Snape mang theo Hugh cùng Harry độn thổ đến Spinner’s End. Tuy Hugh đã tiến hành tổng vệ sinh toàn diện ở nhà Snape, hơn nữa hết sức cải tạo, nhưng hơi thở âm trầm nơi đây vẫn khiến Harry bị doạ sợ.
Ba người tiến vào trong phòng, phòng khách trống trải nhưng coi như sáng sủa làm cho âm khí kia không quá nặng nề, Harry vụng trộm nhẹ nhàng thở ra. Snape kệ bọn họ, đi lên lầu thay bộ quần áo Muggle trên người ra.
Hugh cùng Harry ngồi đối diện trên sô pha, Harry còn đang tò mò đánh giá căn phòng này. Hugh gõ gõ cái bàn, thu hút sự chú ý của nó.
Harry chu mỏ, “Hugh, sao anh với Draco không viết thư cho em? Em còn tưởng hai người quên em rồi chứ.” Hugh làm ra vẻ nghi hoặc, ngồi gần lại một chút, lấy ra giấy bút viết: “Sao lại thế? Anh với Draco đều viết cho em vài phong thư, không nhận được hồi âm, anh với Draco thực lo lắng, cuối cùng anh mới quyết định tới Privet Drive thăm em.”
Harry “ế” một tiếng, “Em không nhận được thư mà!” Nó còn tránh trong ổ chăn đâm châm lên hình nộm của Draco — về phần Hugh, nó không đành lòng [Sâu: xin cứ tin tui nha, tui tuyệt đối không tính đổi cp đâu!].
Hugh khẽ nhíu mày, viết: “Đại khái là cú mèo có vấn đề đi, em không có việc gì thì tốt rồi.” Harry chu mỏ, “Nhưng em không có chỗở. Hugh, nơi này là nhà giáo sư Snape sao?”
Hugh gật gật đầu, viết: “Harry, em có biết giáo sư Snape không có khả năng để em ở lại nhà thầy. Nếu em đồng ý, anh có thể nói với Draco, anh nghĩ em sẽ thích trang viên Malfoy, em có thể cùng Draco chơi Quidditch cho thoả.”
“Có thể chứ?” Harry mở to mắt, tràn đầy chờ mong nhìn Hugh, “Em có thể đi không?”
Hugh nhún nhún vai, mỉm cười viết: “Anh nghĩ hẳn là không thành vấn đề, Draco sẽ thật vui vẻ khi nhìn thấy em.” Harry thật mạnh gật đầu.
Snape xuống lầu, mặc một cái áo sơ mi tơ tằm màu đen, cổ tay áo có hoa văn màu bạc, nút thắt là viên đá màu tối màu. Dưới thân mặc một chiếc quần dài màu đen rộng thùng thình, thoạt nhìn rất thanh nhàn.
Trong mắt Hugh lộ ra một tia mê luyến, lại rất nhanh bị giấu đi.
Snape ngồi bên cạnh Hugh, nhăn mày với Harry có chút bất an, nói: “Potter, trước cứở chỗ này chờ, ta nghĩ nếu cái đầu Dumbledore còn chưa bị mấy thứ đồ ngọt ghê tởm hoàn toàn ăn mòn, qua năm phút đồng hồ nữa ông ta sẽ xuất hiện tại đây, biểu đạt sự quan tâm đối với ngài cứu thế chủ vĩ đại.”
Cứ việc thái độ của Snape đối với Harry đã tốt hơn không ít, Harry cũng quá sợ hắn như trước, nhưng đối mặt hắn không hiểu sao Harry vẫn thấy khẩn trương, “Vâng, được ạ, giáo sư Snape!”
Snape khinh thường hừ lạnh một tiếng, Hugh nhìn thoáng qua Harry thần sắc kinh hoàng, thầm thở dài, đứng lên vào phòng bếp pha trà.
Hugh đã làm cho Snape từ bỏ thói quen uống cà phê đen từ lâu. Hiện tại cả hai đều uống trà Phổ Nhị tốt nhất mà Hugh mua từ một tiệm trà ở phố người Hoa, thỉnh thoảng cũng uống trà lài.
Bưng lên khay trà Phổ Nhị hương thơm lượn lờ, Hugh vừa muốn rót trà cho Snape thì lò sưởi bên tường ‘bùng’ một tiếng bốc lên ngọn lửa màu xanh, ngay sau đó Dumbledore chật vật đi ra từ trong lò sưởi âm tường, tựếm cho mình vài cái Scourgify, mở miệng đã than thở: “Severus, lò sưởi âm tường của cậu cũng nên dọn dẹp một chút.”
Snape lạnh lùng hừ một tiếng, “Ta nghĩ chuyện này không tới phiên ông quản!” Dumbledore sờ sờ râu, cười tủm tỉm đi tới, “Harry, à, Hugh, trò đã tới rồi!”
Hugh mỉm cười với ông, rất nhanh chuyển mắt qua Harry. Harry cười cười, gật gật đầu, “Hiệu trưởng Dumbledore, chào thầy.”
Dumbledore cười đến vô cùng hiền lành, “Harry à, sao trò không ở nhà dì dượng trò nữa?” Tuy rằng là hỏi Harry, ánh mắt lại nhìn Snape, người này thì ánh mắt lạnh như băng nhìn lại ông.
Lúc này Harry Slytherin-khôn-khéo-mode đã thức tỉnh, khẽ nhíu mày hỏi: “Hiệu trưởng Dumbledore, em nhất định phải ở nhà dì sao? Chẳng lẽ em không có quyền đến nhà bạn bè làm khách?”
Khuôn mặt tươi cười của Dumbledore cứng đờ, “À, đương nhiên không phải, Harry. Chính là thông qua chuyện hòn đá phù thuỷ trò cũng biết, Người-kia chưa chết, mà trò lại là cứu thế chủ, tình cảnh của trò rất nguy hiểm. Mẹ trò đã để lại trên người trò pháp thuật huyết thống bảo hộ, có thể bảo vệ trò không bị những người đó tìm được, chỉ cần trò ở cạnh những người thân có quan hệ huyết thống.”
Ông nói đến là thành khẩn, Harry lại cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn chưa phản bác được gì.
Snape cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Dumbledore, ông đang sợ hãi cái gì?” Dumbledore cứng ngắc cười cười, sờ sờ râu bạc, “Severus, ta không hiểu ý của cậu.”
“Xuy –” Snape lại là một tiếng cười lạnh, “Hugh, mang Potter lên lầu đi!” Hugh gật gật đầu, lôi kéo Harry còn hơi ngơ ngác lên phòng mình trên lầu.
Nghe được trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa nhẹ nhàng “cạch”, Dumbledore ếm thần chú chống nghe trộm, chú tĩnh âm và phòng ngựở bốn phía xung quanh, liễm đi nụ cười ha ha da thường ngày, nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt màu lam loé sáng nhìn thẳng Snape, “Severus, sao cậu lại mang Harry ra khỏi nhà Dursley? Cậu muốn làm cái gì?”
Ánh mắt Snape hầu như trong nháy mắt liền trở nên trống rỗng lạnh lùng, không có một chút hào quang — ở trước mặt ông lão nhìn như hoà ái này, hắn theo bản năng vận chuyển Bế quan bí thuật, “Dumbledore, có lẽ ông có thể giải thích cho ta một chút, theo như lời ông thì Potter sống một cuốc sống thoải mái như hoàng tử cơ mà?”
Dumbledore nhăn lại mi, ánh mắt lóe sáng, “Cậu biết cái gì?” “Ha! Tôi chưa bao giờ biết một hoàng tử phải làm những việc của gia tinh, cần bị đánh chửi lăng mạ, bị khoá cửa phòng không cho ra!” Snape nói xong, ngữ khí trào phúng, lại giấu không được phẫn nộ.
Dumbledore mệt mỏi xoa trán, “Severus, cậu đều biết rồi. Ta thấy rất có lỗi, nhưng đây đều là vì nghĩ cho an toàn của Harry.”
Snape lửa giận càng vượng, “Dumbledore! Ông đang đùa cái gì thế hả! Vì nghĩ cho an toàn của nó? Chẳng lẽ bị ngược đãi chính là an toàn mà ông gọi đó sao? Chết tiệt! Não của ông thật sự còn may mắn tồn tại chút ít nào dưới mấy thứ đồ ngọt buồn nôn kia đấy chứ?”
Dumbledore đè tay lên không khí, ý bảo hắn bình tĩnh, “Severus, tôi cũng không muốn Harry bé nhỏ phải chịu khổ như thế. Nhưng một nhà Dursley là thân nhân có huyết thống duy nhất của nó, chỉ có ở trong căn nhà kia thì nanh vuốt của Voldemort mới không tìm thấy nó.”
Nghe được tên Voldemort, Snape hơi hơi run lên một chút, biểu tình trở nên trống rỗng, rốt cuộc tìm không ra dấu vết phẫn nộ vừa rồi, “Dumbledore, tôi tin ông, nhưng tôi không cho phép ông tiếp tục thương tổn nó như vậy, ông phải áp dụng biện pháp! Nếu một nhà Dursley còn dám ngược đãi thằng nhãi Potter kia, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quản! Ông phải nhớ kỹ, tôi là vì cái gì mới đứng bên phía ông!”
Dumbledore lại lộ ra bộ dạng cười tủm tỉm, “À, đúng vậy, ta đương nhiên sẽ không quên. Severus, đôi mắt của Harry thật sự rất giống Lily, không phải sao?”
Snape lạnh lùng hừ một tiếng, trong đầu hiện lên là đôi mắt mèo xinh đẹp của đứa nhỏ kia, khi nhìn hắn luôn mang theo mê luyến không che dấu được.
“Severus, ta sẽ ngăn cản một nhà Dursley tiếp tục đối xử tàn tệ với Harry, như vậy, hiện tại thầy có thể đưa nó về nhà chứ?” Dumbledore cười, ánh mắt sáng quắc.
Snape đứng lên, lạnh lùng nói: “Tôi không có cách nào đưa ra quyết định thay cho cứu thế chủ vĩ đại!” Hắn chỉ ước gì Potter nhanh chóng rời đi, để nó đừng quấy rầy hắn và người yêu nhỏở chung, nhưng hắn phải cam đoan thằng nhãi con Potter bình an.
Trong phòng, Harry ngồi ở bên giường, ôm nhóc tuyết li liều chết mà cọ, nhóc tuyết li đáng thương quay qua cầu cứu cậu chủ của mình, mà không có kết quả.
Cọ đủ, Harry mới có tâm tình đánh giá căn phòng này, sau đó đem ánh mắt quay qua Hugh, nghi hoặc hỏi: “Hugh, đây là — phòng anh à?”
Hugh suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu.
Harry ngạc nhiên há hốc miệng, “Anh với giáo sư Snape ở cùng nhau? Merlin ơi, mình đang nằm mơ giấc mơ hoang đường nào đây! Mau tỉnh lại!” Nó gõ đầu mình vài cái, ý đồ thoát khỏi cảnh mơ đáng sợ này, lại phát hiện cảnh tượng trước mắt không hề biến mất.
Hugh ngồi bên người nó, đặt sổ lên đùi, viết: “Harry, anh đúng là ở cùng với giáo sư Snape. Em biết không, anh là cô nhi, ở một mình rất cô đơn, quan hệ của anh và giáo sư Snape không tồi, anh xin thầy nghỉ hè đến chỗ thầy học tập. Thầy ấy đại khái cũng cần một trợ thủ, mà thành tích độc dược của anh còn không chưa đến mức dọa người, cho nên thầy ấy đáp ứng.” Hugh lường trước là Snape sẽ không muốn người khác biết về quan hệ giữa hai người, cho nên tìm cớứng phó với Harry.
Harry kinh ngạc gật đầu, còn chưa hoàn hồn.
Tiếp theo Snape đến gõ cửa, thanh âm vừa lạnh vừa cứng ngắc, “Potter, lăn ra đây!” Harry ở trong không yên bất an nhìn Hugh một cái, Hugh mỉm cười với nó, Harry cảm thầy bình tâm hẳn, đi qua mở cửa.
Snape không bố thí cho nó đến nửa ánh mắt, trực tiếp xoay người xuống lầu, Harry vội vàng đuổi kịp.
Trong phòng Hugh ôm nhóc tuyết li mềm mại lông xù, cười yếu ớt.
Vì sao trí nhớ của con người ta sẽ phai nhạt chứ? Hay là cảm giác của cậu với những thứ như hạnh phúc này luôn mơ hồ như vậy?
Người đàn ông kia thật sự đã từng nói lời yêu với cậu sao? Cậu cũng không rất rõ nữa.
Lòng tham. Hugh White, tóm lại là mày muốn nhiều quá.
Phòng khách.
Dumbledore vuốt râu, cười ha ha nói: “Harry, trò nên trở về nhà dì dượng. Phải biết rằng, làm cho người nhà lo lắng cũng không tốt.”
Harry cau mày, ra vẻ tủi thân, “Hiệu trưởng Dumbledore, em không muốn trở về. Em đói lắm, bọn họ cũng không cho em ăn gì cả, em đã hai ngày không ăn rồi, vẫn bị họ nhốt trong phòng suốt.”
Áp khí quanh thân Snape nhất thời hạ đến độ đáng sợ. Dumbledore đứng chắn trước áp lực, khóe miệng giật giật, “Harry, chuyện này thầy sẽ giải quyết, nhưng ở bên người thân em mới an toàn.”
“Em không muốn!” Harry kịch liệt phản bác, “Em có thể tới nhà Draco! Em biết trang viên quý tộc đều rất an toàn, em muốn tới trang viên Malfoy!”
Dumbledore nhíu mày, nhưng vẫn duy trì nụ cười gạt con nít, “Harry, cả nhà Malfoy đều là Thực Tử đồ trung thành, trò không nên……”
Harry không vui nói: “Hiệu trưởng Dumbledore, Draco là người bạn tốt nhất của em, em không muốn nghe bất kì ai nói xấu về cậu ấy và người nhà cậu ấy!”
“Ôi, thật có lỗi, là thầy nói lỡ.” Dumbledore không có chút thành ý nào xin lỗi, tiếp tục khuyên can, “Nhưng mà, Harry, ngay cả như vậy em cũng không thể phủ nhận chuyện gia tộc Malfoy nguyện trung thành, có lẽ là từng, với Người-kia là sự thật, thầy nghĩ em cần một nơi tốt hơn để đi. Gia đình Weasley thì thế nào, nhà bọn họ có rất nhiều con cái, vô cùng náo nhiệt, trò nhất định sẽ thích.”
Cái loại cảm giác không thoải mái này lại xuất hiện, Harry mím môi, nói: “Ngài hiệu trưởng, ngài hình như đã quên em là một Slytherin, mà cả nhà Weasley đều là Gryffindor. Hơn nữa – em với cậu Ron Weasley quan hệ không hòa hợp cho lắm.”
Nói không hòa hợp là còn đỡ, bởi vì nguyên nhân Harry vào Slytherin nên Ron cứ ba ngày hai lượt lại mang theo mấy nhóc sư tử Gryffindor chặn đường Harry, lúc đầu vẫn khuyên giải nó “cải tà quy chính”, sau lại thấy nó “chết cũng không hối cải” liền biến thành thuần túy khiêu khích, tình huống đụng độ ma chú cũng có khi phát sinh.
Sắc mặt Dumbledore cứng đờ, lại rất nhanh khôi phục nụ cười hiền lành, “Harry, có thành kiến học viện cũng không tốt đâu, kỳ thật bọn nhỏnhà Gryffindor đều rất đáng yêu, chỉ cần em nguyện ý thấu hiểu bọn họ.”
Harry khẽ nhếch cằm, biểu tình Slytherin tiêu chuẩn, “Ngài hiệu trưởng, chỉ cần Gryffindor không đến trêu chọc em, em cũng không muốn lãng phí thời gian cãi nhau với bọn họ. Ngài biết đấy, Gryffindor có đôi khi thật sự quá mức hiếu động.”
“A ha ha ” Dumbledore khô cằn cười, “Xem ra Harry không định thay đổi chủ ý?” “Đúng vậy, ngài hiệu trưởng, em tin tưởng hệ thống phòng ngự của trang viên Malfoy cũng đủ để ngài yên tâm.” trước đó Draco đã từng rất kiêu ngạo mà nói cho cậu hệ thống phòng ngực ở trang viên Malfoy rất nghiêm mật.
“Được rồi, nếu như vậy, chúc trò ở trang viên Malfoy chơi vui vẻ.” Dumbledore không tình nguyện nói. Harry cười đến rõ là vô hại, “Cám ơn ngài hiệu trưởng, em sẽ.”
Dumbledore bất đắc dĩ cáo từ, Snape hai tay ôm ngực, nhìn Harry, “Potter, Draco mời mi tới thăm trang viên Malfoy sao?”
“Không có ạ!” Harry đương nhiên nói. Trên trán Snape gân xanh vui vẻ nhảy lên, “Thế cái đầu bị quỷ khổng lồ đá của mi sao lại đưa ra kết luận trò có thểở trang viên Malfoy suốt kì nghỉ hè? Chẳng lẽ mi cho là trang viên quý tộc là nơi mi muốn thì đến à?”
Harry thực vô tội nói: “Em không nghĩ đến, nhưng giáo sư Snape, em tin Draco nhất định sẽ không cự tuyệt em tới nhà cậu ấy!” Nó nói có vẻ vô cùng chắc chắn.
Snape hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, mà đi đến bên cạnh lò sưởi, nắm lên một nắm bột Floo ném vào lò sưởi, sau đó lạnh lùng nói: “Draco, lại đây!”
Rất nhanh, trong lò sưởi bùng lên ngọn lửa cao, Draco đi ra từ trong lò sưởi, cung kính hạ thấp người chào Snape đang đứng bên cạnh, “Cha đỡ đầu, ngài tìm con có chuyện gì sao?”
Snape không kiên nhẫn chỉ chỉ Harry trong phòng khách, “Xách cái đứa ngu xuẩn kia đi!” Draco ngẩng đầu nhìn, kinh hỉ hô lên: “Harry!” Cậu ta vội vàng đi qua, giữ chặt lấy tay Harry xem xét, miệng lo lắng nói: “Harry, sao cậu không hồi âm cho tôi? Tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa đã xông tới nhà cậu rồi.”
Harry vì sự quan tâm không chút nào che dấu của cậu ta dành cho mình mà cảm động, đôi mắt hồng hồng, lâu sau mới kêu một tiếng: “Draco ” quý tộc nhỏ bạch kim được người trong lòng gọi một tiếng làm nũng mà tim đập mạnh.
Snape đứng một bên nhìn không được, hừ một tiếng, xoay người vào phòng thí nghiệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...