TẤT NHIÊN CÔ BIẾT cuối cùng mình cũng sẽ mở lá thư. Cô biết ngay từ giây phút Daniel đặt lá thư vào tay cô. Làm sao cô không mở nó cho được, để một lần nữa chạm vào cuộc sống của anh?
Nhưng Fleur vẫn bực bội với nó. Và ghét anh. Trong bốn tháng rưỡi qua cô đã nhận ra nỗi đau của mình không hề thuyên giảm, rằng phải mất nhiều tháng nữa kiên quyết sống với hiện tại thì cô mới chấm dứt được nỗi mong nhớ anh ban ngày và khao khát vòng tay anh ban đêm.
Cô đứng lên đi pha cho mình một tách trà, thong thả nhấp từng ngụm, nhìn xuống lá thư dựng tựa vào chiếc bình trong toàn bộ thời gian đó.
Và cuối cùng cô phải tự thừa nhận rằng nguyên nhân trì hoãn không hoàn toàn do oán giận, bởi cô biết đọc thư anh sẽ khơi lại tất cả những vết thương, như một thứ hoàn toàn mới, và cô biết sẽ chỉ mất mấy phút để đọc hết nó. Sau đó sẽ chẳng còn lại gì. Một lần nữa sự trống trải và im lặng sẽ lại ngự trị đến vô tận.
Cô đặt tách và đĩa sang một bên, với lấy lá thư, để nó nằm trên hai bàn tay, đưa lên môi rồi áp vào má.
Nhưng biết đâu nó là thư của một người khác trong nhà. Từ bà Laycock chẳng hạn. Ý nghĩ ấy làm bụng cô quặn lên và những ngón tay cô xé vội dấu niêm phong trong hốt hoảng.
Mắt cô lướt ngay xuống chữ ký cuối tờ giấy. “Adam,” anh đã tự ký tên bằng nét chữ rắn rỏi. Fleur cắn môi và thoáng nhắm mắt lại. Rồi lại ngồi xuống ghế.
“Fleur yêu quý,” anh viết, “ta viết thư để báo với em hai nỗi mất mát trong gia đình ta. Em trai ta đã bị giết trong một cuộc ẩu đả ở London cách đây hơn một tháng. Vợ ta đã gặp tai nạn chết đuối vào đúng cái ngày tin về cái chết của em trai ta tới Willoughby. Ta đã chôn cất cả hai người, bên cạnh nhau, trong nghĩa trang gia đình.”
Fleur hạ lá thư xuống lòng. Cô nhắm nghiền mắt và đưa tay bịt miệng. Adam. Ôi, tội nghiệp Adam.
“Ngày mai ta sẽ đưa Pamela sang châu Âu,” lá thư tiếp tục. “Con bé không thể nguôi nỗi đau buồn. Nó vốn tôn thờ Sybil. Ta sẽ đi cùng con bé hết mùa đông và có lẽ trong cả một năm để tang.
Hết năm sau, ta sẽ đến Wiltshire. Giờ ta sẽ không nói thêm gì nữa. Em sẽ hiểu rằng những tháng vừa rồi là một thời gian đau buồn. Và ta nợ cô ấy một năm để tang, Fleur, tất nhiên nợ cả em trai ta nữa.
Ta muốn em biết những điều này trước khi ta đi. Và xin nói thêm rằng ta nghiêm túc với từng lời ta đã nói với em ở Wiltshire.”
Fleur lại hạ lá thư xuống lòng rồi gấp nó lại ngay ngắn. Một cách gần như bình thản, cô nhận ra đôi tay mình đang run rẩy.
Cô ấy đã chết. Vợ anh đã chết. Anh đã viết cô ấy chết vì tai nạn, nhưng cô ấy chết đúng ngày nhận được tin về cái chết của Lord Thomas. Và Lord Thomas là cha của Pamela. Vậy là cô ấy đã tự tử. Hẳn cô ấy đã gieo mình xuống hồ.
Ôi, tội nghiệp Adam. Tội nghiệp Adam. Anh ấy sẽ tự trách mình biết bao!
Nhưng cô ấy đã chết. Anh đã được tự do. Sau khi một năm để tang kết thúc, anh sẽ đến Wiltshire. Trong mười một tháng nữa. Vào cuối tháng Chín.
Không, cô không được nghĩ đến điều đó. Cô không được mong chờ nó. Vì mười một tháng dường như là khoảng thời gian vô tận. Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra trong thời gian đó. Một trong hai người họ có thể chết. Trái tim anh có thể thay đổi. Anh có thể gặp một người khác trong những chuyến đi. Anh có thể thích chu du đến độ sẽ đi biệt mấy năm trời. Pamela có thể không muốn cho anh đến với cô.
Quyết định sẽ không nghĩ đến chuyện đó, Fleur đứng lên và cẩn thận đặt lá thư tựa vào chiếc bình như cũ. Cô sẽ không nghĩ đến chuyện đó. Nếu cuối năm nay anh đến, thì cô sẽ nghe những gì anh phải nói. Nếu anh không đến, thì cô sẽ không thất vọng bởi cô không ngóng chờ anh.
Thế nhưng đêm ấy và nhiều đêm tiếp theo cô toàn mơ về anh, những giấc mơ kỳ lạ và khó chịu, trong đó anh vươn tay về phía cô qua một dải nước đủ rộng để cô không thể nhìn rõ anh và gọi cô bằng những lời cô không tài nào nghe rõ. Và mỗi lần thức giấc, vòng tay cô lại trống rỗng, và phần giường bên cạnh cô lạnh ngắt.
Cô cố hơn nữa để làm một giáo viên giỏi và hy sinh những giờ rảnh cho lớp dạy nhạc. Cô cũng đến chơi những nhà hàng xóm - đặc biệt là mấy người già vẫn hay ngóng khách tới chơi để khuây khỏa những ngày buồn tẻ - và chấp nhận mọi lời mời gửi đến. Kể cả khi thím Caroline về nhà – Amelia đã kết hôn và sống ở Lincolnshire – thì cô cũng sẽ đến thăm.
Và cô bám lấy tình bạn với Miriam như bám vào phao cứu sinh.
Cô đã đúng ở một điểm. Fleur nghĩ thế mỗi khi tự cho phép mình nghĩ đến chuyện kia. Mười một tháng còn dài hơn vô tận.
***
“Chúng ta sẽ về nhà sớm sao, Papa?” tiểu thư Pamela Kent ngồi đối diện cha trong băng ghế xe ngựa, vuốt một ngón tay lên mũi và đỉnh đầu chú chó của mình, mắt con vật nhắm lại khoan khoái.
“Ừ. Con có vui không? Chẳng phải chúng ta đã tham quan rất nhiều danh lam thắng cảnh trong năm vừa qua sao? Có lẽ con sẽ thấy chán khi về nhà đấy.”
“Con khó lòng đợi nổi,” cô bé nói. “Sao chúng ta không đi gặp cô Hamilton, Papa? Cô ấy sẽ lại làm gia sư của con chứ?”
“Con có thích thế không?” anh hỏi.
“Có ạ,” cô bé nói sau một lúc suy nghĩ. “Nhưng con sợ cô ấy lại bỏ đi nữa.” Nó ngước nhín anh với đôi mắt chợt lo lắng. “Papa sẽ không đi xa chứ, phải không? Khi chúng ta về nhà, cha sẽ không quay lại London và bỏ con một mình, phải không?”
Sự bất an ngày trước. Hàng tuần liền sau khi mẹ chết, đêm nào con bé cũng thức dậy la hét trong khiếp đảm vì mơ thấy mình bị bỏ rơi. Công tước Ridgeway mỉm cười vỗ về nó. Thậm chí trước khi lên đường anh đã phải dành hầu như toàn bộ thời gian trong ngày cho con bé. Một thời gian dài anh đưa con bé về giường mình ban đêm để ôm ấp vỗ về mỗi khi nó tỉnh giấc.
“Cha sẽ không đi đâu cả. Từ giờ trở đi, Pamela, đi đâu cha cũng đem con theo.”
“Không biết Timothy Chamberlain và những bạn khác có lớn lên không cha nhỉ,” nó nói.
“Cha dám chắc là có. Hoặc biết đâu chỉ có không khí lục địa mới làm con lớn bổng lên.”
Con bé nhìn anh khúc khích cười.
“Nếu chúng ta không đưa cô Hamilton về Willoughby để làm gia sư cho con thì sao? Nếu chúng ta đưa cô ấy về để làm mẹ mới của con thì thế nào?”
Con bé ngơ ngác nhìn anh. “Nhưng con có mẹ rồi mà.”
“Phải.” Anh biết lẽ ra mình nên đề cập chủ đề ấy với con bé từ trước. Nhưng chưa bao giờ anh tìm được từ thích hợp hoặc đủ can đảm. Giờ anh vẫn không chắc mình làm được. “Con có một người mẹ, Pamela, và người mẹ đó sẽ mãi mãi thân thương với con hơn bất cứ ai trong cuộc sống cho đến khi con lớn lên và có gia đình riêng của mình. Nhưng vì mẹ không thể ở bên con nữa, con không thích có một người khác cùng con làm những việc như mẹ ắt sẽ làm sao?”
“Là cô Hamilton ấy ạ?” con bé hồ nghi hỏi.
“Con thích cô ấy mà, phải không?”
Nó ngập ngừng. “Vâng. Nhưng cô ấy đi mà chẳng nói tạm biệt gì cả, Papa ạ.”
“Đó không phải lỗi của cô ấy đâu. Cô ấy ắt sẽ làm thế nếu có thể. Nhưng cô ấy phải chạy trốn khỏi một người xấu, Pamela, và không kịp chào tạm biệt bất cứ ai. Cha tin là cô ấy yêu con.”
“Nhưng nếu cô ấy định trở thành mẹ con, thì cô ấy sẽ phải là vợ Papa. Làm sao cha thích thế được?”
Anh nhìn nó nghiêm trang. “Ta sẽ rất thích điều đó.”
“Cha sẽ không khó chịu vì làm điều đó cho con chứ?” con bé hỏi, ngoảnh đầu sang bên chun mũi với chú chó vừa ngồi dậy đang cố liếm mặt con bé.
“Không, đó là điều cha cũng muốn, Pamela. Con thấy đấy, cha yêu cô Hamilton.”
Con bé đẩy con chó ra với vẻ thô bạo bất ngờ. “Nhưng cha yêu con cơ mà!”
“Tất nhiên là cha yêu con.” Anh chuyển qua ngồi bên cạnh con bé, và nhấc nó lên lòng mình. “Con là con gái cha. Con gái đầu lòng của cha và thuộc về cha. Không gì có thể thay đổi điều đó, Pamela. Con sẽ mãi là cô con gái đầu tiên trong cuộc đời cha. Nhưng chúng ta có thể yêu nhiều hơn một người. Chẳng phải con đã yêu Mama và yêu cả cha sao?”
“Vâng,” nó nghi hoặc đáp. “Và con yêu Tiny nữa.”
“Thì đó, cha yêu con và cha yêu cô Hamilton. Nếu cô ấy lấy cha và chúng ta có những đứa con khác, cha cũng sẽ yêu chúng. Và con sẽ mãi là chị cả của chúng – mãi mãi là một người đặc biệt.”
“Cô ấy có đến ở với chúng ta luôn không? Con sẽ cho cô ấy xem Tiny. Cô ấy sẽ ngạc nhiên khi thấy nó đã lớn đến mức nào, Papa nhỉ? Và con sẽ kể với cô ấy rằng con không bị nôn trên thuyền. Papa đừng nói nhé. Để con.”
“Đồng ý,” anh nói, áp má lên đỉnh đầu con gái. “Cha còn chưa hỏi cô ấy, Pamela. Có thể cô ấy sẽ nói không. Có thể cô ấy hạnh phúc với nơi mình đang ở, dạy học ở trường và sống trong ngôi nhà tranh nhỏ của cô ấy. Nhưng cha sẽ hỏi cô ấy.” Anh cười khẽ. “Con đừng hỏi nhé. Để cha.”
“Đồng ý,” con gái anh nói, vặn vẹo người thoát khỏi lòng anh để chọc ghẹo chú chó đã nằm thoải mái trên chỗ khác.
Công tước tựa lưng vào đệm quan sát cả hai. Rất có khả năng cô sẽ nói không. Quả vậy, có lẽ cô đã kết hôn rồi - với Daniel hoặc một quý ông láng giềng nào đó. Anh không được cho phép mình hy vọng quá nhiều.
Một năm trước – đúng hơn là mười một tháng trước, khi cuối cùng anh cũng thoát khỏi cơn ác mộng quanh cái chết kép của em trai và vợ - anh đã cảm thấy tự tin về câu trả lời của cô cho dù anh buộc phải tránh xa cô trong suốt một năm để tang. Anh chỉ cho phép mình viết một bức thư ngắn.
Nhưng mười một tháng như dài vô tận. Trong cả thời gian đó anh và Pamela đã đi du lịch, thăm thú nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người. Dường như nó dài hơn một năm kể từ lúc anh trở về Anh.
Anh còn nhớ rõ những lời cô đã nói với anh – làm sao anh quên được? Và anh nhớ sự buông thả đầy đam mê cùng với sự dâng hiến của cô vào cái đêm trước khi anh ra đi. Anh đã tái hiện lại cái đêm ấy rất nhiều lần trong trí tưởng tượng của mình. Lúc đó anh đã tin rằng tình yêu của cô, giống như tình yêu của anh, sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng sự chắc chắn không còn nhiều như trước nữa.
Tình yêu của cô không diễn ra một thời gian dài như của anh. Cô đã ghét anh và bị anh cự tuyệt - với lý do chính đáng. Chỉ trong mấy ngày ấy, khi họ cùng nhau đi tìm mộ của Hobson, cô mới dần trở nên tự nhiên với anh, họ mới phát triển tình bạn và trở thành người yêu.
Trong những hoàn cảnh ấy, việc họ kết thúc trong vòng tay nhau là điều dễ hiểu.
Có lẽ đối với cô chuyện chỉ dừng lại ở đấy. Những tình cảm chân thật khi đó của cô có lẽ đã phai nhạt sau khi anh ra đi. Anh phải chuẩn bị tinh thần để thấy cô lạnh nhạt và gượng gạo trước chuyến viếng thăm của mình.
Công tước nhắm mắt và để mình bị ru ngủ theo nhịp chuyển động của cỗ xe. Anh không được mong chờ rằng cô nghĩ về anh mọi giây phút trong ngày – không phải bằng lý trí, mà tận sâu ở nơi tình cảm và ý muốn ngự trị. Anh không được mong chờ rằng cô đã đem anh vào những giấc mơ của cô, cả lúc đi dạo và lúc ngủ. Anh không được mong chờ rằng cô cũng giống mình.
Fleur. Mấy ngày nữa anh sẽ được gặp cô nếu như cô vẫn chưa chuyển đi.
Cuối cùng. À, cuối cùng. Khoảng thời gian hơn mười lăm tháng kể từ lúc anh siết chặt tay cô nói lời tạm biệt và nhảy lên chính cỗ xe này để nó đưa anh rời xa cô cho đến bây giờ, dường như dài hơn vô tận.
Fleur đang dạy tập đọc cho một đám trẻ bé nhất còn Miriam đang giảng bài địa lý cho những đứa khác.
Nhưng chắc chẳng đứa nào tiếp thu được nhiều, Fleur nghĩ và mỉm cười với một cậu nhóc để hướng sự chú ý của nó vào bài giảng. Một không khí phấn khích ngấm ngầm đang bao trùm khắp phòng. Không mấy khó khăn để kích động những đứa trẻ này. Chúng sẽ có một cuộc dã ngoại ngoài trời ngay khi các lớp học buổi sáng kết thúc, đem theo cả bữa trưa. Đã là cuối tháng Chín, dịp cuối cùng để chúng có một chuyến dã ngoại trước khi thời tiết trở nên quá lạnh.
Cô và Miriam sẽ tháp tùng bọn trẻ, cả Daniel, người thường đến trường để giảng giáo lý, và bác sĩ Wetherald, người đã thể hiện một sự quan tâm đáng chú ý tới Miriam suốt mấy tháng qua, dù Miriam tuyên bố với phong cách vui vẻ thẳng thắn thường thấy của mình rằng họ chỉ là bạn. Nhưng Fleur thích thú nhận ra mỗi lần nói thế bạn cô lại đỏ mặt.
Fleur nghĩ thật sự không cần quá nhiều người lớn đi kèm, nhưng đó cũng là niềm vui đối với họ, được ra ngoài hưởng không khí trong lành và cảnh đồng quê cả buổi chiều.
Tiếng gõ cửa phá tan chút chú ý nghe giảng cuối cùng của lũ trẻ. Fleur mỉm cười lắc đầu khi ánh mắt nhóm học sinh của cô, và không nghi ngờ gì là cả tâm trí chúng, đều hướng theo Miriam đang đi ra cửa.
“Cô Hamilton có ở đây không ạ?” một giọng trẻ con lễ phép hỏi.
Fleur quay phắt lại trên ghế.
“Cô e rằng không có người nào tên như thế ở đây, cháu yêu,” Miriam nói. “Cháu là…?”
“Pamela!” Fleur bật dậy khỏi ghế và vội vã băng qua phòng, hai tay dang rộng. “Cô đây. Ôi, cháu cao lên nhiều quá, và thật vui được gặp lại cháu.” Cô cúi xuống ôm đứa trẻ và lập tức trông thấy một bóng người cao lớn ngăm ngăm đứng sau lưng nó một quãng, tựa vào cỗ xe gắn gia huy.
“Papa bảo không khí của châu Âu làm cháu lớn lên đấy,” tiểu thư Pamela kể. “Tiny đang ở trong xe, cô Hamilton. Cô hãy chờ để xem nó lớn như thế nào rồi nhé. Nó không còn nhỏ xíu nữa đâu. Và cháu không hề bị nôn khi đi thuyền từ Pháp về, thế mà có mấy bà mấy cô bị nôn đấy.”
Fleur khom người xuống trước mặt cô bé. “Cô rất tự hào về cháu. Cháu đang trên đường về nhà đấy ư?” Nếu cuộc sống của cô phụ thuộc vào điều đó, cô không tin mình có thể hướng ánh mắt lên người đàn ông đang đứng cách đấy vài bước chân.
“Vâng,” tiểu thư Pamela nói. “Cháu không đợi được nữa. Nhưng Papa muốn cháu đến đây trước và cháu không được nói lý do. Cháu chỉ được nói với cô chuyện cháu không bị nôn trên tàu thôi.”
Fleur phá lên cười. Chợt nghe thấy những tiếng rì rầm sau lưng mình, cô đứng thẳng lên và quay lại.
“Đây là tiểu thư Pamela Kent,” cô nói, nắm tay đứa trẻ và dẫn vào lớp học. “Cô ấy vừa trở về tử chuyến chu du một năm bên châu Âu. Đây là cô Booth, Pamela, và tất cả những bạn nhỏ trong làng.”
Tiểu thư Pamela nhoẻn miệng cười với mọi người rồi nhích lại gần Fleur. Miriam đang nhún gối chào - với tiểu thư Pamela và người phía sau cô bé.
“Chào đức ngài,” cô nói. “Các em, hãy cúi chào đức ngài, công tước Ridgeway.”
Và cuối cùng Fleur cũng quay đầu lại và bắt gặp đôi mắt anh.
Lập tức cô choáng váng. Anh cao hơn trong trí nhớ của cô, tóc đen hơn, mắt sẫm lại sắc bén hơn, mũi cao hơn và vết sẹo nổi bật hơn. Tất cả những gì trong ký ức của cô đều dịu hơn. Cảm giác sợ hãi quen thuộc bỗng lại trào lên.
Cô nhún gối chào anh. “Chào đức ngài,” cô lẩm bẩm.
Anh nghiêng đầu với cô và cả lớp học. “Xin chào. Ta không muốn cắt ngang giờ học, nhưng nếu ta hiểu những người trẻ tuổi và cách vận hành của đầu óc họ, ta sẽ đoán rằng ngay lúc này đây ta là người nổi tiếng nhất làng.”
Đám con gái bật cười khúc khích, và tiếng cười ầm ĩ vang lên từ đám con trai.
Xem ra giờ học đã kết thúc. Đám con gái ngưỡng mộ ra mặt bộ váy thời trang của Pamela và cô bé nhìn chúng với vẻ yêu thích rụt rè. Các cậu nhóc thì nhìn chằm chằm công tước một cách kính sợ. Anh đang trò chuyện nhã nhặn với Miriam. Và rồi bác sĩ Wetherald xuất hiện, cả Daniel nữa, và tiểu thư Pamela đang ngước nhìn cha bằng ánh mắt van vỉ.
“Được không, Papa?” cô bé nói. “Ôi, cho phép con đi?”
“Con ăn vận đâu có thích hợp để chơi đùa,” anh mỉm cười nói.
“Nhưng con còn những bộ khác. Con có thể thay ngay. Ôi, con xin cha. Cô Hamilton, cháu đi chơi được không? Làm ơn?”
Miriam đang nhìn thẳng vào cô. Có vẻ chính Miriam là người gợi ý tiểu thư Pamela về chuyến dã ngoại của trường, dù công tước hẳn đã nhận ra mọi người định đi trong nhiều giờ.
“Chỉ Papa mới có thể quyết định chuyện đó,” Fleur nói, mỉm cười trước gương mặt xinh xắn háo hức của cô học trò cũ. “Nhưng cô biết cháu nhất định sẽ rất vui.”
Một phút sau tiểu thư Pamela chạy ào ra xe, lời thỉnh cầu của con bé vừa được chấp thuận.
“Cháu sẽ mang Tiny theo,” con bé hét to. “Được không cô Hamilton?”
Miriam bật cười. “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận, thưa đức ngài. Anh trai tôi và bác sĩ Wetherald đi cùng sẽ giúp tôi một tay. Ba người lớn là quá đủ rồi. Chúng mình không cần sự có mặt của cậu nữa, Isabella. Tốt hơn cậu hãy ở lại tiếp đãi đức ngài, vì ngài ấy sẽ phải chờ nhiều tiếng đồng hồ đấy.”
Fleur mở miệng tính nói rồi lại thôi.
Xem ra tất cả lũ trẻ đều thấy không thể nói mà không la hét. Lớp học im ắng hẳn khi tất cả bọn chúng và ba người lớn đã lên đường.
“Cô Booth là một quý cô tốt bụng,” công tước Ridgeway nhận xét từ sau vai cô. “Thể nào Pamela cũng nhắc đi nhắc lại về cuộc vui ngoài trời này trong những tuần sắp tới cho xem.”
“Vâng. Em thấy mừng cho con bé, thưa đức ngài.”
“Đức ngài?” anh lặng lẽ hỏi.
Cô liếc qua vai mình và không rời mắt khỏi chiếc ca vát của anh.
“Chúng ta có thể đi nơi khác không? Về nhà em chẳng hạn.”
“Vâng, nó cũng khá gần đây thôi.”
Cô cẩn thận khóa cửa lớp học và đi bên anh trên con đường dẫn về nhà mình. Họ không chạm vào nhau hay nói với nhau lời nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...