cho nghiến răng nghiến lợi, cô ấy lặng lẽ quay đầu đi.

Hình như Văn thiếu bị Thẩm tổng đè cho chẳng dám ngẩng đầu lên rồi, chậc chậc.
Cúp máy, Thẩm Tuyền ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của Nhiếp Thừa.

Nhiếp Thừa thu hồi tầm mắt, đè lên tay lái nói: “Thật ra anh không tin em lại giăng ra một cái bẫy to như vậy cho anh ta.”
Từ trước tới nay, chuyện tình cảm của Thẩm Tuyền trông rất lạnh nhạt, sao cô có thể hao hết tâm tư vì một gã đàn ông như vậy?  Đến bây giờ Nhiếp Thừa vẫn không dám tin, nhưng mỗi khi nghĩ đó thật sự là suy nghĩ trong lòng cô thì Nhiếp Thừa lại cảm thấy đố kỵ lắm.


Tên đàn ông đó quá may mắn, thậm chí còn chẳng xứng với tâm tư Thẩm Tuyền đã bỏ ra.
Thẩm Tuyền cất điện thoại rồi cười nhẹ, không đáp lại câu nói của Nhiếp Thừa.
Bàn tay cầm tay lái của Nhiếp Thừa siết chặt.
Quán ăn anh ấy đặt là một quán cơm Tây, không đông khách lắm.

Ba người gọi ba phần bò bít tết.

Nhiếp Thừa lấy tài liệu ra đưa cho Thẩm Tuyền, cô vừa xem vừa nghe Nhiếp Thừa giới thiệu.

Phòng nghiên cứu công ty Nhiếp Thừa đã bắt đầu quan tâm mảng con chip, đây cũng là mục đích hợp tác chủ yếu của Thẩm Tuyền.
Hai người bàn bạc một hồi, bỗng Thẩm Tuyền sực nhớ ra gì đó, cô gõ bàn nói với Thường Tuyết: “Quay video đi.”
Thường Tuyết nghĩ bụng quay thật luôn hả trời?
Cậu cũng chiều Văn tổng thấy sợ.
Nghĩ vậy, song cô ấy vẫn cầm điện thoại lên quay.

Ban nãy Nhiếp Thừa cũng nghe được nên không né tránh mà để Thường Tuyết quay.

Quay xong xuôi, Thường Tuyết gửi cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền xem qua rồi chuyển cho văn Trạch Lệ.
Mấy giây sau, Văn Trạch Lệ: “Bé Tuyền thẳng thắn thật.”
Tới mặt của tình địch cũng quay rõ mồn một.
Há.
Thẩm Tuyền nghe xong tin nhắn âm thanh này của anh cũng chẳng trả lời. 
Ăn cơm xong, Nhiếp Thừa lái xe chở Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đến khách sạn cất hành lý trước, sau đó tới công ty của anh. 
Khoảng hơn sáu giờ tối.

Thẩm Tuyền và Thường Tuyết về khách sạn, mỗi người thay một cái váy và một cái áo khoác, mang giày cao gót cùng Nhiếp Thừa tới cảng.
Du thuyền mang tính tư nhân nên bắt buộc phải có giấy tờ tùy thân, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đều nằm trong danh sách khách mời.
Mùi nước biển thoang thoảng trộn với hương nước hoa.

Ở bên trong, buổi tiệc đã bắt đầu, âm nhạc, trai xinh gái đẹp, chè chén say sưa.

Thường Tuyết khẽ than: “Xa xỉ quá đi mất.”

Đèn chùm trên đầu sáng muốn chói mắt.
Người quản lý chính của Phổ Ngân đứng trên lầu, tiếng cười thật thà chất phát truyền đến: “Mọi người vui chơi ăn uống thoải mái nhé, phía sau còn trò vui khác.”
Tiếp đó ông ta trông thấy Thẩm Tuyền, miệng lập tức nở nụ cười.

Ông ta vội xuống dưới lầu, bước tới bắt tay Thẩm Tuyền: “Thẩm tổng, đã lâu không gặp.”
Thẩm Tuyền: “Lâu rồi không gặp, Lưu tổng.”
“Ha ha ha, tôi còn tưởng có khi cô không tới chứ, không ngờ cô tới thật.

Phải rồi, đợi lát nữa cô chơi cùng chúng tôi đi? Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Thẩm Tuyền nhướng mày: “Được thôi.”
Lưu tổng cười to, vỗ vai Nhiếp Thừa: “Vậy hai người khiêu vũ đi, chơi vui nhé.”
Nói rồi ông ta liền đi mất.
Nhiếp Thừa nhìn Thẩm Tuyền rồi làm tư thế mời: “Đàn em, mời.”
Thẩm Tuyền nhìn Nhiếp Thừa, cười nhẹ: “Không ngờ quan hệ giữa anh và Lưu tổng cũng tốt quá nhỉ?”
Nhiếp Thừa chỉ khẽ cười, vẫn giữ tư thế ấy.
Lúc này, Thẩm Tuyền đã hiểu rõ đại khái, Nhiếp Thừa biết ít chuyện của Phổ Ngân.

Tay cô đặt lên tay Nhiếp Thừa, Nhiếp Thừa kéo cô vào sàn nhảy.
Thường Tuyết thấy thế bèn nghĩ, Văn thiếu mà biết chắc điên mất.
*
Hải Thành.
Một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh, Văn Trạch Lệ nhai kẹo bạc hà bước xuống máy bay, Gió vù vù thổi tung mái tóc và cổ áo sơ mi của anh.
Anh mở máy, một tay kéo vali, một tay gọi điện thoại cho Thẩm Tuyền.
Tắt máy.
Anh ngớ người vài giây.
Gọi lần nữa, vẫn tắt máy.
Bấy giờ, anh nhận được mấy tin nhắn Nhiếp Thừa gửi đến.
Nhiếp Thừa: [Đàn em ở cùng tôi.

Chúng tôi đang khiêu vũ.]
Nhiếp Thừa: [Không cần lo đâu.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận