NAM THÂN THIÊN
TƯƠNG VONG
“Cái gì? Kêu con lấy tiểu thư Tử Khâm?” Ta đột nhiên cảm thấy kinh hãi.
Cha và mẹ ta đều có cùng một khẩu khí: “Tử Khâm là nữ nhi của tướng quân hiện nay, cả hai đều môn đăng hộ đối, huống hồ, nó đối với con từ lâu đã có tình ý.”
“Không thể được. Con không muốn!!!” Ta lùi lại vài bước, bưng lấy ngực hướng về thư phòng mà chạy đi….
“Tương Tư?!” Kể từ ngày nàng tặng ta tráp gấm kia, đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện. Bây giờ nàng đang lẳng lặng ngồi phía trước thư án lật xem thi từ, thỉnh thoảng còn dùng bút khoanh tròn chú giải, bóng lưng đung đưa qua lại.
Nàng nghe tiếng, quay đầu lại cười: “Sao vậy? Chạy nhanh như thế?”
“Ta…. Ta…..” Ta không biết có nên nói tất cả cho nàng nghe không…
“Sao lại ấp a ấp úng thế?” Tương Tư khép sách, hai tay vịn vào vai ta, nhẹ giọng nói: “Có phải có chuyện gì không?”
Ta bắt lấy tay nàng: “Nàng…nàng không phải có học qua pháp thuật sao, mau mang ta đi đi! Chúng ta rời khỏi nơi này!”
“Nam Thân, chàng có chuyện. Nói ta biết đi!” Tương Tư phẩy tay áo, tránh khỏi tay ta.
“Kêu ta làm sao nói…..kêu ta làm sao nói đây…” Ta dung hết lực nắm lấy tay nàng: “Cho dù có ra sao, xin nàng nhất định phải tin ta.”
“Nam Thân….” Thanh âm của Tương Tư càng lúc càng nhẹ…..
Ta phát điên phá tan sự ngăn cản của binh lính, lảo đảo chạy ra đường lớn.
Ta ở trong tửu quán uống hết vài vò rượu. Đây là lần đầu tiên trong đời ta uống rượu. Rượu vào lòng càng đau, trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Trong cơn say, từng cái nhăn mày, từng nụ cười của Tương Tư, giống như sương mù dày đặc khắp xung quanh.
Uống xong , ta ra khỏi tửu quán, lảo đảo đứng ở trung tâm đường lớn, không biết nên làm thế nào…
“Nam Thân công tử…” Một thanh âm dịu dàng từ trong kiệu cách ta không xa truyền lại.
Một đôi tay ngọc ngà trắng ngần vén mành trúc đang che kiệu lên, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành.
Ta chắp tay thi lễ, nhàn nhạt đáp lời: “Thì ra là Tử Khâm tiểu thư.”
“Chàng và ta đã có hôn ước, thì không phải là người ngoài, cùng đi trà lâu một chuyến nhé?” Tử Khâm cười yếu ớt nói.
“Rất tốt…” Đầu óc ta trống rỗng, chỉ nghĩ có người điều khiển ta làm những việc này.
“Hôm nay chúng ta có thể gặp gỡ, cũng xem như có duyên.” Tử Khâm cầm ấm trà rót trà cho ta, hương trà nồng nàn, dường như làm người ta quên mọi ưu phiền, “Chẳng qua, ta nên chúc tân lang trạng nguyên thi đỗ khoa bảng….”
Trạng nguyên…. Công danh… Thì ra cha mẹ ta muốn ta thi lấy công danh, sau đó liền cùng thiên kim của tướng quân cộng kết liên lý (2)
“Tử Khâm tiểu thư….” Ta thuận tay cầm lấy chén trà tử sa (3) uống một ngụm, trà thấm vào ruột gan, có chút cảm giác chút kì lạ.
(2): Kết làm vợ chồng.
(3): một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà)
“Gọi ta Tử Khâm là được.” Tử Khâm mỉm cười, mặt đỏ lên.
“Nàng không phải thích công tử của Khương đại học sĩ…..” Ta say rượu nên có chút chóng mặt, nghiêng đầu hỏi nàng: “Nhưng mà bây giờ… nàng….nàng có tâm ý ái mộ ta không?!”
Nàng cúi đầu cười, nhìn rất giống Tương Tư.
“Xin nàng tin ta… Nhất đinh phải…tin….” Ta cười vươn tay ra bắt lấy tay nàng, sau đó liền ngất di.
“Nam Thân…. Vong Ưu Tán(4) này có thể giúp chàng quên đi một vài thứ….chuyện, hoặc người…”
(4): Thuốc để quên ưu sầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...