Harry Potter: The Girl Who Lived

Dần dần, xe lửa trở nên chật chội và ồn ào. 

Laura hơi nhíu mày, mệt mỏi tựa vào vai Draco, mái tóc màu đen nhánh xõa dưới mái tóc màu bạch kim trông hài hòa đến kì lạ. Ít ra, nhờ có cậu ta nhường chỗ bên cửa sổ, tình trạng hiện tại của cô cũng bớt đi phần nào thảm hại. Draco Malfoy không cảm thấy phiền hà, cũng không đẩy cô ra, cậu khẽ chỉnh vị trí ngồi để cô nàng cảm thấy thoải mái.

Người cuối cùng vào trong phòng là Pansy Parkinson, mái tóc của cô ấy hơi rối, khuôn mặt thì đỏ ửng vì chạy khắp các toa tàu. Khi cô nàng nhìn thấy Draco đang ngồi bên trong, cô thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên là sau khi loại bỏ sự tồn tại của một cô bé tóc đen bên cạnh.

“Ôi cảm tạ Merlin, tớ cứ nghĩ rằng cậu sẽ đến Dumstrang, Draco ạ! Và suýt nữa tớ cũng đến đó!” 

Blaise ngồi đối diện cười ranh mãnh, lấy tay đặt lên miệng làm dấu im lặng, ánh mắt hơi hướng về phía Laura. Laura và Draco lờ cậu ta đi, cả hai đồng thanh chào Pansy bằng một âm điệu bình lặng.

“Buổi sáng tốt lành.”

Sau đó, Laura hoàn toàn hứng hết mọi sự tò mò của Parkinson.

“Cậu là ai thế?” Parkinson khó chịu hỏi.


“Ôi! Thôi nào Pansy, người có thể được ngài Draco cao quý quan tâm như vậy ngoại trừ Laura nhỏ bé của chúng ta thì còn ai nữa chứ!” Zabini vô cùng khoa trương ôm ngực mình trả lời. 

Gân xanh trên trán Laura giật giật, vì say tàu xe vốn đã làm cô khó chịu, giờ lại thêm thằng nhóc ngả ngớn này làm cô thật muốn cầm quyển sách trên tay Draco phang luôn vào mặt cậu ta. 

Cô dùng tay tự nghịch mái tóc vừa xa lạ vừa quen thuộc của bản thân như người bên cạnh vẫn thường làm, à, kiếp trước tóc cô cũng từng là màu đen, nhưng không dài như hiện tại, tinh nghịch nháy mắt với Parkinson.

“Ừ, tớ muốn thay đổi phong cách một chút!” Đúng hơn là lột xác luôn rồi.

Blaise và Pansy hiểu ra, bắt đầu nói lảng sang chủ đề khác. Dù sao ở những gia tộc lớn thứ không thiếu nhất chính là bí mật, mà người ngoài, biết càng nhiều chưa hẳn là chuyện tốt. Còn về phần hai bạn nhỏ Vincent Crabbe và Gregory Goyle luôn bị coi là tàng hình từ lúc lên xe đến giờ, hiện đang trong trận đấu vật tay vô cùng gay go, kịch liệt.

Cuối cùng, Laura mặc kệ mọi người xung quanh dựa đầu vào vai Draco Malfoy, ngủ. Cô mệt mỏi như thế này còn không phải là do tối qua bị cậu ta hành hạ? Cô mặc kệ, tất cả là lỗi của cậu ta hết. (~ =w=)~

Giấc ngủ này cô ngủ vô cùng ngon, cô tin tưởng nếu có chuyện cần thiết, Draco sẽ gọi cô dậy, hơn nữa, xung quanh thực sự rất ấm. 

Đến khi Laura tỉnh dậy xe lửa cũng đã đi gần đến Hogwarts. Ừ, quả nhiên đồng hồ sinh học của cô rất ngoan ngoãn. Cô nàng vươn vai, làm chiếc áo khoác đồng phục của trường rơi xuống. Laura cảm kích nhìn về phía Draco, thì ra cậu ta cũng có lúc tốt bụng như vậy. 


Kết quả, Laura lại nhìn được bộ mặt của cậu ta rất thối, vô cùng thối, cực kì thối. Cô thu lại lời vừa định nói ra, nuốt nước bọt, liên tục phát tín hiệu cầu cứu “SOS” về phía những người đối diện.

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng nói như muỗi vo ve.

“Ha ha ha! Laura chắc chắn rất muốn nghe chuyện vừa xảy nhỉ?” Blaise không biết trời cao đất rộng, lại có chút trẻ con cười to, bất chấp ánh mắt hình viên đạn của Draco Malfoy.

Tóm lại, mọi chuyện chính là Draco hiếm khi mở lời vàng ngọc, muốn kết giao với em trai thuần khiết đáng yêu của cô, lại bị em ấy tàn nhẫn từ chối. Trái tim ngạo kiều của cậu ta chịu kích thích quá lớn nên đã thả ra hàn khí bức người kiểu: “Chưa từng có ai dám từ chối ta, cũng chưa từng có ai được ta chủ động mở lòng, em là người đầu tiên!” Khụ…khụ.. sao nội dung có chút kì lạ vậy?

Nghe hết câu chuyện không rõ có bị Zabini thêm mắm dặm muối hay không nhưng nhìn lãnh khí ngày một bức người bên cạnh, Laura thật muốn dùng áo choàng tiếp tục đắp lên người mình. Cái này có phải là đời em ăn mặn đời chị khát nước không vậy?? Hu hu, Harry, em đừng có chọc cậu ta nổi khùng lần nữa mà!

***

Chiếc xe lửa chạy chầm chậm và dừng hẳn. Một giọng nói vang lên khắp đoàn tàu: 


Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang về trường sau. 

Các học sinh bắt đầu xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đi xuống một sân ga nhỏ tí xíu và tối tăm. Laura rùng mình trong trời đêm lạnh buốt, cô níu lấy chiếc áo choàng của Draco. Chợt lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu bọn họ.

"Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry, khoẻ không?” Giọng nói ồm ồm phát ra từ một người khổng lồ, gương mặt lông lá của hắn hớn hở trên biển đầu người. Laura nghĩ thầm, có lẽ đây là Hagrid, người giữ khóa của trường Hogwarts.

”Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta.” Hắn tốt bụng nói to nhắc nhở.

Mò mẫm, loạng choạng, mọi người đi theo Hagrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Hai bên đường tối tăm một cách hắc ám, tựa như lúc nào cũng có sẵn một con quái vật đang nhìn chằm chằm họ. Laura nín thở, bàn tay trắng bệch vì lạnh càng cố nắm chặt áo choàng của Draco. Cô tuyệt đối không sợ bóng tối, nhưng lại bị ảnh hưởng bởi bầu không khí im lặng đến quái dị này. Bọn họ như những binh lính đặt chân đến một vùng đất mới mà những hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt họ không phải là một rừng cây kẹo bông và những con thỏ mắt tròn.

Laura nhìn chằm chằm vào White, trong đêm tối, màu lông của con mèo và màu tóc của Draco có vẻ đặc biệt nổi bật. Đi theo nó, có lẽ, nếu bị vấp, người đầu tiên hẳn là con White, cô đỏ mặt, hơi xấu hổ về suy nghĩ của bản thân vừa rồi. Bất chợt, nó dừng lại, đôi mắt xanh biếc lườm cô nàng một lúc thật lâu. Sau đó, quý phái lắc mông khinh bỉ đi tiếp, điệu bộ vô cùng gợi đòn. Hừ, nếu ngã cũng đáng đời mày! Laura xù lông.

Hagrid ngoái đầu ra sau, nói:

- Chút xíu nữa là các cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay.

Những tiếng ồ to vang lên đồng thời. Đương nhiên, không bao gồm khu vực của Laura, nơi chứa toàn những chú rắn nhỏ trong tương lai. Mà cô thì lại càng không, cô đã đến Hogwarts không ít lần.


Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.

Lão Hagrid chĩ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:

”Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!”

Draco đến phía trước, dừng lại, sau đó vô cùng lịch sự đưa tay ra, đỡ Laura lên chiếc thuyền. Dù sao, riêng về khoản lễ nghi quý tộc, cô cho rằng cậu ta tuân thủ nghiêm túc hơn bất cứ đứa trẻ nào ở đây. Con White cũng tranh thủ leo lên thuyền.

Trong khi Blaise cũng làm điều tương tự với Parkinson, Laura lén lút lấy miếng bánh mà Draco đã để dành cho bản thân trên tàu, bỏ vào miệng ăn. Tay nghề của bà Narcissa vẫn tuyệt như vậy!

Đương nhiên, như lời các mẹ thường dạy, khi ăn uống phải nhai nuốt kĩ càng, bằng không sẽ bị nghẹn. Laura chính là một ví dụ điển hình. Hiện tại, Draco nhíu mày, đang vỗ lưng cho cô nàng tội nghiệp, đồng thời cậu ta cũng lấy thân mình che đi hành động bất nhã của cô.

”Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì… tiến lên!”

Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên toà lâu đài trước mặt. 

Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền đưa họ chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rộng thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dười chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất. Cập bến, bọn trẻ bèn lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Còn lão Hagrid đi kiểm tra lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui