Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Buổi sáng Giáng Sinh, Harry tỉnh dậy ở phòng ngủ Slytherin, thấy tiểu phượng hoàng Phensel hưng phấn mà bay, mỉm cười rời giường, ở hầm cũng khá tệ, nhất là khi Phensel đi chơi có chút bất tiện, bất quá cũng may bé con này có thể dùng thuấn di, bằng không y luyến tiếc bảo nó thông qua đường thư cú mèo ra ngoài. Bé con thấy Harry dậy, bay tới, đậu trên vai y, y sờ đầu nó, dùng tiếng phượng hoàng nói một câu: 【Merry Christmas, Phensel!】

【Chủ nhân, hôm nay ta bay hơn bốn mươi lần. Chủ nhân có thật nhiều quà.】 Tiểu phượng hoàng non nớt oán giận nói.

Harry cười cười, cho Phensel mấy hạt ngô đồng, rồi nói: 【Phensel, ngươi biết Herpo ở đâu không?】

【Biết, chủ nhân muốn tìm nó sao?】

【Ừ, hôm nay Giáng Sinh, ta tự làm sườn cừu —— quà cho nó.】 Harry cười đáp.

Sau khi rời giường, y khẩn cấp tới cạnh đống quà, nhìn ra được, cả Slytherin năm nhất đều gửi cho y, Harry ở năm nhất rất có sức hút, mà trước đó y cũng đã nghĩ tới, thế nên trong danh mục quà tặng có ghi chú rõ cho Kelly. Vì vậy, hiện tại y không cần vội vội vàng vàng dặn dò gia tinh quản gia.

Điều thứ tư của 《Hành vi thủ tục Slytherin》: nghĩ kỹ rồi mới làm.

Harry tìm ra áo tàng hình trong đó, vẫn kèm theo tờ giấy của Dumbledore, cái giọng điệu cong cong nhiễu cong cong này khiến Harry rất hoài nghi thưởng thức của Grindelwald. Nhìn một hồi, cảm xúc khuynh hướng đặc thù làm Harry nhớ tới hưng phấn và kích động lần đầu nhận được… Rồi thì, y để áo tàng hình vào ngăn tủ.


Kế y tìm ra món quà của mấy người bạn, Draco tặng một cái rương, bên trong là khuy cổ tay, ghim cài, quân hàm vân vân những vật phẩm trang sức bảo thạch hoa lệ. Blaise tặng một hộp dây cột tóc cực kỳ tinh xảo, Harry nhìn, thấy cũng không tệ lắm, nhưng y không dùng được, dây cột tóc Helga tặng có thể biến hình theo tâm ý, bất quá, nếu có một ngày Blaise phát hiện quà mình tặng Harry xuất hiện trên người viện trưởng, biểu tình nhất định rất đặc sắc. Schatz tặng một tấm thẻ, tỏ vẻ quà của y có lẽ cần chờ nửa tháng sau, đối với điểm này, Harry đặc biệt chờ mong. Pansy tặng một quyển du ký pháp thuật —— 《Ký sự rừng Morias》.

Học sinh Slytherin ngoại trừ Harry đều về nhà, y cũng không tính lộ diện ở đại sảnh vào ngày nghỉ, thế nên, nhờ gia tinh chuẩn bị cho mình một phần điểm tâm, ăn trong ký túc xá. Tìm không được quà của giáo sư, khiến tâm tình y khá sa sút, phải biết, y đã tặng giáo sư cả một con Acromantula. Quên đi, quên đi, không sao, trước giờ Sev chưa từng tặng quà. Harry an ủi mình. Ngày lễ, y cũng lười hơn, tạm thời vứt Hòn Đá Phù Thủy ra sau đầu. Cầm quyển du ký Pansy tặng ngồi trên sô-pha phòng nghỉ công cộng, bắt đầu thích ý lật, y không muốn nói tâm tình mình có chút tệ.

Một quyển du ký dày, lật được phân nửa Harry đã lật không nổi nữa, y rất hoài nghi vị tác giả này rốt cuộc có đi qua rừng Morias không. A, đúng vậy, làm hệ số nguy hiểm đạt đủ 10 sao, rừng Morias là vùng đất cấm kỵ hiếm có của Thế Giới Phù Thủy, thế nhưng, Harry từng một mình tới. Tuy cuối cùng lông tóc vô thương đi ra, nhưng vài lần mạo hiểm ấy, đều khiến y cảm thấy nghĩ mà sợ. Đâu thể nào thích ý như quyển sách này viết?Harry nhắm mắt ngửa đầu, nhớ tới mỗi một lần mạo hiểm đủ khiến người hãi hùng, y giờ ngẫm lại, năm đó sở dĩ mạo hiểm, sao không phải ôm tâm tình đi tìm cái chết chứ? Điểm này trên thực tế mọi người đều biết, chỉ là không ai nói, mỗi khi y rời Anh, Draco viết thư cho y luôn hữu ý vô ý tiết lộ một ít tin tức về Severus. Chính nhờ có chúng mới khiến Harry đến sát biên giới sinh tử vẫn giữ tín niệm không ngừng kiên trì…

Đúng lúc này, tiếng bước chân tinh tế khiến y trong nháy mắt cảnh giác, hầu như lập tức mở mắt, Occlumency và đũa phép song song chuẩn bị tốt. Thế nhưng khi thấy người tới, y buông tha tất cả.

“Chà, cảnh giác không tệ, Harry.” Snape khẽ nói, thanh âm tơ lụa khiến người thấy không ổn, “Để ta xem xem? 《Ký sự rừng Morias》? A, để ta đoán, là quyển sách buồn chán không hề có tí tác dụng gì này, làm Hôi Nghê Hạ vĩ đại của chúng ta buông tha bữa sáng?”

“Em vừa ăn xong, gia tinh đưa tới.” Harry cười cười, y biết Severus sở dĩ lúc này tới nhất định là lo lắng cho y, “Merry Christmas, Sev!”

“Xem ra, ta có vẻ không cần lo lắng em bỏ bữa.” Snape ngồi đối diện Harry, phòng nghỉ công cộng cách điệu cứng rắn trên thực tế ở mùa đông, là một nơi ấm áp, hiện tại, cả Slytherin chỉ còn bọn họ, “Có lẽ, cái này có thể thay thế quyển sách buồn chán mà không hề có tí tác dụng gì này, thêm vài thứ hữu dụng cho bộ não thông minh tuyệt đỉnh của em?” Snape vừa nói vừa lấy ra một quyển sách bìa da đen.


《Chắt lọc pháp thuật》!

Harry ngoài ý muốn thấy được ma văn cổ điển ở bìa.

“Đâu ra? Ôi, Sev, anh tốt quá.” Harry vui vẻ cầm lấy, quyển sách này y muốn có đã lâu rồi, y đọc được tên và giới thiệu của nó ở một số mục lục cổ, cảm giác nó có sự chỉ đạo nhất định đối với trình độ pháp thuật hiện tại của mình nên vẫn tìm.

“Giờ nó là của em.” Thấy Harry vui vẻ, giáo sư độc dược trong lòng cũng ấm áp.

“Em cho rằng năm nay không có quà.” Harry nhắm mắt lại.

“Well, ta có thể đoán vậy sao —— một tiểu cự quái vĩ đại sở dĩ không tới lễ đường ăn sáng thậm chí không tiếc mạo hiểm nhồi cỏ lác vô dụng vào bộ não thông minh của mình thế nên một mình đọc một quyển sách buồn chán mà không hề có tí tác dụng gì này, là vì sáng nay y phát hiện sau khi tặng một phần quà đủ để người nhận cảm thấy kinh hỉ nhưng không có được đáp lại?” Snape dùng giọng điệu thường ngày nói ra sự hiểu biết đối với Harry.

“A, Sev, em tin tưởng không ai hiểu em hơn anh.” Harry đối với tiểu tâm tư của mình bị người yêu nhìn rõ, lại không hề tức giận.


“Ta cho rằng, quà nên tự mình đưa?”

“A, Sev, đúng vậy.” Harry cười nói, “Đây là món quà tốt nhất em nhận được. Còn tuyệt hơn áo tàng hình. Cảm ơn.”

Đối với Harry hiện tại mà nói, áo tàng hình có lẽ tốt, đồng thời cũng là vật tổ truyền của nhà Potter, trở về tự nhiên không sai. Nhưng càng nhiều là bình tĩnh, vì ở Hogwarts y căn bản không cần thủ đoạn gì cũng có thể tùy tâm sở dục ẩn hình.

“Vậy, liệu ta có vinh hạnh mời một vị ‘bậc thầy độc dược học trẻ tuổi nhất thế kỷ này’ khác tới phòng làm việc giúp ta xử lý cái thi thể tươi kia không?” Snape nhìn nụ cười của cậu bé, bỏ thêm một câu: “Merry Christmas, Harry.””Vinh hạnh của em.” Harry dùng điệu tiêu chuẩn quý tộc đáp.

Nhận được mòn quà Giáng Sinh trân quý nhất, Harry đi theo giáo sư tới phòng làm việc ở hầm, hai người bắt đầu giải phẫu Acromantula, thu thập một số tài liệu rất có giá trị.

Harry cầm túi tơ, bắt đầu việc kéo tơ chuyên nghiệp, lúc này, đang xử lý túi độc Snape đột nhiên nói: “Có một chuyện, ta phải nói cho em biết.”

“Gì?” Harry nâng mắt, động tác trên tay vẫn rất cẩn thận.

“Lucius biết ta nhận em làm học đồ.”

“Em cho rằng, đây không phải là bí mật?” Harry cúi đầu tiếp tục cẩn thận.


“Đương nhiên không phải. Hôm nay là Giáng Sinh.” Giáo sư nói.

“Em đã biết, Sev, bất kể là vũ hội lệ hành đêm nay của Malfoy, hay vài ngày nữa tự mình bái phỏng, em đều sẽ giải quyết.” Harry cười nói.

“Đương nhiên cậu ta cũng không biết, ta là nhận em làm học đồ của Prince.” Snape đeo bao tay da rồng vào, bắt đầu ép nọc độc.

“Hy vọng khi ông ấy biết không cần rất giật mình, bất quá, em không mang tới phiền phức cho anh chứ, thân ái.” Harry đã xử lý xong tơ nhện, đặt cuộn tơ vào một cái hộp bằng bạc.

“Quirrel gần nhất rất an tĩnh…” Snape nhíu mày.

“Có lẽ là giáo sư Dumbledore tăng mạnh phòng bị.” Harry cười cười, không để ý điều này.

Xử lý xong Acromantula, Harry cáo biệt người yêu, một mình vào bếp. Động thủ làm cho Herpo một phần sườn cừu đủ thỏa mãn khẩu vị, các gia tinh vì thế mà vừa tự mắng chửi vừa giành việc với Harry. Harry bỏ cho mình một câu thần chú bịt tai, tự nhiên nghe không được những tiếng nguyền rủa liên tiếp ở đây. Bất quá đây cũng là hiệu quả khi y lệnh cho các gia tinh “Trong thời gian y ở bếp tuyệt đối không một gia tinh nào được tự trừng phạt bản thân”, xem ra, mệnh lệnh này cực kỳ hữu hiệu, bất quá, Harry quên bảo chúng câm miệng, thế nên khi những tiếng mắng chửi bắt đầu, y bất đắc dĩ, phải cho mình thêm một câu thần chú bịt tai.

Làm xong sườn cừu, y nhờ một gia tinh đưa tới phòng, sau đó cầm bữa trà chiều chuẩn bị đi uống trà với bốn đầu sỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui