Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

“Hoan nghênh tới di tích Emerald!” Trải qua ban ngày gian nan tiến bước trong rừng Emerald, rốt cục, bước chân Harry dừng ở một bãi đất giáp ranh.

24 học sinh hưng phấn bu lại. Rất nhanh bị cảnh quan lọt vào tầm mắt chấn kinh——

Từ nơi này nhìn xuống, là một cái khe bằng phẳng, rất lớn. Di tích pháp thuật này, theo giới thiệu, là một trong những di tích lớn nhất Thế Giới Phù Thủy.

Nó có đại lượng ma pháp trận. Những ma pháp trận này hầu như bao dung mọi phương diện của pháp thuật cao cấp, toàn diện tích chừng hơn 2 vạn 9 ngàn m², vị trí bên ngoài ma pháp trận là rừng cây ngút ngàn, kiếp trước Harry chỉ biết, đây là trung tâm của rừng Emerald.

Đồ đằng trên ma pháp trận cực kỳ cực kỳ đồ sộ.

Giữa pháp trận là một ma pháp trận sao sáu cánh dùng đủ mọi đá pháp thuật khác nhau xây thành, giữa trận sao sáu cánh có một giá chữ thập thủy tinh màu bạc thật lớn, giữa giá chữ thập lại đính một ngôi sao tám cánh màu vàng, giữa sao tám cánh là một tiêu chí thủy tinh màu tím được tạo thành như bảo bối Tử Thần, bất quá không phải hình tam giác, mà là hình lăng. Bốn góc hình lăng hình đính bốn viên bảo thạch đỏ, lam, vàng, lục.Sáu góc của trận sao sáu cánh phân biệt đặt một cây đuốc màu vàng thật lớn, bên ngoài sao sáu cánh có một vòng tròn vây quanh. Bên ngoài vòng tròn lại có một vòng tròn lớn hơn. Khoảng cách giữa hai vòng khắc đại lượng thần chú pháp thuật xa xưa ngoằn ngoèo khó hiểu. Bên ngoài ma pháp trận đều đều phân bố 13 cột đá. Trên cột đá điêu khắc một con phượng hoàng đen, phảng phất giương cánh muốn bay, trông rất sống động.

“Giáo sư, chúng ta ở đây mấy ngày?” Moxipher • Laplace hỏi.

“2 đến 3 ngày.” Harry cười nói, “Ta tin tưởng các trò hẳn biết, năm nay ở Hogwarts có một trận đấu pháp thuật long trọng, trận đấu Triwizard.”

“Đúng vậy, nhưng, cái đó cùng chúng con…” Có quan hệ gì?

“Theo ta được biết, trận đấu lần này do Martin và Schatz dẫn đội, không riêng là vậy, đội hình tài phán tương đương hùng mạnh. Các trò lẽ nào nguyện ý buông tha cơ hội vinh quang này?” Harry mỉm cười hỏi, “Hơn nữa, các học sinh từ năm thứ ba trở đi của ba trường đều tề tụ ở Hogwarts, bất kể các trò để ý vinh quang này hay không, nhưng thịnh hội nhiều phù thủy học tập với nhau như vậy, phía trường Dumstrang và bản thân ta đều không hy vọng các trò bỏ qua.”

“Thế nhưng… giáo sư, chúng con luyến tiếc ngài.” Luôn chểnh mảng Thalina có chút thất lạc nói.

“Không có bữa tiệc nào không tàn, các trò có cuộc sống của mình, ta cũng có. A, hy vọng các trò biết thân phận thật của ta rồi, đừng quá mức giật mình.” Harry nhìn ra được sự thất lạc của những học sinh này.

24 học sinh nở nụ cười, bọn họ đều biết “Harry • Evans” chỉ là tên giả người thanh niên này dùng, thế nhưng bất kể suy đoán thế nào, bọn họ cũng khó mà biết được tất cả bối cảnh của y. Thế nhưng, y nhận được tôn kính và kính yêu của bọn họ, không riêng là bọn họ, bao quát tất cả học sinh từng ngồi tiết của y. Bởi vì, người thanh niên này hùng mạnh, bác học, ôn hòa, là bọn họ bình sinh hiếm thấy.


“Được rồi, hôm nay ta sẽ giới thiệu đơn giản cho các trò về lịch sử của pháp trận này.” Harry cười thong thả bước lên hai bước, vung đũa phép, một tấm bảng trắng nho nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người, “Tổ hợp pháp trận này, chúng ta không biết công dụng xác thực của nó, từ tư liệu bên ngoài đến xem, di tích này là ở 600 năm trước do một người Anh nhiệt tình yêu thương mạo hiểm phát hiện, vì nơi nó ở là rừng Emerald, cho nên, được xưng là ‘di tích Emerald’. Chúng ta không biết lịch sử của nó, không biết công dụng của nó, cũng không biết nó là do chủng tộc nào chế tác. Thế nhưng, theo ta nghiên cứu, di tích này chí ít 1000 năm trước còn có người bảo trì và sử dụng.”

“Giáo sư Evans, xin thứ con nghi vấn, sao ngài làm ra phán đoán này được?” Nghe thế, một cậu bé vóc dáng thấp béo hiếu kỳ hỏi.

“Aqura, nếu trò tiến hành bảo trì một pháp trận sẽ vì nó gia tăng một ít công năng đương thời lưu hành đúng không? Hoặc khi trò sử dụng pháp trận, sẽ dùng hiểu biết của mình để sử dụng đúng không? Ta ở lớp từng nói qua một ít phương pháp phán định niên đại đơn giản, các trò có thể thử.” Harry dẫn đường các học sinh tự hỏi.

Quả nhiên, các học sinh trong mắt hiện lên một tia sáng, bọn họ lập tức chia làm ba tổ, mỗi tổ 8 người, bắt đầu dùng cách giáo sư dạy tiến hành phán đoán, mà Harry thì đứng một bên, nhìn bọn nhỏ này thực nghiệm.Nhìn bộ phận trung tâm ma pháp trận phía dưới, y lâm vào suy tư của mình.

Trong tương lai của quá khứ, y tiến vào pháp trận này, nhưng cho dù là y cũng không thể tiếp cận sao sáu cánh ấy, y dừng ở giải đất khắc đầy pháp thuật, nhiều nhất đến được dưới cây đuốc màu vàng. Y dùng hết mọi cách, nhưng lần lượt bị đưa ra ngoài. Nhưng, y từng dưới cây đuốc màu vàng thấy được rất nhiều bộ xương trắng, nó chứng minh, pháp trận này không phải vô hại cỡ nào. Y cũng từng ở tâm tình tìm đường chết, một lần lại một lần sử dụng pháp thuật công kích cỡ lớn, thế nhưng, pháp trận không bao giờ chịu đáp lại, khiến y thậm chí nghĩ cách tìm chết tìm ngược của mình có phải không đúng không? Nói chung, y nhìn không thấu pháp trận này.

Y ở nơi khắc đầy pháp thuật này học tập rất nhiều pháp thuật xa xưa, đây cũng là duyên cớ y dừng ở đây mấy năm.

“Giáo sư, những pháp thuật này phản ứng là màu bạc cổ của 1000 năm trước. Bất quá, ở giữa có nhiều đá pháp thuật như vậy, lẽ nào không ai vào trộm một ít sao?” Cậu bé đầu tiên hỏi hiếu kỳ.

“Điều này sao, các trò lại gần sẽ rõ.” Harry cười cười, “Được rồi, hành trình của chúng ta hôm nay còn chưa kết thúc, các quý cô, các quý cậu.”

“Giáo sư?”

“Các trò chẳng lẽ không muốn vào pháp trận vĩ đại như vậy cảm nhận một phen sao?” Harry mỉm cười hỏi.

“Giáo sư, thầy nói thật à? Chúng con có thể vào?” Các thiếu niên đều cực kỳ kích động.

“Đương nhiên rồi, bất quá, ta hy vọng các trò giữ vững một ít cẩn thận với những điều không biết.” Harry nói.

“Ôi, giáo sư, ngài yên tâm, chúng con biết, ngài yên tâm.” Các học sinh lập tức thu hồi kích động của mình, rút ra đũa phép, cố gắng bày ra cái vẻ khiến giáo sư yên tâm.


Harry cong khóe miệng, lập tức bỏ thêm cho chân mình một câu thần chú tăng tốc. Rồi tiến về phía trước. Các thiếu niên sung sướng theo sát phía sau.

Không ai phát hiện, viên đá phục sinh màu đen khảm vào khóa trang sức đặc biệt trên áo choàng màu tro của Harry xẹt qua một luồng sáng màu tím sậm…



Anh, Hogwarts

“Cha, nếm thử cái này đi, pudding trái cây, rất ngon.” Trên ghế giáo sư Schatz lấy cho cha mình một món điểm tâm ngọt.

“Ông ơi, ngon lắm đó, Angel cũng thích.” Cô bé nhỏ nháy đôi mắt màu lục nói.

“Ôi, ha hả…” Ông cười dưới hai tầm mắt nhìn kỹ, ăn cực kỳ vui vẻ.

Trên thực tế, ông biết mấy ông bạn già của mình đều nhìn cảnh này. Thậm chí không xa còn có một người đang ăn không biết vị. Ông biết, bất kể là từ đạo nghĩa hay từ cảm tình mà nói, Albus đều không sai.

Từ đạo nghĩa, ông là Chúa Tể Hắc Ám giết người như ma, là đầu sỏ khơi mào chiến hỏa của Thế Chiến, không phải sao? Từ cảm tình, năm đó cũng là ông kéo Albus vào đoạn tình yêu không có kết cục này, là ông không thể chịu đựng được em trai và em gái của Albus, không phải sao?Cảm tình của hai người lẫn vào quá nhiều ân oán tình cừu, đã về không được quá khứ. Tiếu mẫn ân cừu, nào dễ dàng làm được như vậy?

Ông tới Anh chỉ là muốn xem, thân thể Albus vẫn tốt chứ? Song song, ông cũng muốn giải quyết hận ý Schatz dành cho Albus. Ông rất hiểu con mình, từ khi thằng bé kết ra trên cây Moricohs, chưa từng rời khỏi ông. Ba mươi tuổi khi nó biết một quan hệ huyết thống khác của mình là Albus, bắt đầu tận lực nghiên cứu Nghệ Thuật Hắc Ám, buông tha biến hình học. Rõ ràng ông không ngại trong nhà có một bậc thầy biến hình học kiêm Nghệ Thuật Hắc Ám.

Lúc này, một con phượng hoàng bay vào lễ đường, đứng trước mặt Gellert.

“Fawkes, đã lâu không gặp.” Gellert cười sờ thân thể phượng hoàng, sau đó rất tự nhiên lấy ra một cái túi màu tím nhạt, cầm một quả trái cây, đút cho nó.


Phượng hoàng phát ra một tiếng kêu dễ nghe, Gellert cởi xuống tấm da dê trên chân nó, rồi để nó bay về vai Dumbledore cách đó không xa.

Gellert mở tấm da dê, nhìn thoáng, bỏ vào túi áo.

“Cha…” Schatz phức tạp nhìn con phượng hoàng kia, rất oán niệm.

“Scha, chuyện của người lớn, con nít đừng nên nhúng tay vào.” Gellert nói.

“Thế nhưng…”

“Không có thế nhưng, con trai thân ái ạ, hãy tin tưởng ta, dù tuổi ta đã lớn, nhưng bảo vệ mình ta còn có thể làm được.” Gellert tùy ý nói. “Vậy, tiết Nghệ Thuật Hắc Ám buổi chiều của năm thứ ba, phải phiền Martin.”

“Cha, ngài cứ đi đi.” Martin kéo bạn lữ mình rồi cho anh một cái Silencing Charm.



Ireland, rừng Emerald

Harry dẫn các học sinh một đường đi tới, đơn giản giới thiệu cột đồ đằng và pháp thuật vòng tròn trên đất, càng tiếp cận cây đuốc màu vàng, xương trên đất càng nhiều. Khiến tâm tình các học sinh còn trong cái tuổi này đều có chút bất ổn, Harry không thể không để bọn họ nghỉ ngơi một lúc.

“Giáo sư, ở đây thật đáng sợ. Đều là xương…” Alexander có chút kinh khủng, xương này không phải di cốt của sinh vật huyền bí hoặc sinh vật bình thường gì, mà là người, là xương người, từng đống từng đống, rất đáng sợ.

Harry một bên trấn an học sinh, một bên lo lắng có nên kết thúc thí luyện này không, dù sao cần xem đã xem, cần dạy cũng đã dạy.

Thấy tâm tình mọi người có chút không đúng Harry lập tức rót thuốc vui vẻ cho các học sinh.

Các học sinh nhận thuốc của giáo sư, Harry cười nói: “Nếu các trò đồng ý, vậy thí luyện của các trò sẽ chấm dứt ở đây.”

“Cái gì?!” Các học sinh đều buông lỏng cái ly trong tay.


Cảm giác nguy cơ của Harry nhất thời trỗi lên, lập tức rống to: “Tản ra!”

Chỉ thấy mấy cái ly rơi xuống vỡ tan, thuốc trong đó tùy theo tung tóe, hình thành những tảng lớn màu lục trên đất, Harry còn chưa kịp nói rõ điều gì, mấy bãi thuốc ấy bắt đầu xảy ra biến hóa.Các học sinh sợ hãi, thuốc rõ ràng là chất lỏng, nhưng như có sinh mệnh bắt đầu bốc ra bọt khí, song song động đậy, từ từ tụ lại, rồi khuếch tán, Harry và các học sinh rất nhanh ý thức được, nó không phải khuếch tán ra ngoài, mà là thể tích dần dần tăng lớn, song song tính chất cũng từ thể lỏng biến thành thể mềm như pudding.

Sự biến hóa của thuốc không có kết thúc ở đó, khi phạm vi thuốc được mở rộng đến trình độ nhất định, đã đình chỉ khuếch tán, rồi chuyển thành sinh trưởng, cảnh quen thuộc này nhất thời khiến mọi người nghĩ tới Slime.

Thật như đang xem một bộ phim tua nhanh vậy, chỉ mấy giây sau, từng bãi thuốc trong mắt các học sinh đã cao hơn nửa người, tính chất lần thứ hai thay đổi, xuyên qua thân thể trong suốt của nó có thể thấy, trong bãi thuốc xuất hiện rất nhiều sợi tạp chất, hơn nữa bên ngoài thân thể bắt đầu bịt kín một tầng bụi, dần dần che khuất tầm mắt của mọi người.

Từng bãi thuốc từ ngoại hình mà xem, có lẽ đã không thể xưng là “thuốc” nữa, vì hiện tại nó đã cao xấp xỉ với các học sinh, nhưng y hi có thể nhận ra, trên người nó mọc ra đầu và tay chân, thoạt nhìn thậm chí có đường nét của người, tạm thời xưng nó là sinh vật đi.

Lại chỉ mấy giây, hình dạng của đám sinh vật này ngày càng rõ, một khối lại một khối cơ thể nẩy nở, tứ chi tách ra ngón tay và ngón chân, bất quá thấy thế nào cũng nghĩ hoàn toàn là móng vuốt sắc bén, chỉ có bộ mặt duy trì nguyên dạng, không hiện ngũ quan, vẫn là một đống mềm nhũn lẫn lộn mơ hồ.

Đám sinh vật này cấp tốc sinh trưởng, ngắn ngủi không đến mười giây đồng hồ, đã đi xong lộ trình mấy mươi năm sinh vật bình thường cần đi, theo đám sinh vật này triệt để thành hình, Harry rốt cục có thể khẳng định, chúng quả nhiên là sinh vật luyện kim cực kỳ đặc thù được miêu tả trong sách cổ xa xưa.

“Giáo sư, đây là gì?” Moxipher khẩn trương hỏi.

“Một loại sinh vật luyện kim cực kỳ xa xưa, thuốc của chúng ta đã kích hoạt chúng.” Harry cảnh giác nhìn sinh vật.

“Xin lỗi, đều là lỗi của chúng con…” Các học sinh sợ hãi.

“Giáo sư… Đám sinh vật này… nguy hiểm sao?” Alexander nhỏ giọng nói.

Còn không chờ Harry trả lời, mọi người đã thấy, các sinh vật luyện kim song song mở ra đôi mắt, trong ánh mắt ngoại trừ sát ý điên cuồng không còn gì khác, kế đó đám sinh vật luyện kim này phảng phất là bản năng, quay đầu nhắm ngay ánh mắt về phía bọn họ…

Harry cười khổ hộ các học sinh phía sau, nhìn đám sinh vật điên cuồng này, lòng thầm nghĩ——

Quả nhiên, là cách tìm đường chết trước đây của mình không đúng? Thế nhưng, hiện tại, y không tìm đường chết mà!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui