Harry Pottersnarry Binh Hoang Mã Loạn Đích Ái Tình


EDITOR: ALISA
BETA: KIU
- o0o-
051
Một bùa chú lợi hại như dao xẹt qua bên tai của Harry, sau đó, cậu thấy đôi mắt đầy tức giận của người đàn ông đang đứng bên cạnh, Harry bất giác run rẩy.

Con ngươi màu đen trong mắt của Snape phát ra sự sắc bén quyết liệt, dáng vẻ hung ác như thể muốn cắn nuốt cả người Harry, Harry không muốn lùi bước trước ánh mắt phẫn nộ này, nhưng mà khí thế đó làm cậu giằng co nửa bước không đi.

Vứt bỏ cái vẻ nghiêm khắc, cẩn thận, độc địa ngày xưa, lần đầu tiên Harry nhìn thấy một Snape sinh động như vậy, nhưng mà loại sinh động này làm cậu cảm thấy sợ hãi.

"Em..." là không cẩn thận mới đi vào.

Harry vốn dĩ muốn giải thích, nhưng sau đó lại phát hiện mình phải giải thích cái gì đây?
Nếu người đàn ông này muốn trừng phạt cậu, nhiều nhất chỉ là do cậu xứng đáng phải chịu thôi.

Cậu chưa bao giờ thấy Snape giận dữ như vậy.

Thật ra trong mắt cậu, trước giờ Snape chưa bao giờ thật sự giận dữ, trong mắt hắn thông thường đều là khinh thường, ghét bỏ hoặc khinh thường, tựa như không có người nào có thể chân chính được hắn để vào mắt, trời sinh đã...cao ngạo.

Nhưng đối mặt với Snape đang thật sự tức giận......!Harry thậm chí cảm thấy Snape như vậy làm cậu cảm thấy sợ hãi.

"Xin lỗi......!Giáo sư, xin lỗi......"
Harry cúi đầu, trong miệng ngơ ngác lặp lại hai từ 'xin lỗi' này, không biết là vì mình nhìn lén ký ức của giáo sư, hay là vì hành vi đáng ghê tởm của cha mình, ở trong chậu tưởng ký, cậu thấy những ký ức khiến cậu cảm thấy khinh thường của cha cậu.


Harry thậm chí không muốn tin thiếu niên ngạo mạn, tự cao tự đại đó là cha của mình.

Snape tức giận chỉ vào Harry, "Cút ra ngoài!"
Harry nghiêng ngả lảo đảo chạy về căn phòng nhỏ của mình, bóng lưng kia gần như chạy trối chết.

052
Harry vô cùng tự hào về cha, trước giờ đều như thế, dù cho người cha kia chưa bao giờ có mặt trong cuộc đời của Harry, nhưng Harry vẫn luôn lấy James Potter làm mục tiêu muốn hướng tới trong cuộc sống.

James Potter - là một người cha ưu tú, một người chồng tốt, thậm chí là một người đàn ông chân chính, một đại anh hùng, nhưng Harry không thể tiếp thu thiếu niên ngạo mạn tự đại kia.

Không có ai sinh ra đã đứng trên người khác, ai cũng như ai, làm sao ông ấy có thể vũ nhục giáo sư, rõ ràng ông......là người lương thiện mà.

Harry chợt ngây ngẩn, lần đầu tiên cậu nhận ra cậu thật sự đã đặt người đàn ông kia vào cùng phía với mình rồi.

Snape rõ ràng rất...!không khiến người ta tin tưởng được.

Được rồi, Harry mày biết mà, Snape là người tốt, Snape đối với mày là thật sự rất tốt.

Xét đến cùng là bởi vì mẹ của cậu - Lily Evans, một cô gái hoàn mỹ đến nỗi làm người khác không thể ghét.

Mãi một lúc sau khi phát hiện ra vấn đề này Harry mới bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, Lily ở trong lòng người đàn ông kia có vị trí quan trọng như thế nào.

Cậu đi đến trước tấm gương trong phòng ngủ, trước mắt là thân hình gầy ốm của thiếu niên —— trên người có vô số dấu vết do tuổi thơ bị ngược đãi để lại, trên mặt còn đeo một cặp kính đen xấu xí, quần áo vẫn không vừa người như trước, gương mặt giống Potter cha như đúc.

Harry gần như ghét bỏ bản thân mình, mệt mỏi tháo mắt kính, suy sụp dựa vào góc tường.

Thế giới bỗng nhiên mơ hồ khiến cậu theo phản xạ có điều kiện nhích đến gần gương hơn một chút, không ngoài ý muốn đối diện với đôi mắt xanh biếc của chính mình trong gương —— đó là đôi mắt của Lily.

053
Bốn năm sau
"Harry, gần đây tớ thấy tâm trạng của bồ rất tốt." Hermione làm bộ vô tình nhắc tới.

Đương nhiên cô không sơ ý như Ron, không nhìn ra một chút thay đổi nhỏ của Harry, có vẻ như Harry không còn tiêu cực nữa, đó là chuyện tốt.

Hermione chỉ hơi tò mò nguyên nhân gây ra điều này.

Hỏi thì Harry cũng chỉ cười, nhưng không trả lời câu hỏi của Hermione.

Harry cho rằng đó là bí mật của riêng cậu, hiện tại cậu giống như thiếu niên đang trong mối tình đầu vậy, hay đứng ngoài cửa nhà người thích, chỉ mong ngẫu nhiên có thể nhìn trộm người yêu.

Với Harry mà nói, chỉ cần người kia vẫn sống sờ sờ trước mặt mình, mạnh khỏe, như vậy Harry cũng đã không còn mong ước gì.

Không quấy rầy, không thăm hỏi, thậm chí chạm mặt cũng không có.


Harry hy vọng người đàn ông kia có thể thật sự không để ý tới bất kì cuộc tranh cãi gì, chỉ cần an hưởng những năm tháng sau này là đủ...!
Còn mình......!Đơn giản chỉ là người sắp chết, cần gì phải làm người khác để trong lòng, chỉ thêm bi thương thôi.

054
Thấy Harry có vẻ không muốn nói, Hermione cũng không miễn cưỡng.

Ron trùng hợp trở về từ bên ngoài, đi tới bên cạnh Harry "Harry bồ tới thật không đúng lúc, mẹ và Ginny vừa mới về."
"Ronald!"
Hermione lớn tiếng kêu tên chồng, âm thầm tức giận tên chồng thần kinh thô của mình.

Ron ngơ ngác gãi gãi đầu, hình như vẫn chưa phát hiện ra mình nói sai cái gì, không hiểu sao lại bị vợ mắng.

Mãi đến khi thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Harry, lúc này mới bừng tỉnh.

055
Chuyện của Harry và Ginny, ít nhiều gì cũng làm Chúa Cứu Thế và nhà Weasley xảy ra dao động nhỏ, cũng may, không nghiêm trọng lắm.

Một năm trước, chiến tranh vừa mới kết thúc, hôn lễ của cậu và Ginny đã bị đem ra bàn tán.

Không ai hỏi ý tứ của hai bên, giống như tất cả đều vô cùng tự nhiên mà thuận nước đẩy thuyền, Harry cảm thấy cưới Ginny cũng không có gì không tốt, một cô gái có khí chất, lại có vẻ ngoài xinh đẹp, huống chi cậu và gia đình nhà Weasley luôn có quan hệ rất thân thiết, thân càng thêm thân cũng không có gì không tốt.

Đương nhiên tiền đề trên hết là, không có Snape....!
Đáng tiếc, mình lại yêu một người đàn ông, hơn nữa còn mang nợ hắn đến nỗi không thể nào trả lại...!
Harry không thể tự thuyết phục bản thân chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Cho nên, ngoài dự kiến của mọi người, Harry từ chối ý tốt của đại gia đình, từ chối hôn lễ này.

Thậm chí còn không đưa ra bất kỳ lý do nào.

Ngược lại, Ginny là người bình tĩnh nhất trong gia đình, cô chỉ nói " Còn cần lý do gì nữa? Tất cả chỉ là vì anh ấy không yêu con thôi."

Ginny là một cô gái phóng khoáng, phóng khoáng đến mức không có Harry, cô vẫn có thể sống tốt.

Ít nhất nhìn qua là như vậy.

...!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường bổ não:
Ầm
"Potter! Lúc học bổ túc không cần cứ luôn lầm bầm lầu bầu giống thằng ngốc!"
Mặt Snape đen như đáy nồi, đối diện với vẻ mặt mê mang phảng phất vẻ cực kì oan ức của tên nhóc kia, người đàn ông càng tức giận, tên ngốc này dám làm càn trước mắt hắn.

"Đem lời ngươi vừa mới nói chép phạt 30 lần."
Nói xong Snape liền rời đi để lại tên nhóc với vẻ mặt rối rắm nào đó.

Vì thế đêm đó, trên bàn làm việc ở văn phòng Snape có thêm một tấm da dê, mặt trên chỉnh chỉnh tề tề viết 30 câu:
Vì sao giáo sư lại thích mẹ, không thích em.

Vì sao giáo sư lại thích mẹ, không thích em.

Vì sao giáo sư lại...........!
Snape xoa xoa ấn đường, dáng vẻ cực kì bất đắc dĩ "Gryffindor thật đúng là sư tử thừa thãi ngu xuẩn."
Chỉ là trên gương mặt luôn luôn không đổi kia, khóe miệng lại không khống chế được hơi cong lên, sắc mặt dịu dàng.
HẾT CHƯƠNG 6.1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận