Harry Potter Và Những Người Bạn Dị Giới

Tiếng của thầy Snape đánh thức ông Ollivander đang đắm chìm trong thế giới của mình, ông giật mình rụt tay lại, áy náy nói: "Xin lỗi, ông không cố ý. Con có sao không con gái?"

Chi đã rụt tay lại và lùi về sau, khó tin nói: "Sao cụ làm được như thế?" Vòng tay đang đeo bị người khác tác động đối với lạc mo là rất kinh tủng, giống như cái xe đang lái lại di chuyển theo khống chế của người khác vậy.

Ông Ollivander rất là bối rối, ông ngượng ngùng đáp: "Nếu con nghiên cứu về đũa phép đủ lâu con sẽ hiểu nguyên lý, cái đầu lâu đó là nơi ma lực được điều chỉnh thành bùa phép, nó sẽ phản ứng khi con rót ma lực vào, nhưng.. Ôi thôi, dù sao cũng không quan trọng. Không quan trọng! Ông thành thật xin lỗi vì điều này, ông không định làm con sợ đâu."

"Dạ." Chi đáp, nhưng vẫn sờ sợ.

"Con nên cởi vòng tay ra để thử đũa phép, và sau này cũng đừng dùng đũa phép khi con đeo vòng tay." Thầy Snape dạy.

Chi vội vàng cởi cả hai vòng tay ra.

"Ông có thể xem lại nó một cái không? Ông đảm bảo không làm gì cả, chỉ để xác nhận một chút.." Ông Ollivander cẩn thận hỏi.

"Dạ được ạ." Chi không chần chờ liền đưa qua, chỉ cần không phải đang đeo trên tay thì cái vòng bị làm sao nhỏ cũng không để ý, nó vốn chỉ được làm qua loa bằng những vật liệu rất bình thường.

Ông Ollivander trầm ngâm xem xét cái vòng tay một chút, sau đó như nghĩ ra cái gì, dùng giọng nói rất khó tin nói: "Điều này thật kỳ lạ, nhưng ông nghĩ ông có một cây đũa thích hợp với con. Ông chỉ vừa làm xong nó ngày hôm qua, những vật liệu mà ông chưa thử trước đây bao giờ, nhưng nó thật phức tạp, thật tinh xảo, rất giống thiết kế của thứ này."

"Trùng hợp như vậy?" Thiên Kỳ vui vẻ nói trong khi ông Ollivander đi vào xưởng để lấy cây đũa mà ông nói.

Chi nhún vai, nhỏ có hơi mong chờ vì rõ ràng trình độ của người thợ này rất cao.

Mà khi ông Ollivander mở cái hộp chứa cây đũa ra, không chỉ Chi và Thiên Kỳ há to miệng, thầy Snape cũng phải kinh ngạc hô một tiếng.

Cây đũa trong hộp khá nhỏ xinh, vân gỗ của nó rất phức tạp với năm màu đen, nâu, vàng, đỏ và trắng quấn xoắn vào nhau, rất đẹp nhưng cũng rất ma mị. Điều khiến ba người kinh ngạc là cây đũa này chắc hẳn làm từ nhánh cây nhỏ nằm trong mớ đồ lặt vặt Thiên Kỳ lấy ra bán cho lão Fletcher ở Knockturn, thầy Snape từng thấy nó trên bàn của cụ Dumbledore.

Không để ý đến vẻ mặt của bọn họ, ông Ollivander cẩn thận lấy cây đũa ra khỏi hộp và giới thiệu: "Một loại gỗ đặc biệt phức tạp và lõi là sợi lông còn dính máu của một loài sinh vật pháp thuật hùng mạnh mà ta chưa từng biết đến. Chúng tạo ra một tổ hợp cực kỳ khó đoán. Có vẻ nó hợp với con, cho dù là đặc điểm hay kích thước." Và ông đưa nó cho Chi.

Chi cầm lấy cây đũa, đưa lên mũi ngửi: "Là cây chiên đàn."


Hai mắt ông Ollivander sáng lên: "Con biết loại cây này?"

"Dạ, một loài cây linh thiêng, nó có mùi pha trộn giữa trầm hương và vỏ cây quế." Chi đáp, giơ đũa phép lên chỉ vào một con nhện đang treo mình trên thành cái kệ gần nhất và niệm: "Stupefy." Câu thần chú này nhỏ từng nghe thầy Snape dùng lúc ở quán Tre Làng.

Một tia sáng màu tím vọt ra từ đầu đũa, đánh trúng con nhện, con vật hơi lắc lư một cái rồi chạy vèo lên đỉnh cái kệ. Hẳn nhiên, chỉ niệm chú rồi vung đũa thì không đủ để hoàn thành một câu thần chú.

Chi giơ cây đũa lên nhìn nhìn, sau đó liếc mắt sang mấy đứa con trai kế bên. Harry lập tức kéo Ron nấp ra sau Thiên Kỳ, mà Thiên Kỳ thì giơ tay lên thủ thế.

Ông Ollivander cười nói: "Ông chắc rằng con cần tốn chút thời gian để làm quen với nó, vì cách dùng đũa phép và đôi vòng tay của con rất khác biệt."

"Ở tuổi của con mà làm được như thế đã rất giỏi rồi, stupefy là một thần chú khá khó." Ông Weasley khen ngợi.

"Dạ, cám ơn bác." Chi nghe vậy cũng không định thử đũa nữa, đưa nó lại cho ông Ollivander bỏ vào hộp và gói lại.

Người chọn đũa tiếp theo là Harry, lúc này thì ông Ollivander tốn thời gian hơn nhiều. Harry thử rất nhiều đũa nhưng chẳng có cái nào phản ứng cậu cả, đến mức Harry đã bắt đầu sợ hãi cái ý nghĩ có thể mình không chân chính là phù thủy, và không có cây đũa phép nào ở đây thuộc về mình.

"Đừng lo Harry, đôi khi nó xảy ra như vậy, có người phải tốn rất nhiều lần thử mới tìm được đũa của mình." Ron nhẹ nhàng động viên khi thấy Harry luống cuống.

"Cậu bé nhà Weasley nói đúng đấy con trai, chúng ta phải tìm ra một cây đũa phối hợp hoàn hảo với con, và ông cam đoan nó nằm đâu đó quanh đây thôi." Ông Ollivander nói và đưa tiếp một cây đũa khác cho Harry, nhưng cậu vừa chạm vào ông đã khựng lại, rút cây đũa lại và nói nhanh: "Sao chúng ta không thử một sự kết hợp đặc biệt nhỉ, nó thật kỳ lạ, nhưng.." Và ông lật đật đi đến một dãy kệ khác, rút ra một cây đũa giữa đống đó.

"Ông cụ làm sao phân biệt cây nào là cây nào nhỉ, mấy cái hộp đều y chang nhau mà." Ron nhỏ giọng nói.

"Nếu trí nhớ cậu đủ tốt thì không thành vấn đề đâu, chỉ cần đừng ai xáo trộn những thứ cậu đã tự tay xếp lên." Thiên Kỳ đáp.

Ba đứa nhóc còn lại đều khinh bỉ liếc cậu ta. Bọn này biết trí nhớ cậu tốt, bớt khoe mẽ đi. Thiên Kỳ bèn nhe răng cười với cả đám.

Trong lúc tụi nó tán dóc, ông Ollivander đã quay lại, mang theo một chút hưng phấn và tò mò đưa cây đũa cho Harry.

Harry cũng hồi hộp cầm lấy cây đũa và ngay lập tức cảm nhận sự khác biệt của nó, cậu giơ đũa lên và vẫy, tạo ra một vệt sáng lấp lánh màu đỏ và vàng.


Hoan hô! Mọi người, trừ thầy Snape, đều vỗ tay chúc mừng Harry. Ông Ollivander rất xúc động và dường như đã bật khóc, nhưng ông rất nhanh lau đi nước mắt và lặp lại câu "thật kỳ diệu". Khi gói cây đũa vào hộp, ông kề tai Harry nói nhỏ cái gì đó với cậu khiến Harry trợn to mắt và có vẻ rất hoang mang.

Vậy là xong hai đứa, cuối cùng chỉ còn lại Thiên Kỳ. Cậu không có quá nhiều mong chờ, bởi vì Thiên Kỳ chưa bao giờ làm được cái bùa phép nào cả, ma lực của cậu chỉ dùng để sử dụng vật phẩm phép thuật mà thôi, và Thiên Kỳ không nghĩ một cây đũa phép có thể cải thiện tình hình gì.

Quả nhiên, mọi việc diễn ra y như cậu nghĩ, mỗi cây đũa cậu thử đều phản ứng, nhưng theo hướng hoàn toàn mất kiểm soát. Sau khi Thiên Kỳ thử cây đũa thứ năm, những kệ hàng quanh chỗ bọn họ đứng đều đã bị hất tung, một cái bị đóng băng hoàn toàn, còn một cái thì hộp đựng đũa phóng ra xung quanh như tên bắn và làm sập một đám kệ khác.

Ông Ollivander lại chẳng hề để ý đến tình hình cửa tiệm của mình, ông trầm ngâm nói: "Con có một lượng pháp lực hùng hậu nhưng cuồng dã, nó vượt quá khả năng khống chế của con. Cho nên chúng ta cần cái gì đó kiềm hãm và làm dịu nó, một thứ thật nhẹ nhàng nhưng mang sức mạnh không thể kháng cự, hỗ trợ khống chế, và sẽ không làm con yếu đi. Thật là một yêu cầu khó.. Để ta nhớ.. Phải rồi, ta chắc chắn có một cây đũa như vậy ở đây, là nó, là nó!" Ông cụ kích động hô lớn một tiếng, mừng rỡ như thể điều mà ông chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng đến, và ông lao vào bên trong tiệm nhanh hết sức có thể.

Trong lúc chờ ông Ollivander, thầy Snape và ông Weasley dùng thần chú khôi phục những kệ hàng đã bị đổ, còn đám trẻ thì tụm lại nói chuyện.

"Xem ra ông cụ có cách với cậu thật, chúc mừng!" Chi nửa đùa nửa thật nói.

Thiên Kỳ thì không dám hy vọng gì, cười cười đáp: "Thôi bỏ đi, cái nan đề này dễ giải quyết như vậy thì đám phù thủy ở Việt Thường không cần từ bỏ ma pháp nhiều như thế."

"Đừng nói thế chứ, cậu chỉ cần một cây đũa phù hợp thôi." Ron động viên.

Harry thì hơi khó hiểu: "Không phải Thiên Kỳ vẫn hay dùng ma pháp sao? Cậu ấy rất lợi hại mà." Lúc đi Badmudeko Thiên Kỳ luôn dùng dình liêng, còn lập vòng phòng hộ mỗi khi nhảy qua nếp gấp không gian nữa.

Chi cười một tiếng giải thích: "Cậu ta chỉ truyền ma lực cho đồ dùng ma pháp thôi, cái đó thì đứa nhóc bốn tuổi cũng làm được, còn thứ như tia chớp mà cậu ta khống chế là loại năng lượng giống với phách của người Việt Thường ấy, nó mạnh thật nhưng không phải bùa phép gì đâu."

"Giống của anh Sớm Đông và chị Sóng Sanh đó à?" Harry ngạc nhiên.

"Ừ, mà nó cũng là lý do cậu ấy khó kiểm soát được ma lực của mình, hầu như những phù thủy sinh ra ở thế giới có phách tồn tại đều gặp rắc rối này, và đa số đều từ bỏ học ma pháp, cho nên phù thủy người Việt Thường cực kỳ ít luôn. Mà nói thật ra nếu đã có phách thì không có ma pháp cũng đâu có sao." Chi đáp.

"Phách là cái gì?" Ron tò mò hỏi.


Nhưng ông Ollivander đã quay trở ra, mang theo một cái hộp hết sức cũ kỹ.

"Nó được làm từ lông đuôi của một con thiên nga, con trai à, một nguyên liệu cực kỳ hiếm vì rất ít con thiên nga là sinh vật pháp thuật đủ mạnh để cho nguyên liệu làm đũa phép." Ông Ollivander dịu dàng vuốt ve chiếc đũa trước khi đưa nó cho Thiên Kỳ.

Thiên Kỳ nhận nó bằng những ngón tay hơi run rẩy, vì cậu cảm nhận được một điều thật kỳ lạ từ cây đũa ấy, nó truyền hơi ấm vào tận sâu đáy lòng cậu, một sự an ủi mềm nhẹ và dễ chịu khiến cậu muốn rơi nước mắt. Và, khi cậu vẫy nhẹ, đầu đũa phát ra một chuỗi bông tuyết lấp lánh sáng ngời.

Thiên Kỳ nắm chặt cán đũa, nhìn nó đăm đăm, và rồi, một giọt nước mắt thoát khỏi khoé mắt và lăn trên má cậu, sau đó là hai giọt, rồi ba giọt.

Ông Ollivander đã khóc nức nở, ông ôm Thiên Kỳ và thúc thít: "Ôi con trai, điều này thật tuyệt, thật tuyệt! Cuối cùng cây đũa này đã tìm được người xứng đáng với nó. Nó đã ở trong tiệm suốt một trăm mười hai năm, và nó đã đợi được con. Ôi con trai! Ông không tin nổi."

Thiên Kỳ mỉm cười, cậu hỏi: "Nó rất đặc biệt sao ạ?"

Ông Ollivander buông Thiên Kỳ ra để lau nước mắt, ông đáp: "Một trong những chiếc đũa đặc biệt nhất của tiệm, nó do ông của ông làm ra. Con có muốn biết toàn bộ câu chuyện của nó không?"

"Dạ, nhưng chỉ mình con thôi." Thiên Kỳ lặng lẽ đáp.

"Vậy đến đây, ông sẽ nói với con." Và ông Ollivander dẫn Thiên Kỳ đi vào sâu trong tiệm.

Đa số những người còn lại đều không hiểu ra sao, chỉ có Chi và thầy Snape lờ mờ đoán được một chút nhưng cả hai đều không định nói gì.

"Vậy là sao hả ba? Sao Thiên Kỳ và ông Ollivander đều khóc?" Ron thắc mắc với ba mình.

"Ba không biết con trai à. Nhưng con cần nhớ là mỗi cây đũa được làm ra đều có câu chuyện và số phận của mình, giống như mỗi phù thủy vậy, nên con cần quý trọng cây đũa phép mình có. Con nhìn chỗ này xem, nó có thể cũ kỹ và bụi bặm, nhưng mỗi phù thủy đều sẽ tìm được điều mình cần ở đây, một người bạn đồng hành hiểu rõ con đến tận những điều thẳm sâu nhất trong tâm hồn, một trợ lực để con vượt qua khiếm khuyết của bản thân, và phát huy thế mạnh của mình. Vậy nên, nơi đây chứa một kho báu vô giá đối với cả cộng đồng pháp thuật chúng ta." Ông Weasley từ tốn giáo dục con trai.

Không phải rất hiểu nhưng Ron vẫn gật đầu và suy nghĩ về những điều vừa nghe và thấy.

Bên kia, ông Ollivander đã bắt đầu kể cho Thiên Kỳ nghe về cây đũa của cậu.

"Cái lông làm lõi của cây đũa này thuộc về một con thiên nga trống đã sống hơn một trăm năm, và hầu hết cuộc đời nó sống trong cô độc."

"Một trăm năm?" Thiên Kỳ ngạc nhiên.

"Ừ, con trai à, hơn một trăm năm, một cuộc đời dài dòng với một con thiên nga, cho dù là sinh vật ma pháp đi chăng nữa. Người gác rừng ở khu hồ đã chú ý nó và bạn đời trong nhiều năm vì chúng thật sự là những con thiên nga xinh đẹp. Nhưng vào một năm nọ, con thiên nga trống trở về một mình sau đợt di cư với những vết thương chưa lành hẳn trên người, nó vẫn làm tổ ở nơi mà chúng hay làm tổ, một gốc cây thủy tùng, và nó vẫn ở một mình trong cái tổ trống đó mà không tìm một người bạn đời khác. Sau vài năm thì nó bắt đầu tìm những ổ thiên nga non bị mất cha mẹ và nuôi chúng lớn. Nó đã sống như vậy đến lúc kết thúc cuộc đời dài dằng dặc của mình." Ông Ollivander dừng một chút để lau nước mắt lại chảy ra rồi mới nói tiếp: "Người gác rừng lúc ấy, là cháu của người gác rừng đầu tiên để ý tới con thiên nga, đã báo cho ông của ta khi phát hiện nó hấp hối trong tổ của mình. Và ông ấy, với sự đồng ý của con thiên nga, lấy đi chiếc lông đuôi làm ra cây đũa phép này. Gỗ của chiếc đũa là gỗ của cây thủy tùng nơi con thiên nga làm tổ."


"Ông muốn nói với con, thứ con cảm nhận được từ cây đũa này, là tình yêu?" Thiên Kỳ thầm thì.

"Đúng vậy, con trai, là một tình yêu trong cô độc. Nó thầm lặng và day dứt, nhưng lại mang một sức mạnh phi thường. Ông không biết chuyện gì sẽ xảy ra với con, nhưng có lẽ đó là thứ con cần." Ông Ollivander đáp, ngắm nhìn thật kỹ biểu tình của Thiên Kỳ.

Biểu tình của Thiên Kỳ lúc này một nửa là mờ mịt, nửa kia là hoảng hốt. Cậu lầm bầm: "Tình yêu? Tình yêu sao? Con không hiểu, con vẫn luôn không hiểu nổi nó. Con đã nhìn thấy nó từ cha mẹ con, bọn họ đã bất chấp mọi cái giá để ở bên nhau, và với con, nó thật sự điên cuồng."

Ông Ollivander khẽ cười: "Con không nhất định phải yêu như họ, con trai, tình yêu của mỗi người sẽ khác nhau, giống như lông bờm của mỗi con bạch kỳ mã đều không giống nhau. Dĩ nhiên, khi con đủ lớn, con sẽ hiểu điều đó lúc con tìm thấy tình yêu của mình, nó là thứ mà cả những người giỏi ngôn ngữ nhất cũng không thể miêu tả nổi, và không ai có thể giải thích rành mạch về nó."

Thiên Kỳ chăm chú nhìn cây đũa của mình, gật đầu nói: "Cám ơn ông, con thật sự thích nó."

Lúc rời khỏi tiệm Ollivander's, bọn trẻ đều trở nên lặng lẽ hẳn, mà ba người lớn cũng không định xen vào suy nghĩ của chúng, cả đoàn người cứ thế đi trở lại tiệm Cái Vạc Lủng trong không khí tiu nghỉu.

"Anh Thiên Kỳ, anh có một con mèo à?" Giọng nói trong veo của Ginny đánh thức cả bọn khỏi suy tư, cô nhóc đang đứng ở cửa quán, nhón chân nhìn con mèo đen đang ngồi trên vai Thiên Kỳ. Nhưng rất nhanh, cô nhóc bị Harry hấp dẫn chú ý.

Thiên Kỳ cười nói: "Anh tưởng em về nhà với mẹ rồi chứ."

"Ơ.. Em.. Em và mẹ.. vừa.. vừa trở lại." Ginny ấp úng, và mặt cô bé đỏ lên khi Harry mỉm cười nói xin chào với mình.

Thiên Kỳ và Ron biết tại sao, cho nên chỉ cười trộm đứng một bên nhìn cô bé lúng túng. Chi thì nhìn Ginny, sau đó quay sang nhìn Harry, nhướng mày lách qua hai đứa mà đi vào quán, vừa đi vừa lắc đầu.

Ba người lớn đi ở sau cùng, ông Weasley thấy cả đám đứng ở cửa thì cười giục: "Vào trong đi các con, đừng ngăn cản cửa chính." Và ông nắm tay Ginny dẫn cô nhóc đi vào.

Harry thở phào, cậu thật sự không biết nên ứng đối tình cảnh vừa rồi như thế nào. Thiên Kỳ và Ron vừa cười hắc hắc trêu chọc vừa cặp cổ hai bên kè Harry đi vào sau ba người lớn.

Trong quán, ông chủ Tom đã kê ba cái bàn lại thành một cái bàn dài, trên đó đã bày sẵn một bữa tiệc bánh ngọt ngon lành, có cả một cái bánh kem viết tên Harry bày ở giữa.

"Sinh nhật vui vẻ, Harry."

Mấy anh em Weasley và Chi đều ngồi quanh bàn, đồng thanh nói khi Harry bị Thiên Kỳ và Ron kè đi vào.

Harry há hốc mồm, có một bữa tiệc sinh nhật dành cho cậu, với rất nhiều người, không chỉ gia đình Weasley, thầy Snape, Chi, còn có những người khác trong quán Cái Vạc Lủng cũng tụ lại xung quanh đó.

Bà Weasley thắp nến lên bánh kem và mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật. Harry quẹt nước mắt khi thổi nến và lạc giọng khi nói cám ơn mọi người, nhưng mọi thứ vẫn rất rất tuyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận