“Phập” …… “Phập”
Hai mũi tên cắm sâu vào trong thân cây, vị trí ngay chính giữa hồng tâm. Đây là một tấm bia tập bắn tự tạo khá thô sơ, khắc lên thân một cây thông biến dị những vòng tròn nhỏ.
Hân giương cung, thân hình thẳng tắp, một mũi tên đã đặt tiếp lên dây, hít sâu một hơi, mắt hơi nheo lại nhìn về phía trước. Dưới chân cô còn cắm hơn chục mũi tên gỗ trên mặt đất.
“Phật” … Cô buông tay, mũi tên xé gió lao đi cắm phập vào trong thân cây đâm phá tan nát mũi tên đã ghim vào trước đó, những mảnh gỗ vụn rơi lả tả xuống mặt đất.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hân rút tiếp một mũi tên gỗ trên mặt đất đặt vào dây cung, không ngắm vào bia nữa mà chuyển lên trên bắn ra một phát, mũi tên xoắn đứt một chiếc lá khiến nó chậm chậm rơi xuống, nhanh như chớp, cô rút tiếp mũi tên thứ hai giương cung bắn tới, mũi tên ghim thẳng chiếc lá cắm ngập vào hồng tâm trên thân cây, chỉ chếch ra tầm ba centimet.
Hơi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Hân khẽ xoay cổ tay, rồi đột ngột rút hẳn ba mũi tên dưới đất, hai chân di chuyển sang bên, tay liên tục giương cung phát tên bắn liên tục ba phát, tốc độ cực nhanh, ba tên liên phát trong chưa đến một giây, ba mũi tên cắm ngập vào thân cây ở ba vị trí khác nhau, đều trúng vào cái hồng tâm vẽ tay thô sơ đó.
“Wao” Từ phía sau, một người chầm chậm bước tới, nhìn những mũi tên đang cắm trên thân cây, chắc lưỡi lên tiếng nói:
“Lợi hại”
Không quay đầu lại, Hân bước lại gốc cây thu hồi lại mấy mũi tên đặt lại vào giỏ tên bên hông mình, lên tiếng hỏi:
“Anh tới đây có việc gì không?”
Chương quay đầu nhìn qua xung quanh, trả lời: “Tôi muốn tìm Đức, anh ta có ở đây không?”
Như để trả lời câu hỏi của cậu ta, từ khu rừng cây phía sau đột ngột vang lên một tiếng hét lớn rồi phát ra âm thanh như ai đó rơi xuống đất. Hân nhắm mắt lắc đầu, chỉ tay về phía sau:
“Bên đó đấy”
“Cảm ơn” Chương rảo bước đi qua, nhìn Hân lên tiếng nói:
“Hey, cô có muốn thử sức một chút không?” Chương nở nụ cười, tay phải buông thõng xuống, một luồng khí lạnh hội tụ lại thành một cây cung băng trong suốt, lắc lắc trên tay, một mũi tên băng không mũi xuất hiện, ánh mắt lóe lên một tia thú vị, lên tiếng hỏi
Hân xoay mấy mũi tên trên tay, nhổ đi đầu nhọn, đặt vào bó tên bên hông của mình, nhìn về phía Chương, mắt hơi nheo lại, gật đầu: “Được thôi”
Hai ánh mắt chạm vào nhau, hai tay buông thõng, cung cầm ở một bên tay, đột ngột, Chương dậm mạnh chân xuống đất, thân người lướt về phía bên phải, mũi tên đặt lên dây cung, nhắm về phía Hân bắn tới.
Hân cũng lập tức động thân, lách nhẹ qua một bên, mũi tên của Chương bay sượt qua người cô, cắm vào gốc cây phía sau “bộp” một tiếng, Ma cung giương lên, một mũi tên gỗ đã đặt lên dây, Hân nhắm về phía Chương bắn tới nhanh như điện chớp.
Chương lộn người dưới đất một vòng tránh được, đứng thẳng dậy, một mũi tên khác đã nhắm thẳng người Hân, hơi lạnh tụ tập ở đầu mũi tên khiến không khí tỏa ra từng luồng sương khói lạnh lẽo.
Lúc này, Hân cũng xoay người nhìn thẳng, Ma cung giương lên, hai mũi tên cầm ở trên tay, một mũi đặt lên dây cung, một mũi kẹp ở ở ngón út.
“Yaa” Chương quát khẽ một tiếng, buông tay, mũi tên băng nhắm thẳng giữa người Hân bay tới, rít lên tiếng kêu xé gió.
Gần như cùng một lúc, Hân cũng buông tay, mũi tên gỗ vừa bay đi, thì đã lập tức kéo cung, ngón tay gẩy mạnh lắp tiếp mũi tên còn lại lên dây, bắn ra liên tiếp hai phát. Đây là kỹ thuật bắn tên liên phát của các kỵ binh du mục thời cổ đại, lại được Hân tái hiện rất thuần thục.
“Crack” Mũi tên gỗ đầu tiên va chạm mạnh vào mũi tên băng của Chương, đầu thân gỗ quá yếu bị mũi tên băng xuyên phá, quỹ đạo hơi chệch một chút nhưng vẫn nhắm thẳng về phía Hân bay tới, sượt qua bả vai của cô kéo một đường máu nhỏ.
Mũi tên gỗ còn lại bay thẳng vào giữa ngực của Chương, khiến cậu ta kêu lên một tiếng, ngã người về phía sau. Tên không có mũi nhọn nhưng lực bắn rất mạnh vẫn để lại một con dấu đỏ nho nhỏ trước ngực.
Hân liếc nhìn vết thương trên vai, vẻ mặt bình thản, xé một mảnh vải nhỏ buộc lại, phía bên kia Chương cũng đã lồm cồm đứng dậy, xoa xoa vết bắn trước ngực.
“Em có sao không?”
“Có chuyện gì vậy?” Lúc này, Đức đã từ phía rừng cây phía sau xuất hiện, tiến lại gần Hân, xoa nhẹ vết thương trên vai cô, nhíu mày, lên tiếng hỏi
“Em không sao, chỉ là thử tay một chút thôi” Hân nhìn Đức mỉm cười, nhẹ nhàng nói, nụ cười của cô khiến Chương cảm thấy thất thần trong giây lát, trước giờ cậu ta chỉ quen với vẻ mặt lạnh nhạt của cô.
“Anh ta đến tìm anh đấy” Chỉ về phía Chương ở phía bên kia, Hân lên tiếng
“Có chuyện gì sao?” Đức bước lại chỗ Chương lên tiếng hỏi
Chương đứng dậy, phủi đi mấy vết tuyết đọng trên áo, nhìn xung quanh một chút rồi thấp giọng trả lời: “Hắn có hành động rồi”
“Đội trưởng muốn mời anh tham gia cuộc họp”
Đức gật đầu: “Được, dẫn đường đi”
………………………………………………..
Phòng họp ngoài Đức ra thì chỉ có khoảng tám người, ngoài người Đại tá già, Linh, Quân, Chương thì còn bốn người nữa, độ tuổi vào khoảng trên dưới 30, thực lực đều là cấp C trở lên, trừ người Đại tá kia.
“Theo tin tức mới nhận được, ngày mai tên Dương sẽ mở một chiến dịch lớn tấn công vào Thung Lũng đen, hắn sẽ đích thân dẫn đầu” Linh mở tấm bản đồ vùng này ra chỉ lên một khu vực được khoanh đỏ trong đó, lên tiếng nói
Người Đại tá cau mày lên tiếng: “Tại sao lại gấp như vậy?”
“Theo tin tức trong này thì có vẻ bọn chúng đã có bước tiến triển nào đó, nhưng không biết rõ nó là cái gì”
“Hắn chỉ nói rằng nó có một cơ duyên nào đó có thể cho người khác tăng cường sức mạnh” Linh trả lời
“Thông tin quá mỏng manh” Người đại tá trầm tư một lúc rồi nói
“Đề xuất của cô là gì?” Người đại tá lên tiếng hỏi
Linh đảo mắt nhìn qua mọi người một vòng, dừng một chút ở Đức, đoạn lên tiếng nói:
“Từ trước đến giờ, hắn ta luôn muốn vào được bên trong Thung Lũng đen, đã không ít lần hắn tổ chức tấn công, đột kích vào đó bất chấp thiệt hại”
“Ở đó có thứ gì đó mà hắn ta muốn lấy”
“Tôi không biết rõ nó là cái gì, nhưng chúng ta cần phải cản hắn lại” Linh trầm giọng nói
“Cô biết gì về Thung Lũng đen?” Đức nhìn Linh lên tiếng hỏi
Linh nhìn về phía Đức, ngập ngừng, im lặng. Đức nhìn về những người còn lại, nhận thấy vẻ nghi ngại trên khuôn mặt mỗi người, yên lặng một lúc, hắn lắc đầu mỉm cười, lên tiếng.
“Tốt thôi”
Dứt lời, Đức đứng dậy, bước ra ngoài. Linh bước tới, chụp lấy bả vai của hắn.
Đức nhìn Linh, nhẹ nhàng gạt tay của cô ra, lên tiếng: “Tôi hiểu sự nghi ngại của cô, và của họ, dù gì thì tôi cũng chỉ là một người ngoài, chúng ta gặp nhau chưa đến 2 ngày, cô không biết gì về tôi, thật khó để tin tôi được”
“Nhưng nếu cô muốn sự giúp đỡ của tôi, thì hoặc là tin tôi, hoặc là không, tôi sẽ làm việc theo cách của mình”
Linh thở ra một hơi, chỉ vào ghế: “Anh nói đúng, trở lại đi”
“Tôi sẽ cho anh biết tất cả những gì anh muốn biết”
“Đội trưởng” Chương và Quân lên tiếng, Linh nhìn lại, lắc đầu, hai người bất đắc dĩ, cúi đầu im lặng.
Đức nhún vai, gật đầu, ngồi xuống. Linh nhìn hắn, lên tiếng kể:
“Thực ra, lý do một phân đội của lực lượng hoạt động đặc biệt, đội số 13 chúng tôi được cử ra đóng lại tại đây, chính là vì Khu vực đó”
“Project X54, anh đã nghe về nó bao giờ chưa?” Linh hỏi
“Có nghe qua” Đức gật đầu
“Project X54 tiền thân của nó chỉ là một dự án khảo cổ, của một số nhà sử học, nhưng sau đó, đã có nhiều phát hiện rất lạ lùng, những phát hiện đó khiến chính phủ đặc biệt lưu tâm, và rút một phần lớn ngân sách quốc phòng để tài trợ dự án”
“Phát hiện gì?” Đức lên tiếng hỏi
“Anh nghĩ sao nếu tôi nói rằng, có những nền văn minh đã xuất hiện từ lâu trước khi con người xuất hiện?”
“Anh nghĩ sao nếu tôi nói rằng, những nền văn minh đó tiên tiến hơn nhân loại hiện nay rất nhiều?” Linh nhìn hắn lên tiếng hỏi
“Tôi tin” Đức nhìn thẳng vào mắt Linh, chậm rãi trả lời. Đến hiện nay, đã không còn nhiều điều có thể khiến hắn ngạc nhiên hơn được nữa, dù sao, đó cũng là một giải thích khá hợp lý cho rất nhiều sự việc.
“Đội số 13 có mặt ở khu vực này chính là vì Thung Lũng đen”
“Dựa theo một số tài liệu cổ chúng tôi tìm và phiên dịch ra được, đây là nơi cất giữ một phần di sản của Mahakala”
“Mahakala – Đại hắc thiên – Một trong bát đại hộ pháp của Phật giáo mật tông Tây Tạng sao?” Đức lên tiếng hỏi
“Anh biết sao?” Linh hỏi lại
“Chủ yếu về mặt thần thoại thôi” Đức nhún vai trả lời
“Ít ra thì đó là những gì đã ghi chép lại trong cổ tự, khá tương đồng với tiếng Phạn, nhiều đoạn rất tối nghĩa, có thể nó cũng chẳng hề liên quan gì lắm đến thần thoại về Mahakala, nhưng nó lưu lại địa đồ dẫn trực tiếp tới Thung lũng đen”
“Trong vài năm trời nghiên cứu, ngoài việc phát hiện bất thường về cường độ sóng điện từ và một số thư tịch cổ rơi rớt lại ở đây, thì chẳng có phát hiện gì đáng nói”
“Nhưng từ khi sao chổi đỏ xuất hiện, giống như, có thứ gì đó đã … sống lại từ khu vực đó, có thứ gì đó thu hút khiến rất nhiều xác sống, thú biến dị cấp độ cao tụ tập lại vòng quanh khu vực đó”
“Cả đội nghiên cứu đã mất mạng, chỉ một số thành viên đội hoạt động đặc biệt số 13 có thể thoát ra, trong đó có tôi”
Đức đan hai tay vào nhau, im lặng chăm chú lắng nghe, lên tiếng hỏi:
“Cô có biết thực sự trong đó có gì không?”
“Chúng tôi không biết, nhưng tên Dương, hắn đã từng lấy được một món đồ ở đó” Linh trả lời
“Là cái gì?” Đức hỏi lại
“Tôi không biết, chỉ biết là sau đó, hắn trở nên khá ám ảnh với khu vực này, quyết tâm tiến vào nơi đó”
“Được rồi, vậy thì, kế hoạch của cô là gì?” Đức nhìn Linh hỏi lại
Linh nhìn qua mọi người trong phòng, đứng dậy, lên tiếng nói:
“Bất kể tên Dương muốn gì ở đó, chúng ta cũng cần ngăn hắn lại, tôi sẽ tập hợp một đội bí mật bám theo bọn chúng, chúng ta cần phải hiểu được hắn muốn gì, đó có thể là chìa khóa để thoát ra khỏi tình trạng hiện tại”
Mọi người nhất thời im lặng, Quân và Chương lặng lẽ đứng bên cạnh cô biểu thị sự đồng ý, người Đại tá cũng trầm mặc gật đầu.
Đức đứng dậy nhìn Linh lên tiếng: “Nếu cô muốn, tôi sẽ theo cô tới đó, nhưng nếu có phát hiện gì, tôi muốn được chia một nửa, đồng ý chứ?”
Linh trầm mặc gật đầu
“Gọi tôi khi bắt đầu hành động” Hắn nhẹ nhàng bước ra ngoài, một con nhện thu hoạch kín đáo được đặt lại dưới gầm bàn.
……………………………………………
P/s: Bắt đầu viết lại, cảm ơn mọi người vẫn còn theo dõi nhé, chúc tất cả sức khỏe và nhiều may mắn
Funfact về bát đại hộ pháp của Phật giáo Tây Tạng.
Khác với hình tượng nhân hậu và hiền hòa của Đức Phật và Bồ Tát, Tám vị hộ pháp xuất hiện của các dạng hình tướng phẫn nộ, khủng khiếp…Có thể nói đó là những hình tướng xấu xí, ghê rợn đến sởn tóc gáy, và những hình tướng phẫn nộ này dường như đi ngược lại với tinh thần Phật Giáo.
Những hình tướng này không hề là biểu tượng cho cái ác hay là tượng trưng cho một ma lực nào đó…Mà thay vào đó chính là tượng trưng cho sự dũng mãnh của thực tại căn bản của vũ trụ nói chung, và tượng trưng cho tâm thức của con người nói riêng.
Truyền thuyết về Mahakala – Đại Hắc Thiên: Huyền thoại về lịch sử của Mahakala được viết bởi Khedrup Khyungpopa, là người sáng lập dòng truyền thừa Shangpa Kagyu, vào thế kỉ thứ 11. Ngài dạy rằng sức mạnh đặc biệt cũng như năng lực kì diệu của Mahakala là do nguyện lực của đức Avalokiteshvara ( Quan Thế Âm). Ngài nguyện còn sinh tử và quyết không thành Phật nếu còn chúng sanh chưa được giác ngộ. Sau khi giúp hàng trăm ngàn người, trong vô số đời đạt tới giác ngộ. Ngài thấy rằng sự đau khổ không hề giảm sút mà hơn thế nữa sự ô nhiễm trong tâm thức chúng sanh ngày một tăng trưởng. Ngài thấy thất vọng, nhụt chí. Lúc đó lập tức đầu ngài vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vụn.
Phật A Di Đà ( Amitabha) một trong 5 vị Phật ( Tỳ Lô Giá Na Phật, Bảo Sanh Phật, Khai Phu Hoa Vương Phật, A Di Đà Phật, Thiên Cổ Lôi Âm Phật-nd) ghép những mảnh vỡ lại, và biến thành 11 đầu. Sau đó ngài dặn dò đức Avalokiteshvara hãy thực hiện lại lời nguyện đó một lần nữa, nhưng giữ lời nguyện đó tốt hơn, kiên cố hơn. Do đó Avalokiteshvara có mười một đầu, và trong đó có mười đầu là hiền hoà và một đầu là phẫn nộ. Đầu phẫn nộ đó chính là đại diện cho Mahakala
Phật Giáo Mật Tông Tây Tạng đã từng xuất hiện ở một số nước như Đại Lý giáp miền Tây Bắc Việt Nam, văn minh Khơ me, Chăm pa rải rác khắp vùng duyên hải và Nam trung bộ.
Đương nhiên, đây mình chỉ lấy về hình tượng của Mahakala để xây dựng nên cốt truyện và thế giới riêng, chứ không giống hoàn toàn với lịch sử và truyền thuyết. Các bạn cũng không cần quan tâm nhiều tới nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...