“Ồ! Giáo sư Snape! Anh đến sớm hơn tôi nghĩ đấy! Anh có mang theo cháu họ của mình, cô Laura Snape không vậy?” Cụ vừa nói vừa quay lại vừa nhìn về phía Laura và giáo sư Snape.
Cụ Dumbledore ốm, cao, rất già, với mái tóc và bộ râu bạc trắng dài đến thắt lưng. Gương mặt hằn lên những nếp nhăn và đôi mắt xanh lơ của cụ sáng rỡ và lấp lánh phía sau cặp kính có hình dạng nửa vành trăng. Mũi cụ thì vừa dài vừa khoằm như thể cụ đã từng bị gãy mũi ít nhất hai lần.
Cụ đứng trong căn phòng hiệu trưởng trường Hogwarts, đó là một căn phòng tròn rộng rãi, đầy những âm thanh buồn cười. Một mớ dụng cụ bằng bạc lạ lùng xếp trên mấy cái bàn chân cẳng khẳng khiu, cứ kêu vo vo và xịt ra những cụm khói nho nhỏ. Mấy bức tường treo đầy chân dung các hiệu trưởng cũ của trường Hogwarts. Tất cả đều đang ngủ gà ngủ gật trong khung tranh.
Có một cái bàn giấy khổng lồ, chân có vuốt. Đằng sau cái bàn giấy ấy là một cái kệ, và trên cái kệ ấy là một cái nón phù thủy te tua sờn nát. Laura tất nhiên biết đó là chiếc nón phân loại, chiếc nón có chứa một ít não của các nhà sáng lập trường Hogwarts: Godric Gryffindor, Salazar Slytherin, Rowena Ravenclaw và Helga Hufflepuff.
Đằng sau cánh cửa căn phòng có một nhành cây vàng, và đậu trên nhành cây đó là một con chim phượng hoàng có bộ lông vàng tía tuyệt đẹp.
Cụ Dumbledore hứng thú nhìn Laura và khẽ lẩm bẩm một câu mà chỉ cụ nghe rõ được. Mặc dù Laura đã cố gắng lắng nghe hết sức nhưng cô chỉ nghe được những tiếng đứt quãng chẳng rõ ràng mà cụ Albus Dumbledore phát ra:
“Thì ra là thế...hẳn nào...tôi cứ nghĩ...”
Tuy nhiên Laura hoàn toàn hiểu được cụ đang nghĩ gì. Bởi ngoại hình của Laura bây giờ phải giống đến 9 phần mẹ mình - Lily Evans, đặc biệt là đôi mắt và cụ Albus thừa biết người mà giáo sư Snape đã dành trọn tình yêu của cả cuộc đời cũng không ai khác ngoài mẹ cô.
Rồi cụ nhìn Laura bằng ánh mắt hòa ái qua cặp kính trễ xuống mũi, vừa chìa những viên kẹo đủ màu sắc và các vị về phía cô vừa hỏi:
“Laura, con có muốn ăn một ít kẹo chứ? Ta có đủ các vị của kẹo dẻo đây.”
“Dạ, không ạ. Con có mang kẹo sirô chanh mà mình yêu thích, thầy có muốn một cái chứ?” Laura theo phản xạ tự nhiên lịch sự đáp lại.
“Ồ! Đó là loại kẹo của Muggle mà ta thích nhất đấy! Cám ơn con.” Thầy Dumbledore thoải mái nhận lấy cái kẹo từ tay cô.
Laura và cụ Dumbledore trò chuyện một cách hiển nhiên như hai người phải như thể, hoàn toàn bỏ mặc giáo sư Snape mặt đang đen như đít nồi.
“Ông Dumbledore, giờ ông đã gặp cháu gái tôi, Laura, và giờ chúng tôi có thể rời đi được rồi chứ? Lớp học của tôi sắp bắt đầu rồi!” Giáo sư Snape khó chịu cắt ngang.
“Thôi nào anh Snape! Hãy để cô bé ở đây đi! Một cuộc nói chuyện giữa một ông già vô hại và một cô bé nhỏ nhắn đâu thể gây hại gì?” Cụ nói một cách hóm hỉnh và nháy mắt với Laura.
Vâng, có lẽ “một ông già vô hại” đủ khả năng để kết liễu đời Voldemort ngay cả khi chết và “đứa bé đáng yêu” sống 2 kiếp người kiêm một trong hai đứa trẻ vẫn sống hẳn là bình thường và chẳng thể gây hại gì.
“ Ông Dumbledore! Tôi sẽ cảm thấy an toàn hơn nếu có thể tự mình trông con bé!” Snape gắt lên.
“Anh Snape à, tôi cũng có thể trông con bé hộ anh chứ! Tôi chắc chắn sẽ cố hết sức để bảo vệ con bé khi cần thiết.” Vẫn giọng điệu 'tưng tửng' như muốn chọc tức người nghe đó, cụ đáp.
“ Ông đã hứa với tôi sẽ không dùng Chiết tâm bí thuật với con bé!”
“Tôi có hứa sao?” Cụ Dumbledore nhún vai và tỏ vẻ mình đang cố gắng nhớ lại.
“Ông Dumbledore!”
“Được rồi anh Snape, bình tĩnh chút đi. Ai có thể làm thế với một cô bé kia chứ?” Cụ Dumbledore biết Snape đang trở nên tức giận, cụ thôi đùa giỡn và yên lặng để giáo sư Snape mang Laura ra khỏi văn phòng hiệu trưởng trường Hogwarts.
Giáo sư Snape cáu kỉnh mang theo Laura khỏi căn phòng, bước xuống khỏi chiếc cầu thang hình xoắn ốc bí ẩn, đi qua một miệng máng xối khổng lồ bằng đá khắc hình một con thú cực kỳ xấu xí.
Và mặc kệ bức tường đóng lại sau lưng, cả hai tiếp tục lặng lẽ bước vòng qua một góc hành lang.
Hình ảnh của toàn trường Hogwarts xuất hiện khi Laura vô tình nhìn thấy qua khung cửa sổ cô vừa đi qua. Quả nhiên, hình ảnh Hogwarts trên phim ảnh cũng không đủ miêu tả sự rộng lớn và cổ kính của tòa lâu đài này.
Hogwarts là một tòa lâu đài huyền bí cổ xưa với bảy tầng lầu, nằm trên một vùng đất hoang sơ hùng vĩ. Khu sân vườn của tòa lâu đài đặc biệt rộng lớn, bao gồm một hồ nước mênh mông, một khu rừng rậm rạp, vài căn nhà kính trồng cây, chòi canh - nơi Hagrid ở và một sân dành riêng cho việc chơi Quidditch.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Laura cố gắng đuổi kịp giáo sư Snape bằng đôi chân ngắn của mình, cô theo giáo sư đi tới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâu đài nhiều và những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường.
Tiết học Độc Dược hôm nay giáo sư Snape dạy cho hai nhà Slytherin và Ravenclaw của năm thứ hai, do đó thầy Snape không cần phải nhắc nhở bất cứ điều gì giống như với các các học sinh năm nhất nữa, và chắc chắn bất kì học sinh nào cũng hiểu tính của ông.
Ngay khi ông bước vào căn hầm, toàn bộ tiếng xì xào bàn tán đều biến mất và thay vào đó là sự tĩnh lặng.
Tuy nhiên, vẫn có một số học sinh của nhà Slytherin đủ dũng cảm để nhìn chằm chằm vào một đứa bé kì lạ đi theo Snape là Laura.
Hiển nhiên là Laura không mấy bất ngờ về việc này. Tin tức giáo sư Snape mang theo một đứa trẻ vào trường Hogwarts chắc chắn còn “nóng” tương đương với tin Harry đánh bại Voldemort, đặc biệt là khi chính cụ Albus Dumbledore tự mình thông báo.
Nhưng việc Laura không mấy bất ngờ với những ánh mắt tìm tòi của các học sinh này không có nghĩa là cô không cảm thấy phiền với hàng chục ánh mắt nhìn cô như động vật trong sở thú như vậy!!
Laura khó chịu lật từng trang sách và ngó lơ mấy người đang nhìn cô như người ngoài hành tinh. Tất nhiên thì kết cục của những con người 'dũng cảm' ấy phải nói là vô cùng thê thảm, giáo sư Snape liên tục hỏi từng người những câu hỏi cực khó.
Từ đó cho đến cuối buổi học về độc dược, hoàn toàn không có thêm bất kỳ học sinh nào dám nhìn về phía Laura nữa.
Giáo sư Snape chia học sinh thành từng nhóm bốn người, giao cho bọn họ thực hành pha chế dung dịch Sưng tấy.
Tất nhiên, vì giáo sư Snape là chủ nhiệm của nhà Slytherin, vì vậy để giúp đỡ người nhà của mình, trong khi Snape đi qua đi lại khiến áo trùm đen của ông quét đất liên tục để coi các học sinh bên nhà Ravenclaw pha chế dược thì Laura lại chạy lon ton đến bên nhà Slytherin và nhắc bài cho bọn họ.
“Ôi đừng! Đừng bỏ thứ đó vào trong vạc! Nó sẽ làm dung dịch của các anh bắn tung tóe ra ngoài đấy!” Laura nhắc khẽ với một nhóm Slytherin.
“Vậy bây giờ phải bỏ gì vào?” Một học sinh trong nhóm hỏi nhỏ.
“Đợi một lát nữa rồi các anh hãy bỏ nhền nhện vào.” Laura khẽ đáp lại.
Với sự giúp đỡ của một “đứa bé cao tuổi” - Laura Snape, hôm nay các nhóm của nhà Slytherin đã pha chế ra các loại dung dịch một cách hoàn hảo!
Trong khi thuốc trong vạc của một học sinh nhà Ravenclaw thậm chí còn phát nổ và bắn tung tóe khắp lớp. Bọn học trò rú lên khi những tia dung dịch Sưng tấy bắn trúng vào người và cuối cùng kết thúc bằng cách xuống phòng y tế của bà Poppy Pomfrey lấy thuốc Xì độc uống.
Điều làm Laura hạnh phúc nhất không phải là cô nhận được những lời cảm ơn của học sinh nhà Slytherin mà là việc cô đã góp phần pha chế nên dung dịch Sưng tấy!! Đây là lần đầu tiên Laura góp phần pha chế độc dược - điều mà cô ước ao nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...