Hậu Ái


Edit: Bún Thịt Nướng
Thấy câu trả lời mờ mịt này của Nhiếp Tư, Văn Trạch Lệ lại nhớ đến thái độ lạnh lùng kia của Thẩm Tuyền, thậm chí tối qua còn cắt đuôi cả vệ sĩ của anh nữa.
Cô có ý gì? Đi gặp Nhiếp Tư, không đúng, còn qua đêm nữa.
Sắc mặt Văn Trạch Lệ càng xụ xuống, buổi sáng phỏng vấn xong không nên bỏ qua cho người phụ nữ này.
Anh nghiêng người cầm lấy điếu thuốc trên bàn trà, châm lửa rồi bỏ vào miệng.
Văn Tụng Tiên nhíu mày, nói: “Hút thuốc ít thôi.”
Lâm Tiếu Nhi cũng nói: “Hay là ăn chút kẹo bạc hà đi.”
Bà lấy một viên kẹo trong hộp ra rồi bóc đưa cho Văn Trạch Lệ, anh tiện tay nhận lấy nhưng không ăn mà vẫn hút thuốc, anh đi tới phía cửa sổ sát đất.
Đôi mắt hẹp dài híp lại, anh cầm điếu thuốc, thổi ra một làn khói.
Vóc dáng cao lớn của anh in lên cửa sổ sát đất, áo sơmi đen quần tây.

Anh nghịch nghịch viên kẹo bạc hà trong tay, bỗng nhiên nhớ đến mùi hương trên người Thẩm Tuyền hôm nay.
Là mùi bạc hà, trong nhà Nhiếp Tư quen dùng loại nước giặt quần áo này.

Nhãn hiệu Nhiếp Tư thường dùng thỉnh thoảng còn chào hàng anh.
Răng rắc——
Viên kẹo bạc hà vỡ nát.
Văn Trạch Lệ gọi điện thoại cho Nhiếp Tư.
Nhiếp Tư nhanh chóng  nghe máy: “Văn thiếu?”
Giọng Văn Trạch Lệ lạnh lùng: “Tối hôm qua Thẩm Tuyền đến nhà chú làm gì? Còn ở qua đêm nữa?”
Nhiếp Tư bên kia đang say rượu nên đầu vẫn còn đau, anh ta đang đánh cờ vua một mình, nghe thấy câu hỏi này, ngơ ra một lúc rồi mới phản ứng lại mà nói: “À, tối qua sinh nhật tôi, Thường Tuyết tới đón sinh nhật với tôi nên Thẩm Tuyền đi cùng.”
“Sau đó thì sao?”
Nhiếp Tư: “Sau đó chúng tôi đều uống rất nhiều, Thẩm tổng say nên ở nhà tôi một đêm.”
“Không phải chứ Văn thiếu, Thẩm tổng không nói với anh à?”
Văn thiếu, Thẩm tổng không nói với anh à?
Câu hỏi này đã đâm Văn Trạch Lệ một nhát khiến anh đứng sững ra đấy.

Cả thủ đô đều biết chuyện Văn Trạch Lệ cướp dâu từ trong tay Nhiếp Thừa, cướp Thẩm Tuyền đi, hơn nữa hai người còn biến mất một ngày một đêm.

Mặc dù hai nhà Văn Thẩm bị đồn là sắp lật mặt nhưng hai vị đương sự đã đi cả qua đêm, có khi đã xảy ra chuyện gì đó rồi thì cũng là anh tình tôi nguyện thôi.
Ít nhất thì hai bên cũng thích nhau mà?
Dù sao những lời đồn xôn xao bên ngoài, những lời suy đoán thật ra cũng đều đang phát triển theo kết quả mà Văn Trạch Lệ mong muốn.

Vốn dĩ anh tính là một tuần, giam giữ Thẩm Tuyền một tuần để cho hai người sống chung với nhau, khiến cho người bên ngoài sốt ruột.

Chờ một tuần qua đi, đám đàn ông đang để ý tới Thẩm Tuyền kia ắt phải bỏ suy nghĩ đó đi.
Sau này sẽ không ai dám có ý đồ gì với Thẩm Tuyền nữa.
Từ nay về sau, Thẩm Tuyền chỉ thuộc về mình anh.
Kết quả, ván cờ này đã bị phá hỏng bởi cái định vị của Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ đoán là lúc hai người lên giường, người phụ nữ này đã tranh thủ thời gian để gửi định vị đi.
Nhưng không sao, một ngày một đêm cũng đạt được hiệu quả mong muốn.

Bây giờ bên ngoài có ai là không nghe đồn Văn Trạch Lệ với Thẩm Tuyền ở với nhau một ngày một đêm chứ? Ai chẳng biết hai người này ở cùng với nhau cả một ngày một đêm.

Hơn nữa còn có sự trợ giúp của phòng quan hệ công chúng Văn thị, tất cả mọi người ở thủ đô đều biết Thẩm Tuyền là của Văn Trạch Lệ.
Đúng vậy, là của anh.
Nhưng lòng cô thì lại mập mờ.
Câu hỏi này của Nhiếp Tư khiến cho Văn Trạch Lệ không thở nổi, anh trầm mặc mấy giây, đang chuẩn bị cất tiếng thì bỗng nhiên Nhiếp Tư lại nói: “Hai người cũng đã yêu đương rồi, Thẩm tổng đi đâu chắc chắn sẽ nói cho Văn thiếu, sao anh còn hỏi tôi làm gì vậy?”
Văn Trạch Lệ: “…”
… Chưa yêu đương đâu.
Cô không nói.
Cô còn cắt đuôi cả người của anh đi theo theo dõi nữa.
Nhiếp Tư: “Văn thiếu?”
“Có đó không vậy?”
“Ơ?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng khiến Nhiếp Tư rất khó hiểu: “Văn thiếu?”
Giọng Văn Trạch Lệ lạnh lùng: “Cúp đây.”
Nói xong không đợi Nhiếp Tư phản ứng lại, Văn Trạch Lệ liền cúp máy luôn, tiện tay ném điện thoại lên ghế sofa bên cạnh, đầu ngón tay dụi nát điếu thuốc.
Con mẹ nó chứ.
Chỉ chiếm được cô thì có ích gì?
Không chiếm được trái tim cô thì sớm muộn gì cô cũng yêu người đàn ông khác.
Văn Trạch Lệ bỗng cảm thấy đau đớn, mẹ kiếp.
Chết tiệt.
*
Về đến nhà, phần mặt bị đồ dùng trong văn phòng đè lên của Thẩm Hách đã đỡ hơn rất nhiều, không còn đỏ như lúc đầu nữa nhưng vẫn bị ánh mắt sắc bén của Mạc Điềm để ý thấy.

Bà nhíu mày rồi túm lấy cánh tay cậu, nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Hách lưỡng lự, liếc nhìn Thẩm Tuyền một cái rồi khẽ nói: “Không sao ạ, con không cẩn thận bị đụng thôi.”
“Sao lại bất cẩn thế.” Mạc Điềm đau lòng nói.
Thẩm Hách cười cười, vỗ vỗ bả vai bà.

Thẩm Tuyền ngồi trên sofa nói chuyện với Thẩm Tiêu Toàn, năm mới Thẩm thị có kế hoạch mới, là chuẩn bị mở rộng công viên sinh thái.
Thẩm Tiêu Toàn gật đầu: “Cái này được.”
Thẩm Tuyền ôm gối, ngồi xếp bằng nói: “Vậy con sẽ sắp xếp ạ.”
“Ừ, tiến độ lên sàn bên phía Thừa Thắng sao rồi?”
Thẩm Tuyền: “Đang huy động vốn.”
Thẩm Tiêu Toàn nhíu mày: “Cổ phần của chúng ta sẽ bị giảm đi.”
Thẩm Tuyền: “Vâng.”
“Đây là chuyện không thể tránh khỏi.” Thẩm Tiêu Toàn vỗ vỗ đùi, cầm điếu thuốc lên.

Mạc Điềm tiến tới cướp lấy: “Anh có biết anh hút thuốc trong nhà mùi nồng lắm không hả?”
Thẩm Tiêu Toàn: “…”
Ông rút tay về: “Được, không hút nữa.”
Mấy giây sau, ông nhìn về phía Thẩm Hách: “Hôm nay con còn gọi Văn Trạch Lệ là anh rể cơ à.”
Vừa dứt lời, Thẩm Tiêu Toàn chợt nhận ra, ông vô thức nhìn Mạc Điềm.

Mặt Mạc Điềm biến sắc, bà véo tai túm Thẩm Hách lại, Thẩm Hách ngơ ngác mấy giây rồi vội cầu cứu Thẩm Tuyền.

Sắc mặt Thẩm Tuyền bình thản, cô chỉ nhìn Thẩm Tiêu Toàn một cái.
Thẩm Tiêu Toàn “khụ” một tiếng.
Lỡ mồm rồi.
Mấy phút sau, Thẩm Hách tuôn một tràng toàn bộ chuyện đã xảy ra ở văn phòng tạp chí sáng nay, Mạc Điềm đen mặt, lại bắt đầu mắng Văn Trạch Lệ: “Thằng này hơi bị ngang ngược rồi đấy”
Những người còn lại cũng không dám hó hé một tiếng nào, bởi vì từ hôm cướp dâu tới giờ, mỗi lần Mạc Điềm nhắc đến Văn Trạch Lệ đều mang theo biểu cảm như vậy.

Thẩm Tuyền cúi người cầm ly sữa lên, lên lầu nghỉ ngơi.
Nhìn bóng lưng của con gái, Mạc Điềm không cằn nhằn nữa, ánh mắt bà liếc nhìn đống quà đền tội mà nhà họ Văn mang tới tặng mấy hôm nay, bỗng nhiên bà nói với quản gia: “Cầm theo quà nhận lỗi này đi, tôi phải tới nhà họ Văn một chuyến.”
Quản gia sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn nhìn vợ mình, thở dài nói: “Em định đi làm gì?”
Mạc Điềm quay người cầm áo khoác mặc vào, nói: “Lúc trước sau khi liên hôn, thằng nhóc Văn Trạch Lệ ấy đã đối xử với con gái em như vậy, cho dù hôm nay nó cướp dâu thành công thì sao, em sẽ không để cho nó đắc ý như thế nữa.”
Thẩm Tiêu Toàn: “…”
Mấy năm nay, Mạc Điềm luôn là một phu nhân nhà giàu thích trồng hoa nuôi cá, tính cách dịu dàng điềm đạm, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có thể được coi là người không hề có tính công kích.

Nhưng mà Thẩm Tiêu Toàn đã sống với bà lâu như vậy, biết tính cách bà cũng có giới hạn, chuyện Văn Trạch Lệ cuối cùng đã chặt đứt đường lui của Thẩm Tuyền này đã thành cái gai trong lòng bà.
Mấy ngày nay bà ở trong trạng thái bức bối, nếu như không cho bà phản kích lại một lần, sợ là không thể tốt tính như trước được.
Thẩm Tiêu Toàn gật gật đầu với quản gia.
Quản gia lập tức bảo người giúp việc mang hết quà nhận lỗi lên xe.

Thẩm Tiêu Toàn ôm eo Mạc Điềm, nói: “Đến đó đừng kích động quá.”
Mạc Điềm: “Không đâu.”
Thẩm Tiêu Toàn nhìn bà, không nói gì nữa.
Quản gia với tài xế mở cửa xe để hai vợ chồng lên xe.
Lúc này vẫn còn sớm nên bên ngoài rất nhộn nhịp.
Xe khởi động chạy vào đường cái, khoảng hai mươi phút sau thì đến nhà họ Văn, Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi biết được tin thì vội vàng ra đón.

Nhìn thấy từng hộp từng hộp quà được mang xuống, hai người liếc mắt nhìn nhau, Lâm Tiếu Nhi vội vàng kéo tay Mạc Điềm, cười nói: “Sao vậy? Không thích mấy thứ này à?”
Mạc Điềm cười cười: “Mấy cái này nhà tôi có hết, còn ăn không hết ấy, nên trả lại hai người cho xong.”
Vẻ tươi cười trên mặt Lâm Tiếu Nhi cứng đờ, bà ấy nói: “Ăn không hết thì tặng người khác, mấy nữa chúng tôi lại tặng thêm vài món mà Thẩm Tuyền thích.

Với cả không phải bà thích sườn xám nhà Thiên Sênh lắm à, tôi vừa đặt hai bộ, mấy hôm nữa bảo người mang qua cho bà nhé.”
Mạc Điềm nói: “Không cần, gần đây tôi không có thời gian để xem đâu.”
Lâm Tiếu Nhi sững sờ, trong lòng đã hiểu ra đôi chút.
Hôm nay Mạc Điềm đến, không phải là chuyện tốt gì.

Hai bên bố mẹ vừa vào trong nhà thì đúng lúc Văn Trạch Lệ tay cầm áo vest, đang thắt cà vạt chuẩn bị ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy Mạc Điềm với Thẩm Tiêu Toàn, anh dừng bước, bàn tay đang thắt cà-vạt cũng tạm dừng lại.
“Chào buổi tối, bác trai bác gái.”
Mạc Điềm ngước mắt lên nhìn: “Cậu chuẩn bị ra ngoài à?”

Dáng vẻ tức giận của Mạc Điềm hôm đó anh cũng biết, mặc dù trong lòng không hề nhận sai nhưng trên mặt vẫn có chút chột dạ, anh khẽ gật đầu: “Vâng.”
“Vội lắm không?” Sắc mặt Mạc Điềm rất ôn hoà.
Văn Trạch Lệ hơi sững người: “Không vội ạ.”
“Vậy ngồi xuống trò chuyện chút đi.” Mạc Điềm nói.
Văn Trạch Lệ híp mặt, anh đứng trên cầu thang quan sát khí thế của Mạc Điềm.

Một lúc sau, anh cởi cà vạt tiện tay đưa cho người giúp việc rồi bước tới, ngồi thẳng lên vị trí chủ tọa, rót nước nóng và tự pha trà: “Bác gái muốn trò chuyện gì với con ạ?”
Giọng anh trầm thấp, vừa pha trà vừa hỏi.
Mạc Điềm cũng ngồi xuống, rút cánh tay đang khoác tay Lâm Tiếu Nhi ra.

Bà ngồi đối diện với Văn Trạch Lệ, cảm giác như thể đang quyết đấu, còn lại ba người Thẩm Tiêu Toàn, Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi đều im thin thít.
Thẩm Tiêu Toàn nhường lại sàn đấu cho vợ với vẻ mặt ủng hộ.
Hương trà nghi ngút, nóng hôi hổi.
Văn Trạch Lệ đưa cho Mạc Điềm, bà nhận lấy rồi để xuống bàn, tỏ ý cảm ơn, sau đó bà nói: “Không biết Văn Trạch Lệ cậu còn nhớ rõ việc cậu đã làm lúc mới vừa kết hôn với bé Tuyền không?”
Tay cầm ấm trà của Văn Trạch Lệ cứng lại, anh gật đầu: “Nhớ ạ.”
Mạc Điềm nhìn anh nói: “Nhớ là tốt, tôi sợ trí nhớ cậu kém nên quên rồi.”
Văn Trạch Lệ để ấm trà xuống, cầm cái cốc bên cạnh lên tráng một lần nước nóng.
Mạc Điềm nói tiếp: “Không may là trí nhớ của chúng tôi cũng rất tốt, tôi vẫn luôn canh cánh chuyện này, Thẩm Tuyền cũng vậy.”
Văn Trạch Lệ không nói một lời, xương hàm căng cứng.
Mạc Điềm lại nói: “Liên hôn rất đáng sợ, không hiểu gì về nhau mà lại phải sống thành gia đình.

Nhưng chúng ta thân là người trong một gia đình thế này thì phải gánh vác trách nhiệm của nó.

Thực ra trong các mối hôn nhân thế này, phụ nữ mới là người thiệt thòi nhất, cậu hỏi mẹ cậu xem có phải vậy không.”
Văn Trạch Lệ vẫn không nói gì.
Ngón tay thon dài của anh gõ gõ lên bàn trà.
Mạc Điềm nhìn vẻ mặt của anh, nói: “Thẩm Tuyền cũng là phụ nữ, cậu không thể vì con bé mạnh mẽ mà quên luôn cả chuyện ấy.”
Văn Trạch Lệ ngước mắt lên, thoáng nhìn Mạc Điềm, sau đó vẫn cắn chặt răng không nói lời nào.

Mạc Điềm thấy anh như vậy thì vẫn rất ung dung, mấy giây sau bà nói tiếp: “Nhưng cũng vì con bé mạnh mẽ nên nó mới không dễ rung động, hôm nay cậu đã dùng thủ đoạn quyết liệt mới có được con bé.”
“Nhưng mà cậu không chiếm được trái tim nó, nếu sau này con bé yêu người khác, cậu cho rằng con bé sẽ để ý đến chút thanh danh đó à?”
Văn Trạch Lệ siết chặt tay lại, đôi mắt hẹp dài dần dần nhuốm màu tàn nhẫn.
Mạc Điềm thấy anh như vậy là biết thằng nhóc này đau lòng rồi.
Trong chốc lát bà cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bà cầm áo khoác lên, nói: “Tôi nói tới đây thôi, Văn thiếu tự giải quyết cho tốt, tôi khuyên cậu tốt nhất nên nhanh chóng buông tha con bé.”
Bà biết nói ra lời này chẳng có ích gì, vì nếu Văn Trạch Lệ đã dám cướp dâu thì anh không thể sống thiếu Thẩm Tuyền được, anh cũng không thể nào buông tha cho cô.
Nhưng chỉ cần Văn Trạch Lệ đau đớn, vậy là đủ.
Thẩm Tiêu Toàn cũng vội vàng đứng dậy, trước khi đi ông liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ một cái.

Vẻ mặt của Văn Trạch Lệ không phải đang diễn, anh nhìn có vẻ như đã bị đánh trúng tim đen rồi.
Đúng vậy.
Đánh trúng vào điểm Thẩm Tuyền không yêu anh.
Đánh trúng vào điểm Thẩm Tuyền có thể sẽ yêu người khác.
Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi cũng đứng dậy tiễn hai người, chiếc xe màu đen rời đi, trong nhà vang lên tiếng đồ đạc rơi xuống đất.

Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi nhìn nhau, hai người vừa bước vào trong nhà thì đã thấy cảnh con trai mặc áo sơ mi đen chống tay lên bàn trà, dưới đất toàn là mảnh vỡ.
Văn Tụng Tiên kinh ngạc.
Lâm Tiếu Nhi lập tức đau lòng: “Con làm gì vậy?”
Văn Trạch Lệ ngẩng đầu, trong đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ tàn nhẫn, giọng anh khàn khàn hỏi: “Con cố chấp như vậy, có phải cô ấy thật sự sẽ không yêu con không?” 
Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi càng kinh ngạc hơn.
Bọn họ phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?

Một lúc sau, Lâm Tiếu Nhi mới nhỏ giọng nói: “Ngay từ đầu con đã làm sai rồi.”
“Vốn dĩ mẹ với bố con đều hy vọng hai đứa nước chảy thành sông, dù cho sau này con bé có thể sẽ thích con nhưng cái thích ấy cũng biến chất rồi.”
“Biến chất sao?”
Anh bước qua những mảnh vỡ kia, cầm chìa khoá xe ở bên cạnh lên rồi quay người đi ra ngoài.

Đầu ngón tay chảy máu nhưng anh chỉ cúi đầu ngậm lấy rồi cứ thế mà bước, dáng vẻ đó của anh khiến quản gia giật mình.
“Trạch Lệ, băng bó vết thương đã.” Quản gia đuổi theo anh.
Nhưng Văn Trạch Lệ lại đóng sầm cửa lại, quay đầu xe rồi lái ra ngoài.

Cửa sổ xe chưa được kéo lên, cổ áo của người đàn ông bị gió thổi hơi phất phơ, quản gia càng thêm lo lắng: “Văn thiếu, mặc thêm áo khoác đã…”
Tiếc là xe đã chạy ra khỏi cửa rồi.
Cửa kính xe từ từ đóng lại.
*
Thẩm Tuyền biết Mạc Điềm với Thẩm Tiêu Toàn đi đến nhà họ Văn, biết bao nhiêu quà trong nhà như vậy đều là do nhà họ Văn gửi tới đề nhận lỗi.

Cô đứng ở ban công liếc mắt nhìn xuống, cũng chẳng ngăn cản họ lại.
Trong lòng mẹ tức giận, bà ắt phải xả ra.
Nên Văn Trạch Lệ cứ chịu cho bà xả đi vậy.
Thẩm Tuyền rửa mặt xong, thay đồ ngủ rồi ngồi trên sofa đọc tài liệu, đọc hơn một tiếng đồng hồ thì dưới lầu có tiếng xe vang lên.
Cô biết là bố mẹ đã về, cô thản nhiên tiếp tục đọc tài liệu.

Điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, cô cầm lên, vừa nhìn là Văn Trạch Lệ.
Ba chữ hiện lên trên màn hình.
Thẩm Tuyền nhướng mày, cô nghe máy.
“Alo.”
Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Lệ vang lên từ đầu dây bên kia: “Anh đang ở dưới nhà em.”
Thẩm Tuyền: “Hơi muộn rồi đấy.”
“Em không xuống là anh lên đấy.”
Thẩm Tuyền híp mắt, mấy giây sau cô cầm điện thoại, tiện tay mặc thêm một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Thẩm Tuyền hỏi dì giúp việc trên cầu thang xem bố mẹ đâu.
Dì giúp việc trả lời: “Vừa mới lên gác rồi.”
Thẩm Tuyền hơi dừng lại, cô gật gật đầu rồi đi xuống cầu thang.

Quản gia đứng ở cửa ra hiệu với cô, có người đàn ông đứng ở ngoài.

Thẩm Tuyền không nói gì mà đi thẳng ra ngoài.
Gió lớn.
Cạnh chiếc xe màu đen là ánh đèn màu cam đang nhấp nháy.
Người đàn ông đang đứng dựa vào xe hút thuốc.
Anh ngước mắt lên nhìn, anh đứng ngược sáng nên không thể nhìn rõ được sắc mặt của anh mà chỉ cảm thấy một bầu trời âm u.
Thẩm Tuyền bước tới trước mặt anh.
Còn chưa đứng vững, một cánh tay của Văn Trạch Lệ  đã buông thõng, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, tay còn lại ôm lấy eo cô, vùi mặt vào cổ cô.
Ươn ướt, nong nóng.
Giọng anh trầm thấp: “Anh hỏi em một câu, em có thể yêu anh được không?”
Thẩm Tuyền chỉ cảm thấy cổ mình nóng hôi hổi, cô khẽ hỏi: “Anh khóc à?”
“Không.”
Anh lại nói: “Em trả lời anh đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận