EDITOR: ALISIA
BETA: DÂU
- o0o-
076
Harry không biết tại sao có người luôn khiến người khác chú ý, nhưng thật đáng buồn cuộc sống của chính anh luôn như thế này.
Một số người đau khổ vì họ mất phương hướng, trong khi những người khác đau khổ vì họ quá tỉnh táo.
Harry hiểu người nào rồi cũng phải chia lìa người thân của mình, đây là quy luật tự nhiên.
Merlin trên cao đã cướp đi của Harry rất nhiều thứ, lại bủn xỉn bố thí cho cậu chút gì đó.
Trên thế giới không có ai thật sự không nơi nương tựa, Chúa Cứu Thế cũng như vậy.
Nhưng trên thế giới này luôn có một ai đó mà mình có thể thoải mái dựa dẫm thậm chí không quan tâm việc này sẽ khiến người đó gặp phiền phức.
Bởi vì có thể hiểu rõ, cũng tin tưởng...!người đó chắc chắn sẽ toàn ý bao dung hết thảy.
Vì vậy, khi Harry đang đứng ở đường Bàn Xoay, phía trước cửa nhà của người đàn ông đó, cậu đột nhiên bỏ qua những suy nghĩ phức tạp trước đó.
Quên đi, cậu không thèm quan tâm yêu đương gì nữa.
Gặp nhau luôn đi, nếu không thì hai năm sau làm sao cậu yên tâm rời đi.
077
Cuối đường Bàn Xoay.
Nhà vẫn âm u như cũ, sâu hút mà tĩnh mịch.
Giống như màu sắc của tuyệt vọng và cái chết.
Đang ngồi trên sô pha đọc báo, giáo sư đột nhiên ngẩng đầu, sự trống rỗng trong con ngươi lóe lóe, quay đầu nhìn về phía cửa đang thoáng hiện dao động pháp thuật, chậm rãi đứng dậy.
Snape cúi đầu suy nghĩ, còn ai biết tin y không chết, sau đó hừ lạnh một tiếng, không cần nói cũng biết chỉ có người đã cứu mình mà thôi.
"Cốc cốc cốc......"
Một tràn đập cửa dồn dập không có lễ phép vang lên, nghe có vẻ hỗn loạn, giống như có người đuổi theo, nhất định là một con sư tử Gryffindor, giáo sư âm thầm khinh bỉ.
Tiếng gõ cửa không phải rất lớn, chắc là cái người tính cách ôn hòa, đốt ngón tay đánh thanh, cho nên tiếng gõ cửa trong trẻo, cái này là thói quen, tuổi chắc là không lớn, khi không được mở cửa, đứa trẻ kia thật lâu mới gõ cửa lần nữa, đại khái là tự ti...!
Snape hạ mi, y nghĩ đại khái y biết là ai, xoay người về phía cửa, áo chùng đen cuộn lên khí thế.
078
Có thể đoán được cái 'đồ vật' ngoài cửa là ai tất nhiên giáo sư không thể có sắc mặt tốt được.
Giáo sư đen mặt gần như là cứng ngắc mở cửa, ngay sau đó một người toàn thân đều dính máu ngã vào trong ngực.
(Đồ vật......!Giáo sư....!Ngài thật đúng là......!Đó là tiểu Harry a)
Snape theo phản xạ tính né tránh, rồi giây sau kịp thời phản ứng lại, vô cùng kinh ngạc, lập tức giơ tay chụp được Harry.
Y hơi hơi chớp mắt, đũa phép trong tay xuất hiện, vô số bùa tẩy rửa đem vết máu trên cửa rửa sạch, lại bỏ thêm một số bùa cảnh giới, sau đó mới bế Harry vào phòng ngủ....( ai...!Hiểu sai chính mình đi đâm tường).
Y tùy tay ném ra một cái bùa chú kiểm tra
Bùa chú đỏ vàng hiện lên, đan xen lẫn nhau, nhìn phản ứng trên người Harry, nếp gấp giữ mày càng ngày càng sâu, y nhịn không được muốn phun nọc độc, thằng ngốc này, y không ở một năm, tình trạng thiếu máu trở nên trầm trọng.
Snape kìm lại mong muốn vuốt ve gương mặt của thanh niên, nhanh nhẹn dùng bùa chú chữa thương cho thanh niên, sau đó y ra khỏi phòng, trở về phòng thí nghiệm.
Bất luận là bệnh gì, dược bổ máu và dược hồi phục luôn cần phải có.
Giáo sư đi vào kho lấy dược liệu, chợt nhớ khi vừa bế Harry lên...sư tử ngốc kia lại nhẹ hơn.
Giáo sư tự động cầm thêm một số dược liệu chế tác dược dinh dưỡng.
Vốn là một sư tử nhỏ, lại nhẹ như một con mèo.
079
Bậc thầy độc dược chưa bao giờ để người khác hoài nghi trình độ chế tạo độc dược của mình.
Cho nên sau hơn hai giờ, ba loại độc dược mới ra lò được cẩn thận rót vào chai.
Động tác thuần thục, kỹ thuật tinh vi, chất lượng hoàn mỹ.
Snape cầm mấy bình dược mới mẻ về lại phòng ngủ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thanh niên đang nằm trên giường kia.
Nhóc con năm đó lúc nào cũng làm người ta không bớt lo, hiện tại an tĩnh nằm ngủ trên giường, không còn một chút sức sống.
Thật rõ ràng, mấy năm nay Harry cũng không quá tốt, cho dù thân thể hay là tinh thần.
Snape không khỏi tự hỏi, năm đó y cùng Harry có quan hệ như vậy đến tột cùng là có đúng hay không.
Y hại chết cha mẹ em ấy, hiện tại lại hại em ấy.
Severus Snape, thừa nhận đi, mày chính là một người đầy tội nghiệt.
080
Harry thực gầy, gầy đến mức một bàn tay Snape là có thể nhẹ nhàng nâng cậu dậy uống độc dược.
Snape đối xử với Harry khi đang không có ý thức thật dịu dàng, đại khái người đàn ông này trong nóng ngoài lạnh, không có thói quen cấp gương mặt tốt cho người khác.
Trong quá khứ, Harry vẫn luôn nhỏ gầy đáng thương, nhưng mà không giống hiện tại, gần như chỉ còn da bọc xương.
Trên thực tế, Chúa Cứu Thế của thế giới pháp thuật chính là bộ dáng này, không phải trong tưởng tượng của mọi người, chỉ có một bộ dáng da bọc xương, nhưng trước nay đều ngang ngược, tuyệt đối không phải làm một kẻ dễ bắt nạt.
Đầu ngón tay Snape nhẹ nhàng đụng tới gương mặt nhỏ gầy của cậu bé, cổ, còn có cánh tay lúc này đã được chữa trị chỉ còn những vết sẹo nhạt.
Thật là một kẻ làm cho người ta đến chết cũng không an tâm được......!
Chúng ta vậy mà, vậy mà đều sống sót.
Thật là kỳ tích.
HẾT CHƯƠNG 8.2.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...