NAM THÂN THIÊN
TRÙNG PHÙNG
“Không biết phương danh của cô nương….”
“Đúng là biết rõ mà còn cố hỏi.” Tương Tư khanh khách cười lớn, khẽ cắn môi chỉ vào cây hồng đậu kia: “Đó, biết chưa?”
Nàng nói nàng gọi là Tương Tư… (1)
(1): Hồng đậu còn được gọi là hạt tương tư
Cái tên quen thuộc đến như vậy, phảng phất như đã khắc sâu khảm vào trong tim từ nhiều kiếp trước.
Tuy nhiên ta lại không nhớ ra, đầu ta đau đến muốn nứt vỡ.
“Nam Thân.” Tương Tư ở trước mặt ta khua tay, những ngón tay thon dài trên cổ tay như bạch ngọc kia chụp lấy một chuỗi xạ hương hồng đậu đỏ thắm: “Đang nghĩ gì vậy?”
“A…. Không có gì, chỉ là cảm thấy quen thuộc….. Dường như, ta trước đây đã từng gặp ngươi….” Ta duỗi tay ra, một dấu răng nho nhỏ hiện ra trước mắt.
Tương Tư chỉ nhìn ta chằm chằm: “Có phải ngươi….nhớ ra gì không?”
Ta ôm lấy đầu đang đau đến muốn nứt vỡ của mình: “Một thân ảnh mơ mơ hồ hồ… và thanh âm… a..a…”
“Đừng nghĩ nữa.” Tương Tư nắm lấy tay ta dịu dàng nói, đôi mắt nhìn chăm chú vào dấu răng bên sườn tay ta: “Nam Thân, cho chúng ta bắt đầu lại lần nữa, dù cho ngươi đã quên mất ta….”
“Được.”
———-
Ta lấy hồng đậu vừa thu hoạch được gieo xuống dưới cửa sổ lần nữa.
Tương Tư nói, không lâu nữa, chỉ cần ta mở cửa sổ liến có thể nhìn thấy hồng đậu đỏ rực……giống như, nụ cười của Tương Tư.
Tương Tư là một nữ tử động lòng người, thông minh lại hoạt bát lanh lợi…
Ta dạy nàng thi ca, chỉ cần nhìn qua liến không quên, oang oang đọc thuộc…
Chỉ là, nàng rất ít khi nói về chuyện gia đình của mình. Nàng chỉ nói, nàng từ một nơi rất xa đến, vì trước đây có theo thế ngoại cao nhân học phép thuật, nên mới có thể ngày đi nghìn dăm, thậm chí đối với trọng binh trong phủ thừa tướng cũng xem như chỗ không người.
Ta nhìn thấy ban ngày nàng cũng thường xuyên đến, nên liền tin.
—-
Cha muốn ta thi công danh.
Ta nghĩ, nếu có thể như vậy, liền có thể không dùng thân phận con trai thừa tướng để đến nhà Tương Tư cầu thân rồi. Dù sao, từ bằng phụ quý, thực tế làm như vậy thì có chút dung tục.
Tương Tư dường như hiểu thấu suy nghĩ của ta, nàng nhẹ nhàng cười rồi không quấn lấy ta đòi học thi từ nữa.
Đảo thủy ma mặc, hồng tụ thiêm hương. (1)
(1): 倒水磨墨,红袖添香Sorry, trình độ mình chưa dịch được cái này.
Mỗi đêm khi ngọn nến sắp tàn, ta đều ngồi vỗ về khuôn mặt say ngủ của nàng, tâm càng sinh thêm yêu thương. Vì để không làm nàng thức giấc, ta chỉ có thể đắp thêm một kiện y phục cho nàng.
Chỉ là đến sáng ngày thứ hai, hình bóng của nàng liền biến mất, chỉ để lại một quả hồng đậu và kiện y phục trên thư án. (2)
Có một ngày, nàng đem tráp gấm tặng cho ta, bên trong tràn ngập mùi xạ hương.
Nàng nói, đợi khi tráp gấm này chứa đầy hồng đậu, vậy nàng sẽ tính là đợi được rồi.
Tương Tư, ta có thể đem hồng đậu làm ngập tráp, Tương Tư, ta muốn cưới nàng.
Đây dường như là ước định từ kiếp trước của bọn ta…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...