Hạt Dẻ Ngào Đường FULL


【6】
Bọn họ sóng vai nhau đi dưới ánh trăng.
Ở thành phố, nhà cao tầng mọc san sát nhau, đèn neon sáng suốt đêm, khắp nơi đều là công nghệ hiện đại và nhịp sống hối hả.
Mặt trăng và những ngôi sao đều trở nên xám xịt, khó nhìn thấy.
Bọn họ chậm rãi đi bộ, nhìn thấy một băng ghế trước cửa hàng tiện lợi thì cùng ngồi xuống.
Gió thu mát rượi, lá cây lại hiu quạnh rơi xuống.
“Chị, tại sao trăng lại không sáng?” Đôi mắt nhuốm men say của Đường Từ khó vẻ buồn bã.
Hứa Lệ Tử nhìn lên mặt trăng sáng quanh năm, đáp lại cậu: “Ánh trăng vẫn như vậy mà.

Là do thế giới của chúng ta phong phú hơn, không dành nhiều thời gian ngắm trăng.”
“Chị, thật ra hôm nay là sinh nhật em.”
“Ngày bảy tháng tám âm lịch.”
Hứa Lệ Tử còn chưa kịp nói “chúc mừng sinh nhật” thì câu nói tiếp theo đã hoàn toàn chặn lời cô.
Đường Từ nhìn ánh trăng, bảo: “Nhưng em chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.

Vào ngày được sinh ra, em đã mãi mãi mất đi mẹ của mình.”
“Lúc em có ký ức, bố đã nói cho em biết, trước khi bà ấy đi, bà ấy nói nếu em nhớ bà thì hãy nhìn lên mặt trăng, ánh trăng sáng như thế nào thì bà ấy sẽ yêu em ngần ấy.

Mẹ luôn ở trên bầu trời cùng với em.”
“Bà ấy muốn em sống cuộc sống mà em muốn.”

Đường Từ vươn tay như muốn chạm vào ánh trăng đã bị cướp đi vẻ rực rỡ.
“Bố của em là cựu vô định Grand Slam bóng bàn, Đường Gia Hữu.”
“Sau khi giải nghệ, ông ấy không tiếp tục làm huấn luyện viên nữa mà hợp tác với một người bạn mở công ty giải trí, bây giờ đã có gần một nửa địa vị trong ngành.”
“Cũng vì vậy mà mọi người đối xử tốt với em là vì em là con trai của Đường Gia Hữu, vì em mang họ Đường.”
“Chỉ có chị là khác thôi, chị à, chị còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
“Ở căn tin hả?” Hứa Lệ Tử hỏi.
“Chúng ta từng gặp sớm hơn thế nữa rồi.” Đường Từ nhìn cô với ánh mắt đầy hồi ức.
“Khi đó em mới tốt nghiệp cấp hai, bố em xin cho em vào trường thể thao, tham gia đội tuyển tỉnh, nếu thi tốt thì sẽ vào đội tuyển quốc gia.”
“Em ghét ông ấy sắp đặt mọi thứ cuộc đời em, em thật sự thấy khó chịu.”
“Bọn em cãi nhau một trận, em tông cửa bỏ đi, cứ đi lang thang về phía trước, ma xui quỷ khiến thế nào lại đẩy cửa quán cà phê ra, khi ấy chị đang đứng đọc sách ở quầy thu ngân, nghe thấy tiếng chuông gió thì ngẩng lên nhìn em.”
“Em nhớ rõ ngày hôm ấy trời rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính hắt lên mặt chị.

Chị nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, gọi em là em trai.”
“Không có nhiều khách, chị thấy em không vui thì đi tới nói chuyện với em rất lâu.

Bảo là nói chuyện nhưng thật ra là một mình em kể khổ.

Sau này em nhớ lại cũng rất bực mình, sao em có thể bộc phát hết những cảm xúc tiêu cực lên người chị chứ.”
“Chị nghe xong thì vỗ vai em, nói với em cuộc sống không phải dùng để phát giận, phải làm những chuyện mình muốn làm.”
“Chị là người đầu tiên nói cho em biết, mẹ vì yêu em nên mới chọn đánh đổi mạng sống đưa em tới thế gian này.

Là chị nói cho biết em không phải là hung thủ hại chết mẹ, em là tiếp nối sinh mệnh của bà ấy.”
“Chị à.” Lần đầu tiên Đường Từ nắm lấy tay Hứa Lệ Tử.
“Tất cả mọi người đối xử rất tốt với em, bởi vì em là Đường Từ, chỉ có mình chị, chỉ có chị là người duy nhất đối xử tốt với em là vì con người của em.”
Chắc hẳn Đường Từ say rồi, nếu không sao lại rơi hai giọt nước mắt xuống mu bàn tay của Hứa Lệ Tử chứ.
Cậu cúi đầu nên Hứa Lệ Tử không nhìn thấy gương mặt cậu.
Cô cũng không muốn nhìn, ngẩng đầu, lặng lẽ nói với ánh trăng: “Dì à, dì yên tâm, con trai của dì luôn cố gắng trưởng thành.”
Đường Từ thả tay xuống, xoay người sang chỗ khác lau mắt, chỉnh đốn lại cảm xúc rồi mới lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi đồng phục bóng chày ra.
“Hứa Lệ Tử, chúng ta đã ở bên cạnh nhau hơn hai tháng, không, là em yêu thầm chị hơn ba năm, và theo đuổi chị hơn hai tháng qua.”
“Chị có đồng ý làm bạn gái của em không?”
Hứa Lệ Tử nhìn chiếc hộp nhung màu lam chưa được mở ra, thấy khá quen mắt.
Cô mỉm cười gõ vào hộp: “Dù là uống rượu đánh liều, cũng không đến mức quên mở hộp quà ra chứ.”
Đường Từ xấu hổ luống cuống mở hộp ra, bên trong là một chiếc lắc tay bằng bạc hình hạt dẻ.
“Dây chuyền lần trước ở quán bar cũng là em đưa hả?” Hứa Lệ Tử chạm vào mặt dây chuyền trên cổ, hỏi.
“Là em.”

“Từng bước đi của em đều có Trịnh Lộ Lộ giúp đỡ đúng không?”
“Làm sao chị biết?”
“Thật ra chị mới chính là người lừa em.”
Hứa Lệ Tử ôm Đường Từ, nói….
“Chị đồng ý.”
Người thợ săn cao cấp thường chọn cách gia nhập với tư cách là con mồi.
Đường Từ nghiêm túc đeo lắc tay lên cổ tay cô, cẩn thận giống như đang chạm vào tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ.
Gió nổi, một chiếc lá rụng rơi xuống chỗ tay hai người.
“Tình nhân kết lương duyên, lá cũng rụng chúc mừng.” Hứa Lệ Tử cười nói.
Mọi thứ sau đó đều diễn ra rất suôn sẻ.
Bọn họ chạy trong bóng đêm, gió đêm thổi qua mái tóc, tình yêu thầm lặng và quá khứ từng gửi gắm sai người đều bị bỏ mặc phía sau.
Chạy trốn trong buổi tối mùa thu.
Chạy trốn đến chân trời góc biển, đến bến cảng của họ.
Hứa Lệ Tử mặc áo choàng tắm, đưa ngón tay chạm vào tủ kính của Đường Từ, những giải thưởng lấp lánh được trưng bày ở đó đều nói cho cô biết Đường Từ tài năng và chăm chỉ cỡ nào.
Chàng trai của cô thật sự rất vất vả.
Ở giữa những giải thượng có một tấm Polaroid trong khung ảnh, là bức ảnh họ đang cùng nhau đi bộ trên đường vào buổi tối đầu tiên sau khi kết thúc buổi dạy kèm.
Cô chỉ biết là lúc ấy Đường Từ nghiêng đầu, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, cậu làm vậy là để cái bóng của cậu có thể dựa vào bóng của cô.
Cô còn ghen với cô gái đó nữa chứ, nghĩ lại mà cảm thấy xấu hổ.
Lúc này, phía sau có một con chó to ấm áp dựa vào, hơi thở kề sát bên tai cô.
“Chị, chị thật sự thích chó con sao?”
Hứa Lệ Tử đắc ý nở nụ cười: “Thật ra….

Chó sói nhỏ cũng rất hấp dẫn.”
“Đàn chị Hứa Lệ Tử, chị cho em ăn hành khổ quá đó.


Hai tháng giả làm chó con khiến em có cảm giác như miệng toàn mùi sữa vậy.”
“Sao nào, yêu chị cũng là giả vờ hả?”
“Đó không phải là giả vờ! Không tin chị nhìn thử đi!”
Hứa Lệ Tử dùng đầu ngón trỏ chọc vào cơ ngực Đường Từ, dùng đôi mắt hàm chứa ẩn tình nhìn chằm chằm cậu: “Muốn chị nhìn cái gì cơ?”
Hơi thở Đường Từ gấp gáp, bế Hứa Lệ Tử kiểu công chúa đi vào trong phòng ngủ.
Cậu đặt cô lên giường, duỗi tay tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ nhỏ đủ để nhìn rõ hình dáng và ánh mắt của nhau.
Cậu dùng chất giọng động tình khản đặc nói bên tai Hứa Lệ Tử: “Chị, chị muốn biết thế nào là thiên tài thể dục không?”
Hứa Lệ Tử kiệt sức như tan ra thành từng mảnh, thậm chí còn không buồn nhấc ngón tay lên.

Lúc đang chuẩn bị đi đánh cờ với Chu Công, cô cảm nhận được tóc tai bù xù trên trán của mình được Đường Từ dịu dàng vén ra sau tai.
Người nọ khẽ hôn lên gương mặt cô.
“Hạt Dẻ, chị và mẹ của em là hai người phụ nữ đối xử tốt với em nhất trên thế giới này.”
“Hai người, một người cho em mạng sống, khiến em yêu ánh trăng; một người cho em hy vọng, khiến em yêu ánh mặt trời.

Vì thế mà em yêu cả ban ngày lẫn ban đêm, chân thành yêu thế giới, yêu cuộc sống này.”
“Cảm ơn hai người đã xuất hiện trong cuộc đời em.”
Hứa Lệ Tử lật người qua, ôm lấy eo Đường Từ, giả vờ như đang nói mớ.
Cô nói —
“Đường Từ, chị rất thích ăn hạt dẻ ngào đường.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận