Đức cưỡng chế đau đớn, hai tay cầm chắc Lạc phong kiếm giơ cao trước người che chắn. Quyền trượng đã từ trên cao đập xuống mang theo áp lực kinh người, quang nguyên lực trên đầu gậy cộng với trọng lực của nó bùng nổ, sức ép từ trên ép xuống khiến người ta hít thở không thông.
Đức là người đứng mũi chịu sào, gánh trọn áp lực của đòn đánh, lồng ngực một trận bức bối, nội tạng chấn động, một ngụm máu phun ra từ trong miệng, những vết thương trên người cũng rách toạc, máu chảy ra thấm đẫm nhuộm hắn thành một huyết nhân.
Lộn người về phía sau, Đức bật người đứng dậy, hổ khẩu (*) tay cầm kiếm rách toạc, thân thể dính đầy bụi đất và máu, thân hình hơi chùng xuống.
Gã Trần Văn Hồ được thế không tha người, quyền trượng trong tay liên tục vung lên đập xuống đánh tới, Đức cố gắng giơ Lạc phong kiếm lên cố sức chống đỡ, mỗi đòn đánh mang theo áp lực trầm trọng đánh hắn phải liên tiếp lùi về phía sau, chân, tay trúng gai nguyên lực lúc nãy, khiến Đức không đủ sự linh hoạt để né tránh, vết thương trên người chảy máu càng lúc càng nghiêm trọng, tình thế rơi vào nguy cấp, nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước không một tia kinh hoảng.
Đúng lúc này, đám Thánh đồ chỉ còn lại ba tên và hai tên thiên sứ hò hét lao đến tấn công hắn từ phía sau.
Nhảy lên giơ kiếm về phía trước đỡ tiếp một trượng, phản lực khiến Đức văng về phía sau, lộn dưới đất một vòng, hắn vung tay ném về đám thánh đồ đang hung hăng lao đến một quả lựu đạn sương mù axit, lựu đạn nổ tung thành từng luồng sương mù màu đen xám bao phủ xung quanh.
Gã Trần Văn Hồ vung quyền trượng trong tay, đầu quyền trượng lấp lóe quang mang, một luồng ánh sáng tụ tập nhằm thẳng về phía Đức đang ở dưới đất bắn tới.
Đức dậm chân xuống đất nhảy lên tránh khỏi đoàn quang nguyên lực bắn tới, mặt đất dưới chân bị bắn trúng nổ tung lên thành từng đám bụi đất, cắn răng một cái, hắn mở ra khiên ma pháp bao bọc toàn thân, tung người nhảy vào trong đám sương mù dày đặc.
Trong lớp sương mù đưa tay không nhìn thấy năm ngón, đám thánh đồ và thiên sứ lao đến đang tìm cách tản ra, Đức lại lướt thẳng vào bên trong, dựa vào tiếng động của bọn chúng lao đến.
Lớp màn khiên ma pháp hoàn toàn ngăn cách Đức khỏi lớp axit, “khụ” “khụ”, một tiếng ho của tên thánh đồ vang lên, kiếm quang gần như lập tức đến ngay trước mặt, thanh kiếm cứa qua một đường cắt đứt cổ họng của hắn, máu lập tức tuôn ra như suối.
“Ặc” “ặc” Hắn buông rơi thanh trọng kiếm trên tay xuống đất, hai tay ôm cổ, ngã sụp xuống đất.
Không ngừng lại, Đức tiếp tục rời đi, tìm kiếm một mục tiêu mới, hắn như một con báo săn khát máu, chực chờ đòi mạng, lại có thêm hai tên nữa chết dưới lưỡi kiếm, cả đám còn lại hốt hoảng tìm đường phóng ra khỏi đám sương mù axit dày đặc đang bao phủ.
“Khốn kiếp” Gã Trần Văn Hồ rống lên một tiếng tức giận, quyền trượng trong tay giơ về phía trước, đầu quyền trượng ngưng tụ một quả cầu ánh sáng bằng quang nguyên lực, năng lượng cuồn cuộn truyền vào khiến quả cầu sáng rực lên phình to bằng cả nửa người hắn, sức mạnh mang tính hủy diệt ẩn chứa bên trong quang mang rực rỡ của nó.
“Quang bạo” Gã vung tay chỉ về phía trước, quang cầu bắn tới vào giữa đám sương mù axit phát ra một tiếng nổ mạnh, luồng cực quang mạnh mẽ từ quả cầu truyền tới bắn ra xung quanh xé tan lớp sương mù, những tia sáng hủy diệt bắn ra xung quanh, không phân địch ta, vài tên thiên sứ còn lại cũng bị nổ chết ngay lập tức, sức nổ hất tung người Đức đang chém giết bên trong bắn tung ra ngoài, vài tia quang nguyên lực như súng la de cắt qua người hắn thành những đường máu.
“Ộc” Thân thể va đập mạnh xuống đất, nội tạng chấn động, cộng thêm vết thương từ trước khiến Đức phun ra một ngụm máu tươi, Lạc phong kiếm cũng rơi ra khỏi tay, rớt xuống ngay bên cạnh.
Đức vừa định vươn tay qua chụp lấy thì, gã Trần Văn Hồ cũng đã lao từ trên cao xuống, một chân dậm lên thanh kiếm, đưa mắt nhìn hắn.
Ánh mắt tràn đầy lửa giận, pha lẫn nét đắc ý, gã vung chân đá mạnh vào bụng Đức khiến hắn cong người lại văng tuốt ra xa.
Chậm rãi bước lại gần, gã giơ tay lên, một luồng quang mang bao phủ cánh tay bị cắt cụt hai ngón của hắn, chỉ trong chốc lát vết thương đã lành lại.
Xoa xoa hai ngón tay, gã chĩa đầu quyền trượng vào giữa người Đức, nở nụ cười nửa miệng, lên tiếng:
“Thế nào hả con chuột nhắt kia, ngươi thực sự nghĩ rằng mình sẽ có thể thắng được ta sao?”
Đức lúc này tình trạng có thể nói là rất thảm, nội tạng chấn động, miệng còn trào máu tươi, trên người đầy vết thương, nghiêm trọng nhất là vết quang đao chém qua bụng, hai nhát gai nguyên lực xuyên qua bắp chân, bắp tay, và giữa bụng, máu đang không ngừng chảy ra, ướt đẫm bộ áo hắn đang mặc.
Nhìn vẻ ngoài thê thảm của Đức, gã lên tiếng:
“Yên tâm đi, ta sẽ giữ đúng lời hứa, không giết ngươi ngay đâu, ta sẽ cho ngươi xem đủ mọi trò vui, ta sẽ chơi đùa chán hai con bé kia trước mặt ngươi rồi mới để bọn chúng tự tay giết ngươi, ha ha ha”
“Chỉ là trước đó, ta phải lấy lại chút lợi tức đã” Vừa dứt lời, quyền trượng của gã đã giơ lên cao đập xuống.
“Răng rắc” Tiếng xương vỡ vang lên ghê người, cánh tay cầm kiếm của Đức đã hoàn toàn nát bấy, xương cánh tay gãy rời, đứt ra ngoài.
“Ư ư ư” Đức gầm gừ trong cổ họng, cơn đau khủng khiếp truyền tới khiến hắn muốn hét lên, hai hàm răng cắn chặt như muốn bật máu.
Vẻ đau đớn của Đức khiến Gã Trần Văn Hồ nở nụ cười lạnh đầy đắc ý, tiếp tục giơ quyền trượng lên, vừa định đánh xuống tiếp, thì Đức đã nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng đáng ghét, cất giọng ngắt quãng lên tiếng:
“Thực ra … thì …”
“Ta đã thắng”
Đức chưa kịp dứt lời thì gần như ngay lập tức, những con dơi máu bí mật bay lại gần đã tụ tập thành một thân ảnh tiếp cận ngay sau lưng gã Trần Văn Hồ, trong tay cầm một thanh loan đao đỏ rực màu máu nhắm thẳng sau gáy của hắn chém tới.
Nhát chém đã gần trong gang tấc, trong phút giây sinh tử, gã Trần Văn Hồ kịp thời kích hoạt chức năng phòng ngự của Giáo Hoàng bào, quang cầu bảo vệ trên người hắn bùng lên, huyết đao chém qua lún sâu vào trong nửa tấc chỉ còn một đoạn ngắn nhưng không thể lấn sâu hơn được nữa.
“Quang bạo” Gã Trần Văn Hồ hét lớn, quang cầu bao bọc người hắn đột ngột nổ tung thành từng luồng hào quang bắn ra sau lưng, Huyết Tu la lập tức vận dụng cương huyết bao phủ khắp toàn thân nhưng vẫn bị sức nổ ép văng ra phía sau một đoạn ngắn.
Đúng lúc này, Đức mặc kệ tấm thân đầy thương tích, tung người đứng bật dậy, toàn bộ năng lượng trong người tụ tập trên nắm đấm tay trái, tia lửa điện từ nắm tay tỏa ra xung quanh lẹt xẹt.
Kỹ năng “phá quyền” kết hợp với năng lượng từ thương sấm sét kết hợp lại cùng một chỗ, dồn toàn bộ sức lực còn sót lại trong người, Đức hét lớn một tiếng, vung quyền đấm mạnh, cú đấm xuyên qua lớp quang mang đã rất mờ nhạt trước người, đánh thẳng tới viên đá cẩm thạch màu xanh dương đính trên Giáo Hoàng bào, trước ngực của gã.
“Răng rắc” Một tiếng, viên đá hoàn toàn vỡ tan, dư lực cú đấm đánh trúng giữa ngực khiến gã bay thẳng về phía sau, tia lửa điện lẹt xẹt từ quyền ấn giữa ngực khiến hắn cảm thấy cơ thể tê dại.
Huyết Tu La đã từ trên cao, vỗ mạnh đôi cánh bay tới, huyết đao trên tay vung lên nhắm thẳng đầu gã Trần Văn Hồ chém tới.
Gã hừ lạnh một tiếng, quang nguyên lực chớp động toàn thân, cảm giác tê dại nhanh chóng biến mất, quyền trượng giơ về phía trước, một trận pháp hình ngôi sao sáu cánh hiện ra trước đầu quyền trượng, phía trên những ký tự kỳ lạ xoay tròn xung quanh.
Huyết đao chém trúng vang lên âm thanh trầm đục, gã Trần Văn Hồ lạnh lùng nhìn lên, miệng lẩm bẩm một loại chú ngữ kỳ lạ, một hư ảnh của ma pháp trận lục vong tinh hướng về ngực của Huyết Tu La bắn tới với tốc độ cực nhanh, trên ngực của nó chớp mắt đã hiện ra một dấu ấn hình ngôi sao sáu cánh sáng nhấp nháy.
Năng lượng trong người cấp tốc truyền vào, ma pháp trận ngôi sao sáu cạnh trước đầu gậy đột ngột xoay tròn chuyển động cực nhanh, từ sáu cánh của ngôi sao, sáu luồng quang nguyên lực phóng ra hướng về phía Huyết Tu La bay tới.
Huyết Tu La tung người, đập cánh bay lên không tránh thoát trong gang tấc. Sáu luồng quang nguyên lực tụ tập lại thành một quang cầu như có mắt hướng về phía nó đuổi theo.
Huyết Tu La thu đao, ánh mắt quỷ dị nhìn về phía trước, kỹ năng cương huyết lập tức phát động, lớp sương mù bằng máu trước người nhanh chóng tụ tập lại, hình thành một lớp màn chắn bằng tinh huyết.
Quang cầu bắn trúng lớp lá chắn nổ tung, lớp tinh huyết bị phá vỡ, thì quả cầu ánh sáng cũng vừa cạn năng lượng, Huyết Tu La bị sức nổ hất văng về phía sau, mất thăng bằng, nó chao cánh xoay vòng trên không trung ổn định thân thể, rồi quay đầu nhìn xuống, ánh mắt chuyển sang màu đỏ rực, đáy mắt lấp lóe u hỏa màu lam nhạt nhìn qua rất quỷ dị.
Gã Trần Văn Hồ lúc này đột ngột xoay người không để ý đến Huyết Tu La nữa, liếc mắt nhìn qua Đức đang ở cạnh đó, ánh mắt lóe lên vẻ tàn độc, quang mang cuồn cuộn tụ tập trước đầu quyền trượng nhắm về phía Đức, hét lớn một tiếng vung tay bắn tới.
Cơ thể đã thương tích trầm trọng, Đức không thể nào né tránh nổi. Đúng lúc này, Huyết Tu La hú dài một tiếng lao xuống dưới, kỹ năng cương huyết lập tức vận dụng, toàn thân như bao bọc trong một lớp sương mù màu đỏ, hiện ra trước người Đức chắn đòn, quang mang bắn qua khiến cương huyết thủng một lỗ lớn, thân hình nó bay ngược về phía sau, trên vai một dấu quang ấn đang bốc khói.
Dậm chân xuống đất, hai cánh vỗ mạnh, huyết đao hiện ra trên tay, Huyết Tu La tung người lao đến, vung đao chém xuống.
Gã Trần Văn Hồ cũng xoay quyền trượng đánh mạnh về phía trước. Huyết đao xoay tròn trên tay không ngừng vung lên chém xuống, tuyệt không dừng lại đọ chiêu, chém trúng lập tức thu đao, xoay người chém tiếp, đao, trượng va chạm phát ra âm thanh kim thiết điếc tai.
Thân pháp của Huyết Tu La cực kỳ linh hoạt, đường đao quỷ dị trong phút chốc không ngờ có thể hơi chiếm thượng phong đẩy lùi gã về phía sau.
Rú lên một tiếng tức giận, gã Trần Văn Hồ xoay quyền trượng một vòng, hất đao của Huyết Tu La qua một bên, đầu gậy quang mang hiện lên sáng rực chĩa thẳng vào ngực của nó đâm tới.
Huyết Tu La thu đao xoay người, nhảy lên trên tránh đòn, chân trái đạp mạnh vào thân quyền trượng lộn một vòng qua đầu của gã.
Gã Trần Văn Hồ vừa xoay người lại thì trước mặt gã bỗng một mảng màu đỏ mờ mịt che khuất hoàn toàn tầm nhìn. Huyết Tu La sử dụng kỹ năng điều khiển máu ngưng tụ thành một lớp máu nhớp nháp ngay trước mặt của gã.
Ánh mắt của Huyết Tu La lóe lên một tia hiểm độc, huyết đao vung lên hướng ngay đầu của gã chém tới.
Bất ngờ, gã chỉ kịp theo phản xạ theo bản năng, huơ quyền trượng trước người thì đao đã tới nơi, huyết đao chém mạnh khiến gã hơi chùng người lại.
Huyết Tu La tung chân đá mạnh ngay giữa ngực khiến gã bay ngược về phía sau một bước.
Quang mang bùng nổ trước người, lớp sương máu lập tức bị đẩy văng ra xa, lấy lại tầm nhìn gã trừng mắt nhìn Huyết Tu La đầy giận dữ, đang định huy động quyền trượng lao đến thì đúng lúc này, một tiếng gió rít lên từ phía sau khiến gã biến sắc.
Gã vội vàng xoay ngược người lại, quyền trượng trên tay truyền vào quang nguyên lực bùng lên ánh sáng chói mắt hướng về phía sau đâm tới.
Một mũi tên mang theo hàn mang lấp lóe đã từ trên cao bắn xuống, đây là mũi tên quang ấn bùng nổ, mũi tên va phải đầu quyền trượng nổ tung thành từng luồng quang mang, chấn động từng đợt khiến thân thể gã hơi lùi lại.
Hân cưỡi trên lưng tiểu Quang đang bay lơ lửng trên không, thân thể thẳng tắp, hai chân kẹp chặt vào bụng Quang dực thánh mã, Ma cung kéo cong hình lưỡi liềm, giương cung lắp tên, liên tục hai mũi tên nữa được bắn xuống
Hai mũi tên một trước một sau, hướng về phía gã Trần Văn Hồ bay tới với tốc độ cực nhanh, mũi tên đầu tiên lao tới trước, đó là mũi tên chứa hơn tám phần nguyên lực của Hân, đầu tên hàn quang lấp lóe mang theo hơi thở của chết chóc, mũi tên va chạm vào luồng cường quang trên đầu quyền trượng, sức nổ còn mạnh hơn mũi tên trước, cổ tay cầm quyền trượng của gã đã tê rần, suýt nữa văng trượng khỏi tay, quang mang trên đầu gậy mờ nhạt đi một mảnh.
Gã chưa kịp đưa ra hành động tiếp theo thì mũi tên thứ hai đã đến ngay trước ngực, mũi tên không hề rực rỡ, không có hàn quang, im lặng nội liễm, như một tên sát thủ tiềm ẩn sau đám quang mang bùng nổ bên ngoài, đâm thấu ngực hắn một đường xuyên ra sau khiến hắn hét lên đau đớn.
Đúng lúc này, Huyết Tu La cũng đã chớp chuẩn thời cơ, tung người lao đến, huyết đao cắm một đường từ sau lưng của gã xuyên ra trước mặt.
Ánh mắt gã trợn trừng lên, hét lớn một tiếng, quang nguyên lực trên người hắn như hồi quang phản chiếu bùng nổ mạnh mẽ, hất tung thân thể Huyết Tu La bay ngược về sau, vài đợt quang mang kéo trên người nó từng đường máu.
“Aaa …” Ngực phải cắm một mũi tên, ngực trái cắm một thanh Huyết đao, gã rú lên đau đớn, máu phun ra từ khóe miệng, ánh mắt đầy thù hận nhìn về phía trước.
Lúc này, từ trên không, Hân đã điều khiển tiểu Quang bay xuống đất, tung người nhảy xuống, cách gã chỉ tầm năm mươi mét, cây cung giương trên tay, ánh mắt lạnh lùng, một mũi tên đặt trên dây cung, nguyên lực trong người cuồn cuộn truyền vào khiến đầu mũi tên lấp lóe hàn mang, nhắm thẳng vào người gã.
Hiếu trong bộ giáp Thánh Gióng II lúc này cũng đã tới nơi, đứng ở một phía, năng lượng trong bộ giáp đã chạm vạch đỏ, cánh tay giơ cao chiến đao Orihancon đứng đó.
Huyết Tu La đứng thẳng dậy, tinh huyết dũng động, một thanh huyết đao hiện ra trên tay, Đức đứng ở bên cạnh nó, mặc dù lúc này cực kỳ tàn tạ, nhưng ánh mắt hắn vẫn một mảnh lạnh lùng nhìn gã.
Bốn người đứng ở xung quanh vây gã Trần Văn Hồ vào giữa.
“Các ngươi nghĩ rằng thế này đã là kết thúc sao?” Gã trừng mắt nhìn ra xung quanh, ánh mắt hung ác đầy thù hận chậm rãi nhìn qua từng người. Miệng gã Trần Văn Hồ theo câu nói của hắn trào ra máu tươi, vết thương cực kỳ nghiêm trọng, nhát đao của Huyết Tu La càng hiểm ác, phá nát trái tim của gã, nhưng sức sống của hắn cũng cực kỳ ngoan cường, đến lúc này vẫn chưa chết.
Không nói thừa thêm nửa câu, Đức lạnh nhạt nhìn về phía trước, ngọn thương sấm sét ngưng tụ trên tay phóng ra, Hân cũng tức khắc buông tay, mũi tên lấp lóe hàn mang bắn thẳng về phía trước, Huyết Tu La cũng ngưng một ngọn huyết thương trên tay vung lên ném tới.
Gã Trần Văn Hồ trầm giọng quát lên: “Quang minh khôi lỗi chuyển sinh thuật”
Trên người của hắn, quang nguyên lực sáng lên từng đợt, một trận pháp lục vong tinh xuất hiện dưới chân, quang mang bao trùm lấy thân thể của hắn.
Lúc này mũi tên của Hân, ngọn thương sấm sét của Đức và huyết thương của Huyết Tu La cũng đã tới nơi, bắn vào trong luồng sáng.
Quang mang chói mắt tán đi, gã Trần Văn Hồ lúc này đã biến mất đâu không thấy, tại vị trí của hắn chỉ thấy thân ảnh cô gái Thánh nữ hiện ra, trên người lãnh trọn đòn tấn công, mũi tên trước đó và huyết đao của Huyết Tu la hiện ra ngay vị trí bị đâm lúc trước của gã, cây quyền trượng chống trước mặt, ánh mắt cô gái tan rã không còn một chút sinh khí, ngã đầu qua một bên chết đi.
Đức biến sắc quay đầu nhìn qua, tại vị trí cô gái Thánh nữ đứng trước đó ở phía xa, thân ảnh gã Trần Văn Hồ đã hiện ra, giơ một tay lên che trước ngực, gương mặt tái xanh, vết thương trên người của gã lúc này đã hoàn toàn biến mất, nhưng toàn thân cũng như bị rút cạn sinh khí.
Hắn lấy từ trong chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay ra một viên đá ngũ sắc, đặt nó vào vị trí viên đá cẩm thạch màu xanh dương bị Đức phá vỡ lúc trước trên bộ Giáo Hoàng bào, trừng ánh mắt đầy oán độc về phía đám người Đức, giọng nói lạnh lẽo đầy sát ý:
“Đây chỉ là mới bắt đầu thôi”
Thân thể hắn trở nên trôi nổi giữa không trung, rồi đột ngột bay vút đi, tốc độ cực nhanh khiến không khí bùng nổ một thanh âm lớn (**), biến mất ở phía xa.
…………………………….
(*) Hổ khẩu: Vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ
(**) Đây còn gọi là Sonic bom (Bom siêu thanh): Hiện tượng phát sinh tiếng nổ mạnh, xảy ra khi có một vật thể bay vượt quá tốc độ âm thanh trong không khí.
………………………….....................
Phần credit chương hôm nay thì mình sẽ nói thêm một chút về trận combat vừa rồi, giải đáp thắc mắc của một số bạn, cũng như là bổ sung thêm một số ý mà không tiện viết ra trong combat.
Phần này thì nó chỉ có tác dụng giải thích thêm và hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến nội dung truyện, khá là khô khan dài dòng, mình viết cho một số bạn đọc giả thân thiết thôi, bạn nào cảm thấy đọc vậy OK rồi không cần nghe thêm chi cho rách việc và ảnh hưởng đến mạch truyện thì có thể dừng tại đây cho thoải mái cả đôi bên, nội dung chương thì đã trên 3k chữ rồi nhé.
Cảnh báo đến thế mà vẫn ráng đọc rồi cmt toxic phía dưới thì mình cũng đành bó tay chịu thua thôi.
(Hôm trước cmt nói không hết ý nên phụ chương này mình sẵn tiện mình sẽ mô tả đầy đủ cách mình xây dựng trận đánh luôn Minh chủ Duke nha)
Đầu tiên là nói một chút về tương quan lực lượng của hai bên.
Gã Trần Văn Hồ lúc đó có: Gã Thiên sứ Micheal đã đạt tới cấp 2C, Cô gái Thánh nữ cũng cấp 2C thiên hướng phụ trợ, bốn đội Thánh đồ hoàn chỉnh, mỗi đội bảy người, cùng bốn tên Thánh đồ cấp D, một tên Thánh đồ cấp C, một đàn thiên sứ số lượng hơn 300 tên, trong đó cấp thấp nhất cũng là cấp D, còn có mười tên thiên sứ cấp C. Bản thân gã Trần Văn Hồ cũng đã đạt cấp 2C trang bị rất nhiều vũ khí lợi hại, kỹ năng cũng nhiều và rất mạnh.
Nhóm của Đức thì có: Đức và Huyết Tu La đạt cấp 2C, Lan, Hân, Toàn đều là cấp C, Hiếu trong bộ giáp Thánh Gióng II và một số sinh vật triệu hoán: Mộng điệp có thể tạm thời bỏ qua, tác dụng trong chiến đấu của nó không lớn, Phong Lang cấp C, thêm vào năm tên U Minh chiến sĩ, U Minh đội trưởng, U Minh giáp sĩ, U Minh thương thủ cấp C và hai tên U Minh chiến sĩ cấp D còn lại.
Có thể nói là, nhóm của Đức hoàn toàn rơi vào thế yếu cả về số lượng lẫn cấp độ, nếu giữ nguyên lực lượng này, trực diện lao vào chiến đấu với nhau thì chắc chắn là sẽ thua rất thảm, gã Trần Văn Hồ ở lúc này hoàn toàn nói đúng, đó là hắn mạnh hơn.
Cho nên điều Đức đã làm là bố trí cạm bẫy chuyển bị động thành chủ động tiêu hao càng nhiều đối thủ càng tốt, cân bằng lực lượng của hai bên, giành lấy lợi thế.
Nói một chút về việc bố trí cạm bẫy của Đức, đầu tiên phải nói là đã đạt đến cấp độ như Đức và gã Trần Văn Hồ ở hiện tại, mai phục đánh lén đã là không có nhiều ý nghĩa, khả năng cảm nhận, các giác quan của cả hai đều được tăng cường lên rất nhiều, gã Trần Văn Hồ còn có thêm Thánh quang nhãn, nếu nói về mặt dò xét nó còn mạnh hơn mắt phân tích của Đức một bậc.
Có điều là dù mạnh dù yếu, con người sẽ có những thói quen cố hữu không thể thay đổi ngay được, ít nhất là với cấp bậc hiện tại.
Đó chính là sự tập trung. Nghiên cứu khoa học về bộ não cho thấy, thực tế con người có khả năng ghi nhớ, quan sát và lưu trữ thông tin một cách hoàn hảo, có nghĩa là những thứ chúng ta từng nghe thấy, nhìn thấy, ngửi thấy thực tế đều đã được lưu trữ một cách trọn vẹn trong não bộ.
Nhưng đa phần trong cuộc sống chúng ta chỉ có thể chú ý tới, nhớ ra một vài điểm mà chúng ta lưu tâm. Đó chính là sự chú ý và tập trung của chúng ta trong từng thời điểm chỉ cho phép chúng ta quan sát, chú trọng đến đối tượng mà ta để ý tới.
Ví dụ như vầy cho dễ hiểu, đôi khi bạn mở điện thoại của mình ra xem tin nhắn và đóng lại. Có một người bạn tới hỏi bạn là mấy giờ rồi nhưng bạn lại không thể nhớ ra, dù là mình vừa mới nhìn vào màn hình điện thoại xong, đây không phải do bạn trí nhớ kém hay đãng trí gì cả nó là một điều hết sức bình thường, rất hay xảy ra trong cuộc sống và được các nhà tâm lý học hành vi nghiên cứu khá nhiều.
“Attention” Sự chú ý và tập trung, là thứ quyết định chọn lọc nên thông tin mà chúng ta ghi nhớ, lưu tâm đến trong từng thời điểm.
Đó là lý do mà trong ảo thuật có một thuật ngữ gọi là “Direction”, đánh lạc hướng, hướng sự chú ý của bạn đến một chỗ này, trong khi mánh khóe thực tế của trò ảo thuật xảy ra ở một chỗ khác, thường thì khi nhà ảo thuật bảo bạn, hãy chú ý quan sát thật kỹ ở đây, thì phép màu thực sự nó lại đang xảy ra ở một chỗ khác rồi.
Trường hợp này cũng là tương tự, khi cả hai gặp mặt, lời nói và hành động của Đức, kể cả là xác hai tên thánh đồ nằm dưới chân đều nhằm đến mục đích để gã Trần Văn Hồ nhắm đến hắn, và cả việc đồng đội giả vờ phục kích ở phía sau, chính là để gã Trần Văn Hồ “vô tình” phát hiện ra, tập trung sự chú ý của gã đến những thứ đó, tạo ra tâm lý chủ quan, cho rằng mình đã nắm được bài tẩy kẻ địch, thì khi đó sự chú ý của hắn về việc dưới chân mình có gì, sẽ xuống đến thấp nhất.
Nói thêm một chút là về địa hình phục kích, sau khi nhận ra nguy hiểm, Đức không hướng về phía trước tiến tới mà lùi về sau, nơi những đoạn đường đã đi qua, để lựa chọn địa điểm giao chiến và bố trí phù hợp nhất.
Địa hình nơi đó là một sườn dốc, thoải xuống dưới, phía trên cây cối rậm rạp, có cả thông biến dị to lớn, phía dưới cỏ mọc cao đến ngang gối. Cây cối rậm rạp là để mai phục, thông biến dị to lớn là để bố trí cạm bẫy thứ hai, còn cỏ mọc cao chính là để giấu đi những quả bom đã gắn sẵn phía dưới, nếu khu vực đó mà là nền đất, thời gian gấp như vậy đào đất giấu bom sẽ khiến đất có màu rất mới, khó mà che giấu được người khác.
Về lựa chọn loại bom, thì Đức chọn bom phá tank, lựu đạn phản quang, và bom sóng âm thanh chấn động, ngoài mục đích nổ mạnh sát thương thì còn để phong tỏa hai giác quan tạm thời của kẻ địch thị giác và thính giác, tạo thời cơ đột kích.
Chiến thuật này thực ra chẳng phải là mới lạ gì. Đây là cách rất thường hay sử dụng của các đội đặc nhiệm chống khủng bố trong thực tế, xem phim đôi khi các bạn cũng sẽ bắt gặp. Thông thường trước khi một đội đột kích tấn công mục tiêu, họ sẽ quăng lựu đạn choáng (Stun grenade hay còn gọi là Flashbang) phong tỏa tạm thời thị giác và thính giác kẻ khủng bố rồi mới lao vào bên trong, nếu chuẩn bị mặt nạ phòng độc thì có thể còn quăng cả lựu đạn hơi cay. Đây là một chiến thuật trấn áp rất hiệu quả, đáng tiếc là lên phim thì thường không thấy phát huy tác dụng.
Flashbang thông thường sẽ chứa khoảng 4,5 gram hỗn hợp chất oxy hóa kim loại pháo hoa bao gồm Magie hoặc Nhôm và một chất oxy hóa khác như Amoni Perchlorate hoặc Kali Perchlorate, khi phát nổ nó sẽ phát ra những luồng ánh sáng cực mạnh có tác dụng kích thích mọi tế bào nhạy sáng trong mắt con người, làm cho họ tạm thời bị lóa mắt trong khoảng 5 giây, trước khi các tế bào mắt trở về trạng thái bình thường lúc chưa bị kích thích. Ngoài ra, âm thanh phát ra khi Flashbang nổ còn có thể làm xáo trộn chất dịch ngoại bên trong lỗ tai khiến thính giác cũng bị phong tỏa.
Đức xuất thân từ đội đặc nhiệm, chiến thuật này chắc chắn là hắn đã được học qua, nên áp dụng lại luôn cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Ở đây, đối thủ nặng đô hơn, nên nâng cấp lên thành lựu đạn phản quang và bom sóng âm thanh chấn động, hai thứ này ngoài đời thực cũng đã có rồi đấy.
Bom sóng âm thanh chấn động sẽ phát ra âm thanh với cường độ cao dễ gây tổn thương tai, người càng có thính giác bén nhạy sẽ càng dễ bị ảnh hưởng, trong Thị trấn Smallive từng có đoạn Supperman bị Black Canary tấn công bằng sóng âm thanh đến nỗi suýt nữa ngất ngay tại chỗ, nhưng ở đây thì mình không làm imba đến thế.
Bom phá tank nổ sẽ tiêu diệt và sát thương một đám, phá đội hình địch, lựu đạn phản quang, và bom sóng âm thanh chấn động nổ sẽ khiến thính giác và thị giác kẻ địch bị phong tỏa tạm thời, bọn chúng sẽ hoàn toàn bị rối loạn trong khoảnh khắc, và đó chính là thời cơ tốt nhất để ra tay tàn sát.
Lúc này thì các kỹ năng công kích bao trùm, bão lửa của Lan, Galting gun của Hiếu sẽ đồng loạt được sử dụng, còn Đức thì nhắm vào một tiêu đơn lẻ mà đột kích, hai người có cấp độ mạnh nhất ở đội Đức là Đức và Huyết Tu La, cộng thêm có Hân bắn chi viện, trong tình trạng hoàn toàn hỗn loạn mà còn không kết liễu lập tức được tên Micheal thì mới gọi là không có đạo lý.
Giống như Vladimir Putin đã từng nói: “Nếu một trận chiến là không thể tránh khỏi, hãy tung nắm đấm đầu tiên” – Người ra đòn bất ngờ đầu tiên sẽ là người chiếm được lợi thế, áp đảo đối thủ.
Kế đó là bắt đầu tiến hành giao chiến.
Khi bọn chúng ổn định lại đội hình, đột phá lao lên thì cạm bẫy thứ hai khởi động, đó là hai cây thông biến dị đổ xuống, chiều dốc của sườn đồi sẽ giúp nó đổ xuống nhanh hơn, đội hình càng đông thì sẽ càng khó tránh, mà kỳ thực tránh được cũng không sao cả, cái chính là nó sẽ tiếp tục gây hỗn loạn, và chia rẽ đội hình đám Thánh đồ và thiên sứ ra một lần nữa, tạo thời cơ cho phe Đức tiếp tục trút xuống hỏa lực, đây cũng là lý do vì sao sau đó Đức đột kích một khoảng thời gian bọn chúng mới kịp tập hợp lại.
Lúc này, quyết định của Đức là đột kích tiêu diệt cô gái Thánh nữ kia, vì đây là một nhân vật nguy hiểm, người hỗ trợ, buff kiểu này luôn nên là ưu tiên cần giết số một.
Kế hoạch ban đầu của hắn là chớp lấy cơ hội đột kích ra sau, gã Trần Văn Hồ nếu đuổi theo sẽ giúp cho Hân, Lan, Toàn và Hiếu tiếp tục giữ thế công kích về phía trước giành quyền chủ động đáng tiếc là gã Trần Văn Hồ cực kỳ tự tin vào bản thân, hơn nữa cũng không hề quan tâm đến phía sau, ưu tiên giết sạch đội của Đức trước nên mới hình thành tình thế sau đó, Đức một mình đối chọi cô gái Thánh nữ, một đội Thánh đồ và cả đàn thiên sứ, gã Trần Văn Hồ thì gần như là một mình cân cả đội Đức.
Kết quả là cả Đức và gã Trần Văn Hồ đều phải bỏ qua mục tiêu quá cứng của mình rút lui lại phía sau trong tình trạng cả hai vẫn còn dư lực, Đức thì thấy mình không phù hợp tiếp chiến số lượng kẻ địch bao phủ đông đảo như vậy, còn gã Trần Văn Hồ thì cảm nhận thấy nguy cơ từ công kích liên tục của Lan và Hân, tiêu hao quá lớn nên rút lui.
Đến đây thì hai bên bước vào giai đoạn tấn công thứ ba, khi mà mánh khóe đều đã xài hết, bắt buộc là phải trực diện chiến đấu.
Đoạn sau thì chủ yếu là xây dựng tình huống, và khớp kỹ năng cho phù hợp với trận chiến, nói ra thì cũng cực kỳ dài dòng, nếu có ai muốn mình viết tiếp thì credit chương sau mình sẽ giải thích tiếp, không thì thôi vậy, dù sao thì chương này cũng dài quá rồi ^.^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...