Harry Potter Và Những Người Bạn Dị Giới

Nhóm người đối diện có ba người, đều là người Châu Á và đều là nam, chừng trên dưới ba mươi tuổi, hai người mặc hán phục, người còn lại mặc áo dài ngũ thân của Việt Nam, dĩ nhiên trong mắt hai vị giáo sư của Hogwart thì hai dạng quần áo đó không khác nhau gì mấy. Ba người đi trên một cái xuồng ba lá nhỏ xíu, hai người mặc hán phục ngồi, còn người kia thì đứng ở đuôi thuyền.

Rất rõ ràng là ba người kia cũng hết sức ngạc nhiên khi thấy hai vị giáo sư, bọn họ lập tức dừng lại cách hai người một đoạn, và người mặc áo dài lên tiếng với giọng khá là sốt ruột, anh ta nói bằng tiếng Anh rất sành sỏi: "Hai người mới từ thành Dong Xanh ra?"

Cụ Dumbledore liền nhã nhặn đáp lời: "Tôi không chắc nơi đó có phải gọi là Dong Xanh không nhưng chúng tôi quả thật mới chạy thoát khỏi một tòa thành."

Ba người bên kia nghe vậy lập tức quay đầu nhìn nhau, và cái vẻ sốt ruột trên mặt người mặc áo dài còn tăng thêm một chút hoang mang.

Người ngồi trước nhất trên thuyền lo lắng hỏi: "Chúng tôi đang tìm một bé trai mười một tuổi, nó hay mặc trang phục giống thế này, các vị có thấy thằng bé không?" Vừa nói anh ta vừa chỉ vào người ngồi sau lưng mình, đó là người to con nhất trong cả ba, anh ta mặc Hán phục màu trắng.

Tới lượt hai người bên này đưa mắt nhìn nhau, cụ Dumbledore hỏi lại: "Đứa bé các vị tìm có phải tên là Bạch Thiên Kỳ?"

"Nó là con tôi, ngài gặp qua thằng bé? Thằng bé ở đâu?" Người ngồi đầu tiên hỏi dồn.

Cụ Dumbledore bình tĩnh đáp: "Cậu bé cùng hai đứa nhóc khác rời đi cách đây chừng hai giờ, chúng tôi đang cố gắng đuổi theo đây."

"Bọn trẻ rời Địa Cầu, và đi theo lối này?" Người mặc áo dài hỏi lại lần nữa.

Cụ Dumbledore gật đầu, đồng thời cho Snape một cái nhìn trấn an, hóa ra bọn họ đã rời khỏi Địa Cầu.

Người mặc áo dài hỏi tiếp, như để xác định cái gì: "Hai người đã đi qua thành Dong Xanh? Đi như thế nào?"

"Chúng tôi nhảy qua nếp gấp không gian và đáp xuống đâu đó gần cửa ra của tòa thành, sau đó chạy thoát đến bến cảng, tôi đoán đó là một bến cảng, và khi chúng tôi ra đến cầu cảng thì mọi công kích liền dừng lại." Cụ Dumbledore đáp, chú ý biểu tình của người kia, và cụ nhận ra anh ta nghe xong thì trong mắt toát ra một tia mừng rỡ và nhẹ nhõm.

Anh ta suy nghĩ gì đó vài giây, sau đó như sực nhớ ra mà hoảng hốt nói: "Tôi đoán bọn trẻ đang đi Badmudeko, bằng con đường rất an toàn, nhưng chỉ đến cổng thành mà thôi. Nhanh lên, thành Badmudeko hiện tại rất nguy hiểm với chúng." Vừa nói anh ta vừa vẫy tay với hai giáo sư vừa điều khiển chiếc xuồng quay đầu đi trở về.

Trong lúc đi đường, bọn họ tự giới thiệu với nhau. Người mặc áo dài tên là Lộng Gió, là người Việt, hai người còn là người Hoa, người to con hơn tên Bạch Thư, người còn lại là Triển Dĩnh. Bạch Thư và Triển Dĩnh tự giới thiệu là cha mẹ của Bạch Thiên Kỳ.


Cụ Dumbledore nghe xong chỉ ồ một tiếng không nói gì, còn thấy Snape thì đặc biệt hoang mang, nhưng thầy không phải người sẽ tọc mạch chuyện kẻ khác.

* * *

Trong khi nhóm người lớn hốt hoảng đuổi theo thì ba đứa nhóc đã đến trạm cuối cùng trước khi vào thành Badmudeko, một cái thinh bị giấu giữa một rừng đá tảng lơ lửng giữa không gian, rừng đá rất lớn, đứng ở nơi này thì nhìn xung quanh đâu đâu cũng chỉ thấy những tảng đá lơ lửng và ánh sáng thì rất tối.

"Cái này sẽ dẫn ngươi ra khỏi rừng đá, từ chỗ này thì ngươi biết đến Badmudeko như thế nào rồi đi? Chúng ta tách ra ai làm việc nấy, sau đó sẽ tập hợp ở quán Tre Làng trước khi tiếng chuông báo giờ Aries bắt đầu, đến trễ thì chúng ta sẽ bỏ mặc ngươi đấy. Vào đến quán thì cái đoa sễ chỉ đường cho ngươi." Chi nói với Thiên Kỳ và đưa cho cậu một cái quả cầu thủy tinh lớn bằng đầu ngón tay.

Thiên Kỳ cầm quả cầu lên xem, bên trong có một giọt chất lỏng màu xanh đang dán vào thành quả cầu, khi quả cầu di chuyển nó vẫn giữ yên ở một phương hướng.

Cậu hài lòng gật đầu nói: "Ta sẽ đợi đến giờ Gemini, nếu như các ngươi đến trễ." Nói rồi cậu không đợi Chi trả lời liền dùng dình liêng biến mất.

Harry kinh ngạc hỏi: "Sao Thiên Kỳ đi rồi?"

"Cậu ta đi làm việc của mình, và tớ sẽ đi làm việc của tớ. Đi nào, bên này." Chi đáp, lấy ra một thứ trông như một con diều vải gấp gọn, nhỏ lắp khung nó thẳng ra rồi leo lên ngối trên đó, kéo Harry: "Lên đây ngồi đi, chúng ta phải thay trang phục phù hợp mới vào thành được."

"Chúng ta lấy đâu ra trang phục?" Harry vừa hỏi vừa bò lên con diều, nó khá rộng và vững chắc.

"Gia tộc tớ có một dinh thự bí mật ở đây, hy vọng nó chưa bị phát hiện." Chi đáp, khống chế con diều bay đi giữa những tảng đá.

"Dinh thự bí mật? Thật ngầu." Harry hưng phấn nói.

Chi cười một tiếng không nói. Hai đứa bay chừng mười phút, con diều đi ngày càng sâu vào rừng đá và ánh sáng cũng ngày càng tối hơn. Cuối cùng, Chi dừng lại trước một tảng đá, nó lớn cỡ một nửa chiếc xe hơi, màu xanh đen hệt như những tảng đá xung quanh, không có gì đặc biệt.

Chi lấy trong túi ra một xấp gì đó trông như một xấp lá cây màu xanh với rất nhiều hình dạng và kích thước khác nhau, rồi nhỏ chọn ra một cái lá nhỏ thuôn dài như lá liễu, dùng nó cắm vào một khe nứt nhỏ xíu trên tảng đá. Harry nghe thấy âm thanh như là kim loại gõ vào mặt đá, và tảng đá dịch xuống một đoạn, để lộ cánh cửa bằng gỗ phía sau mình.


Chi tuột xuống con diều và đặt chân lên tảng đá, Harry vội vàng làm theo. Sau khi thu hồi con diều, Chi tiến đến mở cánh cửa gỗ và kéo Harry bước vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Bên trong là một dinh thự. Nó được xây trên một mặt phẳng, nghĩa là nó nom y như cái nhà bình thường xây trên mặt đất, cấu trúc chủ yếu bằng gỗ và đá xanh, có hai tầng lầu và một tầng trệt. Tầng trệt hầu như không có vách ngăn và chỉ được bao quanh bởi một tấm phên mọc đầy dây leo nở hoa màu vàng rất đẹp. Bên ngoài phênh là một khu vườn um tùm có vẻ đã rất lâu không ai cắt tỉa, cỏ và dây leo dại bao trùm khắp nơi. Những cây ngãi đèn vẫn sáng, cho nên không gian nơi này sáng ngời và ấm áp.

"Một nếp gấp không gian nhỏ, gọn gàng và an toàn." Chi mỉm cười nói, rồi nhỏ dẫn Harry đi vào cửa chính của tầng trệt, đến cầu thang ở bên phải căn nhà để lên tầng trên. Trong tầng trệt hầu như chẳng có gia cụ gì trừ một cái hồ nước hình tròn nằm gần trung tâm, bên trong cũng có mấy con cá đang bơi qua bơi lại và mấy khóm hoa súng màu tím nhạt.

Lên hết cầu thang là một nơi giống như phòng khách, có khá nhiều gia cụ nhưng không giống với mấy thứ trong phòng khách nhà Dursley hay ngôi nhà nào mà Harry biết, hẳn là phong cách trang trí của người Việt. Chi không dừng lại ở phòng này mà đi tiếp đến cái cầu thang và dẫn Harry lên tầng trên cùng, có một hành lang dẫn đến khá nhiều phòng ngủ. Nhỏ chui vào căn phòng lớn nhất và lục lọi một cái rương gỗ lớn, sau đó lấy ra hai bộ quần áo trẻ con.

"Thay cái này ra đi." Chi ném một bộ cho Harry và chỉ cậu đến thay quần áo sau một tấm vách rất đẹp ở cuối căn phòng.

Bộ đồ bao gồm một cái quần vải rộng rãi và hai cái áo, nhìn na ná bộ đồ mà Thiên Kỳ mặc nên Harry không khó mặc hết chúng vào, cảm giác rất thoải mái, vấn đề duy nhất là màu sắc của bộ đồ, chủ thể của nó là màu đỏ với các chi tiết nhỏ màu vàng và hình thêu màu tím rất bắt mắt, cậu chưa bao giờ mặc một bộ đồ màu sắc rực rỡ như vậy.

"Còn cái thắt lưng này, cậu ra đây tớ đeo vào cho." Giọng Chi truyền ra từ bên kia căn phòng.

Harry ra khỏi tấm vách và nhìn thấy Chi đã thay xong quần áo. Nhỏ mặc một cái váy dài gần chấm đất màu vàng tươi, một cái áo yếm màu trắng có hình thêu hoa vàng trước ngực, bên ngoài khoác một cái áo ngắn dài tay có màu vàng chanh, vạt áo bắt chéo giống áo của Harry, và lúc này nhỏ đang đeo một cái thắt lưng lên eo, cái thắt lưng nom rườm rà với rất nhiều sợi dây tua rua kim tuyến màu vàng kim dài ngắn khác nhau, chúng rũ xuống đến tận đầu gối của nhỏ và gắn một viên pha lê màu xanh lục ở cuối.

Harry đứng sững lại, đừng nói cậu cũng phải đeo một cái thắt lưng giống vậy nha?

Chi đã đeo xong thắt lưng của mình, sau đó nhỏ còn cầm một vật khá giống cái dình liêng của Thiên Kỳ nhưng có hình đóa hoa màu vàng và chuỗi kim loại treo ở rìa cũng màu vàng kim treo lên thắt lưng của mình chếch về bên trái ở phía trước. Làm xong tất cả nhỏ mới ngắm nghía mình trong tấm gương lớn trên tường và hài lòng gật đầu.

Chi cầm một cái thắt lưng khác và ngoắc tay với Harry: "Qua đây, tới lượt cậu."

Harry thở phào trong lòng khi thấy cái thắt lưng của mình không có tua rua, nó màu tím đậm và chỉ có những hoa văn màu vàng nho nhỏ thêu trên đó.

"Còn bộ quần áo của tớ." Harry nhắc Chi khi giơ hai tay lên cho nhỏ đeo thắt lưng cho mình.


"Nhét vào túi đi, hoặc là cậu cứ vứt cho xong, nó có khác nào một đống giẻ lau đâu." Chi lầm bầm đáp.

Harry chớp chớp mắt nói: "Nhưng về đến Anh thì tớ vẫn phải mặc chúng mà, tớ chỉ có ba bộ quần áo để mặc thôi đấy."

"Được rồi, tớ cũng chỉ có bốn bộ quần áo thôi, kể ra ở cô nhi viện còn sướng hơn ở nhà cậu đấy." Chi nhún vai, nhỏ đeo xong thắt lưng thì lại lấy một cái giống dình liêng màu bạc ra đeo cho Harry, nó có hình đám mây và những thanh kim loại thì được thay bằng thủy tinh trong suốt.

Harry nhìn vật ấy, tò mò hỏi: "Cái này cũng là dình liêng sao?"

"Không, nó gọi là cái nhạc, một vật trang sức quan trọng trong văn hóa của Việt Thường, còn dình liêng là một loại đồ vật phép thuật dùng để định vị khi dịch chuyển trong Vùng Ven, tình cờ là cái dình liêng của Thiên Kỳ có hình cái nhạc thôi." Chi giải thích, bắt đầu dùng một cái khăn vấn tóc của mình lên, vấn xong tóc thì nhỏ đeo hoa tai và vài món trang sức lên, giờ thì nhỏ trông như một cô tiểu thư của một gia đình danh giá nào đó. Harry cũng được nhỏ đeo cho một cái vòng cổ màu bạc và đội cái nón lá nhỏ che hết nửa gương mặt.

"Rồi, giờ thì chỉ cần cậu không ngước mặt lên cho người khác thấy đôi mắt và đừng lên tiếng thì không ai phát hiện được cậu không phải người Việt." Chi nói, bắt đầu thu dọn một ít đồ đạc trong mấy cái rương và nhét vào túi của mình, cái túi chỉ lớn bằng bàn tay nhưng nhỏ nhét mãi vẫn chưa thấy nó đầy, Harry nhớ Thiên Kỳ hình như cũng có một cái túi như vậy.

Trong khi chờ đợi Chi, Harry lại bắt đầu thắc mắc: "Việt Thường là chỗ nào thế? Nó ở Việt Nam sao?"

"Không, Việt Thường là quốc gia người Việt ở một thế giới khác, nó là quốc gia người Việt mạnh nhất hiện nay, cho nên chúng ta sẽ đóng giả là người Việt Thường, như vậy sẽ tránh được rất nhiều rắc rối."

"Vậy có rất nhiều quốc gia người Việt ở các thế giới khác nhau sao?"

"Ừ, có cả thảy tám cái đã được biết đến."

"Vậy cậu là người Việt ở nước nào?"

"Tớ không thuộc nước nào hết, gia tộc tớ từ bốn năm ngàn năm trước đã vào Vùng Ven và luôn sống ở đây, tớ cũng không biết tổ tiên tớ là người của nước Việt nào nữa."

Harry dừng lại một chút để nhấm nháp cái ý nghĩ về một dòng họ có lịch sử bốn năm ngàn năm.

Trong lúc đó Chi đã gom rất nhiều trang sức bằng vàng và đá quý nhét vào túi của mình, xong rồi nhỏ lại moi xấp lá cây kỳ lạ kia ra, lấy một cái lá hình tròn cắm vào một cái lỗ trên tường và mở ra một ngăn bí mật rất giống một cái két sắt, bên trong chứa một núi những thứ gì đó có ánh vàng rực rỡ. Chi lấy một cái túi lớn ra và nhét cái đống đó vào.

Harry tò mò thò lại nhìn, Chi liền bảo cậu giúp nhỏ gom hết những thứ bên trong két sắt ra.


"Đây là cái gì?" Harry vừa hốt từng nắm vật đó nhét vào túi của Chi, những thứ đó không phải vàng mà là một loại vật chất hơi trong suốt, chạm vào rất ấm áp.

"Đây là tiền tệ thường dùng giao dịch ở Vùng Ven, nó gọi chung là sapa, được làm ra bằng cách cô đọng ánh sáng mặt trời hoặc một loại ánh sáng gì đó có hơi ấm, nguồn gốc ban đầu là sản phẩm của các phù thủy Inti thờ thần mặt trời, bọn họ là những phù thủy sử dụng ánh sáng mặt trời giỏi nhất." Chi giải thích, lấy mấy cái sapa ra đặt lên tay mình và chỉ cho Harry xem: "Cái hình que này là có giá trị thấp nhất, gọi là huk, cái có hình giống viên xúc xắc này là chunk, cái hình đồng tiền có lỗ này là pich và hình cầu là pach. Một chunk bằng mười huk, một pich bằng năm mươi huk và một pach bằng một trăm huk. Nhớ không?"

"Huk, chunk, pich, pach, một, mười, năm mươi và một trăm." Harry chỉ từng cái và lặp lại.

"Tốt lắm, cậu giữ một ít phòng khi khẩn cấp. Một huk giá trị rất thấp, đủ để mua một ly nước lọc thôi, nhớ đấy." Chi hốt một nắm sapa đủ các mệnh giá và nhét vào một cái túi nhỏ khác đưa cho Harry.

Harry lúng túng: "Đừng, không cần đầu, tớ chỉ đi theo cậu thôi mà."

Chi kiên quyết dúi cái túi vào tay Harry: "Đừng đùa, thành Badmudeko là nơi không an bình gì, nếu mà lỡ bị tách ra thì cậu cần có chút gì sử dụng khi khẩn cấp, khi nào về Anh thì cậu trả lại tớ là được."

Harry tần ngần một chút rồi nhận lấy, và hai đứa tiếp tục nhét số sapa còn lại vào cái túi to.

"Nhớ kỹ điều này nữa, bất kể là ai hỏi, cậu tuyệt đối không được nói tên họ đầy đủ của mình cho người khác biết, cậu có thể dùng một cái tên giả hoặc chỉ nói tên mà không nói họ, nó rất quan trọng đấy, vì một số phù thủy nguy hiểm có thể nguyền rủa cậu chỉ với cái tên đầy đủ. Dĩ nhiên tớ biết dòng họ của cậu hẳn là đã được bảo vệ, nhưng ai biết được lúc nào gặp phải một kẻ vượt qua được sự bảo vệ đó, cho nên cứ cẩn thận thì hơn." Chi vắt óc cố nhớ hết những điều cần chú ý với Harry.

Harry lại chú ý chuyện khác: "Dòng họ của tớ đã được bảo vệ?"

"Ừ, bởi gia đình cậu, hoặc là nhà lãnh đạo của quốc gia cậu, hoặc là những tổ tiên xa hơn nữa, ví dụ như vị phù thủy vĩ đại trong truyền thuyết Anh là Merlin chẳng hạn, nếu ông ấy có thật, ông ấy hẳn là làm phép bảo vệ cho tất cả dòng họ của vương quốc không thể bị nguyền rủa thông qua tên, điều này sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức, nếu không mọi người đều giấu tên thật đi thì làm sao mà quản lý nổi."

Lúc này tất cả sapa trong két sắt đều đã bị lấy ra hết, Chi buộc miệng túi lại và nó lập tức thu lại thành một cái túi chỉ lớn hơn quả trứng gà một chút, và nhỏ nhét nó vào túi của mình.

Harry định đứng dậy thì đột nhiên cậu khựng lại, vì cậu phát hiện Rạng lại hiện ra. Chi nói qua bình thường Rạng luôn ở cạnh nhỏ nhưng ẩn hình và chỉ có nhỏ là nhìn thấy được, ông rất ít khi xuất hiện trước mắt người khác. Lúc này Rạng hiện ra hẳn là để nói chuyện với cậu.

Quả nhiên âm thanh của ông vang lên: "Để đảm bảo không có sơ suất, con mang theo cái này, như vậy ông sẽ luôn tìm được con." Rạng vừa nói vừa khống chế một sợi lửa màu xanh lơ của mình đến trước mặt Harry, và trong khi cậu nhìn chằm chằm, đốm lửa biến thành hình một cái lá nhỏ và dán vào mu bàn tay của cậu, biến thành một cái hình xăm nhỏ bằng đầu ngón tay.

Thấy Rạng đã làm xong Chi mới nói: "Đi thôi, đội nón lên và cứ theo sát tớ, nhớ là đừng để ai thấy mắt cậu hay là nghe cậu nói chuyện đấy."

Hai đứa ra cửa dinh thự, đi đến một cái thinh dựng giữa vườn cây, Chi lấy ra cây Thánh Giá mà Harry từng thấy nhỏ dùng trước đây, điều khiển nó lơ lửng bay lên. Cây Thánh Giá tỏa ra ánh sáng nối với những hoa văn trên cái thinh, giống với khi Thiên Kỳ sử dụng dình liêng của mình, đây chắc là cái dình liêng của riêng Chi.

Ánh sáng trên cái thinh bùng lên, bao trùm hai đứa và tụi nó biến mất ở chỗ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận