“Khu vực phía Nam đã thanh lý xong, ba tên quỷ hút máu đã bị tiêu diệt” Toàn nói vọng vào trong bộ đàm.
“Tốt lắm, chuyển sang khu vực phía Đông, ở đó còn có bốn tên quỷ hút máu nữa, cách chỗ đó bảy cây số” Đức nhìn vào màn hình lập thể 3D trước mặt, nói tiếp.
“Nghe rõ” Toàn trả lời rồi bắt đầu di chuyển, phía sau là ba U Minh chiến sĩ bám sát phía sau.
Đã cách đó hai ngày từ khi tiêu diệt gã Dơi Quỷ, Falcon 2,3,4,5 đã thăm dò và quét hình xong khu vực xung quanh. Đức để Lan sử dụng “giao phó” ba U Minh chiến sĩ cho Toàn mang theo để đi tiêu diệt đám quỷ hút máu này, nhân tiện để thu thập hồn lực cho đám U Minh chiến sĩ nhanh chóng tăng trưởng cấp độ hơn. Toàn cũng là người phù hợp nhất cho nhiệm vụ này, khả năng đánh hơi của nó rất hữu dụng trong việc truy tung.
Bọn quỷ hút máu này trốn rất kỹ, nhưng dưới sự rà soát của Falcon 2-3-4-5 và lùng bắt của Toàn đã chẳng còn lại mấy tên, bốn tên hút máu phía đông đã là mấy tên cuối cùng.
Đức chuyển màn hình máy tính sang tra cứu danh sách những thứ cần cường hóa kế tiếp cho cả đội, lựa chọn kỹ năng, và sủng vật cho phù hợp. Điểm giao dịch hiện thời mặc dù thấp hơn so với Đức mong đợi, nhưng để cường hóa tăng sức mạnh lên một chút thì cũng tạm đủ.
Điều quan trọng trong tác chiến theo đội ngũ đó là: khả năng phối hợp tác chiến và hành động độc lập.
Hiện tại dù vô tình hay cố ý thì ở đội của Đức, các thành viên có thể phối hợp khá tốt, và bổ trợ lẫn nhau. Đức và Toàn là chủ lực cận chiến, Lan vừa đảm nhiệm y sĩ cho đội ngũ, vừa có thể cung cấp hỏa lực tầm xa tiêu diệt kẻ địch số lượng lớn, và triệu hồi khiên thịt. Hân là một xạ thủ chuẩn xác của đội, với khả năng công kích tầm xa cực kỳ xuất sắc trong việc tiêu diệt các mục tiêu tinh anh. Hiếu thực ra mà nói có thể là một vương bài công nghệ cao của đội trong tương lai, với khả năng phát triển rất cao, vũ khí có sức tàn phá lớn, khả năng bay lượn linh hoạt, chỉ là bị giới hạn bởi năng lượng vận hành và cần có một số cải tiến thêm vào. Đức cũng đã suy nghĩ về vấn đề này khá nhiều
Hành động độc lập là bởi vì không thể lúc nào, toàn đội cũng có thể tác chiến ở cạnh nhau, như trận đánh vừa rồi, khi Đức và Toàn xung phong vào trận địa địch, phía sau Lan và Hân sẽ bị tập kích, yêu cầu mỗi cá nhân phải có thể có ứng biến cho phù hợp. Để giải quyết vấn đề này, Đức đang nhắm tới một số sủng vật có thể bổ trợ khuyết điểm từng người. Slot sủng vật hiện tại số lượng có thể mua còn rất hạn chế nên tiêu chí của hắn là thà tốn điểm một chút chứ không thể mua sủng vật yếu kém được.
Bộ giáp “Thánh Gióng I” của thằng Hiếu cũng đã chính thức báo hỏng sau trận chiến vừa rồi, cần phải đầu tư cho nó để nó làm lại một bộ mới, ngoài ra còn phải có một số cải tiến để loại bỏ các nhược điểm hiện hữu cũ của bộ giáp. Đức lấy chiếc nhẫn phòng thí nghiệm trên tay của Lan, rồi bước vào bên trong.
Hiếu lúc này đang ngồi xổm trước xác bộ giáp “Thánh Gióng I” của nó, bộ giáp lúc này nhìn đã như một mớ đồ đồng nát, hai cánh tay hợp kim titan của nó đã gãy rời ra ngoài, linh kiện điện tử bên trong cũng bị hư hại nặng nề, móp méo nhìn không ra hình thù ban đầu nữa. Phòng điều khiển trước ngực bị một vết chém ngang, và một dấu đâm sâu vào bên trong, ma trận tụ tập và chuyển hóa năng lượng cũng đã báo hỏng, không thể tái sử dụng, trung khu điều khiển có một dấu cháy xém ở vi mạch. Nói chung thì bộ giáp này coi như đã chính thức lên đường rồi.
Hiếu hai tay ôm mặt, cúi đầu gục xuống tinh thần có vẻ rất kém. Đức cau mày tiến lại gần nó, nhẹ giọng hỏi:
“Làm sao vậy?”
Hiếu ngước đầu lên, đôi mắt còn hơi đỏ, im lặng một lát rồi nói ra: “Có phải em vô dụng lắm không?”
“Tại sao lại nghĩ như thế?” Đức ngồi xuống bên cạnh nó lên tiếng hỏi lại
“Em lựa chọn sai lầm, cường hóa một thứ chỉ theo ý thích của mình mà không chịu suy nghĩ nó có tác dụng gì, tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu điểm số mới có thể làm ra một bộ giáp, mà mua tại cửa hàng có khi còn rẻ và nhanh hơn, khi chiến đấu em chẳng giúp được việc gì mà chỉ là gánh nặng, trong lúc mọi người liều thân chiến đấu, em chỉ biết trốn trong cái phòng thí nghiệm này thôi, em chẳng thể làm được việc gì hết” Nó nói liền một tràng dài, giọng nói đã hơi nghèn ngẹn.
Đức nhìn nó thở dài một hơi, rồi đột ngột hắn lấy tay vỗ mạnh vào trán của Hiếu một cái đau điếng khiến nó giật mình, đưa tay xoa trán, hai mắt mở to nhìn hắn.
Đức nhìn Hiếu, ánh mắt nghiêm khắc khiến nó có phần sợ sệt: “Tỉnh lại ngay cho anh, là thân con trai, đã quyết định làm chuyện gì thì không được hối hận, hối hận, ủ rũ, chán nản, tự trách chả giúp ích được cái gì cho ai hết”
“Em nghĩ anh bỏ ra hơn 10.000 điểm giao dịch chỉ là để cho em chế tạo một cái bộ giáp đó thôi sao?”
Hiếu nhìn hắn, vẻ mặt còn hơi ngơ ngác, nhìn lại. Đức lắc đầu tiếp lời:
“Sai rồi, thử nghĩ lại đi, trong quá trình chế tạo bộ giáp, em học được những gì, em đã biết về thượng cổ phù ngữ, em đã có thể chế tạo ma pháp trận chuyển hóa năng lượng, em có thể làm được vi mạch điều khiển, em có thể chế tạo pháo bắn năng lượng …. Tất cả những tri thức đó mới là thứ đáng giá, bộ giáp của em mà nói chỉ là một kết quả không quá quan trọng mà thôi, có hiểu không?”
“Em nghĩ rằng bản thân của mình bị giới hạn trong một bộ giáp thôi sao? Những thứ mà em học được đó, nó có vô vàn ứng dụng, vô tận khả năng, tri thức chính là sức mạnh, đó mới chính là sức mạnh của em, là thế mạnh của em, biết chưa?”
“Anh không phải một người rành rẽ về máy móc hay về ma pháp, nhưng anh biết một điều rằng, trên đời này, không có thứ gì là miễn phí, mọi thứ đều có cái giá phải trả của nó, thứ càng có giá trị thì càng đắt giá, tri thức vốn đã có sức mạnh vô tận, em nghĩ em có thể đạt được nó bằng 10.000 điểm giao dịch sao, nó không rẻ như vậy đâu”
“Nó sẽ ngốn tất cả thời gian của em, tất cả công sức của em, em sẽ không có thời gian xa xỉ để ngồi một góc mà ủ rũ than thở đâu”
“Cường hóa của em là không sai, nếu sai anh đã ngăn cản em từ đầu rồi. Nó không cho em sức mạnh ngay lập tức mà cho em một tiềm năng phát triển vô hạn trong tương lại, nhưng nó cần có sự cố gắng, sự kiên trì của em, sức mạnh của nó rất lớn, nên những gì em phải bỏ ra càng phải hơn gấp nhiều lần, điểm giao dịch chúng ta có, và chúng ta có thể bỏ ra được, cái anh cần là sự nỗ lực của em”
“Tận thế mới chỉ mới bắt đầu thôi, xác sống biến dị, ong biến dị, quỷ hút máu … những thứ đó chưa là gì cả so với những thứ sẽ xảy ra sắp tới, xốc lại tinh thần đi, anh cần em giúp sức”
Hiếu nhìn lại Đức, gật đầu. Đức vỗ đầu nó, dịu giọng nói:
“Được rồi, tới đây, đây là ý tưởng cải tiến về bộ giáp mới - Thánh Gióng II của em mà anh nghĩ ra, xem xem lần này em có thể cải tiến nó được tới đâu” Đức bật màn hình lập thể chiếc máy tính trên tay chỉ vào mô hình bộ giáp nói.
………………………..
(*) Fun fact - Tri thức là sức mạnh: Câu nói nổi tiếng của một nhà khoa học, triết gia người Anh Fransis Bacon (1561 – 1626), ông là người thực hành phương pháp khoa học và là người có vai trò rất quan trọng trong cuộc cách mạng khoa học. Ông là cha đẻ của chủ nghĩa khoa học kinh nghiệm.
Chủ nghĩa kinh nghiệm nhấn mạnh đến các khía cạnh của tri thức khoa học có quan hệ chặt chẽ với trải nghiệm, đặc biệt khi được tạo ra qua các sắp đặt thử nghiệm có chủ ý.
Một yêu cầu căn bản của phương pháp khoa học là tất cả các giả thuyết và lý thuyết đều phải được kiểm nghiệm bằng các quan sát về thế giới tự nhiên thay vì chỉ dựa trên lập luận tiên nghiệm, trực giác, hay mặc khải. Do đó, về bản chất, khoa học được xem là theo lối kinh nghiệm một cách có phương pháp.
Nghe rất là cơ bản với chúng ta đúng không, đại khái là cần phải qua thực nghiệm, thí nghiệm, làm kiểm tra trên thực tế mới có thể thu được tri thức. Nhưng ở thời đại đó mà nói, đó là cả một bước tiến lớn. Ông Bacon này cũng sinh nghề tử nghiệp lắm, chết vì chính thí nghiệm của mình.
Hì, sr đã hơi lan man, tại vì mình rất thích câu nói này của ổng. Chứ cứ cái kiểu “Đứng trước sức mạnh tuyệt đối mọi âm mưu quỷ kế đều là vô nghĩa” thì thấy nó cứ chói tai sao sao ấy.
“Sức mạnh tuyệt đối” là một khái niệm rất mơ hồ và có tính tự sướng quá cao, không thực tế. Đa số những ai nói ra câu này thì đều có thể kết luận ra hai thứ về bản thân người đó, một là: não không được phát triển cho lắm vì coi thường mưu trí mà, hai là có chút thực lực nhưng kiêu ngạo không coi ai ra gì. Dạng người này thì thường đi sớm lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...