[HP] TURN BACK THE CLOCK – CHƯƠNG 11
Tác giả: Băng Hô
Editor: Rin
Sau khi trải qua một chuyến phiêu lưu nho nhỏ, Tom và Harry lại trở về với cuộc sống sinh hoạt bình thường, Harry mừng là chuyện bọn họ dạo đêm một vòng trong Phòng Chứa Bí Mật không bị ai khác phát hiện, tuy cậu vẫn thấy cụ Dumbledore ngồi trên bàn giáo viên thỉnh thoảng cứ liếc qua chỗ cậu và Tom mà lộ ra một nụ cười đấy bí ẩn, khiến bọn họ cảm thấy nhột kinh khủng.
Harry vẫn không hiểu hướng đi của lịch sử tại sao lại trở nên không còn giống trước, cụ Dumbledore chưa từng tỏ ra quá mức hứng thú quan tâm tới bọn họ, cứ như hai người chỉ là những học trò ưu tú bình thường thôi vậy.
Nhưng dù có như vậy thì Harry vẫn sống rất vui vẻ, cậu vui vì Xà Khẩu của mình và Tom không có bị lộ ra ngoài, không cần sống trong một đống ánh mắt bài xích khắp nơi. Kỷ niệm năm thứ hai đời trước thật khiến cậu cảm thấy tổn thương cực kỳ.
Harry rất nhanh nghênh đón trận đấu Quidditch đầu tiên của mình tại Hufflepuff, ngày đó bọn họ thi đấu với Gryffindor, ngoại trừ đội trưởng thì các đội viên đều trông khá nản lòng, đội trưởng Rickett ngược lại không bày ra vẻ u buồn thường nhật mà lại cổ vũ bọn họ một cách sục sôi hết sức, khiến Harry suýt chút nữa thì tưởng ảnh đã bị đội trưởng ngày trước của Hary nhập hồn.
Ngay khi Harry dùng ánh mắt sợ hãi nhìn đội trưởng thì hai vị tấn thủ tới vỗ vỗ vai cậu, nói rằng cứ quen dần thì ổn thôi.
"Mỗi lần thi đấu ảnh đều biến thành như vậy, chắc do bình thường ảnh bị áp lực quá." Đồng chí tấn thủ cao cao gầy gầy Diego nhún nhún vai, đầy bất đắc dĩ.
"Yên tâm, sau trận đấu ảnh sẽ trở về như bình thường thôi, tuy vậy tui vẫn hổng thể nào quen nổi." Lutz cười đau khổ, cậu ta cũng là một Tấn thủ.
Bọn họ xách chổi của mình tới sân cỏ, hôm nay là một ngày nắng, ánh nắng có chút chói mắt, là một ngày đẹp trời hiếm có. Đội viên Gryffindor rất thân thiện chào hỏi bọn họ, tuy rằng vẻ mặt mấy đứa Hufflepuff đều cứng ngắc, nhưng vẫn lễ phép đáp lại.
Trên khán đài đầy nhóc người, tiếng hô gào không ngừng vang lên, là trận đấu Quidditch đầu tiên trong năm học nên mỗi người đều tràn ngập chờ mong, tuy cái mà bọn họ thích xem nhất vẫn là trận của Slytherin đấu với Gryffindor, hai đội có thực lực tương đương đánh với nhau đúng phải nói là tóe ra lửa.
Tiếng còi bắt đầu vang lên, mười bốn cầu thủ đồng thời bay lên, Harry thấy Tầm thủ của bên kia, là một cậu bé tóc nâu vừa cao vừa bự con hơn cậu rất nhiều. Harry bay lên cao hơn, nghiêng người né hai quả Bludger đang bay về phía mình, sau đó phát hiện Tầm thủ đối phương bay về hướng khán đài Ravenclaw, Harry nhìn theo đồng thời cũng thấy một điểm vàng đang lóe lên.
Khoảng cách hai bên có chút xa xôi, nhưng Harry lập tức áp sát người xuống, phóng vút về hướng chấm vàng xuất hiện. Harry thấy Tầm thủ kia đã bắt được... Không, bắt trượt, trái Snitch đã biến mất một lần nữa.
Harry âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở mình phải chú ý hơn nữa. Cậu nhanh chóng nhìn quanh, cộng thêm cả lỗ tai nghe ngóng tứ phía.
"Gryffindor lấy một trăm ba mươi điểm dẫn trước Hufflepuff, tôi phải nói rằng đây hoàn toàn là một hồi tàn sát quá tàn nhẫn..."
Harry đột ngột đổi hướng, né tránh một trái Bludger, khóe mắt thoáng bắt được một chấm vàng lóe sáng, cậu lập tức phòng theo, trái Snitch vàng đang bay là là trên mặt cỏ ngay phía dưới cậu.
Cậu Tầm Thủ kia cũng không cách Harry quá xa, hơn nữa nó lại cách mặt đất gần hơn một chút, nó nhìn thấy động tác của Harry thì phản ứng rất nhanh, cũng bay về phía mục tiêu.
Tốc độ hai bên không chênh lệch nhiều lắm, cùng lao nhanh về phía Golden Snitch, chấm vàng nhỏ tựa hồ phát hiện ra mình đã bị tập trung, dự định lướt trên bãi cỏ chạy trốn.
Tầm thủ đối phương phanh chậm lại đề phòng đụng lên bãi cỏ, còn Harry thì khựng lại ngay một giây trước khi đập mặt vô mặt đất, vươn tay chụp một cái, đồng thời ngã lăn một vòng trên bãi cỏ.
"Tầm Thủ Hufflepuff bắt được rồi – cậu ta thực sự đã bắt được Golden Snitch – đã lâu lắm rồi tôi mới thấy được Hufflepuff đánh bại... Ẹ hèm!" Bình luận viên hình như bị ai đó gõ một cái, "Tóm lại, chúc mừng Hufflepuff lấy 160 điểm chiến thắng Gryffindor 130 điểm!"
So với vẻ mặt mờ mịt bên phía đội Gryffindor, đám lửng đã hoàn toàn sướng phát điên, họ kích động dị thường lao khỏi thính phòng, chen chúc nhau ôm lấy đội Quidditch của họ. Harry được hai đồng chí Tấn Thủ khiêng lên vai diễu môt vòng, nhận vô số tiếng hoan hô xung quanh, trên gương mặt nở nụ cười toe toét. Ôi! Đúng là đã lâu lắm rồi cậu mới được đánh một trận Quidditch hòa bình như vậy, không có một trái Bludger phát điên, cũng không có Giám Ngục Azkaban đáng ghét, thực sự khiến người ta sung sướng hết sức.
Tuy đánh bại chính là Nhà cũ của mình, nhưng Harry tựa hồ chẳng có nửa Knuts gánh nặng tâm lý nào.
Vất vả lắm mới được buông xuống bãi cỏ, Harry bị đám đông vây tới tận phòng thay đồ, cậu thấy Tom đứng trên hành lang, gật gật đầu cười với cậu. Harry đáp trả bằng một nụ cười rực rỡ.
Sau khi chiến thắng là một đêm ăn mừng điên cuồng, vì ký túc xá cách nhà bếp rất gần, nên đám lửng dễ dàng lấy được một đống lớn đồ ăn uống, biến phòng sinh hoạt chung thành một hội trường nho nhỏ.
Harry dùng chút tỉnh táo cuối cùng sót lại bò được về giường ngủ của mình, vừa chạm vào gối đầu đã nhanh chóng ngủ mất, trên mặt vẫn còn ý cười chưa tan hết.
Tom ôm mấy quyển sách đi đến bên bàn, nhận thấy được ánh nhìn của hai nữ sinh liên tiếp ném tới, cười cười, vẫn chỉ nhìn mái tóc đen thùi chôn giữa một đống sách.
"Harry Potter danh tiếng, ha?"
Harry ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tom, bĩu môi: "Tui dám cá là hai đứa con gái đó đang chờ cậu, chẳng phải vừa rồi bọn họ cũng chẳng thèm để ý gì tới tui hay sao."
"Trên thực tế," Một trong những tổ viên tổ học tập – Walton chậm rãi lật sách, nhìn hai người bọn họ, "Một người nhìn Harry, còn người kia thì nhìn Tom."
"Một người là thủ khoa niên khóa, hoàng tử Ravenclaw dịu dàng thân sĩ; còn một bên là Tuyển thủ Quidditch tài ba, Cậu Bé Vàng Hufflepuff tràn đầy ánh nắng mặt trời ấm áp thân thiện..." Galen thở dài, quẳng bút lông chim sang một bên, làm bộ vuốt vuốt cằm đầy u buồn, "Tui nghĩ tiếp tục ở bên hai người sẽ khiến tình yêu của tui gặp muôn vàn trắc trở, mấy bồ tèo thân mến, tui nghiêm túc suy nghĩ xem khả năng chúng ta sớm mỗi người một ngả lớn tới chừng nào đây."
Harry nở một nụ cười tràn-đầy-ánh-nắng-ấm-áp-thân-thiết, híp mắt nhìn về phía Galen, "Bồ biết đó, tui thì lúc nào giải tán cũng được thôi, chỉ cần bồ không muốn cứu vớt thành tích môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám của bồ nữa..."
"Đừng màaaa – tui sai rồi! Harry thân ái, nghìn vạn lần xin đừng tàn nhẫn với tui như vậy –---"
Tom cau mày lôi Harry ra khỏi vòng tay của Galen, kéo cậu lửng nhỏ tóc đen tới ngồi xuống bên cạnh mình, "Được rồi, còn làm ồn nửa cẩn thận bị đuổi ra khỏi thư viện đó."
Thế là Galen nháy mắt khôi phục, làm bộ thản nhiên gẩy gẩy tóc mái, mà thực tế với cái đầu vàng chóe - tuy không đủ thuần khiết như Malfoy, nhưng cũng rạng rỡ vạn phần. Galen cũng xem như một thằng bé khá được hoan nghênh ở Hufflepuff.
Sau trận bóng Quidditch, Harry thu hoạch được thêm một đống sự chú ý, điều này làm cho cậu có chút khó tin, dù sao đời này cậu cũng chẳng có ánh sáng của Chúa Cứu thế, danh xưng Cậu bé Vàng chẳng qua cũng là do bắt được trái Snitch kia mà thôi.
Với cái vấn đề mà Harry nghi hoặc này, thì đám Walton lại hiểu rõ hơn nhiều, cũng một phần là bởi vì Tom, thằng con trai anh tuấn ưu tú luôn đứng thứ nhất lúc nào cũng được mấy bạn nữ âm thầm quan tâm, tự nhiên cũng sẽ chú ý tới người luôn có quan hệ tốt với Tom là Harry. Mà cậu Harry bình thường mà họ vẫn nghĩ là chẳng có gì đặc sắc lại là một tuyển thủ Quidditch đầy sáng giá, đồng thời tính tình còn dễ chịu hơn hẳn Tom luôn luôn xa cách kia, mà thành tích cũng không tệ nữa, vậy là ánh mắt dõi theo Harry cứ thế nhiều lên.
"Tui cứ nghĩ ở Hufflepuff thì danh tiếng tui sẽ thấp đi một chút cơ." Harry rầu rĩ nằm úp sấp trên bàn, cậu thực sự đã chịu đủ mấy ánh mắt đặc biệt đó rồi, bây giờ chỉ muốn ẩn mình làm một người bình thường mà thôi.
Tom xoa xoa mái tóc đen rối bời, an ủi: "Yêm tâm đi! Chúng ta mới là học sinh năm hai, bọn họ cũng chỉ để ý vớ vẩn thôi, đừng quá để ý."
"Nhưng mà ----" Harry vẫn còn chút thấp thỏm, "Tui cứ có linh cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó..."
Dự cảm của Harry ứng nghiệm nhanh chóng, sau tiết học Độc Dược ngày thứ ba, Harry và Tom cùng bị thầy Slughorn giữ lại. Harry ôm túi sách đứng bên cạnh Tom, đau khổ nhìn về phía cậu ta, nhận lại một cái nhìn đầy bất đắc dĩ.
"Tom thân mến, tôi phải nói rằng lần thứ hai tôi đã bị bất ngờ vì trò đấy," Thầy Slughorn kéo ghế ngồi xuống, lại biến ra hai chiếc sofa nhỏ mềm mại cho bọn họ cũng ngồi, "Trò khiến tôi cảm thấy tự hào, tuy trò còn chẳng phải học sinh của Nhà tôi, nhưng tôi cũng mừng vì trong trường có một học sinh ưu tú như trò."
Tom mỉm cười gật đầu, vui vẻ nhận lời khen ngợi đó.
"Ngay cả Harry... Ôi! Tôi phải nói rằng, trò đánh Quidditch tuyệt cực kỳ! Sau này có ý muốn trở thành cầu thủ chuyên nghiệp không?" Slughorn nháy mắt vài cái với Harry, cười đầy thân thiết: "Tôi có quen một vài cầu thủ chuyên nghiệp quốc gia, cũng có vài người từng là học sinh của tôi cả, Harry, nếu trò có hứng thú thì tôi có thể giúp trò liên lạc một ít."
Với ánh mắt thân thiết của thầy Slughorn, Harry gãi gãi đầu, ngượng ngùng trả lời: "Cám ơn thầy, giáo sư Slughorn, chỉ là trò thích cảm giác bay trong trường thôi. Chứ cũng không có ý định chọn nghề cầu thủ trong tương lai."
Slughorn cười gật đầu rồi lại chuyển sang Tom: "Tom, tôi biết nói cái này còn sớm chút, nhưng sau này trò định đi theo con đường nào đây? Tôi biết trò vẫn ưu tú trong mọi lĩnh vực, đặc biệt am hiểu Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám và Độc dược học, trở thành một Bậc Thầy Độc Dược như tôi chẳng hạn?"
Tom vẫn cười nhã nhặn, tựa hồ trầm tư một hồi mới thong thả đáp: "Cám ơn thầy, giáo sư, cả hai môn học trò đều rất thích, nhưng trò càng thích Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám hơn một chút, nghiên cứu những bùa phép sâu xa sẽ khiến trò có thể trở nên mạnh mẽ hơn."
Slughorn có vẻ khá thất vọng, cả hai học sinh của ổng đều không thích đề nghị của ổng khiến ổng có chút không vui, nhưng ổng vẫn miễn cưỡng cười cười, dù sao cả hai đứa nó đều rất ưu tú.
"Chà! Các trò à, đã như vậy, tôi nghĩ mời hai trò tham gia câu lạc bộ tiệc tối chắc là được chứ hả?" Slughorn nháy nháy mắt, "Tom, tôi biết năm ngoái trò đã từ chối một lần, nhưng năm nay nghĩ lại lần nữa thế nào?"
Tom và Harry liếc nhau, Harry do dự nhìn Slughorn một cái, cúi đầu.
"Việc đó, giáo sư... trò không tìm bạn gái được không? Trò cũng không rành về khiêu vũ cho lắm."
Slughorn ngẩn người, sau đó hài lòng nở nụ cười thân mật vỗ vỗ vai Harry: "Tất nhiên rồi, cậu bé, không sao hết. Lúc tôi còn trẻ cũng không có am hiểu mấy cái này lắm đâu."
"Vậy trò cũng giống Harry, trò cũng không am hiểu lắm." Tom cười lịch thiệp nói, Harry thầm khinh bỉ trong lòng, một chút cũng không cho rằng hoàng tử Ravenclaw mà không hiểu mấy cái đó.
Kết quả cuối cùng khiến Slughorn rất thỏa mãn, hai đứa học sinh ưu tú của ổng đều đã chịu tới tham dự tiệc tối, tuy rằng không mang bạn gái.
Tiệc tối của câu lạc bộ Slughorn tổ chức vào hai tuần sau, ngoài Tom và Harry còn có rất nhiều học sinh ưu tú khác trong trường cũng được mời tới, một ít học sinh có bối cảnh không tệ cũng được mời, rõ ràng là một tiệc xã giao thu nhỏ. Thế nhưng vì đã có kinh nghiệm từ đời trước nên Harry thực sự cũng chẳng chờ mong gì cho cam.
Để tham gia buổi tiệc đó, Tom cùng Harry lại phải cú mèo đặt hàng một bộ quần áo mới, nếu như không có mấy dịp như này thì kỳ thực quần áo của bọn họ vẫn rất đơn giản. Dù sao có học bổng, nhưng vẫn chưa có cơ hội làm thêm nào nên bọn họ cũng không có thêm thu nhập dư dả nào khác.
Lần này Harry mua một bộ áo chùng màu lam nhạt, gần nghiêng sang trắng, bên ngoài thêu một ít ma văn chúc phúc; áo chùng của Tom thì mang màu đỏ rượu, văn nhã lại tràn đầy quý khí, cậu ta mặc nó luôn khiến Harry liên tưởng tới Ma cà rồng trong bóng đêm, anh tuấn mê hoặc.
"Well, quý ông Ma Cà Rồng thân mến," Harry nghiêm túc vươn tay về phía Tom, "Ngài có nguyện ý tham gia trận chiến đêm nay cùng ta hay chăng? Bất kể có gặp phải những đòn tấn công đầy mạnh mẽ hay thậm chí là bị thương nặng tới cỡ nào?"
Tom nhướn mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý, đặt bàn tay của mình lên tay Harry, sau đó xoay ngược lại, "Đó là vinh hạnh của ta, quý ngài Phù thủy ạ, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng ngài xông pha vào chiến trường, đồng thời chờ đợi giây phút cuối cùng trước khi chết trận có thể nếm thử dòng máu tuyệt vời của ngài."
Ban đầu Harry vốn chỉ định giỡn chơi, không ngờ Tom lại cùng diễn theo thật, hơi xấu hổ đỏ mặt, muốn rút tay về nhưng sức Tom khỏe hơn cậu, bàn tay ấy vẫn nằm ở chỗ cũ bất động.
Tom bật cười, tay kia nhẹ nhàng gõ gõ trán Harry, "Đi thôi! Cậu ngốc."
Mấy người trong bữa tiệc hầu như Harry đều không nhận ra, nhưng nhờ thầy Slughorn vẫn rất nhiệt tình giới thiệu mỗi người với nhau một lần, điều này giúp Harry cuối cùng cũng nhận ra vài người mà cậu không ngờ tới.
Người nhà Black có hai, Lucretia cùng Walburga, đều là con gái nhà Black, cũng là học sinh cùng cấp với Harry. Harry nhận ra Walburga, nhưng cậu mới chỉ từng thấy bức họa của bả trong dinh thự cũ của nhà Black, người đàn bà trong bức họa đó đã sớm già rồi, cũng điên rồi. Còn Walburga Black bây giờ thì thoạt nhìn vẫn rất xinh đẹp và khá bình thường, là một vị Slytherin dòng thuần đầy kiêu ngạo.
Còn đang cảm thán sự chóng vánh của thời gian thì Harry bị Tom kéo sang một bên, Tom nhướn mày nhìn Harry: "Cậu có hứng thú với đứa con gái nhà Black kia hả?"
Đáp lại Tom là vẻ mặt kinh tủng của Harry, khiến Tom - vốn đang không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút buồn bực, phải phì cười, vò vò mái tóc đen loạn, "Cậu với cổ không hợp đâu, học trò Slytherin sẽ không chọn một đứa máu lai."
Harry trợn mắt khinh bỉ, dựa vào bức màn bên tường lầm bầm: "Tui còn chưa nói tui thích bả mà..."
"Hơn nữa chúng ta mới là học sinh năm hai, phải lấy học tập làm trọng." Tom híp mắt nhìn đại sảnh vũ hội, chậm rãi nói.
Đã có rất nhiều người đang nhảy giữa sân, cả trai lẫn gái, mà phần lớn là học sinh lớn, học sinh năm thấp đại đa số đều là lần đầu tiên trải qua cảnh này, bình thường đều khá ngại ngùng trốn trong góc.
Bọn họ không có bạn gái, nên không cần chen lên phía trước khiêu vũ, hơn nữa hiển nhiên Slughorn đã tìm được mục tiêu hoàn hảo, tạm thời không có thời gian đi chú ý tới bọn họ.
Harry lấy một món ăn bên cạnh nhìn chằm chằm, bộ dạng có chút sợ sệt cau mày nếm nếm thử của cậu khiến Tom cho rằng đang nhìn thấy một con lửng thứ thiệt, cậu ta buồn cười lấy miếng bánh kỳ quái đó nhét vào miệng Harry, khiến Harry kêu lên mấy tiếng ú ớ kháng nghị mơ hồ, con mắt căm phẫn trừng lớn.
"Mùi vị thế nào?" Tom cười hỏi.
Harry vẫn trừng cậu ta, miệng chóp chép mấy cái, "Cũng không tệ lắm."
Vì mới là học sinh năm hai nên cũng không có quá nhiều người tới làm quen bắt chuyện với bọn họ, huống chi phần lớn trong đám tham gia bữa tiệc đều là Slytherin – loại học sinh luôn cho là mình cao quý hơn người, chẳng đáng hạ mình làm bạn với mấy Nhà khác.
"May mà Tom là Ravenclaw." Sau lần thứ ba bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của Nhà Rắn thì Harry cuối cùng cũng bật ra. Cậu chỉ là không cẩn thận dẫm phải dải váy dài của nó trên sàn thôi mà, thật không thể hiểu mấy đứa con gái đó làm sao có thể mặc loại trang phục như vậy đi tới đi lui được.
Tom nhướn mày nhìn về phía Harry.
"Nếu cậu dám dùng cái thái độ như vậy với tui, tui tuyệt đối sẽ tuyệt giao với cậu," Vẻ mặt Harry đầy sự căm hận sâu sắc, nghĩ một lúc lại bổ sung: "Sẽ đem Nagini thả lên giường cắn chết cậu."
Tom híp mắt, thong thả nhếch khóe miệng, "...Tui biết rồi."
Đây cũng chính là nguyên nhân mà cậu ta bỏ qua Slytherin, có lẽ trước đây cậu ta đã biết rõ được cái mà mình muốn nắm trong tay là gì, thành công, danh vọng, mặc kệ trở thành học sinh Nhà nào cậu ta đều có nắm chắc có thể đạt được tất cả, nhưng nếu muốn nắm giữ trái tim của động vật nhỏ nào đó, thì khó hơn cái đó rất nhiều.
Buổi tiệc hôm đó cũng không xảy ra việc lớn gì cả, nhiều lắm là Tom và Harry lần đầu tiên xuất hiện có danh có tiếng trước đám quý tộc mà thôi, đám đó không hiểu tại sao giáo sư Slughorn lại coi trọng hai đứa không có chút gia thế nào như vậy, nhưng mấy học sinh ở đây đều là lũ tinh đời cả, bọn họ biết phải lặng lẽ quan sát, dù khinh thường thì cũng không thể hiện thái độ quá tuyệt tình, dù sao, chuyện trong tương lai còn rất xa xôi.
Lúc Tom và Harry rời khỏi bữa tiệc đã gần tới giờ giới nghiêm, bên ngoài lâu đài đang mưa to, trên hành lang cũng bị ướt hết cả. Lúc chạy qua hành lang Harry dứt khoát cởi phắt giày tất, nhảy lên lan can cầu thang đi, hai tay giang ra duy trì thăng bằng.
Tom cười nhìn, cũng học cậu cởi giày tất nhảy lên lan can.
Harry đi trên mặt đá, Tom ngay sau lưng cậu, nhìn bóng lưng lắc lắc phía trước, sau đó Harry ngừng lại.
Cảm giác lạnh lẽo từ đá cẩm thạch truyền tới, mưa bên ngoài hành lang vẫn rút xuống, thỉnh thoảng hắt vào, làm ướt sũng chiếc áo chùng mới toanh của bọn họ. Tóc Harry bị nước mưa làm ướt dính bết lại, loạn thành một đoàn, Tom làm một bùa Impervius (Chống thấm nước) và một bùa giữ ấm cho cả hai.
"Bầu trời đêm thật đẹp!" Harry tựa vào một cây cột, ngửa đầu nhìn bầu trời bên ngoài. Hogwarts ban đêm, vĩnh viễn là như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, hoặc nói rất nhiều năm sau, khi cậu lần đầu tiên bước vào nơi đây, "Tui mong Hogwarts có thể tồn tại vĩnh viễn, không bị phá hủy. Mong rằng mỗi khi trái tim mình trở nên mệt mỏi, đều có thể trở về ngôi nhà này."
Tom giữ tay Harry, không hiểu được sự đau thương đột ngột của cậu ấy từ đâu mà tới, có thể từ những chuyện đã xảy ra với cậu ấy mà cậu chưa từng biết, từ lúc mà họ còn chưa gặp mặt. Kỳ lạ là, như là họ vốn nên ở cùng một chỗ vậy, những ngày trước khi đó, Tom đều sắp quên.
"Với tui mà nói..." Tom cúi đầu, nhìn mái tóc đen kia, "Với tui thì, nơi có cậu, chính là nhà của tui."
Harry chớp chớp mắt, mũi bị mấy hạt nước mưa bắn trúng, cậu quay đầu nhìn ánh mắt chuyên chú của Tom, cẩn thận nhìn hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt đó, có sự dịu dàng và quan tâm nhàn nhạt. Harry đỏ mặt mà không hiểu vì sao, nhưng cười thật vui vẻ.
"Tui rất vui vì đã gặp được cậu, Tom."
Rất vui vì đã được gặp Tom Riddle, mà không phải kẻ thù của cậu - Voldemort. Rất vui có thể ở nơi trước khi tất cả xảy ra, để Harry Potter có cơ hội thay đổi mọi thứ.
Tom chuyển mắt, Harry không nhìn thấy khuôn mặt đó, nhưng thấy cái lỗ tai thoáng sau những sợi tóc đen đang dần ửng đỏ, cậu kinh ngạc chọt chọt Tom. Kết quả của việc đùa dai là bị Tom bắt chặt, sau đó bị xài một bùa Cù lét, tới tận khi cậu cười không thẳng người lên nổi lăn quay ra đất mới dừng lại.
"Đồ xấu xa!" Harry xoa xoa nước mắt vừa rớt ra do quá kích động, có chút nghẹn ngào.
Tom ngồi xổm xuống, đặt tay trên đầu cậu, vò loạn một đầu tóc đen.
Buổi tối hôm đó bọn họ cùng nhìn trời hồi lâu mới trở lại phòng ngủ, thậm chí Harry cảm thấy mùi nước mưa tươi mát vẫn còn quanh quẩn nơi chóp mũi, ẩm ướt mềm dịu khiến người ta muốn khóc.
*** Hết chương 11 ***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...