【3】
Họ hẹn gặp nhau dưới gốc cây liễu ở lối vào căn tin.
Ngày mùa hè thường kéo dài để những cặp tình nhân có thể nhìn thấy bạn tình dưới ánh mặt trời nhiều hơn.
Ngay cả khi mặt trời khuất ra sau núi, hoàng hôn cũng tới muộn, không khí và nhiệt độ của ban ngày vẫn chưa tiêu tan, hòa nhập vào trong gió đêm.
Lúc Hứa Lệ Tử nhìn thấy Đường Từ ở dưới tán cây, đột nhiên có một loại cảm giác:
Mập mờ ở mùa xuân, tình yêu cuồng nhiệt để lại cho mùa hè.
Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, thời điểm tốt nhất để gặp nhau chính là lúc hoàng hôn.
Hứa Lệ Tử đi về phía dưới tán cây, thiếu niên mặc áo phông trắng và quần jean lúc này cũng vừa ngẩng đầu lên, chạm mắt với cô.
Thiếu niên cũng đi về phía cô, khí chất xuất chúng, giống như cây thông trong nền tuyết trắng, ngay thẳng lại tràn đầy sức sống.
Điều kỳ lạ là rõ ràng đây là lần đầu tiên Hứa Lệ Tử gặp cậu, nhưng lại cảm nhận được qua ánh mắt của cậu, con đường đi về phía cô này cậu đã đi rất nhiều năm rồi.
Bọn họ bước về phía nhau, đến gần rồi dừng lại.
Hứa Lệ Tử đưa tay ra trước: “Xin chào đàn em, chị là gia sư của em.”
Đường Từ nhẹ nhàng bắt tay cô, rất đúng mực.
Cậu nói: “Chào chị.”
Dạo gần đây Hứa Lệ Tử đang giảm béo, muốn giảm lượng thức ăn.
Đường Từ là sinh viên thể dục nên hiểu biết về khía cạnh này hơn cô, lập tức xung phong nhận việc giúp đỡ.
Nhận tiện quẹt thẻ trước luôn.
Cậu cầm lấy khay của Hứa Lệ Tử, dẫn cô đi tìm chỗ ngồi rồi mới quay lại mua mì cho mình.
Thấy Đường Từ đang chật vật chen vào đám đông, Hứa Lệ Tử chuyển sự chú ý sang khay thức ăn của mình.
Các loại rau chất chồng lên nhau, nhiều nhất là bắp cải tím và khoai lang tím, không có một miếng cà rốt nào.
Hứa Lệ Tử không ngờ Đường Từ tiện tay gắp mà lại toàn là những món cô thích ăn.
Đường Từ bê khay trở về, cẩn thận giống như nàng tiên cá đang đi trên mũi dao, sợ nước canh sẽ đổ lên chiếc áo phông trắng của mình.
Sau khi ngồi xuống, cậu lấy tay lau mồ hôi trên trán, nói: “Chị không béo, tại sao phải ăn cơm giảm béo vậy?”
“Chị béo thầm.” Hứa Lệ Tử nói, “Cái bụng nhỏ này của chị rất nhiều thịt.”
Lỗ tai Đường Từ đỏ lên, không biết là do hơi bốc lên từ bát mì hoành thánh hay là do nhiệt độ trong căn tin quá cao nữa.
“Em có một người bạn,” Đường Từ khẽ nghiêng đầu, hắng giọng ho một tiếng.
“Cậu ấy mở phòng tập thể hình, nếu chị muốn tập thì để em lấy thẻ giúp chị nhé?”
“Em đang quảng cáo sao?”
“Không, không phải đâu chị.” Đường Từ lo lắng xua tay, đôi mắt tròn xoe chứa đầy phủ nhận lẫn hoảng sợ.
“Chị đừng hiểu lầm, em chỉ nghĩ là em cũng tập thể hình, chị cũng muốn lấy lại vóc dáng, vậy chúng ta cùng tập đi.”
Hứa Lệ Tử thấy cậu lo lắng đến mức mặt đỏ bừng, không nhịn được bật cười.
“Được rồi, được rồi, chị trêu em thôi.
Đồ ngốc như em sau này phải sống thế nào hả.”
“Chị cứu môn Ngữ Văn đại học cho em, đương nhiên cũng sẽ không đứng nhìn em bị lừa, phải không chị?”
Hứa Lệ Tử lấy tay che đi đôi mắt sạch sẽ, nói, “Lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện”, người nọ cúi đầu ăn cơm, đối mặt với Hứa Lệ Tử bằng cái đầu đầy tóc.
Thật ra trình độ Ngữ Văn của Đường Từ không tệ, nền tảng cũng không đến mức thiếu hụt.
Chắc là đi học không chăm chú nghe giảng nên để hổng mất một vài kiến thức.
Cậu rất thông minh, những vấn đề quan trọng giảng một lần là hiểu, căn bản không cần Hứa Lệ Tử tốn công nói nhiều.
Nhất là khi cậu ngồi đối diện chớp đôi mắt chó con, nhẹ nhàng nói: “Chị, mau cứu môn Ngữ Văn đại học của em đi.”
Chị đồng ý! Nếu có thể, chị có thể đi thi thay em luôn!
Sắc đẹp làm mờ lý trí.
Chỉ một lát sau đã giảng được hơn nửa quyển bài tập, vượt xa dự tính ban đầu của Hứa Lệ Tử.
Điều này cũng khiến cô cảm thấy tiếc cho ví tiền của mình.
Nhìn thấy màn đêm buông xuống bên ngoài tòa nhà, đèn đường đồng thời sáng lên.
Hứa Lệ Tử quay lưng về phía cửa sổ nên không nhìn thấy cảnh đó.
Nhưng thông qua ánh mắt của Đường Từ, cô nhìn thấy sân trường rực rỡ ánh đèn.
Mọi thứ đều quá đẹp và tinh khiết, giống như bầu trời xanh vào mùa hè và gió nhẹ vào buổi tối, còn có ly soda cam có gas cầm trên tay.
Bọn họ đi trong bóng đêm, những ngọn đèn đường kéo bóng thật dài.
Đường Từ đi phía bên phải Hứa Lệ Tử, dù lúc này ở sân trường đang có rất ít xe qua lại nhưng cậu vẫn đi sát bên cạnh cô.
Hứa Lệ Tử thấy Đường Từ đi hơi gần mình, đang băn khoăn không biết cậu đi như vậy có mệt không thì lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân.
“Bạn học!” Cô gái buộc hai chùm tóc đuôi ngựa, mái tóc đung đưa khi chạy, trông vô cùng đáng yêu.
Cô ấy chạy thẳng về phía Đường Từ, nhét vào trong tay cậu một bức ảnh Polaroid, còn lặng lẽ nói thầm bên tai cậu mấy câu.
Hứa Lệ Tử không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy tai và gương mặt Đường Từ dần đỏ lên.
Nhìn theo bóng cô gái ấy chạy đi, Hứa Lệ Tử vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, chìm vào trong trạng thái đang cập nhật.
Đến khi Đường Từ quơ tay trước mặt cô thì cô mới tỉnh táo lại.
“Bình thường em rất được yêu mến sao? Sinh viên nữ vừa rồi chạy thẳng như bay về phía em đó.”
Không hiểu sao mà Hứa Lệ Tử vốn muốn hóng chuyện, nhưng lời nói ra lại sặc mùi ghen tuông.
“Được yêu mến sao? Có ạ? Em cũng không để ý đến chuyện này?” Đường Từ nhét bức ảnh vào trong ốp điện thoại rồi thuận miệng trả lời.
Hứa Lệ Tử cảm thấy rất khó chịu, có lẽ khả năng cao là cô gặp phải hải vương rồi, còn là loại hải vương giả heo ăn thịt hổ nữa.
Chú thích: Hải vương là kiểu người bắt cá lắm tay, nuôi cả biển cá nên được gọi là vua của biển cả.
Sau đó cả hai đều trầm mặc, có mấy lần Đường Từ chủ động tìm đề tài nhưng Hứa Lệ Tử đều đáp lại qua loa, không hề có ý muốn tiếp chuyện.
Cô đã quyết định rồi, sắc đẹp là tội lỗi, hôm nay làm bừa một lần, bắt đầu từ ngày mai sẽ không dạy cậu học nữa.
Cứ để dành cho mấy cô buộc tóc đuôi ngựa đến đi, tóc cô đen nhánh thẳng tắp nên mặc kệ!
Chào tạm biệt xong, Hứa Lệ Tử vừa bước lên bậc thang hành lang thì điện thoại đổ chuông.
“Đường Từ chuyển khoản cho bạn: 1000 tệ.”
Vẻ mặt Hứa Lệ Tử hiện lên dấu chấm hỏi, xoay người chạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá.
Quả nhiên Đường Từ đang đứng dưới cột đèn trước ký túc xá, gõ lên màn hình điện thoại.
“Sao lại chuyện nhiều tiền như vậy cho chị? Để chị chuyển lại cho em, em trả tiền buổi hôm nay thôi là được.”
Đường Từ rất đáng thương hỏi: “Chị cảm thấy em ngu ngốc nên không muốn dạy em nữa sao?”
“Em biết mà, đàn ông ngu ngốc chẳng có ai yêu.”
Nói rồi còn cúi đầu xuống, chán nản nhìn mũi giày của mình.
Nếu không phải đã học xong nửa quyển bài tập thì có lẽ Hứa Lệ Tử đã tin vào câu chuyện cười này.
“Dù là học sinh bị chấn thương sọ não thì dạy học một tiết Ngữ Văn cũng không đến mức 1000 tệ đâu, em trai.”
“Em trả tiền trước.” Đường Từ nói.
“Chị cứ dựa theo tâm trạng của chị mà chia số tiền này ra trong học kỳ, học kỳ không đủ thì em lại tiếp tục đóng học phí.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Lệ Tử nghe nói về một lớp dạy kèm như vậy, cô há miệng hít thở, không nghĩ ra được một lý do phản bác hợp lý nào.
Cũng phải thôi, có ai từ chối được tiền đâu!
Đặc biệt là tiền kiếm được từ sức lao động!
Hứa Lệ Tử đành phải đồng ý với yêu cầu của cậu, đồng thời lập tức nói cho cậu biết, một nghìn tệ có thể dạy được mười buổi.
Sau đó cô chạy thẳng vào ký túc xá, chạy lon ton suốt quãng đường, vừa chạy vừa thở hổn hển về phòng ngủ
Không thể không thừa nhận, Đường Từ đứng dưới ánh đèn ấm áp thật sự làm trái tim cô lỡ nhịp.
Hứa Lệ Tử xoa ngực, bàn tay chạm phải mặt dây chuyền hình hạt dẻ.
Lúc ở căn tin Đường Từ cũng đã nói, mặt dây chuyền này rất hợp với cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...