Ngày 30 tháng 9, thời tiết có chút âm trầm, lúc chạng vạng tất cả giáo sư học trò của Hogwarts không có ngoại lệ đều đứng trước tòa thành chuẩn bị nghênh đón đại biểu tới từ Durmstrang cùng Beauxbatons.
Hugh bọc áo choàng thật dày, trên người còn có vài thần chú giữ ấm mà Snape thi triển, đứng lẫn trong đám người Ravenclaw. Vóc dáng cậu so với chúng bạn cùng lứa cũng chỉ có thể tính là trung đẳng, kiễng mũi chân cũng nhìn không tới tình huống phía trước, không khỏi có chút vội vàng xao động. Phải biết rằng phương thức Beauxbatons cùng Durmstrang xuất hiện đều rất rung động, cậu cũng có lòng hiếu kỳ, đương nhiên muốn nhìn thử xem sao.
Bên tai đều là tiếng nhóm phù thuỷ nhỏ giọng thảo luận về hai học viện kia cùng dũng sĩ Giải đấu Tam Pháp Thuật, Hugh dùng sức kiễng chân, lộ cái đầu nhỏ ra từ trong đám người.
Lúc này Ravenclaw bên người chú ý tới động tác của hoàng tử nhỏ của bọn họ, lặng lẽ lôi kéo quần áo vài người bên cạnh, ý bảo bọn họ tránh ra một chút. Vì thế Hugh tự dưng nhích tới hàng đầu tiên, nhìn chằm chằm mặt hồ Đen âm trầm trong chốc lát mới phản ứng lại, quay đầu mỉm cười với nhóm phù thuỷ phía sau, tỏ vẻ cảm tạ.
Đột nhiên từ trong đám Gryffindor truyền ra một tiếng kêu sợ hãi, “Kia, đó là cái gì……” Xa xa trên bầu trời xanh đen có điểm một chấm đen càng ngày càng gần, những thuỷ nhỏ đang nhìn xung quanh theo tiếng mà hướng lên trời.
Dumbledore đứng đằng sau trong đám giáo sư hô lên: “Nếu ta không đoán sai thì đại biểu Beauxbatons đã đến.”
Các loại phán đoán phấn khích ồ lên, cuối cùng mọi người rốt cục thấy rõ, đó vừa không phải rồng, lại càng không phải chổi bay, mà là một chiếc xe ngựa màu lam bụi được kéo bởi mười hai con ngựa có đôi cánh trắng bạc.
Khi xe ngựa chạm đất phát ra tiếng vang thật lớn, Hugh cũng hoảng sợ, lui từng bước về phía sau. Tiếp theo cậu nghe được bên Gryffindor truyền đến tiếng ồn ào, kêu loạn, giáo sư McGonagall không thể không lớn tiếng quát bọn họ im lặng.
khi Hugh ngẩng đầu nhìn lại thì hiệu trưởng Beauxbatons, phu nhân Maxime có huyết thống bán khổng lồ đã xuống khỏi xe ngựa, theo sau bà là mười mấy cái học trò nam nữ đang lục tục xuống xe ngựa.
Mặc dù có huyết thống bán khổng lồ, nhưng phu nhân Maxime vẫn có thể xem là một mỹ nhân. Bà vươn tay, đi về phía Dumbledore. Vóc dáng Dumbledore đã coi là rất cao, nhưng khi hôn tay bà thì hầu như không cần cúi người.
Hai vị hiệu trưởng hàn huyên đôi câu, sau đó đám người Hogwarts tránh ra một lối đi, để cho đại biểu Beauxbatons đi lên thềm đá.
Đợi trong chốc lát, bình luận viên Quidditch nhà Gryffindor Lee Jordan đầu tiên phát hiện tình huống, y chỉ vào mặt hồ Đen hô to: “Mau nhìn kìa!”
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên mặt hồ — mặt hồ xuất hiện một lốc xoáy thật lớn, một cột buồm màu đen từ trong lốc xoáy nhô lên, chậm rãi, một con thuyền màu đen, khí phái mười phần nổi lên khỏi đáy hồ.
Dưới ánh trăng mông lung, con thuyền kia hơi phiếm ra ánh bạc. bộ dáng của nó có chút quái dị, nhìn qua giống như mới vớt lên từ dưới đáy biển vậy, đen sì ướt sũng.
Hạ neo, đại biểu Durmstrang thả xuống một tấm ván gỗ đáp lên trên bờ, đi tuốt đàng trước là một nam nhân tóc hoa râm. Trên mặt lão có hai nhánh râu, cả người sợ hãi rụt rè, có chút buồn cười.
Dumbledore cùng lão chào hỏi: “Giáo sư Karkaroff, ông thế nào?” Karkaroff đầu tiên giống như bị chấn kinh nhìn thoáng qua một người khoá mình trong chiếc áo choàng đứng đằng sau đám người, sau đó mới cẩn thận trả lời: “Rất tốt, giáo sư Dumbledore, cám ơn ông.”
Dumbledore nhìn thoáng qua cái người bọc mình thật nghiêm chỉnh kia, suy tư xem đó là loại người nào mới có thể làm cho Karkaroff kiêng kị như vậy. Người nọ giống như cảm giác được tầm mắt của ông, quay đầu qua – khuôn mặt cũng che rất kín, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài.
Trái tim Dumbledore giật nảy, cảm thấy người này không hiểu sao rất quen thuộc. Khi ông muốn nhìn kỹ lại thì người nọ đã quay đầu đi, thấp giọng cùng Karkaroff nói cái gì đó, Karkaroff vẻ mặt kinh sợ, vô cùng cung kính.
Dumbledore duy trì bộ dáng cười tủm tỉm, đáy lòng đã có một loại cảm giác cổ quái bất an, khiến cho ông tâm thần không yên.
Lúc này có người nhận ra tầm thủ của Durmstrang Viktor Krum, hầu như mọi nam sinh Hogwarts đều điên cuồng lên, có vài đứa còn thử lại gần nhằm giảm khoảng cách với thần tượng.
Nhóm giáo sư mất một hồi sức chỉnh đốn trật tự, sau đó tổ chức cho mọi người tiến vào lễ đường.
Đến lễ đường, học trò đại biểu Durmstrang lựa chọn ngồi xuống bàn dài nhà Slytherin. Điều này làm cho Draco cùng Harry hai đứa mê Quidditch sướng đến hỏng người, ỷ vào lý vị trí ưu thế mà xin ký tên. Cũng may Viktor Krum tính tình không tồi, cười ký tên cho bọn họ, không hề có tính ngôi sao làm kiêu.
Nhưng mà Slytherin vui vẻ, Gryffindor thì buồn bực, người người dùng ánh mắt ghen tị phẫn hận ý đồ bắn chết nhóm rắn nhỏ nhà Slytherin. Đáng tiếc nhóm rắn nhỏ không để vào mắt, tiếp tục duy trì phong độ trước nay mà cùng đại biểu Durmstrang chuyện trò vui vẻ.
Đại biểu Beauxbatons thì lựa chọn bàn dài Ravenclaw. Nữ sinh Beauxbatons đều xinh đẹp, ngay cả nhóm ưng nhỏ ham thích học thuật cũng đều vui tươi hớn hở mà bắt chuyện.
Nhưng khi một cô gái trong đó bỏ mũ xuống lộ ra diện mạo thì từng trận tiếng hít khí vang lên, hầu như toàn bộ ánh mắt nam sinh đều dính lấy cô gái xinh đẹp có mái tóc dài màu trắng bạc bên bàn dài Ravenclaw.
Hugh cũng nhìn thoáng qua, không có cảm xúc gì, chỉ nghĩ — thì ra đây là bán Veela sao, vẫn là Draco trông đẹp hơn một ít.
Đáng tiếc chỉ liếc mắt một cái như vậy, vẫn làm cho bình dấm chua cỡ lớn Snape nhớ thương, tầm mắt sắc bén giống như dao nhỏ cắt lên người Hugh. Hugh vội vàng lấy lòng mà cười với hắn, trong lòng căm giận – chỉ liếc mắt một cái, cùng không biết chính anh đã nhìn bao nhiêu lần đâu đấy!
Sau khi mọi người nếm qua bữa tối, Dumbledore giới thiệu hai vị khách – bộ trưởng bộ hợp tác pháp thuật quốc tế, Barty Crouch cùng Bộ trưởng bộ thể d*c thể thao Ludo Bagman.
Tiếp theo là thời khắc quan trọng nhất, Dumbledore bảo thầy giám thị Filch mang qua một cái hộp gỗ, giải đáp chuyện mà mọi người thắc mắc nhất – làm cách nào để chọn lựa ra dũng sĩ.
Trong hòm là chiếc Cốc lửa, cái chén gỗ điêu khắc thô sơ không hề thu hút, nhưng bên trong thiêu đốt ngọn lửa màu trắng xanh lại rất bắt mắt. Người báo danh chỉ cần ném tờ giấy có viết tên mình vào chiếc Cốc lửa, nó sẽ tự động chọn lựa ra người thích hợp trở thành dũng sĩ nhất, mà kết quả sẽ được công bố vào buổi tối ngày hôm sau.
Rời khỏi lễ đường, Hugh trực tiếp tới hầm — hôm nay vì nghênh đón đại biểu hai học viện này, cậu không có cả thời gian làm bữa tối. Vừa rồi cậu cũng chú ý thấy, quả nhiên Sev hầu như không động qua đồ ăn trước mặt, cậu đành phải phụ trách việc điền đầy bụng cho người yêu kén chọn nhà mình.
Vừa tiến vào cửa hầm đã bị kéo vào một cái ôm quen thuộc ấm áp, sau đó đôi môi hơi lạnh bị chặn lại thật kỹ càng. Hugh chỉ từ chối một chút, rồi lại mềm người để mặc cho nam nhân đang ghen chen vào khoang miệng, tùy ý khuấy đảo.
Qua một hồi lâu, nam nhân mới rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia, biểu tình hung ác, Hugh ngược lại chỉ cảm thấy muốn cười. Mà cậu cũng bật cười thật, làm cho nam nhân lại cúi đầu che lấp đôi môi đang cong lên của cậu.
Thật vất vả trấn an được bình dấm chua, Hugh rốt cục có thể vào bếp bận rộn vì bữa tối của hai người bọn họ.
Snape tiếp tục đi đọc quyển sách cấm luyện kim thuật — hắn hiện tại đã hơi rõ ràng, chỉ là luyện kim nhân thể rất tinh vi hoàn toàn không thể qua loa, hắn phải có được thêm càng nhiều tin tức.
Mấy ngày nay hắn luôn lo lắng chuyện kế thừa gia tộc Prince. Nhiều năm như vậy rồi, Lucius cũng từng khuyên hắn kế thừa gia tộc Prince. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, gia tộc Prince là đại quý tộc truyền thừa ngàn năm, cho dù xuống dốc cũng không có khả năng cái gì cũng không lưu lại.
Nhưng mà hắn vẫn mãi cự tuyệt, thậm chí không cho phép Lucius nhắc tới nữa. Snape cũng không biết loại tâm lý bài xích này là sao, nhưng xác thực cho tới tận bây giờ hắn cũng không nghĩ tới việc bước vào trang viên Prince một bước.
Gia tộc Prince mặc dù vào mười mấy năm trước đã lui khỏi giới quý tộc, vinh quang không còn, nhưng nói như thế nào cũng đã truyền lưu mấy trăm năm, tàng thư tuyệt không ít.
Eileen Prince Snape có một vật phẩm trang sức luyện kim rất quý trọng, cho dù trong nhà có khó khăn hơn nữa, Tobias Snape có bức bách bà cũng không hề có ý niệm bán đi món đồ kia.
Chuyện này cũng không lưu lại ấn tượng quá sâu ở trong lòng Snape, nhưng hiện tại nghĩ đến, hắn không khỏi đoán rằng trang viên Prince có thể có những bộ sách liên quan tới thuật luyện kim hay không!
Nếu là vì Hugh, kế thừa trang viên Prince cũng không phải quá khó chấp nhận như vậy.
Snape nhìn Hugh bên cạnh bếp dùng muỗng nhỏ múc canh nêm nếm sau đó híp mắt chép chép miệng, nghĩ.
Ngày hôm sau, Hugh học xong tiết buổi sáng liền tới hầm, trên đường gặp được ba người Draco, Harry cùng Hermione. Hugh cảm thấy kỳ quái, hầm luôn là nơi mọi người tránh xa, ngay cả Draco cũng rất ít đến, tuy rằng trong đó cũng có nhân tố sợ quấy rầy tới thế giới hai người của cha đỡ đầu và Hugh.
Bọn Draco cũng vừa tan lớp thì tới đây, gặp được Hugh làm cho ba người đều thật vui vẻ, dù sao thì có Hugh bên cạnh, khí thế của Snape sẽ dịu đi nhiều lắm.
Sao mọi người lại đến đây?
Hugh vừa dùng ánh mắt hỏi, vừa đi xuống thang lầu. Cầu thang dưới chân thực không an phận, luôn vặn vẹo muốn cho người dẫm lên nó một chút phiền toái.
Draco lôi kéo tay Harry, nhỏ giọng mà nói: “Harry đêm qua nằm mơ ác mộng, buổi sáng ngủ dậy thì vết sẹo trên trán vừa đỏ vừa sưng, cậu ấy đau đến mức lăn lộn.”
Hugh nhìn về phía Harry, Harry nhếch miệng vẻ không tình nguyện, đàn ông con trai mười bốn tuổi đầu còn còn đau đến lăn lộn thật sự không phải chuyện gì vinh quang.
“Hugh, mình với Draco đều cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan tới Người thần bí! Vết sẹo trên trán Harry là Người thần bí lưu lại, có lẽ bọn họ thông qua này vết sẹo có liên hệ nhất định với nhau.” Cô bé phù thuỷ Hermione vô cùng thông minh, hơn nữa có tinh thần nghiên cứu, đã phân tích mọi chuyện không khác là mấy so với chân tướng.
Hugh cổ vũ mà gật đầu, ý bảo cô bé tiếp tục nói.
“Harry nói cậu ấy nằm mơ mình ở trong một căn phòng cũ nát, có mấy người đang nói chuyện. Cậu ấy nghe được có người kêu Lord, anh biết đấy, giới pháp thuật mà dùng xưng hô này chỉ có người-kia. Hơn nữa Peter Pettigrew cũng ở trong đó, có người hô Đuôi Trùn.”
Harry đứng bên giải thích: “Đuôi Trùn là biệt danh của Peter Pettigrew, cái tên yếu đuối vô lại!” Hermione trừng mắt nhìn Harry xen mồm vào một cái, tiếp tục nói: “Còn có một con rắn trắng, vô cùng lớn, em nghĩ đó nhất định là thú cưng của Người thần bí, nghe nói Người kia là hậu duệ Slytherin, nuôi rắn cũng rất bình thường.”
“Nagini, em nghe được có giọng gọi nó như thế, đại khái là Voldemort.” Harry rất khẳng định mà nói. Draco cùng Hermione đều run lên một chút, “Harry, đừng nói ra cái tên kia!” Draco có chút buồn bực, Harry thè lưỡi với cậu ta, cười đến là đáng yêu, làm cho cậu bé không thể giận nổi.
“Là thú cưng của Người kia, phụ thân đã từng nói với tôi, bên Người kia vẫn luôn có một con rắn tên Nagini. Người kia thường xuyên dùng nó để xử phạt cấp dưới cùng tù binh. Không chỉ là người thường cùng thành viên Hội phượng hoàng, nó cũng ăn không ít Thực Tử đồ, ai cũng đều chán ghét nó.” Draco mặt mang vẻ ghét bỏ mà rằng.
Lúc này bọn họ đã đến cửa văn phòng Snape, con rắn trên cửa lười biếng địa nhìn bọn họ một cái, thè lưỡi với Hugh, mở cửa ra.
Snape đã liên tục vài ngày chưa bước vào phòng thí nghiệm, trước đó chỉ vào một lần để ngao chế độc dược tất yếu dùng cho Giải đấu Tam Pháp Thuật.
Draco bọn họ đi vào nhìn thấy Snape an vị trên sô pha đọc sách, bị doạ sợ, trước kia mỗi lần bọn họ đến Snape không phải đang ở trong phòng thí nghiệm thì cũng mới từ phòng thí nghiệm đi ra, nhưng hiện tại hiển nhiên Snape đã ngồi trên sô pha thật lâu.
“Bọn mi tới làm gì?” Snape ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, mặc kệ trong đó còn có một đứa là con đỡ đầu của mình, giọng điệu rất không vui hỏi.
Hermione nhanh tay lẹ mắt đẩy Harry lên, Draco không kịp ngăn cản động tác của cô bé. Harry bị đẩy ra, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, dưới tầm mắt lạnh như băng của Snape mà giật mình một cái, đứng nghiêm, lớn tiếng nói: “Giáo sư Snape, trán em đau!”
Snape hừ lạnh: “Potter, chịu không nổi một chút đau khổ như vậy vinh quang lắm đấy nhỉ? Có lẽ mi muốn cưỡi chổi bay vòng quanh khán đài ngồi đầy đại biểu Beauxbatons cùng Durmstrang mà hô to trán đau?”
Harry mặt đỏ lên, nó cũng không phải cố ý, chỉ là nhìn đến Snape thì đáy lòng liền bàng hoàng, nhắm mắt lại liền kêu, khống chế không được.
Draco vội vàng giải vây cho người trong lòng: “Cha đỡ đầu, vết sẹo trên trán Harry thật sự có cổ quái, tối hôm qua cậu ấy mơ ác mộng, vết sẹo sưng đỏ rất lợi hại.” Buổi sáng ngủ dậy, cậu ta nhìn đến Harry đau đớn lăn lộn, còn lấy đầu đập vào tường thì bị doạ sợ tới mức tim sắp bay ra ngoài.
Snape lại hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm, nhưng tay vẫy một cái, một lọ độc dược xanh biếc bay ra từ trong phòng thí nghiệm, bị hắn chộp vào trong lòng bàn tay, sau đó ném cho Draco.
Vết sẹo của Harry tạm thời còn chưa thể bỏ, nhưng phát sinh chuyện nằm mơ thấy ác mộng, đau đầu thì là trong dự kiến, Snape đã sớm chuẩn bị độc dược chờ giây phút này.
Draco mở bình ra, đem độc dược đưa cho Harry. Harry bé nhỏ rất là ghét bỏ mím môi, nắm mũi, ngửa đầu dốc xuống, bị cái loại hương vị y như nước cống làm cho buồn nôn không chịu được.
“Giáo sư Snape, ngài đối với chuyện Harry đau đầu thấy thế nào ạ?” Hermione nhìn chằm chằm Snape, còn thật sự hỏi. Cô bé luôn cảm thấy giáo sư Snape cùng Hugh biết rất nhiều chuyện, loại cảm giác này cũng không phải không có căn cứ, nhưng bí mật của người khác cô bé không tiện truy vấn.
Snape lạnh lùng liếc cô bé một cái, “Cô Granger, cô hy vọng ta trả lời như thế nào? Vết sẹo, Voldemort, lấy trí thông minh của cô Granger, chẳng lẽ còn cần giáo sư độc dược hèn mọn này đi giải đáp hay sao?” Hắn hiện tại đã có thể hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý mà nói ra cái tên Voldemort này.
Hermione có chút thẹn thùng, “Xin hãy tha thứ cho sự thất lễ của em, giáo sư Snape.” Snape không liếc nhìn thêm cô bé lần nào nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Hugh tiễn bước ba phù thủy nhỏ, sau đó ngồi vào bên người Snape. Snape đóng sách, ôm cậu lên đùi, cúi đầu cắn một miếng lên môi cậu, nói: “Em đừng qua lại gần gũi với mấy nhóc ranh quỷ khổng lồ kia nữa.”
Hugh đẩy hắn, trừng mắt — không phải ngay cả loại dấm chua này anh cũng ăn đấy chứ? Snape cúi đầu tiếp tục hôn, hắn chỉ là không thích khi nhìn thấy bên người Hugh có ai khác ngoài hắn, cho dù là trong chốc lát! Loại độc chiếm d*c này quá mức mãnh liệt, có đôi khi chính hắn cũng tự cảm thấy kinh hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...