Hậu Ái


Edit: Bún Thịt Nướng
“Phụt—— hahahaha.” Im lặng được mấy giây, Lâm Tiếu Nhi không nhịn được mà bật cười.

Văn Tụng Tiêu để tạp chí xuống, nói: “Bị vả mặt rồi chứ gì.”
Văn Trạch Lệ lạnh lùng liếc Văn Trạch Tân một cái.
Văn Trạch Tân “khụ” một tiếng, nhìn qua chỗ khác, nói nhỏ: “Anh ở đây cũng sắp mười mấy tiếng rồi, sao chị Tuyền không đến thăm anh nhỉ.”
Anh ta lí nhí nói vậy rồi chỉnh lại cổ áo phắn luôn.
Đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ nặng nề nhìn bóng lưng Văn Trạch Tân, theo bản năng anh vươn tay cầm điện thoại lên nhìn, mười giờ rưỡi.

Tối qua lúc tới đây là khoảng một giờ, quả thật sắp được mười mấy tiếng rồi.
Trong lòng anh nghĩ chắc chắn là bởi vì cô rất bận, nhưng vẫn cầm điện thoại đi tìm tin nhắn.
Cô không gửi một tin nhắn nào.
Đúng lúc màn hình chính điện thoại lại đề cử video trực tiếp ra mắt sản phẩm mới của Thẩm thị.

Văn Trạch Lệ tiện tay mở ra, Thẩm Tuyền mặc một chiếc váy bó sát màu đen, đổi tư thế đứng, cúi đầu nói chuyện với nam dẫn chương trình, anh ta cũng mặc tây trang màu đen.

Các bình luận trực tiếp ngập trên màn hình đều là:
“Nữ giám đốc của Thẩm thị hả? Đẹp ghê.”
“Dáng người nhìn mê ghê, nghe nói đã ly hôn rồi á.”

“Mọi người có biết sao cô ấy lại ly hôn không? Nghe nói tên kia ngoại tình đấy…”
“Người đàn ông đó là ai thế? Cũng là người trong giới nhà giàu à?”
“Đúng, hình như là thiếu gia nhà họ Văn.”
“Tên rác rưởi.”
“Tui thấy nam dẫn chương trình này đứng với cô ấy rất xứng đôi đấy, tên đàn ông choá kia đi chết đi thì hơn.”
Người ngoài không biết về giới nhà giàu, nên một vài lời đồn truyền ra bên ngoài đã bị thay năm đổi mười từ lâu.

Nhìn thấy mình bị mắng như choá, Văn Trạch Lệ vẫn bình thản, anh cứ thế đen mặt nhìn những bình luận nói Thẩm Tuyền rất xứng đôi với nam MC kia.
Cho đến khi bác sĩ chủ trì đi vào, nói anh có thể xuất viện rồi.
*
Thời gian ra mắt sản phẩm mới kéo dài cả buổi sáng, nam MC là người được thuê trong giới dẫn chương trình, Thẩm Tuyền trò chuyện với đối phương, chủ yếu là lắng nghe ý kiến của đối phương.
Hôm nay là ngày tốt, cô không còn dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày mà thay vào đó là là chút dịu dàng, người dẫn chương trình có hơi bất ngờ, hai người trò chuyện một lúc.
Sau đó, buổi ra mắt kết thúc, hai người đi xuống bậc thềm.

Vì Thẩm Tuyền đi giày cao gót khá cao nên lúc giẫm lên cầu thang có hơi chuếnh choáng, nam dẫn chương trình vội vàng đưa tay ra đỡ.
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nói: “Cảm ơn.”
Nam dẫn chương trình vội vàng rút tay lại, cười cười, vừa quay đầu thì chạm phải đôi mắt hẹp dài mang theo vẻ tàn nhẫn, anh ta sững sờ.
Thẩm Tuyền cũng ngẩng đầu nhìn theo, nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen với quần tây, áo vest vắt lên cánh tay đứng ở đó.

Anh nhìn hai người bọn họ, tay nhét trong túi: “Bé Tuyền.”
Giọng nói trầm thấp.
Thẩm Tuyền nhướng mày: “Anh xuất viện rồi à?”
Văn Trạch Lệ bước ra khỏi bóng râm, giọng nói nhè nhẹ: “Đúng vậy.”
Anh tiến tới, nhẹ nhàng ôm eo Thẩm Tuyền.

Cô ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh đã đổi, đổi thành loại có tính xâm lược mạnh hơn, chốc lát đã hoà tan luôn cả mùi nước hoa trên người cô.

Cổ họng cô có hơi ngưa ngứa, bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Anh đổi nước hoa rồi à?”
Văn Trạch Lệ bật cười: “Đúng vậy, em bảo đổi mà.”
Thẩm Tuyền nhíu mày, không cất tiếng nữa.
Văn Trạch Lệ đưa tay về phía nam MC: “Xin chào.”
Nam dẫn chương trình nhận ra Văn Trạch Lệ, vội vàng vươn tay ra bắt lấy.
Giây tiếp theo, mặt nam MC biến sắc, nhưng anh ta vẫn nhịn.

Tay anh ta rất đau, Văn Trạch Lệ nhìn anh ta, nhướng mày: “Cậu là người bên giải trí Xán Tinh phải không?”
Nam dẫn chương trình muốn rút tay lại, lưng anh ta đã đổ mồ hôi rồi, anh ta nói: “Phải.”

Văn Trạch Lệ khẽ cười một tiếng: “Công ty này khá tốt đấy.”
Nam dẫn chương trình cười gượng, anh ta nhịn đau: “Cũng tạm ạ.”
Khó có khi Văn Trạch Lệ ôn hoà, thái độ khác thường hỏi: “Không, mấy năm này Xán Tinh đào tạo ra khá nhiều diễn viên không tệ, trước đây cậu từng làm người dẫn chương trình cho đài truyền hình Tinh Dạ phải không? Tôi đã từng nhìn thấy cậu.”
Nam dẫn chương trình không cười nổi nữa, anh ta nhìn về phía Thẩm Tuyền theo bản năng.
Thẩm Tuyền rủ mắt hai người vẫn đang nắm tay nhau kia, cô biết trên ngón tay Văn Trạch Lệ có vết chai.

Ngón tay anh thon dài, lúc này nổi bật hơn hẳn.
Cô vươn tay túm lấy cổ áo Văn Trạch Lệ, nhỏ giọng nói: “Buông ra.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, liếc nhìn Thẩm Tuyền một cái: “Hửm?”
“Anh đang bắt nạt người ta đấy.”
Giọng Thẩm Tuyền lạnh lùng: “Nếu anh không bỏ ra thì tôi cho người đá anh ra ngoài đấy.”
Văn Trạch Lệ không dám tin nhìn cô, tiếp đó, anh buông tay người dẫn chương trình ra, nhét tay vào trong túi quần, cúi người nhìn cô: “Vì cậu ta mà em đối xử với anh vậy à?”
Thẩm Tuyền tỏ ý bảo người dẫn chương trình đi trước.
Sau đó cô túm lấy cổ áo anh, một phát đẩy anh vào phòng thay đồ.

Sau khi đi vào, Văn Trạch Lệ dựa lưng vào tường, ngón tay chỉ ra bên ngoài: “Anh nằm viện tới giờ, cả ngày em không gửi tin nhắn nào thì thôi còn cứ thì thà thì thầm nói chuyện với người này trong buổi ra mắt, cả nước đều nhìn thấy em và anh ta thì thầm ngọt ngào với nhau rồi đấy.”
Mấy từ cuối cùng, anh gần như nghiến chặt răng lại.
Mặt mày anh vẫn có vương lại chút mệt mỏi do bị bệnh, nhưng lại ướm lên sự tàn nhẫn mà có vẻ lạnh lùng.

Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, 11 giờ.
“Nhìn cái gì? Nhìn anh bị em bỏ quên luôn suốt mấy tiếng à?” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Văn Trạch Lệ lại vang lên.
Giọng nói anh vốn dĩ đã hay, lúc nói điều này lại mang theo cảm giác áp bức ập tới.
Đổi lại là những người khác thì chân đã mềm nhũn ra cả rồi.
Thẩm Tuyền thả tay xuống, giẫm giày cao gót tiến tới hai bước.

Văn Trạch Lệ lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, không ai nhường ai, bỗng nhiên Thẩm Tuyền nhấc chân đá lên bắp chân anh một phát.

Văn Trạch Lệ không dám tin, tiếp đó anh nắm lấy chân của Thẩm Tuyền dùng sức kéo về phía mình, tay anh ôm chặt lấy eo cô, tức giận gào to: “Mẹ có em còn đá anh!!”
Thẩm Tuyền không giãy dụa: “Đá anh thì sao? Ghen lung ta lung tung, tôi không tới thăm anh lúc nào?”
“Em qua thăm anh lúc nào?” Văn Trạch Lệ vuốt v e cổ cô, trong đôi mắt ngập tràn vẻ dữ dằn, chỉ ước gì có thể nuốt trọn cô.
Thẩm Tuyền: “Rạng sáng.”
Văn Trạch Lệ cười khẩy: “Đâu có, anh không nhìn thấy em.”
Thẩm Tuyền lấy điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện với Lâm Tiếu Nhi trong Wechat ra, dí vào trước mặt Văn Trạch Lệ.

Vẻ mặt anh âm u, nhìn một lúc rất lâu.
Thẩm Tuyền hỏi: “Thấy chưa?”
Yết hầu Văn Trạch Lệ trượt lên xuống, không trả lời.
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Tuyền híp lại, hỏi lại: “Nhìn thấy chưa?”
“Hỏi anh đấy.” Giọng cô càng ngày càng lạnh.
Một lúc lâu sau, Văn Trạch Lệ đáp: “Thấy rồi.”
“Thế tôi có đi thăm anh không?” Thẩm Tuyền véo tai anh, đôi môi đỏ mọng dán sát.
Yết hầu Văn Trạch Lệ lại lên xuống: “…”
“Thấy rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận