Trong căn nhà tối tăm, luồng ánh sáng tỏa ra mờ mờ, mùi tanh từ máu và nội tạng mấy con quái vật xộc vào mũi khiến người ta khó chịu.
Xác mấy con bọ ngựa biến dị dưới đất đã thu lại hết vào vòng giao dịch, đợt giao chiến vừa rồi ngoài con bọ ngựa biến dị đầu đàn thu được 5000 điểm giao dịch, cộng thêm năm con bọ ngựa biến dị cấp C và một con bọ ngựa biến dị cấp D, điểm giao dịch trong tài khoản nhanh chóng tăng lên: 19.400 điểm.
Còn lại hai con bọ ngựa biến dị còn sống, một con cấp D và một con cấp C, Đức cố tình để lại để thử nghiệm năng lực mới của Khả Nhi. Cô bé lúc này đã đi ra ngoài từ phòng thí nghiệm, mở đôi mắt to tròn tò mò nhìn vào hai con quái vật đáng sợ trước mặt.
Con bọ ngựa đột ngột mở to mắt “khè” một tiếng đầy dữ tợn gồng người về phía trước, khiến Khả Nhi hoảng hồn bước lui lại phía sau một bước, tuy nhiên mũi tên ghim ngay cánh khiến nó không thể tiến lên thêm được nữa, chỉ có thể vùng vẫy tại chỗ. Đức lập tức bồi cho nó một đấm ngay miệng khiến con quái vật đập ngược đầu vào tường.
Lan đỡ cô bé vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, nó không thể làm hại em đâu”
Cô bé gật đầu, tay bám chặt vào áo của Lan, quật cường nhìn về phía trước, giọng run run nói: “Nhi không sợ”
“Sử dụng khả năng của mình đi, em sẽ là chủ nhân của nó, em sẽ có thể bảo vệ được chị mình” Đức rút từ trong vòng giao dịch một tấm linh bài triệu hoán, đây là loại trung phẩm cấp D, tiêu hao 400 điểm giao dịch đưa cho cô bé.
Khả Nhi nhận lấy tấm linh bài, hình dáng nó giống hệt như một tấm Magic card trong truyện Yugi-Oh vậy, chỉ là mặt trên còn trống trơn, xung quanh viền được viết bằng một loại cổ ngữ kỳ lạ. Lá linh bài được làm bằng một chất liệu kỳ lạ, không phải vàng không phải gỗ, khá dẻo, có thể uốn lại hình tròn được, phía sau là bài có một biểu tượng ngôi sao sáu cánh, sáu đầu ngôi sao, có sáu biểu tượng nhìn như bằng tiếng Phạn có điều phức tạp hơn nhiều.
Cô bé hít sâu một hơi, chĩa tấm linh bài vào con bọ ngựa cấp D đầu tiên, mắt nhắm lại, đôi tay nhỏ nhắn giơ về phía trước, xung quanh con bọ ngựa như được bao bọc trong một cái bong bóng trong suốt, từ trán của Nhi một luồng sáng màu trắng chiếu vào trán con quái vật, con bọ ngựa cố gắng vùng vẫy, gào rít thoát khỏi mũi tên đang ghim trên người và cả quả cầu bong bóng bao bọc xung quanh.
Nhưng càng theo luồng sáng chiếu vào, tiếng rít gào thị uy của con bọ ngựa biến dị càng lúc càng nhỏ dần, đôi mắt của nó cụp xuống mơ màng như đang ngủ, cuối cùng một dấu ấn hình dáng như một ngôi sao sáu cánh màu trắng xuất hiện trên trán của nó, thân ảnh con bọ ngựa như biến thành một luồng sáng màu lục hút vào trong lá linh bài trên tay Khả Nhi.
Trên tấm linh bài triệu hoán lúc này, khung ảnh trống đột ngột xuất hiện hình một con bọ ngựa màu lục, phía dưới có một số dòng văn tự kỳ lạ hiện ra như chú thích. Làm xong việc này, Khả Nhi cũng như rơi vào kiệt sức, mồ hôi nhỏ ra như hạt đậu trên vầng trán nhỏ nhắn, nhưng cô bé nở một nụ cười thật tươi, hôn lên lá bài trên tay, ríu rít nói: “Nhi làm được rồi, được rồi nè”
“Giỏi lắm” Lan nở nụ cười dịu dàng, ôm vai cô bé lắc lắc cổ vũ, Đức cũng nở nụ cười. Dù đây chỉ là một con bọ ngựa biến dị cấp D không lấy gì quá lợi hại, nhưng nó cũng là bước đầu tiên để Khả Nhi có thể dần học cách điều khiển sức mạnh của mình. Liếc nhìn con bọ ngựa cấp C còn đang đóng cứng trên tường, Đức thu nó vào vòng giao dịch, hiện tại sinh vật cấp C vẫn còn hơi quá sức, tốt nhất vẫn nên để cô bé quen với sức mạnh của mình trước cái đã rồi tính sau.
Ở phía bên kia.
Trên nóc một tòa nhà, Hân và Toàn đang ngồi trong một chiếc ghế kế bên cánh cửa kính, nhàm chán nhìn vào hai bóng người đang bồn chồn đi qua đi lại ở con đường cuối thị trấn.
Hân rút ra một mũi tên, đặt ở trước mặt, tay khẽ giơ về phía trước, những dấu quang ấn hình thành trước tay của Hân như những hình vẽ tượng hình kỳ lạ, dần dung nhập vào trong mũi tên, đầu mũi tên lóe lên ánh sáng màu trắng sắc lạnh, thân tên dần hiện một số ấn tự nổi nho nhỏ.
Cũng phải một lúc sau, mũi tên mới được chú khắc hoàn tất, Hân cầm lấy mũi tên, cầm một sợi tóc khẽ thổi qua đầu tên, sợi tóc lập tức đứt làm đôi, xoay xoay mũi tên trên tay, cô hài lòng thu nó vào trong chiếc nhẫn, rồi lại lấy ra một mũi tên mới.
Có vẻ không chịu được không khí yên ắng khó chịu này, Toàn hắng giọng một cái, hai tay khoanh trước ngực, nhìn qua gương mặt chăm chú của Hân, lên tiếng hỏi:
“Rốt cuộc thì ý của anh ấy là gì?”
Hân có vẻ hơi mất tập trung, quay đầu hỏi lại: “Hả?”
“Ý em là, lúc anh ấy nói không được để người khác biết mình là người tốt ấy” Toàn gãi gãi đầu, lên tiếng nói
Hân nhếch môi nở nụ cười, nhìn Toàn hỏi lại: “Em nghĩ anh ấy nói sai gì hay sao?”
Toàn xua xua tay lên tiếng: “Không, không, em chỉ là không hiểu lắm, tại sao phải khó khăn lạnh lùng với người khác như vậy thôi, chẳng phải anh ấy đã rất nhiệt tình với nhóm người của anh Cường hay sao?”
Hân lắc đầu trả lời: “Không giống nhau đâu, với nhóm người của Cường, anh ấy đã quan sát rất kỹ, đã thử lòng bọn họ, sau đó anh ấy mới ra tay giúp những người đó, anh ấy luôn rất thận trọng với người khác, thậm chí với cả chị cũng vậy”
Nói đến đây cô nở nụ cười, nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, hắn đã chẳng hề thương hoa tiếc ngọc ra tay đánh gục cô ngay lập tức, chẳng có nửa phần do dự nào.
“Như vậy chẳng phải là tự làm mọi người căm ghét chúng ta sao?” Toàn nhún vai hỏi lại
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Toàn, Hân lên tiếng: “Em cần mọi người thích chúng ta để làm gì chứ?”
Câu hỏi của Hân làm Toàn hơi nghẹn lời, cô nhìn ra khung cửa sổ nhẹ giọng nói: “Là, người tốt, người khác có thể cảm kích em đấy, nhưng khi gặp chuyện, họ cũng chẳng đứng về phía của em đâu, trừ một số ít người, còn thì hiếm ai coi trọng ơn nghĩa bằng sinh mạng của mình lắm”
“Hơn nữa, em là người tốt, chuyện giúp đỡ người khác sẽ trở thành một lẽ tất nhiên, em phải giúp đỡ mọi người, phải hy sinh vì mọi người, vì.. em là người tốt mà”
“Chẳng phải em đã làm người tốt một lần rồi hay sao?” Hân quay sang nhìn Toàn lên tiếng hỏi
Lời của cô khiến Toàn hơi ngẩn người, né tránh ánh nhìn hơi trào phúng của cô, Toàn quay đầu nhìn ra khung cửa sổ, hai tay đan vào nhau, lát sau mới thấp giọng hỏi:
“Chúng ta là người tốt phải không?”
Hân đứng dậy, nhìn Toàn nhẹ giọng đáp: “Chúng ta là người sống, và tốt nhất là, hãy cứ để nó như thế”
Dứt lời, cô giơ tay về phía trước, cổ tay khẽ đảo Hồn binh ma cung đã xuất hiện, một mũi tên đặt lên trên dây nhanh như điện chớp, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn về phía cửa sổ giương cung bắn mạnh.
Mũi tên xuyên phá lớp cửa kính bắn về phía xa, đầu mũi tên lấp lóe hàn quang bay vút đi trong gió tuyết lạnh lẽo, bay sượt qua mái tóc của cô gái trẻ đang bồn chồn ngồi chờ dưới đường tuyết, bắn thẳng về phía sau, cắm phập vào một vật thể vô hình.
Một cái bóng màu xanh chợt hiện ra, đó là một con bọ ngựa biến dị đang trong trạng thái ẩn hình, mũi tên ghim ngay trước ngực con quái vật cắm xuyên ra sau lưng, quang nguyên lực trong mũi tên bùng nổ ngay trong cơ thể con quái khiến nó chết ngay lập tức, thân hình to lớn đổ ập xuống đất, máu xanh tràn ra tanh tưởi trên nền tuyết trắng.
Lúc này, cô gái và người thanh niên trẻ ở dưới mới kịp phản ứng, cô gái hét lên một tiếng đầy sợ hãi trước khung cảnh khủng bố trước mặt.
Tiếng thét như một liều thuốc kích thích, trong nền tuyết, một con bọ ngựa biến dị khác đã hiện ra từ trạng thái ẩn hình, nó rít lên một tiếng chói lói lao về phía cô gái đang hét, cái miệng đầy răng nhọn lởm chởm há rộng cắn xuống. Cô gái kinh hoàng nhắm chặt mắt lại, người thanh niên đứng đó cũng không kịp có phản ứng.
Trước khi con quái vật kịp thời cắn xuống kết liễu con mồi ngon lành trước mặt, một mũi tên khác đã bắn tới như điện chớp, trúng ngay cái mồm đang há rộng của nó, bắn nát đầu con quái vật khiến nó bay thẳng ra sau, thân thể không đầu đổ ập xuống đất.
Hân nhìn về phía trước, cánh tay hạ xuống, Hồn binh ma cung chớp mắt đã thu lại vào trong cơ thể. Như vừa làm một điều chẳng hề đáng kể, nhìn qua Toàn, cô đạp vỡ ô cửa sổ phía trước, tung người nhảy xuống, chầm chậm bước tới chỗ hai người còn đang trong cơn hoảng loạn.
Nhìn sự việc vừa xảy ra, Toàn nuốt một ngụm nước bọt, nhảy xuống đi theo phía sau, trong lòng thầm nhủ: “Sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ gây sự với chị Hân, đúng là người yêu anh Đức có khác, kinh khủng quá”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...