Công tước Ridgeway hôn con gái và cả chú chó con khi nó được nhấc lên cho anh.
“Sáng nay không học sao, Pamela? Trời mưa nên con được nghỉ à?:
Con bé khúc khích cười. “Con đang định bảo cô Hamilton đưa con xuống phòng tranh để nhảy dây, và để ngắm quý và da ngăm trong bức tranh nhìn giống con nữa.”
“Thử hỏi xem,” công tước khuyên. “Rất có thể con được toại nguyện đấy.”
“Cô Hamilton hẳn đã thức rất khuya,” bà Clement bất mãn nhận xét. “Từ sáng đến giờ cô ấy chưa ra khỏi phòng, thưa đức ngài.”
Công tước cau mày. “Và không có ai đánh thức cô ấy sao?” anh hỏi.
“Tôi đã gõ cửa phòng cô ấy nửa giờ trước, thưa đức ngài,” bà ta đáp. “Nhưng công việc của tôi không phải là đánh thức gia sư.”
“Giờ vú vui lòng làm thế dùm ta. Pamela, Tiny có được kéo cái chăn kia trên sàn không?”
Con gái anh lại cười rúc rích. “Vú bảo được vì cái chăn cũ rồi. Xem này Papa.” Và con bé lôi một đầu chăn trong lúc chú chó giằng kéo đầu kia, gừ gừ thích thú. Pamela cười nắc nẻ.
Hai phút sau, bà Clement hối hả chạy vào phòng trẻ. “Cô Hamilton không có trong phòng, thưa đức ngài. Chăn mền cũng được gấp gọn gàng, nhưng tôi biết sáng nay không có cô hầu nào lên đó.”
Công tước liếc ra cửa sổ và màn mưa bên ngoài. “Hẳn cô ấy đang nán lại dưới nhà.”
Vài phút sau, cả nhà bếp kinh hoàng khi thấy công tước đi xuống từ hướng cầu thang dành cho gia nhân. Anh được cho hay là bà Laycock đang bận tính toán sổ sách trong căn phòng sát phòng khách của bà.
“Cô Hamilton không xuống ăn điểm tâm sáng nay, thưa đức ngài,” bà trả lời câu hỏi của anh nơi ngưỡng cửa. “Tôi cứ nghĩ cô ấy đã ăn trong phòng trẻ cùng tiểu thư Pamela. Đôi khi cô ấy vẫn làm thế.”
“Phiền bà đi cùng ta, bà Laycock,” công tước nói, dẫn đường lên cầu thang dành cho gia nhân tới tầng piano nobile và leo tiếp lên tầng có phòng trẻ.
Anh gõ cửa phòng Fleur trước khi mở cửa bước vào.
“Không có cô hầu nào vào đây sáng nay đúng không?” anh hỏi.
“Tôi không chắc lắm, thưa đức ngài,” bà quản gia trả lời.
Không có chiếc lược nào trên bàn trang điểm. Không có kẹp tóc, nước hoa hay bất cứ vật dụng cá nhân nào nằm bừa bãi như trong phòng thay đồ của vợ anh. Anh băng qua phòng tới tủ váy áo và mở ra. Chỉ có bộ đồ cưỡi ngựa bằng nhung màu xanh ngọc bích còn mới tinh treo trong đó, và chiếc váy lụa xanh lam nhàu nhĩ đã bạc màu. Anh khẽ chạm vào chiếc váy.
“Cô ấy đi rồi,” anh nói.
“Đi rồi ư, thưa đức ngài?” Bà Laycock mở một ngăn kéo bàn trang điểm. Nó trống trơn. “Cô ấy định đi đâu? Và sao lại đi?”
“Người phụ nữ ngốc nghếch,” công tước đóng cửa tủ và đứng nhìn nó chằm chằm. Cô ấy đi đâu ư? Một câu hỏi hay. Và cô ấy rời khỏi đây bằng cách nào? Cuốc bộ à? Cô ấy sẽ mất cả đêm mới tới được Wollaston.
“Nhưng tại sao cô ấy phải đi?” Bà Laycock cau mày nghĩ ngợi. “Ở đây cô ấy dường như rất vui vẻ và được mọi người yêu mến mà, thưa đức ngài?”
“Phiền bà hãy xuống dưới nhà, bà Laycock,” công tước nói. Tìm hiểu tất cả những gì có thể từ các gia nhân. Bất cứ điều gì. Ta sẽ ra khu tàu ngựa để hỏi đội coi ngựa.”
“Vâng, thưa đức ngài.” Bà ngạc nhiên nhìn anh ta rồi ra khỏi phòng.
Không có một người giữ ngựa nào hay biết. Công tước nghĩ hẳn cô nàng ngu ngốc ấy đã cuốc bộ. Anh tự hỏi đêm qua mưa bắt đầu rơi từ lúc nào. Và anh tự hỏi cô định đi đâu. Tới London để bán mình lần nữa sao? Lần này sẽ khó tìm cô hơn. Chắc chắn cô sẽ tránh xa các trung tâm giới thiệu việc làm – và cả những nhà hát sang trọng nữa.
Và anh tự hỏi liệu Houghton đã trả lương cô chưa.
“Driscoll,” anh quay sang tên giữ ngựa trẻ nhất, “phiền cậu phóng ngựa tới chòi gác. Ta muốn biết cô Hamilton đã đi qua cổng chưa và nếu đi rồi thì vào lúc nào.”
“Vâng, thưa đức ngài,” chàng thanh niên đáp nhưng vẫn do dự đứng tại chỗ.
Công tước nhìn cậu ta chằm chằm.
“Tôi có thể nói chuyện với ngài được không, thưa đức ngài?”
Công tước bước ra bãi rào khi tàu ngựa, không chú ý đến màn mưa. Ned Driscoll theo sau.
“Tôi đã đưa cô Hamilton đến Wollaston sáng nay trước lúc bình minh, thưa đức ngài, bằng xe độc mã,” cậu ta khai rồi thêm vào một câu không cần thiết, “Cô ấy đã bị mưa ướt.”
“Để làm gì?” công tước hỏi.
Chàng thanh niên vò chiếc mũ trong tay vẻ lo lắng. “Để bắt xe, thưa đức ngài,” cậu ta nói.
Công tước nhìn cậu ta chằm chằm. “Cậu đánh xe đi theo lệnh của ai?” anh hỏi.
Ned Driscoll không trả lời.
“Tại sao cách đây mấy phút cậu lại nói dối ta?”
Một lần nữa không có câu trả lời.
“Chắc chắn một hay hai tên giữ ngựa khác biết chuyện cậu đã đi,” công tước nhận xét.
“Vâng, thưa đức ngài.”
“Vậy là bọn họ cũng đã nói dối.”
Ned Driscoll cứ chăm chăm nhìn chiếc mũ bị vặn xoắn trong tay.
“Hẳn cậu biết mình sẽ bị phát hiện. Và hẳn cậu biết mình sẽ bị đuổi.”
“Vâng, thưa đức ngài.”
“Cô ấy có trả công cậu không?”
“Không, thưa đức ngài.” Giọng anh chàng giữ ngựa đầy căm phẫn.
Công tước nhìn cậu giữ ngựa trẻ măng, đứng như mọc rễ trên mặt sân rải đá cuội mắt cụp xuống, mũ xoay đi xoay lại trên tay, tóc ướt bết vào da đầu, áo sơ mi dính chặt vào vai và ngực. Anh nhớ lại buổi sáng nào đó chính cậu chàng này đã đứng ngoài bãi tập ngựa cười rạng rỡ với Fleur và ngưỡng mộ cô ra mặt khi cô cù con chó bằng một ngón chân.
“Ta muốn cỗ xe đi đường của mình đậu sẵn trước cửa trong vòng một giờ. Hãy báo Shipley chuẩn bị lên đường. Cậu sẽ đi cùng anh ta. Có thể chúng ta sẽ đi xa vài ngày. Cậu hãy sửa soạn hành lý.”
“Vâng, thưa đức ngài,” Ned Driscoll ngẩng nhìn anh bằng đôi mắt cảnh giác. Chiếc mũ trên tay đã nằm im.
“Nếu chúng ta mất dấu cô ấy,” công tước lạnh lùng nói trước khi quay đi, “ta sẽ cho cậu một trận nhừ đòn trên đường, Driscoll, và trói chặt cậu thẳng đứng vào chỗ ngồi bên cạnh Shipley trên đường về.”
Lúc trở vào nhà, công tước nhẹ nhõm hơn một chút khi thấy vợ mình sáng nay đã dậy và hình như khỏe hơn khá nhiều. Anh sẽ cảm thấy tội lỗi nếu bỏ cô ta lại trong tình trạng đau ốm. Cô ta đang chơi bài trong phòng tiếp khách ban ngày.
“Ta muốn nói đôi lời với nàng được không, Sybil?” anh đứng sau ghế của cô ta và đợi cho đến lúc ván bài cô ta đang chơi kết thúc.
“Jessica sẽ thế chỗ phu nhân,” quý ông Penny nói. “Jessica?”
Công tước dẫn vợ ra khỏi phòng, đi về phía phòng khách riêng của cô ta.
“Ta phải đi vài ngày vì có việc đột xuất. Nàng có đủ sức khỏe để tiếp đãi khách khứa một mình không?”
“Nếu ngài còn nhớ thì em đã nhiều lần mời khách khi ngài vắng nhà và không biết bao giờ mới trở về, Adam. Em đã học được cách sống một mình và không trông chờ sự giúp đỡ của ngài.”
“Ta hy vọng sẽ trở về trong vòng một tuần,” anh nói.
“Không cần vội. Tất cả khách sẽ sớm rời đi. Lord Brocklehurst đã đến cáo từ và hẳn hôm nay sẽ lên đường. Có lẽ đến lúc ngài trở về thì em cũng đã đi rồi, Adam. Em sẽ đi cùng Thomas.”
Anh mở cửa phòng và bước vào theo cô ta.
“Khi nào về, ta sẽ đưa nàng và Pamela tới Bath vài tuần. Những suối nước nóng và thay đổi không khí sẽ tốt cho sức khỏe của nàng. Pamela cũng sẽ thích những thứ mới mẻ. Có lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, Sybil, và ít nhất có chút tiến triển với hôn nhân của chúng ta.”
“Em sẽ hạnh phúc. Trước khi ngài trở về, Adam, em sẽ hạnh phúc và sẽ mãi mãi như thế trong quãng đời còn lại.”
“Sybil,” anh giữ lấy hai vai cô ta, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp, yếu đuối và trẻ măng đang ngẩng cao đáp lại. “Ước gì ta có thẻ bảo vệ nàng khỏi sự đau khổ. Ước gì ta có thể quay ngược lại thời gian và làm mọi thứ khác đi. Chú ấy sẽ không đưa nàng theo đâu.”
Cô ta mỉm cười với anh. “Để rồi xem.”
Anh siết nhẹ vai cô ta rồi rời khỏi phòng. Có lẽ anh không nên đi thì hơn. Anh nên phái Houghton đuổi theo Fleur và ở lại với Sybil. Cô ta sẽ cần có người bên cạnh trong mấy ngày tới.
Nhưng anh sẽ là người cuối cùng cô ta cần. Khi Thomas đi rồi, cô ta sẽ căm ghét anh với một mức độ mới. Có thể anh sẽ chẳng bao giờ thiết lập được trạng thái hòa bình nào giữa họ.
Anh lên lầu lần thứ hai để tạm biệt Pamela và cam đoan với con bé rằng sẽ không đi lâu. Dù vậy, con bé vẫn khóc nức nở sau khi đã đấm thùm thụp vào ngực anh và bảo rằng nó ghét anh, rằng nó không quan tâm nếu anh có đi biệt tăm.
“Con muốn cô Hamilton,” con bé hờn dỗi nói.
Thậm chí anh không thể hứa với nó rằng sẽ đưa Fleur về cùng mình. Dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể làm được điều đó.
Anh rời Willoughby trước Lord Brocklehurst.
Tại trạm xe ngựa ở Willoughby, anh tìm hiểu được Fleur đã mua vé tới thị trấn Wiltshire – anh đoán chắc chỗ đó không xa trang viên Heron. Ít nhất cô đã không đi London.
Trong tất cả những phỏng đoán anh đưa ra mấy giờ qua, anh bám chắc vào giả thuyết cô sẽ về trang viên Heron. Nếu anh mất dấu cô, anh sẽ đánh liều tới đó. Cô từng bỏ trốn một lần – với những hậu quả khủng khiếp. Cô sẽ không lặp lại điều đó. Không phải Fleur. Anh tin rằng mình bắt đầu hiểu cô khá rõ.
Người phụ nữ ngốc nghếch. Cô vẫn đặt quá ít niềm tin vào anh vậy sao? Cô vẫn cho rằng anh định biến cô thành nhân tình ư? Cô vẫn không nhận ra sự kiềm chế phi thường anh bắt mình chịu đựng tối hôm ấy trong thư viện để cô về phòng một mình sao? Trong khi anh muốn cô mãnh liệt và biết cô sẽ xiêu lòng?
Tối hôm ấy anh đã có thể có cô. Anh đã có thể có hồi ức đó.
Công tước chuyển sự chú ý ra màn mưa, sương mù và mây đen ngoài cửa sổ. Trước khi cỗ xe chạy xa hơn một dặm, tâm trí anh phải hiểu cho rõ lý do thực hiện chuyến đi này. Anh đi để báo cho một phụ nữ vô tội biết rằng cô có thể chấm dứt cơn ác mộng, rằng cô đã được tự do. Anh đi để thu xếp một tương lai tạm thời cho cô đến khi cô được hưởng thừa kế và không phải sống phụ thuộc.
Anh đi vì cô là, hay đã là, gia nhân của anh, lệ thuộc vào anh, và anh quan tâm đến tất cả gia nhân của mình.
Không phải anh đi vì anh yêu cô.
Mặc dù anh thực sự yêu cô.
***
“Cậu đã ở đâu vậy? Bọn mình đã rất lo cho cậu. Gặp lại cậu thật mừng quá.” Miriam đặt hai tay lên vai bạn và đứng lùi lại.
Fleur cất tiếng cười run run và rút khăn tay trong túi ra hỉ mũi. “Mình đã hoảng sợ và làm nhiều chuyện ngu ngốc. Nhưng được về nhà thật dễ chịu.”
Cô liếc qua phòng nhìn dáng vẻ lặng phắc của mục sư Daniel Booth.
“Sao em lại không đến tìm anh, Isabella?” anh hỏi.
“Em sợ. Em đã giết Hobson.”
“Nhưng chắc chắn đấy là tai nạn. Em không định giết anh ta đúng không?”
“Dĩ nhiên cô ấy không định giết anh ta,” Miriam quàng một cánh tay che chở lên vai cô bạn cao lớn hơn mình. “Đó là ý tưởng lố bịch nhất mà em từng nghe đấy. Đó chỉ là một tai nạn. Bọn họ đang ngăn cản không cho cô ấy tới ở cùng em, đúng không Isabella?”
“Đúng vậy,” Fleur nói, thoáng nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn mục sư Booth.
“Nhưng bỏ trốn như thế chẳng khác nào em tự thú nhận mình phạm tội giết người. Giá mà em tới chỗ anh.”
“Anh sẽ giúp em sao?”
“Nghĩa vụ của anh là giúp người gặp hoạn nạn,” anh nghiêm trang trả lời. “Trong trường hợp của em, Isabella, thì còn hơn là nghĩa vụ.”
“Ôi. Em đã không biết, em cứ tưởng anh sẽ gọi em là kẻ giết người và sẽ giao em cho Matthew.”
“Anh tin rằng tội lỗi duy nhất em phạm phải là quá nóng giận. Điều đó không giống giết người.”
“Quá nóng giận!” Giọng Miriam khinh bỉ. “Cô ấy phải làm gì, hả Daniel? Lord Brocklehurst hoàn toàn sai quấy khi đòi Isabella ở nhà một mình với hắn. Nếu hắn mà cố ngăn cản em trong tình cảnh ấy, có khi em sẽ cho cả hắn và tên hầu mỗi tên một rìu ấy chứ.”
“Miriam!” Anh trai cô quở trách.
“Em không lấy trộm món nữ trang nào cả,” Fleur nói. “Em còn không biết mình bị gán tội đó cho đến khi Matthew nói với em hai tuần trước. Anh có tin em không, Daniel?” Cô tiến mấy bước về phía anh.
“Tất nhiên, em nói thế thì anh tin,” anh dịu dàng trả lời.
“Mình vẫn tin kể cả cậu không nói thế,” Miriam nóng nảy nói. “Thật không ngờ! Cậu đã chạm trán Lord Brocklehurst sao, Isabella? Và thoát khỏi hắn lần nữa?”
“Chuyện dài lắm,” Fleur nói, hai tay ôm lấy mặt. “Ôi, được ở bên cạnh bạn bè và không phải che giấu sự thật mới tuyệt làm sao. Mình phải quay về để nhìn lại nơi đã xảy ra mọi chuyện, để cố lấp những chỗ trống trong trí nhớ, và để đặt vài nghi vấn.”
Miriam vỗ vỗ lưng cô trấn an. “Chúng mình sẽ giúp cậu bằng mọi cách có thể. Chúng mình vốn đã rất muốn làm điều đó. Phải không Daniel?”
“Em sẽ kể tất cả,” Fleur lại ngước nhìn mục sư Booth,. “Trước tiên mong anh giúp em một việc?”
“Việc gì?” anh hỏi.
“Em phải trở vào thư viện. Em phải xem lại hiện trường. Em không dám vào đó một mình.”
Cánh tay Miriam lại choàng qua vai cô. Nhưng mục sư Booth đã tiến đến bên cô và chìa tay ra. Cô khoác tay anh một cách biết ơn và ngước nhìn gương mặt nghiêm nghị.
“Em rất đáng khen ngợi vì sẵn sàng đối mặt với quá khứ. Hãy dựa vào anh, Isabella, anh sẽ giúp em.”
Thư viện, tất nhiên chỉ là thư viện, vẫn như trước. Không có gì thay đổi. Không có vết máu trên nền lò sưởi, không có dấu hiệu của cuộc vật lộn, cũng không có bóng ma nào lởn vởn sau những tấm rèm hay giữa những quyển sách. Chỉ là thư viện, căn phòng cô luôn thích.
Rút khỏi cánh tay hai người bạn, quên cả sự hiện diện của họ, Fleur nhớ mình đã đứng ở chỗ kia, phía trước lò sưởi vài bước, đối diện với Matthew. Cô đã giận dữ buộc tội hắn là tên giám hộ man rợ chẳng từ thủ đoạn nào, chỉ trừ mỗi việc nhốt cô lại để tước đi tự do của cô là chưa làm mà thôi.
Và Matthew đã bảo cô rằng cô sẽ không tự hạ thấp mình bằng việc sống với Miriam Booth, rằng cô sẽ không kết hôn với Daniel Booth bằng giấy phép đặc biệt hay trốn nhà theo trai hay bằng bất cứ cách nào khác. Cô sẽ không được rời khỏi ngôi nhà này. Cô sẽ ở đây, nơi cô thuộc về.
Trong cơn giận dữ cô dần hiểu được vẻ mặt Matthew. Cô đã hiểu được ý của hắn khi hắn nói rằng lần tới cô ra khỏi nhà thì sẽ chẳng người đàn ông nào muốn cô nữa.
Mấy năm vừa qua Matthew bỗng quan tâm tới cô một cách rất phiền hà, khiến cô dần trở nên không ưa hắn. Nhưng chưa bao giờ cô sợ hắn. Cô chưa bao giờ phải lo về trinh tiết của mình.
Nhưng có lẽ hoàn cảnh đã kích động hắn. Trừ các gia nhân, trong nhà chỉ có cô và hắn. Cô đã đọc được trên mặt hắn ý định chiếm đoạt cô – tối hôm đó trong căn phòng này.
Và Fleur hiểu đó không phải quyết định nhất thời của hắn. Thật không giống tính cách hắn khi ở dưới nhà cùng người hầu. Cô đã tự hỏi tại sao Hobson lại có mặt, vờ làm việc gì đó bên kia phòng. Nhưng cuối cùng cô đã hiểu.
Cô vừa tức giận vừa sợ hãi khi thấy Matthew ra hiệu bằng mắt cho Hobson và cảm thấy gã ta âm thầm lén đến sau lưng mình. Cô biết rõ điều gì sắp xảy đến với mình.
Cô vẫn không thể nhớ lại toàn bộ, kể cả khi đứng nhìn chăm chăm nơi diễn ra sự việc. Chỉ nhớ có ai đó hét lên và đập vào hai cánh tay cô. Rồi Hobson nằm vật ra sàn, đầu trượt xuống từ góc lò sưởi, mặt xám ngoét, mắt mở trừng trừng. Và Matthew quỳ bên cạnh, cúi xuống gã, sau đó nhìn lên cô.
“Tôi hy vọng nàng đã thỏa mãn, Isabella,” hắn rít lên bằng giọng kỳ lạ. “Nàng đã giết cậu ta rồi.”
Cơn hoảng loạn ập xuống. Và từ sâu tâm trí, một lý lẽ nhỏ mách bảo Fleur rằng cô không thể chạy đến chỗ Daniel hay Miriam hay bất cứ người nào quen biết – vì cô là kẻ lẩn trốn, một kẻ sát nhân sẽ bi treo cổ nếu bị bắt.
“Không phải lý trí mà chính quỷ dữ đã xui khiến em làm thế, Isabella,” giọng nói nhỏ nhẹ của Daniel cất lên sau lưng cô, và cô nhận ra mình đã nói thành tiếng toàn bộ ký ức của mình.
“Ôi, Isabella,” giọng Miriam đầy đau đớn. “Cậu đã chịu biết bao cơ cực. Lord Brocklehurst đúng là tên bất lương. Mình luôn nghĩ hắn mới đáng bị trừng phạt vì tội bạo ngược. Hắn mới đáng bị treo cổ. Không, Daniel, em nói nghiêm túc đấy, từng từ một. Và sau đấy hắn đã đặt số nữ trang vào rương của Isabella phòng trường hợp hình phạt giết người chưa đủ.”
Mục sư Booth đưa tay và họ trở ra phòng khách. Fleur ước gì hành động của anh đừng quá mực thước như thế. Cô rất cần được vòng tay anh ôm chặt, được ngả đầu vào vai anh. Nhưng dù gì thì ý nghĩ đó cũng vô nghĩa mất rồi. Ngay cả khi anh tin cô không phạm tội, thì giờ đây vẫn còn những nguyên nhân khác chia cắt cô và anh mãi mãi.
Chẳng có chỗ dành cho tình cảm với Daniel nữa.
Cô kể cho họ nghe tất cả trừ hoàn cảnh cô đã gặp công tước Ridgeway và lý do thực sự khiến Peter Houghton đến trung tâm giới thiệu việc làm của cô Fleming.
“Vậy là em đã về nhà,” cô nói sau khi đã kể hết. “Em nghĩ đêm nay hoặc ngày mai Matthew sẽ về đây. Chắc vào tầm này ngày mai em sẽ ở trong một nhà giam nào đó.”
“Vớ vẩn,” Miriam mạnh mẽ gạt đi. “Cậu phải đến nhà mục sư tối nay, Isabella. Ở đó cậu sẽ an toàn hơn.”
Fleur lắc đầu. “Không. Mình sẽ ở lại đây. Nhưng sáng mai mình sẽ đến. Mình muốn thăm mộ Hobson. Mình phải làm thế. Đám tang anh ta có được tổ chức chu đáo không, anh Daniel?”
“Nó không được tổ chức ở đây,” anh nói. “Xác cậu ta đã được đưa về quê nhà.”
Fleur cau mày. “Nhưng ở đâu? Ôi, em phải tìm ra. Em phải trông thấy mộ anh ta. Em nghĩ phải trông thấy nó mới có thể chấp nhận sự thật. Anh biết là em không cố ý hại anh ta. Em đã quá sợ hãi, có lẽ em chỉ muốn chống trả anh ta để thoát ra. Nhưng em không bao giờ muốn anh ta chết.” Cô nhắm mắt lại. “Anh có thể tìm hiểu xem anh ta được đưa đi đâu không, Daniel?”
“Anh không biết. Anh nghĩ tốt nhất em hãy tránh xa, Isabella. Nếu cậu ta có gia đình ở đó và họ trông thấy em, biết em là ai, họ sẽ càng đau khổ.”
Cô nhìn xuống hai bàn tay đang đặt trên lòng.
Miriam vỗ về an ủi. “Tối nay thế là đủ rồi. Hẳn cậu đã kiệt sức lắm, Isabella tội nghiệp. Và nếu sáng mai cậu không đến nhà mục sư, thì bọn mình sẽ quay lại đây ngay khi có thể để giúp cậu đương đầu với Lord Brocklehurst khi hắn về.”
Mục sư Booth đứng lên. “Có vẻ đó là kế hoạch hay nhất, nếu em nhất định không đến chỗ bọn anh. Hãy ngủ ngon và cố đừng lo lắng. Nếu cần thì anh sẽ làm chứng trước tòa, và khai em là người tốt.” Anh nâng một tay cô lên môi. “Chúc ngủ ngon, Isabella.”
“Chúc ngủ ngon, Daniel,” cô nói.
Miriam ôm hôn cô chào tạm biệt.
Đêm đầu tiên sau một thời gian dài, Fleur có một giấc ngủ ngon mà không bị những cơn ác mộng quấy rầy.
***
Đêm đó công tước Ridgeway nghỉ lại một quán trọ trong làng. Lẽ ra anh có thể đi thẳng đến trang viên Heron, nhưng lúc anh tới nơi đã gần nửa đêm rồi, và anh quyết định chờ đến sáng. Cô không gặp nhiều nguy hiểm. Anh biết mình đã đi trước Lord Brocklehurst, dù cho tên đó có quyết định trở về nhà.
Ngoài ra anh không nghĩ Lord Brocklehurst sẽ cố làm điều gì ngu ngốc hơn những gì Fleur đang phải chịu. Fleur Brhaw. Isabella Fleur Brhaw.
Fleur.
Sáng hôm sau, gần giữa buổi, cỗ xe của anh lăn bánh trên con đường lộng gió rợp bóng ấy xanh tới tòa dinh thự xinh xắn theo kiến trúc Palladian gọi là trang viên Heron. Một bên hông nhà là vườn cam và nhà kính trồng cây, bên kia là khu tàu ngựa. Mặt trước nhà là một vườn hoa rực rỡ. Mặt trời đang cố xuyên qua những đám mây khi cỗ xe đã lại trước bậc thềm bằng đá cẩm thạch dẫn lên cửa chính.
“Vui lòng cho gặp tiểu thư Brhaw,” anh nói với quản gia, đưa mũ và ba toong cho ông ta.
“Tôi e là tiểu thư Brhaw hiện ở London cùng phu nhân Brocklehurst, thưa ngài,” ông quản gia nghiêng mình trả lời.
“Tiểu thư Isabella Brhaw,” công tước nói.
“Tôi có thể thông báo là ai tới thăm không ạ?” ông ta hỏi.
“Không,” công tước nói cụt lủn. “Phiền ông dẫn ta tới chỗ cô ấy.”
Có gì đó trong phong thái của công tước khiến ông quản gia quay người dẫn đường tới một căn phòng ở mặt trước nhà. Công tước nghĩ chắc cô đã biết anh đến. Hẳn cô đã trông thấy xe ngựa của anh.
Anh đi qua ông quản gia bước vào một căn phòng vuông vắn hiển nhiên là phòng tiếp khách ban ngày. Nắng sớm đang chiếu xiên qua những khung cửa sổ dài. Anh chợt nghĩ, cuối cùng mây mù cũng đã bị xua đi.
Cô đang đứng trước một chiếc ghế phía bên kia phòng đối diện cửa ra vào. Cô đứng rất thẳng, cằm hếch cao, hai tay nắm hờ nhau trước bụng, người mặc chiếc váy muslin thêu hoa xinh xắn. Mái tóc được chảy thành những lọn quăn mềm mại.
Chưa bao giờ cô trông xinh đẹp đến thế, ngay cả khi gương mặt cô xanh xao còn hàm thì đanh lại.
Và tôi vẻ mặt cô biến đổi, rõ ràng sự căng thẳng gần như biến mất trên gương mặt và thân hình cô.
“Tôi tưởng ngài là Matthew. Tôi tưởng đó là xe của Matthew. Tôi ngỡ anh ta đã về.”
Anh bước một bước về phía cô, nghĩ rằng cô sắp ngất. Nhưng cô lại thốt lên một tiếng nghẹn ngào và chạy qua phòng sà vào vòng tay anh.
“Ôi, em cứ tưởng ngài là Matthew,” cô nói khi vòng tay anh khép lại quanh thân hình mềm mại và mũi anh tràn ngập hương thơm ngọt ngào của tóc cô. “Em cứ tưởng ngài là Matthew!”
“Không,” anh thì thầm bên tai cô. “Là ta đây. Em yêu. Hắn sẽ không thể làm em tổn thương nữa. Không còn kẻ nào có thể làm tổn thương em nữa.”
Cô ngẩng nhìn anh, ánh mắt sững sờ, và đầu ngón tay cô chạm vào vết sẹo chạy dọc má anh. “Em tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp lại chàng nữa,” cô thì thầm.
Anh nuốt khan khi thấy nước mắt cô đong đầy.
“Ta ở đây. Em không cảm thấy tay ta đang ôm lấy em sao? Em an toàn rồi, tình yêu của ta.”
Và anh cúi đầu áp môi vào
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...